Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Chương 278: Chương 285: Không hề Phòng bị
Phượng Quỳnh
11/08/2018
Phượng Cửu cưỡi Lão Bạch tiến lên phía trước. Vì đang đi trên đường lớn, nên tốc độ không nhanh. Nàng cũng không hỏi Lãnh Sương lúc nãy có chuyện gì? Tựa như một màn vừa rồi chưa hề xuất hiện, cũng không quan tâm.
Thật ra, cũng không phải là nàng không quan tâm, mà là vì nàng biết Lãnh Sương không có việc gì, cũng chả có chuyện gì đáng để nàng quan tâm hỏi đến.
“Chủ tử, phía sau có người đi theo chúng ta.” Lãnh Sương cưỡi ngựa đi bên cạnh Phượng Cửu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía nam tử đang đi theo sau.
“Đi thôi! Không cần để ý đến hắn.”
Phượng Cửu phớt lờ, không cần quay đầu cũng biết là nam tử trên lầu lúc nãy. Đối phương mang theo ánh mắt có tính xâm chiếm làm nàng muốn bỏ qua cũng khó, dám theo đuôi các nàng, vậy cứ để bọn họ theo đi! Trái lại nàng muốn xem thử, làm sao đối phương theo được các nàng.
“Đồ ăn vặt ta sai ngươi mua cho Dương Dương đâu? Lấy một ít ra đi.” Nàng chìa tay về phía Lãnh Sương nói.
“Đều ở trong đây.” Lãnh Sương đưa một cái túi nhỏ cho nàng.
Phượng Cửu nhận xong thì đưa cho Dương Dương ngồi phía trước: “Này, cầm ăn đi, nhưng đừng ăn quá nhiều một lúc.”
“Cảm ơn Phượng tỷ tỷ.” Dương Dương cười vui vẻ, vui mừng nói cảm ơn.
“Ngoan.” Nàng nhéo nhéo khuôn mặt tươi cười của nó.
Nam tử phía sau vẫn nhìn theo bóng lưng của nàng, nhưng nhất cử nhất động của nàng, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một tiếng cười cũng đều rơi hết vào mắt hắn, cũng làm cho hắn nảy sinh hứng thú đặc biệt.
Hai người trước mặt cưỡi ngựa đi tiếp. Mãi đến khi ra khỏi cửa thành, hai người phía sau vẫn cứ đi theo. Chỉ khác là sau khi ra khỏi cửa thành, hai người đều ngự kiếm phi hành, theo sau Phượng Cửu cách chưa tới mười thước.
Phượng Cửu cũng không nói gì nên Lãnh Sương không để ý tới nữa. Vì đối phương chỉ đi theo, vẫn chưa tiến thêm một bước làm ra chuyện gì, nhưng nên phòng bị thì Lãnh Sương vẫn phải phòng bị.
Cứ như vậy, đoàn người lấy cái phương thức quái đản này đi về phía trước. Phượng Cửu khẽ vén lọn tóc rũ trước mặt ra đằng sau tai, cảm nhận gió nhẹ hiu hiu trước mắt. Trong mắt nàng xẹt qua một tia sáng âm u, khóe miệng nhỏ cong lên một nụ cười quỷ dị.
Qua thêm khoảng nửa nén hương, phía sau truyền đến hai tiếng vật nặng rơi xuống và vang lên hai tiếng kêu đau đớn.
“Bịch! Bịch!”
“Ui da!”
Lãnh Sương vẫn chú ý phía sau. Vì vậy, khi thấy ngự kiếm của bọn họ chật vật rơi xuống từ độ cao hơn hai thước giữa không trung thì vô cùng kinh ngạc.
Nhìn lại về phía chủ tử, khi thấy bên môi nàng hiện lên ý cười, lúc này mới hiểu được, thì ra là chủ tử ra tay.
“Chủ tử, người, người không sao chứ?”
Sắc mặt người đàn ông trung niên khẽ biến, vì khí tức linh lực cả người đột nhiên biến mất nên cảm thấy vô cùng kinh sợ. Sau khi té rơi xuống đất, bất chấp trên người dính đầy bùn đất, hắn vội vã phòng bị nhìn xung quanh.
Lúc này, trong lòng nam tử kia cũng vô cùng khiếp sợ, hắn hết sức kinh ngạc nhìn về phía thân ảnh màu trắng trước mắt.
Là hắn sơ suất! Hoàn toàn không nghĩ tới cô gái này lại có bản lĩnh lớn như vậy. Nàng thậm chí không cần quay đầu lại, không cần ra tay với bọn họ, mà cũng có thể khiến bọn họ mất hết linh lực trong lúc không phòng bị.
Lẽ nào, nàng là một dược sư?
Nhưng chuyện này vốn không thể nào. Tiểu quốc Diệu Nhật cấp chín như thế này sao có thể có dược sư tôn quý?
