Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Chương 307: Chương 314: Lành ít dữ nhiều
Phượng Quỳnh
11/08/2018
“Hí!”
Lão Bạch nhìn thấy lão thái gia xuất hiện nên vui mừng hí lên một tiếng, không ai biết là nó đã sợ Phượng Tiêu cứ như vậy mà chết đi đến nhường nào, nếu thực sự chết đi như vậy, vậy thì chủ nhân chẳng phải sẽ đau lòng đến chết hay sao?
Chớp mắt một cái, lão thái gia đã đi đến bên cạnh Lão Bạch, nhìn thấy đứa con trai bị ám tiễn độc cắm sau lưng, còn chảy ra máu đen, môi cũng trở nên tím đen lại, cả người đã mất đi ý thức, trong lòng ông cảm thấy có chút đau đớn, ông đỡ Phượng Tiêu từ trên lưng Lão Bạch xuống, hai tay run run cầm dược tễ giải độc cho Phượng Tiêu uống.
“Để lại một nhóm ở lại lục soát! Những người còn lại theo ta hồi phủ!”
Nói xong câu cuối, ông cõng theo Phượng Tiêu nhanh chóng đi về phía Phượng phủ.
Cùng lúc đó, Phượng Cửu đang ở trong nhẫn không gian tu luyện cũng bất ngờ cảm thấy trong lòng không yên, một loại cảm giác sợ hãi chiếm giữ trái tim nàng, trái tim nàng đập thình thịch rất mạnh, giống như gặp phải chuyện gì đó không tốt vậy, khiến nàng không thể nào chuyên tâm tu luyện được.
Thế nên nàng thở nhẹ một hơi rồi lách người ra khỏi nhẫn không gian, vừa mở cửa ra thì đã thấy sắc mặt Lãnh Sương rất kỳ lạ vội vàng chạy đến.
“Chủ tử! Trong nhà xảy ra chuyện rồi!”
Nghe xong lời này, trong lòng Phượng Cửu bỗng trầm xuống, nói: “Ta về trước, ngươi về sau đi!”
Vừa nói dứt lời thì người đã chạy ra bên ngoài rồi.
Lúc dân chúng trong thành Vân Nguyệt nhìn thấy Phượng lão gia cõng Phượng Tiêu đang hôn mê bất tỉnh trở về thì tất cả mọi người trong thành Vân Nguyệt đều kinh sợ.
“Không phải chứ? Đúng là Phượng Tiêu sao? Kẻ nào mà lại to gan dám ám sát hắn vậy? Thực lực của hắn đã là Võ Tông rồi!”
“Này! Xem ra vết thương không nhẹ đâu, sau lưng còn cắm mũi tên kìa, xem ra tình hình này không được tốt lắm!”
Mọi người đều nhỏ giọng bàn tán xôn xao, tất cả đều không ngờ lại có người có thể khiến Phượng Tiêu bị thương đến như vậy, hơn nữa còn là ở trong thành Vân Nguyệt nữa chứ, có thể nói, nhìn thấy Phượng Tiêu bị thương như vậy thì trong lòng gia chủ của một vài gia tộc chắc đã tự mình đoán ra được rồi.
Sau khi Phượng lão gia cõng Phượng Tiêu về phủ, toàn bộ Phượng phủ đều ở trong trạng thái lo lắng không yên, đại phu trong phủ đã bị dẫn đến sân của Phượng Tiêu để kiểm tra, sân trong của Phượng Tiêu đều có hộ vệ bao quanh, toàn bộ đều đang ở trong trạng thái cảnh giác cao độ.
“Lão... Lão thái gia... Gia chủ... Gia chủ e là... là...”
Sau khi đại phu trong phủ bắt mạch xong thì trong lòng vô cùng hoảng sợ, sắc mặt trở nên trắng bệch, quỳ rạp xuống đất, đến nói thôi mà cũng run rẩy không nói hết lời.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng lão thái gia bỗng trầm xuống, cố gắng đè nén nỗi hoang mang lẫn lo lắng trong lòng, giọng nói già nua vang lên: “Có gì cứ nói thẳng ra! Tình hình của nó rốt cuộc như thế nào rồi?”
“Trong người gia chủ không chỉ có độc mà còn bị nội thương còn rất nặng, xương cốt đều đã bị vỡ nát, ở ngực lại có máu tụ, lần này chỉ e là lành ít dữ nhiều!”
Nói xong những lời này, đại phu liền cúi đầu xuống, không dám nhìn sắc mặt của lão thái gia, thấp giọng nói: “Hơn nữa, ám tiễn trên lưng của gia chủ cũng không thể nhổ được, nếu như nhổ nó ra thì chắc chắn gia chủ sẽ mất mạng!”
Nghe xong những lời này, lão thái gia chỉ cảm thấy như trời đất quay cuồng, cả người lung lay, may mà có Lãnh Hoa ở bên cạnh đỡ lấy nên mới không ngã xuống.
“Gia gia, nghĩa phụ thế nào rồi?”
Bên ngoài vọng đến giọng nói vội vàng của Quan Tập Lẫm, cùng với đó là tiếng cửa bị đẩy ra, hắn vội vã bước từ ngoài vào.
“Ngươi lui xuống trước đi!”
Lão thái gia phất tay cho đại phu lui xuống, Lãnh Hoa đỡ ông đến bên ghế, trông ông giống như vừa mất hết hồn phách vậy, vẻ mặt vô cùng đau khổ, dường như chỉ một lát mà đã già hơn mười tuổi...
