Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Chương 426: Chương 433: Giúp nàng trút giận
Phượng Quỳnh
17/09/2018
Sau khi nghe xong lời nói của Phượng đại tiểu thư, cả người nam nhân áo đen tản ra sát khí lạnh lẽo, nhếch môi lộ ra ý cười như có như không, lúc đôi mắt thâm thúy từ trên người Phượng đại tiểu thư dời đi, sự lạnh lẽo trong đôi mắt đen kia cùng với sát khí khiến cho trong lòng của tất cả mọi người đều phát run.
“Khi dễ nàng? Không có việc gì, bổn quân giúp nàng trút giận.”
Cả người nam nhân tràn ngập sát khí nhưng giọng nói từ trong miệng lại rất cưng chiều và nhẹ nhàng như gió, sau một khắc, nhìn thấy cả người hắn giống như quỷ mị lướt đi, tốc độ cực nhanh, ở bên cạnh hắn cuốn lên một luồng khí mạnh mẽ.
Lão quái Nguyên Anh vốn đang đề phòng, đối với người này ông cảm thấy uy hiếp rất lớn, nhất là khi đôi mắt kia của hắn nhìn ông, trong mắt tràn đầy sát ý khiến cho ông sợ hãi, mặc dù tuổi của đối phương thoạt nhìn không lớn lắm, nhưng trong giới tu tiên tu vi càng cao, càng có thể giữ nguyên giọng nói ở thời kỳ đỉnh phong, ông không dám khinh thường, chỉ sợ người này là một lão quái đã tu hành mấy trăm năm.
Lúc này nhìn thấy cả người hắn mang theo tràn đầy khí tức hướng về phía ông, ông theo bản năng liền muốn tránh ra kéo dài khoảng cách với hắn, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, hầu như chỉ trong thời gian ngắn đã đến trước mặt của ông, uy áp cường đại bao phủ xuống, tựa như đỉnh núi Thái Sơn đè xuống, lập tức khiến cho cả người ông cứng đờ không còn cách nào động đậy.
Đôi mắt ông khiếp sợ trừng lớn, hoảng sợ trừng mắt nhìn nam nhân áo đen ở trước mắt này, đang muốn gọi to thành tiếng cầu xin tha thứ, chỉ thấy cằm bị hắn đánh một tiếng răng rắc liền rớt xuống, đau nhức kéo tới, không đợi ông lấy lại tinh thần có hành động, thì ông cảm giác xương cốt toàn thân đều bị hắn bóp nát, trong lúc nhất thời, tiếng xương cốt trên người tan vỡ vang lên răng rắc.
“A...”
Cằm bị rớt, hắn chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết mơ hồ, nỗi đau của xương cốt vỡ vụn truyền vào tâm trí cho đến toàn thân, mỗi một đấm đều khiến cho ông chịu đủ mọi tra tấn đau đớn, mỗi một khối xương vỡ vụn cũng làm cho ông trải qua nỗi đau đớn của xương cốt bị vỡ nát.
Người nam nhân này, rõ ràng hắn có năng lực giết chết ông trong một giây, lại cố ý muốn ông nhận hết mọi tra tấn, nếm đủ đau khổ mà chết!
Giờ khắc này, ông cảm giác được một loại hơi thở tử vong trước nay chưa từng có!
Loại hơi thở này đến từ nam nhân áo đen có khí tức cường đại bao phủ lấy ông ở trước mắt, đến trên người ông, lại trở thành một luồng khí tử vong khiến cho người ta sợ hãi, giờ khắc này ông vô cùng hiểu rõ, nếu không trốn, ông sẽ chết ở chỗ này! Ông chết đi mang theo tu vi mấy trăm hóa thành tro tàn! Ông sắp biến mất ở nơi này!
Trốn!
Trốn!
Ông muốn chạy trốn! Không tiếc tất cả chạy trốn!
Tâm linh sợ hãi và hoảng sợ khiến cho ông không thể không xuất ra thân thể của Nguyên Anh, Nguyên Anh là do tu sĩ Nguyên Anh tu luyện ra một linh thể, là một bùa hộ mệnh có thể cứu sống tính mạng ở thời điểm quan trọng nhất, là nơi tinh khí của tu sĩ Nguyên Anh, cho dù cổ thân thể này đã không còn, chỉ cần Nguyên Anh vẫn còn đó, ông có thể huyễn hóa thành người một lần nữa.
Chỉ là quyết định tế xuất ra Nguyên Anh phải là đi đến bước đường cùng, bởi vì sử dụng Nguyên Anh cũng không có lực công kích, thậm chí suy yếu đến ai cũng có thể giết chết, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, một tu sĩ Nguyên Anh chắc chắn sẽ không tế xuất ra Nguyên Anh để cầu mạng sống.
Mọi người xung quanh bị cảnh đó làm kinh động, bọn họ nhìn thấy tu sĩ Nguyên Anh lại không có một chút lực phản kháng đã bị phế đi trong tay của nam nhân áo đen kia…
Nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn khiến cho bọn họ đều dựng thẳng lông tơ, chỉ cảm thấy thật đáng sợ. Rõ ràng không có chiến đấu kịch liệt, rõ ràng không có máu tươi văng ra khắp nơi, nhưng cảnh này lại chấn động thật sâu trong lòng của mọi người...
