Tuyệt Sắc Quyến Rũ : Quỷ Y Chí Tôn
Chương 1470: Thức Tỉnh
Phượng Quỳnh
27/09/2021
Nhìn mấy người bọn họ rời đi, Lạc Hằng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tiến lên vỗ một chưởng vào bả vai Phượng Cửu :” Thật may có ngươi, cư nhiên chỉ như vậy cũng có thể làm Đại trưởng lão đổi ý, ngươi không biết , lúc trước ta dựa theo lời của ngươi nói, ông ta không chỉ không nghe, còn khăng khăng muốn đem Trần Đạo mang về.”
Phượng Cửu cười cười, liếc mắt nhìn hai bình dược trong tay một cái, đưa cho hắn:” Cầm đi! Chúng ta vào xem Trần sư huynh.”
Thấy thân ảnh thanh sắc cất bước đi vào bên trong, Lạc Hằng cũng vội vàng đi vào theo.
Trong Tam Dương Phong, mặt ngoài thoạt nhìn bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng mà, theo Thượng Quan Uyển Dung bế quan tu luyện, tâm tư của mấy người Đoạn Mộ Bạch cũng chuyển động theo, bọn họ vẫn luôn mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó muốn phát sinh, chỉ là, cho dù thế hệ bọn họ đều là sư thúc ở Tam Dương Phong, lại không có biện pháp nào đi hỏi chuyện với sư tôn bọn họ.
Bởi vậy, lo lắng cùng nghi hoặc trong lòng vẫn treo lơ lửng, không lên không xuống cũng vô tâm tu luyện.
Ngày hôm đó, bốn người hẹn nhau uống trà dưới gốc cây trước động phủ, sau khi uống một chén trà, vị luyện đan sư đứng thứ tư đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, hỏi: "Mọi người cảm thấy sư tôn muốn làm cái gì? Sau khi trở về sư muội chỉ đi qua cửu phong của sư tôn một lần liền bế quan, tuy rằng gần đây không có chuyện gì, nhưng trong lòng cũng không yên tâm. ”
"Cái này cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhìn xem, hiện tại cái gì cũng không phát sinh , chúng ta cũng không thể vượt qua quy định không phải sao?" Luyện đan sư đứng thứ hai nói xong, bưng trà nước nhấp một ngụm.
"Đại sư huynh, huynh cảm thấy thế nào?" Một người khác hỏi Đoàn Mộ Bạch vẫn đang trầm mặc không mở miệng.
"Giống như nhị sư đệ nói, hết thảy đều không phát sinh, chúng ta cái gì cũng không làm được."
Đoàn Mộ Bạch nói xong, cụp mắt xuống. Cho dù biết ý đồ của sư tôn, chỉ sợ, bọn họ cũng không ngăn cản được hết thảy phát sinh, hắn chỉ hy vọng sư muội có thể rời khỏi nơi này, cứ như vậy, có thể tránh phát sinh chuyện sư tôn muốn thí đồ[ giết đồ đệ], nhưng, đây chỉ là suy đoán của hắn, hắn làm sao có thể nói ra?
Mấy người trầm mặc uống trà, trong đầu suy nghĩ khác nhau...
Lại qua mấy ngày, bởi vì trong Tam Dương Phong mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, cho nên Phượng Cửu cũng nhàn rỗi không có việc gì để làm, vì thế, hôm nay lại đi tới động phủ của Trần Đạo. Tính toán thời gian từ lúc phẫu thật bôi thuốc băng bó cho Trần Đạo đến nay cũng đã nửa tháng trôi qua, thời gian dài như vậy, nàng đã có thể để cho Trần Đạo tỉnh lại.
Lạc Hằng vẫn tính từng ngày hôm nay cũng là tâm tình kích động không thôi, bởi vì hắn khẩn cấp muốn nhìn xem hiệu quả khôi phục của Trần Đạo, để huynh ấy nói cho bọn họ biết hiệu quả.
Bởi vậy, thời gian ngày thứ mười lăm vừa đến, sáng sớm hắn đã ở bên ngoài động phủ đi tới đi lui chờ Phượng Cửu, khi nhìn thấy Phượng Cửu bước chân thảnh thơi hướng bên này mà đến, ánh mắt sáng ngời giơ tay lên hô.
"Phượng Cửu Phượng Cửu, đi nhanh một chút, ngươi đừng chậm rì rì a! Ta đã chờ ngươi từ lâu rồi. ”
Nàng cười cười, không lâu sau đó, đến trước mặt hắn: "Gấp cái gì? Không phải ta đã tới rồi sao? "Lướt qua hắn đi vào bên trong, một bên hỏi: "Gần đây không có ai đến quấy rầy Trần sư huynh chứ? ”
"Cắt! Ngươi cũng không phải không biết, từ sau khi huynh trở thành như vậy nơi này vốn dĩ không có người đến thăm huynh ấy, đương nhiên, hai người chúng ta ngoại lệ. ”
"Không tới cũng tốt."