Lão Bạch nhìn thấy lão thái gia xuất hiện nên vui mừng hí lên một tiếng, không ai biết là nó đã sợ Phượng Tiêu cứ như vậy mà chết đi đến nhường nào, nếu thực sự chết đi như vậy, vậy thì chủ nhân chẳng phải sẽ đau lòng đến chết hay sao?
Chớp mắt một cái, lão thái gia đã đi đến bên cạnh Lão Bạch, nhìn thấy đứa con trai bị ám tiễn độc cắm sau lưng, còn chảy ra máu đen, môi cũng trở nên tím đen lại, cả người đã mất đi ý thức, trong lòng ông cảm thấy có chút đau đớn, ông đỡ Phượng Tiêu từ trên lưng Lão Bạch xuống, hai tay run run cầm dược tễ giải độc cho Phượng Tiêu uống.
“Để lại một nhóm ở lại lục soát! Những người còn lại theo ta hồi phủ!”
Nói xong câu cuối, ông cõng theo Phượng Tiêu nhanh chóng đi về phía Phượng phủ.
Cùng lúc đó, Phượng Cửu đang ở trong nhẫn không gian tu luyện cũng bất ngờ cảm thấy trong lòng không yên, một loại cảm giác sợ hãi chiếm giữ trái tim nàng, trái tim nàng đập thình thịch rất mạnh, giống như gặp phải chuyện gì đó không tốt vậy, khiến nàng không thể nào chuyên tâm tu luyện được.
Thế nên nàng thở nhẹ một hơi rồi lách người ra khỏi nhẫn không gian, vừa mở cửa ra thì đã thấy sắc mặt Lãnh Sương rất kỳ lạ vội vàng chạy đến.
“Chủ tử! Trong nhà xảy ra chuyện rồi!”
Nghe xong lời này, trong lòng Phượng Cửu bỗng trầm xuống, nói: “Ta về trước, ngươi về sau đi!”
Vừa nói dứt lời thì người đã chạy ra bên ngoài rồi.
Lúc dân chúng trong thành Vân Nguyệt nhìn thấy Phượng lão gia cõng Phượng Tiêu đang hôn mê bất tỉnh trở về thì tất cả mọi người trong thành Vân Nguyệt đều kinh sợ.
“Không phải chứ? Đúng là Phượng Tiêu sao? Kẻ nào mà lại to gan dám ám sát hắn vậy? Thực lực của hắn đã là Võ Tông rồi!”
“Này! Xem ra vết thương không nhẹ đâu, sau lưng còn cắm mũi tên kìa, xem ra tình hình này không được tốt lắm!”
Mọi người đều nhỏ giọng bàn tán xôn xao, tất cả đều không ngờ lại có người có thể khiến Phượng Tiêu bị thương đến như vậy, hơn nữa còn là ở trong thành Vân Nguyệt nữa chứ, có thể nói, nhìn thấy Phượng Tiêu bị thương như vậy thì trong lòng gia chủ của một vài gia tộc chắc đã tự mình đoán ra được rồi.
Sau khi Phượng lão gia cõng Phượng Tiêu về phủ, toàn bộ Phượng phủ đều ở trong trạng thái lo lắng không yên, đại phu trong phủ đã bị dẫn đến sân của Phượng Tiêu để kiểm tra, sân trong của Phượng Tiêu đều có hộ vệ bao quanh, toàn bộ đều đang ở trong trạng thái cảnh giác cao độ.
“Lão... Lão thái gia... Gia chủ... Gia chủ e là... là...”
Sau khi đại phu trong phủ bắt mạch xong thì trong lòng vô cùng hoảng sợ, sắc mặt trở nên trắng bệch, quỳ rạp xuống đất, đến nói thôi mà cũng run rẩy không nói hết lời.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng lão thái gia bỗng trầm xuống, cố gắng đè nén nỗi hoang mang lẫn lo lắng trong lòng, giọng nói già nua vang lên: “Có gì cứ nói thẳng ra! Tình hình của nó rốt cuộc như thế nào rồi?”
“Trong người gia chủ không chỉ có độc mà còn bị nội thương còn rất nặng, xương cốt đều đã bị vỡ nát, ở ngực lại có máu tụ, lần này chỉ e là lành ít dữ nhiều!”
Nói xong những lời này, đại phu liền cúi đầu xuống, không dám nhìn sắc mặt của lão thái gia, thấp giọng nói: “Hơn nữa, ám tiễn trên lưng của gia chủ cũng không thể nhổ được, nếu như nhổ nó ra thì chắc chắn gia chủ sẽ mất mạng!”
Nghe xong những lời này, lão thái gia chỉ cảm thấy như trời đất quay cuồng, cả người lung lay, may mà có Lãnh Hoa ở bên cạnh đỡ lấy nên mới không ngã xuống.
“Gia gia, nghĩa phụ thế nào rồi?”
Bên ngoài vọng đến giọng nói vội vàng của Quan Tập Lẫm, cùng với đó là tiếng cửa bị đẩy ra, hắn vội vã bước từ ngoài vào.
“Ngươi lui xuống trước đi!”
Lão thái gia phất tay cho đại phu lui xuống, Lãnh Hoa đỡ ông đến bên ghế, trông ông giống như vừa mất hết hồn phách vậy, vẻ mặt vô cùng đau khổ, dường như chỉ một lát mà đã già hơn mười tuổi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.