Tuyệt Sắc Quyến Rũ : Quỷ Y Chí Tôn
Chương 1018: Tùy Thời Hành Động*
Phượng Quỳnh
05/05/2021
“Các ngươi bắt cái gì vậy? Gà rừng sao? Đến đến, để ta vặt lông.” Tống Minh tiến lên nói, tiếp nhận gà rừng hai người bắt được rồi đi tới một bên xử lý.
Ninh Lang cùng Đoạn Dạ thấy vậy, nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, hai người dùng ít cành cây nổi lên đống lửa, lại dựng một cái giá, chuẩn bị đợi lát nữa có thể nướng gà.
Bà lão kia nhìn bọn họ một cái sau đó tiến vào lều nhỏ.
Lại một lát sau, mấy con gà rừng đã đặt ở trên giá nướng, bên kia, Phượng Cửu cùng nữ tử kia bây giờ mới trở về.
“A? Vậy mà bắt được gà rừng a!” Phượng Cửu đi đến bên cạnh đống lửa ngồi xuống, nhìn con gà rừng đang nướng trên ngọn lửa, lộ ra ý thèm.
“Vốn là muốn bắt con thỏ, nhưng mà con thỏ chạy trốn nhanh quá, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng đâu, cuối cùng đành phải bắt mấy con gà rừng, tạm chấp nhận một đêm hẳn là đủ ăn.” Ninh Lang nói, nhìn về phía Phượng Cửu, hỏi: “Ngươi có đói bụng không? Ta còn có lương khô, muốn lót dạ trước hay không ?”
“Không cần, đợi lát nữa ăn gà nướng là được.” Nàng vẫy vẫy tay, khóe mắt thoáng nhìn bà lão đi ra từ lều nhỏ.
“Mấy vị công tử, một lão thái bà như ta cũng không giúp được cái gì, nhưng mà ta vẫn có thể nấu ăn, như vậy đi! Các vị nghỉ ngơi trước, gà nướng này để ta làm là được .” Bà ta lộ ra ý cười hòa ái nhìn mấy người.
Nghe vậy, Tống Minh không chút nghĩ ngợi liền nói: “Vậy sao được? Ngài lớn tuổi, vẫn nên nghỉ ngơi đi! Mấy việc nhỏ này để chúng ta làm là được, ngài ngồi chờ chúng ta nướng xong rồi tới ăn thôi.”
Thấy vậy,ý cười bên môi bà lão chợt cứng đờ, cũng không nói thêm nữa, chỉ gật gật đầu, đi đến một bên ngồi xuống.
Phượng Cửu cười cười, cũng ngồi xuống một bên, nói chuyện cùng hai người Ninh Lang cùng Đoạn Dạ : “Ta tìm xung quanh , cách đó không xa có một suối nguồn, nơi đó nước vừa ngọt vừa mát, các ngươi có muốn lấy một chút trên đường uống hay không ?”
“Lúc bọn ta trở về còn hái được chút quả dại, chua chua rất ngon miệng, này, ngươi nếm thử.” Ninh Lang đưa ra mấy trái cây nhỏ trong tay, lại đem phần còn lại chia cho những người khác.
Bên kia, Tống Minh phụ trách nướng gà rừng, bà lão cùng nữ tử kia ngồi ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng thêm củi lửa, một bên cười nói với Tống Minh .
Bên này, Phượng Cửu cùng Đoạn Dạ Ninh Lang cũng nói chuyện, thỉnh thoảng chú ý mấy người bên kia, nàng dùng nhánh cây trên viết mấy chữ ‘ hành sự tùy theo hoàn cảnh' trên mặt đất, rồi lại lau sạch, cầm nhánh cây vẽ lung tung trên mặt đất, tống cổ sự nhàm chán.
Theo bóng đêm buông xuống, mùi gà nướng lan tỏa, Tống Minh ở bên kia tiếp đón bọn họ: “Có thể ăn, mau tới đây.”
Ba người đi ra phía trước, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, tiếp nhận gà nướng vừa ăn vừa nói chuyện , Tống Minh lấy một ít cho nữ nhân trong lều nhỏ bên kia, chỉ là, tiến vào rồi không có trở ra, nhưng mà lại là nàng kia đi ra.
“Tống công tử nói có chút mệt, ta thấy tinh thần tốt hơn chút, nên ra đây để hắn ở bên trong nghỉ ngơi.” Nữ tử nói, đi đến bên cạnh Phượng Cửu ngồi xuống.
Chỉ cảm thấy một trận mùi hương như có như không tràn ngập xung quanh, Đoạn Dạ Ninh Lang ngồi ở một bên đỡ đầu đang muốn đứng lên, toàn thân lại đổ xuống.
Mà Phượng Cửu ngay khi nàng kia ngồi xuống bên người, liền hơi nghiêng đầu nhìn nàng ta, thấy Đoạn Dạ cùng Ninh Lang ngã xuống, nàng nhíu nhíu mày: “Ngươi……” rồi cũng ngã xuống theo, hôn mê.
