Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Chương 419: Chương 426: Phượng vệ nghe lệnh
Phượng Quỳnh
17/09/2018
Nghe vậy, trong lòng vẫn còn đang nghi ngờ thì đã thấy nụ cười trên mặt nàng biến mất, tiếp sau đó căn dặn La Vũ ở bên cạnh một tiếng, phút tiếp theo chỉ nghe thấy giọng nói ẩn chứa hơi thở khí huyền lực được phát ra từ La Vũ.
“Chúng Phượng vệ nghe lệnh!”
Lời nói vừa phát ra thì đám người nước Thanh Đằng kia cũng nâng cao cảnh giác lên, bởi vì cho rằng bọn họ sẽ động thủ.
Ngay cả những người đứng xung quanh cả trăm mét nhìn thấy cảnh này cũng cho rằng đám người của Phượng phủ này đang muốn đánh nhau với người của nước Thanh Đằng. Vì thế mà người của Cảnh gia đã dẫn thêm rất nhiều người đứng ở đó rồi nhìn thẳng về phía gia chủ lẫn lão gia của bọn họ.
“Phụ thân! Nếu như người của Phượng gia với người của nước Thanh Đằng đánh nhau thật, vậy thì chúng ta có nên ra tay giúp đỡ không?”
Cảnh gia chủ nhìn lão thái gia hỏi, thực ra trong lòng có một chút lo lắng, dù gì thì sức lực của những tên tu sĩ Kim Đan kia cũng không nhỏ, không phải là người mà bọn họ có thể ngăn lại được, nếu như vẫn chưa rơi vào tình huống bất đắc dĩ thì ông cũng không hi vọng Cảnh gia có một kẻ thù như vậy.
“Xem xem thế nào đã! Phượng nha đầu nói nó có thể xử lý được, ta cũng muốn xem xem thực lực của nó thế nào!” Cảnh lão gia nói, vẻ mặt hơi trầm xuống nhìn cảnh ở phía trước, mình càng nhân nhượng thì người khác lại càng được đà lấn lướt (người hiền thì bị bắt nạt, ngựa tốt thì bị người ta cưỡi), Phượng gia này nếu như có thực lực thì cũng nên ra tay rồi.
“Đợi lệnh!”
Tất cả đám Phượng vệ ở xung quanh đều hét lớn, giọng nói đinh tai nhức óc, lưng đứng thẳng tắp, một tay cầm chặt thanh trường kiếm đeo bên người, hai mắt bắn ra ý chí chiến đấu lẫm liệt, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Toàn thể lui về hai bên trái phải một trăm mét!”
Tiếng của La Vũ lại vang lên, nhưng lúc nghe thấy những lợi này, không chỉ khiến người của nước Thanh Đăng kia sững người mà đến cả đám Phượng vệ đã sẵn sàng chiến đấu kia cũng sững người một lúc, có điều tố chất tốt đã khiến họ chấp hành mệnh lệnh mà không có chút nghi ngờ gì rồi nhanh chóng lùi sang hai bên một trăm bước và đứng vững ở đó.
Phượng Cửu nhìn chằm chằm vào đám người kia rồi khẽ nhếch môi lên, bước chân lùi về sau. Chỉ thấy lúc nàng ra lệnh cho đám người Lãnh Sương lùi về sau rồi nói với La Vũ một câu: “Ném!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy La Vũ nhếch miệng lên cười một cái rồi nhìn chằm chằm vào đám người tu sĩ Kim Đan cảnh giác ở trước mặt, đột nhiên đốt lửa lên để dẫn lửa đến từng ống trúc một rồi nhanh chóng ném đi.
Lúc ống trúc ném ra, trong lòng mấy tên tu sĩ Kim Đan còn cười thầm một tiếng, nhưng không đợi bọn họ kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng nổ bùm bùm bên cạnh vang lên rồi, một luồng sức mạnh cực lớn lập tức nổ tung ra, ngoài khói thuốc dày đặc bay ra cùng với luồng sức mạnh tỏa ra đó thì còn có sự kinh ngạc lẫn tiếng kêu gào thảm thiết của mọi người.
“A! Đây là thứ gì vậy?”
“A! Chân của ta!”
“A! Đau quá! Ngứa quá đi!...”
“Ầm! Ầm ầm ầm...”
Trong hỗn loạn, từng âm thanh kêu gào thảm thiết phát ra từ đám khói mù mịt kia, nhìn đám người đứng cách đó cả trăm mét trợn trừng mắt lên, rồi lại nhìn từng đường khí tỏa ra từ từng ống trúc một, rồi lại nhìn đội ngũ chỉnh tề kia đang trở nên hỗn loạn trong tiếng nổ lớn, còn có một vài tên hộ vệ bị nổ bắn ra ngoài vài mét nữa.
“Phượng Thanh Ca!”
Một tiếng hét chói tai u ám ẩn chứa cơn tức giận cuồn cuộn ngút trờ truyền ra từ trong làn khói dày đặc, tiếp đó thì chỉ nhìn thấy một ông già bảo vệ Nhiếp Đằng bay vút lên không, ở bên cạnh hai người có một luồng linh lực mà mắt thường có thể nhìn thấy được ngưng tụ để bảo vệ, bảo vệ hai người không để cho làn khói kia đến gần.
“Ơ?”
Phượng Cửu nhìn chằm chằm vào ông già dẫn Nhiếp Đằng bay vút lên không, trong mắt có chút ngạc nhiên. Tu sĩ có tu vi Kim Đan trong giờ phút này đều không kịp phản ứng, cho dù là phản ứng kịp thì cũng không thể nhanh bằng ống nổ nổ bốn phía thế này được, vậy mà lão giã kia lại có thể bảo vệ tên Nhiếp Đằng kia trong tình huống như vậy, thật không đơn giản chút nào.