Đúng lúc này, mọi người kinh ngạc nhìn thấy đan điền bay ra từ lão quái Nguyên Anh bị một vật có linh lực bao vây...
“Khi dễ nàng? Không có việc gì, bổn quân giúp nàng trút giận.”
Cả người nam nhân tràn ngập sát khí nhưng giọng nói từ trong miệng lại rất cưng chiều và nhẹ nhàng như gió, sau một khắc, nhìn thấy cả người hắn giống như quỷ mị lướt đi, tốc độ cực nhanh, ở bên cạnh hắn cuốn lên một luồng khí mạnh mẽ.
Lão quái Nguyên Anh vốn đang đề phòng, đối với người này ông cảm thấy uy hiếp rất lớn, nhất là khi đôi mắt kia của hắn nhìn ông, trong mắt tràn đầy sát ý khiến cho ông sợ hãi, mặc dù tuổi của đối phương thoạt nhìn không lớn lắm, nhưng trong giới tu tiên tu vi càng cao, càng có thể giữ nguyên giọng nói ở thời kỳ đỉnh phong, ông không dám khinh thường, chỉ sợ người này là một lão quái đã tu hành mấy trăm năm.
Lúc này nhìn thấy cả người hắn mang theo tràn đầy khí tức hướng về phía ông, ông theo bản năng liền muốn tránh ra kéo dài khoảng cách với hắn, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, hầu như chỉ trong thời gian ngắn đã đến trước mặt của ông, uy áp cường đại bao phủ xuống, tựa như đỉnh núi Thái Sơn đè xuống, lập tức khiến cho cả người ông cứng đờ không còn cách nào động đậy.
Đôi mắt ông khiếp sợ trừng lớn, hoảng sợ trừng mắt nhìn nam nhân áo đen ở trước mắt này, đang muốn gọi to thành tiếng cầu xin tha thứ, chỉ thấy cằm bị hắn đánh một tiếng răng rắc liền rớt xuống, đau nhức kéo tới, không đợi ông lấy lại tinh thần có hành động, thì ông cảm giác xương cốt toàn thân đều bị hắn bóp nát, trong lúc nhất thời, tiếng xương cốt trên người tan vỡ vang lên răng rắc.
“A...”
Cằm bị rớt, hắn chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết mơ hồ, nỗi đau của xương cốt vỡ vụn truyền vào tâm trí cho đến toàn thân, mỗi một đấm đều khiến cho ông chịu đủ mọi tra tấn đau đớn, mỗi một khối xương vỡ vụn cũng làm cho ông trải qua nỗi đau đớn của xương cốt bị vỡ nát.
Người nam nhân này, rõ ràng hắn có năng lực giết chết ông trong một giây, lại cố ý muốn ông nhận hết mọi tra tấn, nếm đủ đau khổ mà chết!
Giờ khắc này, ông cảm giác được một loại hơi thở tử vong trước nay chưa từng có!
Loại hơi thở này đến từ nam nhân áo đen có khí tức cường đại bao phủ lấy ông ở trước mắt, đến trên người ông, lại trở thành một luồng khí tử vong khiến cho người ta sợ hãi, giờ khắc này ông vô cùng hiểu rõ, nếu không trốn, ông sẽ chết ở chỗ này! Ông chết đi mang theo tu vi mấy trăm hóa thành tro tàn! Ông sắp biến mất ở nơi này!
Trốn!
Trốn!
Ông muốn chạy trốn! Không tiếc tất cả chạy trốn!
Tâm linh sợ hãi và hoảng sợ khiến cho ông không thể không xuất ra thân thể của Nguyên Anh, Nguyên Anh là do tu sĩ Nguyên Anh tu luyện ra một linh thể, là một bùa hộ mệnh có thể cứu sống tính mạng ở thời điểm quan trọng nhất, là nơi tinh khí của tu sĩ Nguyên Anh, cho dù cổ thân thể này đã không còn, chỉ cần Nguyên Anh vẫn còn đó, ông có thể huyễn hóa thành người một lần nữa.
Chỉ là quyết định tế xuất ra Nguyên Anh phải là đi đến bước đường cùng, bởi vì sử dụng Nguyên Anh cũng không có lực công kích, thậm chí suy yếu đến ai cũng có thể giết chết, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, một tu sĩ Nguyên Anh chắc chắn sẽ không tế xuất ra Nguyên Anh để cầu mạng sống.
Mọi người xung quanh bị cảnh đó làm kinh động, bọn họ nhìn thấy tu sĩ Nguyên Anh lại không có một chút lực phản kháng đã bị phế đi trong tay của nam nhân áo đen kia…
Nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn khiến cho bọn họ đều dựng thẳng lông tơ, chỉ cảm thấy thật đáng sợ. Rõ ràng không có chiến đấu kịch liệt, rõ ràng không có máu tươi văng ra khắp nơi, nhưng cảnh này lại chấn động thật sâu trong lòng của mọi người...
Đúng lúc này, mọi người kinh ngạc nhìn thấy đan điền bay ra từ lão quái Nguyên Anh bị một vật có linh lực bao vây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.