Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Chương 312: Chương 319: Đích thân tới xem
Phượng Quỳnh
11/08/2018
Nghe thấy vậy, lão thái gia vội vàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Nghiêm quản sự, đây đúng thực là giúp người khi gặp nạn mà! Cho dù con ta có thể vượt qua nguy hiểm hay không thì hôm khác ta sẽ mang lễ đến nhà để cảm ơn”
“Lão thái gia quá lời rồi!”
Nghiêm quản sự cười rồi lấy hai lọ dược tễ đưa cho ông, sau đó nói: “Một lọ dùng để trị nội thương còn một lọ dược tễ dùng để giải độc, lão thái gia hãy nhanh chóng cầm đi cho Phượng tướng quân dùng đi, Nghiêm mỗ không ở lại nữa, xin cáo từ!”
Hắn chắp tay nói xong rồi xoay người rời đi.
Lão thái gia vội vàng bảo quản gia tiễn Nghiêm quản sự đi, còn mình thì cầm dược tễ đến phòng Phượng Tiêu.
Lúc ông quay lại phòng thì hình như trong phòng đã được quét dọn qua rồi, bộ y phục nhuốm đầy máu mà Phượng Tiêu mặc trên người đã được Quan Tập Lẫm và Lãnh Hoa thay ra, tuy Phượng Tiêu vẫn còn hôn mê nhưng hơi thở dường như đã không còn yếu như trước nữa rồi.
“Phượng nha đầu, cha cháu thế nào rồi? Có còn nguy hiểm đến tính mạng nữa không?” Lão thái gia đi đến bên cạnh Phượng Cửu lo lắng hỏi.
Phượng Cửu nhấp một ngụm trà nóng mà Lãnh Hoa bưng lên, thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Gia gia yên tâm đi, trước mắt thì không còn nguy hiểm nữa, có điều có thể thoát khỏi nguy hiểm hay không thì còn phải chờ đến tối nay xem có bị phát sốt hay không đã, nếu như sốt quá cao mà không thể hạ xuống được thì e rằng khó mà giữ được tính mạng!”
“Nếu sốt cao thì phải làm sao đây?” Sắc mặt lão thái gia trắng bệch, chỉ cảm thấy trái tim có gì đó đau nhói.
“Đêm nay cháu sẽ ở lại đây trông chừng!”
Nàng nói xong rồi quay sang trấn an lão thái gia: “Gia gia đừng lo lắng quá, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Nghe nàng nói vậy, lão thái gia cho dù có lo lắng thì cũng không nói được gì nữa, mà chỉ lấy hai lọ dược tễ kia ra đưa cho nàng: “Đây là đồ mà Nghiêm quản sự ở chợ đen mang đến, một lọ dùng để trị nội thương, còn một lọ dùng để giải độc, có thể dùng được không?”
Phượng Cửu lắc đầu: “Cháu đã cho cha uống giải độc đan rồi, dược tính cả nó còn mạnh hơn nhiều so với dược tễ, bây giờ không cần dùng thêm bất kỳ loại dược tễ nào nữa, hai lọ dược tễ này gia gia cứ giữ lại đi!”
Quan Tập Lẫm đứng bên cạnh nhìn thấy trên người nàng vẫn còn nhuốm vài vết máu liền lên tiếng nói: “Tiểu Cửu, ở đây có ta trông nom là được rồi, muội hãy về trước tắm rửa thay y phục đi!”
“Ừm! Phượng nha đầu, cháu hãy về tắm rửa trước đi đã, ở đây có chúng ta trông nom là được rồi!”
Lão thái gia nhìn thấy sắc mặt nàng có vẻ rất mệt mỏi nên thương xót nói: “Chắc là cháu nghe được tin này nên đã vội vã trở về đây, từ thung lũng Đào Hoa đến đây mất không đến một canh giờ, hơn nữa lại giúp cha cháu trị bệnh, chắc là đã mệt lắm rồi, cháu tắm rửa xong rồi nghỉ ngơi một lát đi rồi hẵng tới! Buổi tối ở đây còn cần có cháu nữa!”
“Vâng, đợi lát nữa cháu sang bên kia nghỉ ngơi một chút là được rồi!”
Nàng hơi mỉm cười, đang định đi ra thì lại dừng bước lại nói: “Gia gia, chuyện cháu trở về đừng để lộ ra ngoài, lát nữa quay lại cháu sẽ nói rõ ràng về chuyện cha cháu bị tập kích!”
Lão thái gia gật đầu rồi nói: “Gia gia biết rồi, đã căn dặn mọi người rồi, cháu cứ yên tâm đi!”
Nghe xong, Phượng Cửu mới đi về phòng mình.
Trong hoàng cung.
“Cái gì? Ngươi nói quản lý của chợ đen mang thuốc đến tặng cho Phượng Tiêu?” Mộ Dung Bác ở trong đại điện nghe được tin này, trong lòng cảm thấy rất căng thẳng.
Mộ Dung Dật Hiên đứng trong điện nhìn thấy cảnh này nên trong lòng có chút ngạc nhiên, nhìn lại cha mình một cái rồi gật đầu nói: “Nhi thần đã hỏi qua tên Nghiêm quản sự này, hắn nói là nhận được sự ủy thác của Quỷ Y trước khi đi, muốn hắn phải quan tâm chăm sóc cho Phượng gia!”
Mộ Dung Bác ổn định lại cảm xúc rồi hỏi: “Vậy bây giờ Phượng Tiêu đã thoát khỏi nguy hiểm hay chưa?”
“Việc này nhi thần cũng không rõ, bởi vì người ta không cho con vào trong!”