“Chúng Phượng vệ nghe lệnh!”
Lời nói vừa phát ra thì đám người nước Thanh Đằng kia cũng nâng cao cảnh giác lên, bởi vì cho rằng bọn họ sẽ động thủ.
Ngay cả những người đứng xung quanh cả trăm mét nhìn thấy cảnh này cũng cho rằng đám người của Phượng phủ này đang muốn đánh nhau với người của nước Thanh Đằng. Vì thế mà người của Cảnh gia đã dẫn thêm rất nhiều người đứng ở đó rồi nhìn thẳng về phía gia chủ lẫn lão gia của bọn họ.
“Phụ thân! Nếu như người của Phượng gia với người của nước Thanh Đằng đánh nhau thật, vậy thì chúng ta có nên ra tay giúp đỡ không?”
Cảnh gia chủ nhìn lão thái gia hỏi, thực ra trong lòng có một chút lo lắng, dù gì thì sức lực của những tên tu sĩ Kim Đan kia cũng không nhỏ, không phải là người mà bọn họ có thể ngăn lại được, nếu như vẫn chưa rơi vào tình huống bất đắc dĩ thì ông cũng không hi vọng Cảnh gia có một kẻ thù như vậy.
“Xem xem thế nào đã! Phượng nha đầu nói nó có thể xử lý được, ta cũng muốn xem xem thực lực của nó thế nào!” Cảnh lão gia nói, vẻ mặt hơi trầm xuống nhìn cảnh ở phía trước, mình càng nhân nhượng thì người khác lại càng được đà lấn lướt (người hiền thì bị bắt nạt, ngựa tốt thì bị người ta cưỡi), Phượng gia này nếu như có thực lực thì cũng nên ra tay rồi.
“Đợi lệnh!”
Tất cả đám Phượng vệ ở xung quanh đều hét lớn, giọng nói đinh tai nhức óc, lưng đứng thẳng tắp, một tay cầm chặt thanh trường kiếm đeo bên người, hai mắt bắn ra ý chí chiến đấu lẫm liệt, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Toàn thể lui về hai bên trái phải một trăm mét!”
Tiếng của La Vũ lại vang lên, nhưng lúc nghe thấy những lợi này, không chỉ khiến người của nước Thanh Đăng kia sững người mà đến cả đám Phượng vệ đã sẵn sàng chiến đấu kia cũng sững người một lúc, có điều tố chất tốt đã khiến họ chấp hành mệnh lệnh mà không có chút nghi ngờ gì rồi nhanh chóng lùi sang hai bên một trăm bước và đứng vững ở đó.
Phượng Cửu nhìn chằm chằm vào đám người kia rồi khẽ nhếch môi lên, bước chân lùi về sau. Chỉ thấy lúc nàng ra lệnh cho đám người Lãnh Sương lùi về sau rồi nói với La Vũ một câu: “Ném!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy La Vũ nhếch miệng lên cười một cái rồi nhìn chằm chằm vào đám người tu sĩ Kim Đan cảnh giác ở trước mặt, đột nhiên đốt lửa lên để dẫn lửa đến từng ống trúc một rồi nhanh chóng ném đi.
Lúc ống trúc ném ra, trong lòng mấy tên tu sĩ Kim Đan còn cười thầm một tiếng, nhưng không đợi bọn họ kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng nổ bùm bùm bên cạnh vang lên rồi, một luồng sức mạnh cực lớn lập tức nổ tung ra, ngoài khói thuốc dày đặc bay ra cùng với luồng sức mạnh tỏa ra đó thì còn có sự kinh ngạc lẫn tiếng kêu gào thảm thiết của mọi người.
“A! Đây là thứ gì vậy?”
“A! Chân của ta!”
“A! Đau quá! Ngứa quá đi!...”
“Ầm! Ầm ầm ầm...”
Trong hỗn loạn, từng âm thanh kêu gào thảm thiết phát ra từ đám khói mù mịt kia, nhìn đám người đứng cách đó cả trăm mét trợn trừng mắt lên, rồi lại nhìn từng đường khí tỏa ra từ từng ống trúc một, rồi lại nhìn đội ngũ chỉnh tề kia đang trở nên hỗn loạn trong tiếng nổ lớn, còn có một vài tên hộ vệ bị nổ bắn ra ngoài vài mét nữa.
“Phượng Thanh Ca!”
Một tiếng hét chói tai u ám ẩn chứa cơn tức giận cuồn cuộn ngút trờ truyền ra từ trong làn khói dày đặc, tiếp đó thì chỉ nhìn thấy một ông già bảo vệ Nhiếp Đằng bay vút lên không, ở bên cạnh hai người có một luồng linh lực mà mắt thường có thể nhìn thấy được ngưng tụ để bảo vệ, bảo vệ hai người không để cho làn khói kia đến gần.
“Ơ?”
Phượng Cửu nhìn chằm chằm vào ông già dẫn Nhiếp Đằng bay vút lên không, trong mắt có chút ngạc nhiên. Tu sĩ có tu vi Kim Đan trong giờ phút này đều không kịp phản ứng, cho dù là phản ứng kịp thì cũng không thể nhanh bằng ống nổ nổ bốn phía thế này được, vậy mà lão giã kia lại có thể bảo vệ tên Nhiếp Đằng kia trong tình huống như vậy, thật không đơn giản chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.