Phượng Cửu nói xong, đi vào bên trong bên giường kiểm tra một phen, lúc này mới lấy ra ngân châm: "Nửa tháng cũng đã đến, xương cốt khôi phục cũng không tệ, mặc dù còn chưa thể xuống giường, nhưng ít nhất đã cố định sẽ không dễ dàng sai lệch vị trí. ”
Theo thanh âm của nàng vừa dứt, ngân châm cũng theo đó đâm vào đầu Trần Đạo khẽ xoay chuyển, không bao lâu, người vốn đang hôn mê chậm rãi mở mắt...
Phượng Cửu cười cười, liếc mắt nhìn hai bình dược trong tay một cái, đưa cho hắn:” Cầm đi! Chúng ta vào xem Trần sư huynh.”
Thấy thân ảnh thanh sắc cất bước đi vào bên trong, Lạc Hằng cũng vội vàng đi vào theo.
Trong Tam Dương Phong, mặt ngoài thoạt nhìn bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng mà, theo Thượng Quan Uyển Dung bế quan tu luyện, tâm tư của mấy người Đoạn Mộ Bạch cũng chuyển động theo, bọn họ vẫn luôn mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó muốn phát sinh, chỉ là, cho dù thế hệ bọn họ đều là sư thúc ở Tam Dương Phong, lại không có biện pháp nào đi hỏi chuyện với sư tôn bọn họ.
Bởi vậy, lo lắng cùng nghi hoặc trong lòng vẫn treo lơ lửng, không lên không xuống cũng vô tâm tu luyện.
Ngày hôm đó, bốn người hẹn nhau uống trà dưới gốc cây trước động phủ, sau khi uống một chén trà, vị luyện đan sư đứng thứ tư đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, hỏi: "Mọi người cảm thấy sư tôn muốn làm cái gì? Sau khi trở về sư muội chỉ đi qua cửu phong của sư tôn một lần liền bế quan, tuy rằng gần đây không có chuyện gì, nhưng trong lòng cũng không yên tâm. ”
"Cái này cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhìn xem, hiện tại cái gì cũng không phát sinh , chúng ta cũng không thể vượt qua quy định không phải sao?" Luyện đan sư đứng thứ hai nói xong, bưng trà nước nhấp một ngụm.
"Đại sư huynh, huynh cảm thấy thế nào?" Một người khác hỏi Đoàn Mộ Bạch vẫn đang trầm mặc không mở miệng.
"Giống như nhị sư đệ nói, hết thảy đều không phát sinh, chúng ta cái gì cũng không làm được."
Đoàn Mộ Bạch nói xong, cụp mắt xuống. Cho dù biết ý đồ của sư tôn, chỉ sợ, bọn họ cũng không ngăn cản được hết thảy phát sinh, hắn chỉ hy vọng sư muội có thể rời khỏi nơi này, cứ như vậy, có thể tránh phát sinh chuyện sư tôn muốn thí đồ[ giết đồ đệ], nhưng, đây chỉ là suy đoán của hắn, hắn làm sao có thể nói ra?
Mấy người trầm mặc uống trà, trong đầu suy nghĩ khác nhau...
Lại qua mấy ngày, bởi vì trong Tam Dương Phong mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, cho nên Phượng Cửu cũng nhàn rỗi không có việc gì để làm, vì thế, hôm nay lại đi tới động phủ của Trần Đạo. Tính toán thời gian từ lúc phẫu thật bôi thuốc băng bó cho Trần Đạo đến nay cũng đã nửa tháng trôi qua, thời gian dài như vậy, nàng đã có thể để cho Trần Đạo tỉnh lại.
Lạc Hằng vẫn tính từng ngày hôm nay cũng là tâm tình kích động không thôi, bởi vì hắn khẩn cấp muốn nhìn xem hiệu quả khôi phục của Trần Đạo, để huynh ấy nói cho bọn họ biết hiệu quả.
Bởi vậy, thời gian ngày thứ mười lăm vừa đến, sáng sớm hắn đã ở bên ngoài động phủ đi tới đi lui chờ Phượng Cửu, khi nhìn thấy Phượng Cửu bước chân thảnh thơi hướng bên này mà đến, ánh mắt sáng ngời giơ tay lên hô.
"Phượng Cửu Phượng Cửu, đi nhanh một chút, ngươi đừng chậm rì rì a! Ta đã chờ ngươi từ lâu rồi. ”
Nàng cười cười, không lâu sau đó, đến trước mặt hắn: "Gấp cái gì? Không phải ta đã tới rồi sao? "Lướt qua hắn đi vào bên trong, một bên hỏi: "Gần đây không có ai đến quấy rầy Trần sư huynh chứ? ”
"Cắt! Ngươi cũng không phải không biết, từ sau khi huynh trở thành như vậy nơi này vốn dĩ không có người đến thăm huynh ấy, đương nhiên, hai người chúng ta ngoại lệ. ”
"Không tới cũng tốt."
Phượng Cửu nói xong, đi vào bên trong bên giường kiểm tra một phen, lúc này mới lấy ra ngân châm: "Nửa tháng cũng đã đến, xương cốt khôi phục cũng không tệ, mặc dù còn chưa thể xuống giường, nhưng ít nhất đã cố định sẽ không dễ dàng sai lệch vị trí. ”
Theo thanh âm của nàng vừa dứt, ngân châm cũng theo đó đâm vào đầu Trần Đạo khẽ xoay chuyển, không bao lâu, người vốn đang hôn mê chậm rãi mở mắt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.