Như vậy, cũng chỉ có một khả năng khác!
Có lẽ là trên người của nàng mang theo loại thuốc không màu không vị, có thể làm tu sĩ mất hết linh lực!
Thật ra, cũng không phải là nàng không quan tâm, mà là vì nàng biết Lãnh Sương không có việc gì, cũng chả có chuyện gì đáng để nàng quan tâm hỏi đến.
“Chủ tử, phía sau có người đi theo chúng ta.” Lãnh Sương cưỡi ngựa đi bên cạnh Phượng Cửu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía nam tử đang đi theo sau.
“Đi thôi! Không cần để ý đến hắn.”
Phượng Cửu phớt lờ, không cần quay đầu cũng biết là nam tử trên lầu lúc nãy. Đối phương mang theo ánh mắt có tính xâm chiếm làm nàng muốn bỏ qua cũng khó, dám theo đuôi các nàng, vậy cứ để bọn họ theo đi! Trái lại nàng muốn xem thử, làm sao đối phương theo được các nàng.
“Đồ ăn vặt ta sai ngươi mua cho Dương Dương đâu? Lấy một ít ra đi.” Nàng chìa tay về phía Lãnh Sương nói.
“Đều ở trong đây.” Lãnh Sương đưa một cái túi nhỏ cho nàng.
Phượng Cửu nhận xong thì đưa cho Dương Dương ngồi phía trước: “Này, cầm ăn đi, nhưng đừng ăn quá nhiều một lúc.”
“Cảm ơn Phượng tỷ tỷ.” Dương Dương cười vui vẻ, vui mừng nói cảm ơn.
“Ngoan.” Nàng nhéo nhéo khuôn mặt tươi cười của nó.
Nam tử phía sau vẫn nhìn theo bóng lưng của nàng, nhưng nhất cử nhất động của nàng, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một tiếng cười cũng đều rơi hết vào mắt hắn, cũng làm cho hắn nảy sinh hứng thú đặc biệt.
Hai người trước mặt cưỡi ngựa đi tiếp. Mãi đến khi ra khỏi cửa thành, hai người phía sau vẫn cứ đi theo. Chỉ khác là sau khi ra khỏi cửa thành, hai người đều ngự kiếm phi hành, theo sau Phượng Cửu cách chưa tới mười thước.
Phượng Cửu cũng không nói gì nên Lãnh Sương không để ý tới nữa. Vì đối phương chỉ đi theo, vẫn chưa tiến thêm một bước làm ra chuyện gì, nhưng nên phòng bị thì Lãnh Sương vẫn phải phòng bị.
Cứ như vậy, đoàn người lấy cái phương thức quái đản này đi về phía trước. Phượng Cửu khẽ vén lọn tóc rũ trước mặt ra đằng sau tai, cảm nhận gió nhẹ hiu hiu trước mắt. Trong mắt nàng xẹt qua một tia sáng âm u, khóe miệng nhỏ cong lên một nụ cười quỷ dị.
Qua thêm khoảng nửa nén hương, phía sau truyền đến hai tiếng vật nặng rơi xuống và vang lên hai tiếng kêu đau đớn.
“Bịch! Bịch!”
“Ui da!”
Lãnh Sương vẫn chú ý phía sau. Vì vậy, khi thấy ngự kiếm của bọn họ chật vật rơi xuống từ độ cao hơn hai thước giữa không trung thì vô cùng kinh ngạc.
Nhìn lại về phía chủ tử, khi thấy bên môi nàng hiện lên ý cười, lúc này mới hiểu được, thì ra là chủ tử ra tay.
“Chủ tử, người, người không sao chứ?”
Sắc mặt người đàn ông trung niên khẽ biến, vì khí tức linh lực cả người đột nhiên biến mất nên cảm thấy vô cùng kinh sợ. Sau khi té rơi xuống đất, bất chấp trên người dính đầy bùn đất, hắn vội vã phòng bị nhìn xung quanh.
Lúc này, trong lòng nam tử kia cũng vô cùng khiếp sợ, hắn hết sức kinh ngạc nhìn về phía thân ảnh màu trắng trước mắt.
Là hắn sơ suất! Hoàn toàn không nghĩ tới cô gái này lại có bản lĩnh lớn như vậy. Nàng thậm chí không cần quay đầu lại, không cần ra tay với bọn họ, mà cũng có thể khiến bọn họ mất hết linh lực trong lúc không phòng bị.
Lẽ nào, nàng là một dược sư?
Nhưng chuyện này vốn không thể nào. Tiểu quốc Diệu Nhật cấp chín như thế này sao có thể có dược sư tôn quý?
Như vậy, cũng chỉ có một khả năng khác!
Có lẽ là trên người của nàng mang theo loại thuốc không màu không vị, có thể làm tu sĩ mất hết linh lực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.