Nghe xong, Mộ Dung Bác đứng dậy rồi nói: “Xem ra đích thân bổn quân phải đến đó một chuyến rồi, nếu không thì trong lòng ta không yên tâm được!”
“Lão thái gia quá lời rồi!”
Nghiêm quản sự cười rồi lấy hai lọ dược tễ đưa cho ông, sau đó nói: “Một lọ dùng để trị nội thương còn một lọ dược tễ dùng để giải độc, lão thái gia hãy nhanh chóng cầm đi cho Phượng tướng quân dùng đi, Nghiêm mỗ không ở lại nữa, xin cáo từ!”
Hắn chắp tay nói xong rồi xoay người rời đi.
Lão thái gia vội vàng bảo quản gia tiễn Nghiêm quản sự đi, còn mình thì cầm dược tễ đến phòng Phượng Tiêu.
Lúc ông quay lại phòng thì hình như trong phòng đã được quét dọn qua rồi, bộ y phục nhuốm đầy máu mà Phượng Tiêu mặc trên người đã được Quan Tập Lẫm và Lãnh Hoa thay ra, tuy Phượng Tiêu vẫn còn hôn mê nhưng hơi thở dường như đã không còn yếu như trước nữa rồi.
“Phượng nha đầu, cha cháu thế nào rồi? Có còn nguy hiểm đến tính mạng nữa không?” Lão thái gia đi đến bên cạnh Phượng Cửu lo lắng hỏi.
Phượng Cửu nhấp một ngụm trà nóng mà Lãnh Hoa bưng lên, thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Gia gia yên tâm đi, trước mắt thì không còn nguy hiểm nữa, có điều có thể thoát khỏi nguy hiểm hay không thì còn phải chờ đến tối nay xem có bị phát sốt hay không đã, nếu như sốt quá cao mà không thể hạ xuống được thì e rằng khó mà giữ được tính mạng!”
“Nếu sốt cao thì phải làm sao đây?” Sắc mặt lão thái gia trắng bệch, chỉ cảm thấy trái tim có gì đó đau nhói.
“Đêm nay cháu sẽ ở lại đây trông chừng!”
Nàng nói xong rồi quay sang trấn an lão thái gia: “Gia gia đừng lo lắng quá, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Nghe nàng nói vậy, lão thái gia cho dù có lo lắng thì cũng không nói được gì nữa, mà chỉ lấy hai lọ dược tễ kia ra đưa cho nàng: “Đây là đồ mà Nghiêm quản sự ở chợ đen mang đến, một lọ dùng để trị nội thương, còn một lọ dùng để giải độc, có thể dùng được không?”
Phượng Cửu lắc đầu: “Cháu đã cho cha uống giải độc đan rồi, dược tính cả nó còn mạnh hơn nhiều so với dược tễ, bây giờ không cần dùng thêm bất kỳ loại dược tễ nào nữa, hai lọ dược tễ này gia gia cứ giữ lại đi!”
Quan Tập Lẫm đứng bên cạnh nhìn thấy trên người nàng vẫn còn nhuốm vài vết máu liền lên tiếng nói: “Tiểu Cửu, ở đây có ta trông nom là được rồi, muội hãy về trước tắm rửa thay y phục đi!”
“Ừm! Phượng nha đầu, cháu hãy về tắm rửa trước đi đã, ở đây có chúng ta trông nom là được rồi!”
Lão thái gia nhìn thấy sắc mặt nàng có vẻ rất mệt mỏi nên thương xót nói: “Chắc là cháu nghe được tin này nên đã vội vã trở về đây, từ thung lũng Đào Hoa đến đây mất không đến một canh giờ, hơn nữa lại giúp cha cháu trị bệnh, chắc là đã mệt lắm rồi, cháu tắm rửa xong rồi nghỉ ngơi một lát đi rồi hẵng tới! Buổi tối ở đây còn cần có cháu nữa!”
“Vâng, đợi lát nữa cháu sang bên kia nghỉ ngơi một chút là được rồi!”
Nàng hơi mỉm cười, đang định đi ra thì lại dừng bước lại nói: “Gia gia, chuyện cháu trở về đừng để lộ ra ngoài, lát nữa quay lại cháu sẽ nói rõ ràng về chuyện cha cháu bị tập kích!”
Lão thái gia gật đầu rồi nói: “Gia gia biết rồi, đã căn dặn mọi người rồi, cháu cứ yên tâm đi!”
Nghe xong, Phượng Cửu mới đi về phòng mình.
Trong hoàng cung.
“Cái gì? Ngươi nói quản lý của chợ đen mang thuốc đến tặng cho Phượng Tiêu?” Mộ Dung Bác ở trong đại điện nghe được tin này, trong lòng cảm thấy rất căng thẳng.
Mộ Dung Dật Hiên đứng trong điện nhìn thấy cảnh này nên trong lòng có chút ngạc nhiên, nhìn lại cha mình một cái rồi gật đầu nói: “Nhi thần đã hỏi qua tên Nghiêm quản sự này, hắn nói là nhận được sự ủy thác của Quỷ Y trước khi đi, muốn hắn phải quan tâm chăm sóc cho Phượng gia!”
Mộ Dung Bác ổn định lại cảm xúc rồi hỏi: “Vậy bây giờ Phượng Tiêu đã thoát khỏi nguy hiểm hay chưa?”
“Việc này nhi thần cũng không rõ, bởi vì người ta không cho con vào trong!”
Nghe xong, Mộ Dung Bác đứng dậy rồi nói: “Xem ra đích thân bổn quân phải đến đó một chuyến rồi, nếu không thì trong lòng ta không yên tâm được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.