Sau khi bọn họ đều hôn mê bất tỉnh, ba người kia lúc này mới đứng lên, hai nữ tử nhìn về phía bà lão: “Đại sư tỷ, không phải tỷ nói bọn họ khó đối phó? Tỷ xem, còn không phải đều trở thành con mồi của chúng ta. ”
Bà lão kia nhìn mấy người trên mặt đất, tay xé một cái, đem mặt nạ da người trên mặt xé xuống……
Ninh Lang cùng Đoạn Dạ thấy vậy, nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, hai người dùng ít cành cây nổi lên đống lửa, lại dựng một cái giá, chuẩn bị đợi lát nữa có thể nướng gà.
Bà lão kia nhìn bọn họ một cái sau đó tiến vào lều nhỏ.
Lại một lát sau, mấy con gà rừng đã đặt ở trên giá nướng, bên kia, Phượng Cửu cùng nữ tử kia bây giờ mới trở về.
“A? Vậy mà bắt được gà rừng a!” Phượng Cửu đi đến bên cạnh đống lửa ngồi xuống, nhìn con gà rừng đang nướng trên ngọn lửa, lộ ra ý thèm.
“Vốn là muốn bắt con thỏ, nhưng mà con thỏ chạy trốn nhanh quá, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng đâu, cuối cùng đành phải bắt mấy con gà rừng, tạm chấp nhận một đêm hẳn là đủ ăn.” Ninh Lang nói, nhìn về phía Phượng Cửu, hỏi: “Ngươi có đói bụng không? Ta còn có lương khô, muốn lót dạ trước hay không ?”
“Không cần, đợi lát nữa ăn gà nướng là được.” Nàng vẫy vẫy tay, khóe mắt thoáng nhìn bà lão đi ra từ lều nhỏ.
“Mấy vị công tử, một lão thái bà như ta cũng không giúp được cái gì, nhưng mà ta vẫn có thể nấu ăn, như vậy đi! Các vị nghỉ ngơi trước, gà nướng này để ta làm là được .” Bà ta lộ ra ý cười hòa ái nhìn mấy người.
Nghe vậy, Tống Minh không chút nghĩ ngợi liền nói: “Vậy sao được? Ngài lớn tuổi, vẫn nên nghỉ ngơi đi! Mấy việc nhỏ này để chúng ta làm là được, ngài ngồi chờ chúng ta nướng xong rồi tới ăn thôi.”
Thấy vậy,ý cười bên môi bà lão chợt cứng đờ, cũng không nói thêm nữa, chỉ gật gật đầu, đi đến một bên ngồi xuống.
Phượng Cửu cười cười, cũng ngồi xuống một bên, nói chuyện cùng hai người Ninh Lang cùng Đoạn Dạ : “Ta tìm xung quanh , cách đó không xa có một suối nguồn, nơi đó nước vừa ngọt vừa mát, các ngươi có muốn lấy một chút trên đường uống hay không ?”
“Lúc bọn ta trở về còn hái được chút quả dại, chua chua rất ngon miệng, này, ngươi nếm thử.” Ninh Lang đưa ra mấy trái cây nhỏ trong tay, lại đem phần còn lại chia cho những người khác.
Bên kia, Tống Minh phụ trách nướng gà rừng, bà lão cùng nữ tử kia ngồi ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng thêm củi lửa, một bên cười nói với Tống Minh .
Bên này, Phượng Cửu cùng Đoạn Dạ Ninh Lang cũng nói chuyện, thỉnh thoảng chú ý mấy người bên kia, nàng dùng nhánh cây trên viết mấy chữ ‘ hành sự tùy theo hoàn cảnh' trên mặt đất, rồi lại lau sạch, cầm nhánh cây vẽ lung tung trên mặt đất, tống cổ sự nhàm chán.
Theo bóng đêm buông xuống, mùi gà nướng lan tỏa, Tống Minh ở bên kia tiếp đón bọn họ: “Có thể ăn, mau tới đây.”
Ba người đi ra phía trước, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, tiếp nhận gà nướng vừa ăn vừa nói chuyện , Tống Minh lấy một ít cho nữ nhân trong lều nhỏ bên kia, chỉ là, tiến vào rồi không có trở ra, nhưng mà lại là nàng kia đi ra.
“Tống công tử nói có chút mệt, ta thấy tinh thần tốt hơn chút, nên ra đây để hắn ở bên trong nghỉ ngơi.” Nữ tử nói, đi đến bên cạnh Phượng Cửu ngồi xuống.
Chỉ cảm thấy một trận mùi hương như có như không tràn ngập xung quanh, Đoạn Dạ Ninh Lang ngồi ở một bên đỡ đầu đang muốn đứng lên, toàn thân lại đổ xuống.
Mà Phượng Cửu ngay khi nàng kia ngồi xuống bên người, liền hơi nghiêng đầu nhìn nàng ta, thấy Đoạn Dạ cùng Ninh Lang ngã xuống, nàng nhíu nhíu mày: “Ngươi……” rồi cũng ngã xuống theo, hôn mê.
Sau khi bọn họ đều hôn mê bất tỉnh, ba người kia lúc này mới đứng lên, hai nữ tử nhìn về phía bà lão: “Đại sư tỷ, không phải tỷ nói bọn họ khó đối phó? Tỷ xem, còn không phải đều trở thành con mồi của chúng ta. ”
Bà lão kia nhìn mấy người trên mặt đất, tay xé một cái, đem mặt nạ da người trên mặt xé xuống……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.