Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Chương 436: Chương 443: Lấy lòng
Phượng Quỳnh
17/09/2018
Ảnh Nhất bê lễ vật theo sau thấy thân thể chủ tử có chút cứng ngắc liền biết hắn đang căng thẳng, nhìn về phía Phượng Tiêu, thấy ông cũng có chút khẩn trương, đứng nơi đó dường như quên mất nên phản ứng chiêu đãi thế nào, trong lòng hắn biết hẳn là bị uy áp vô tình tản ra của chủ tử làm cho khiếp sợ.
Cũng phải, tu vi của chủ tử cao như vậy, lại thêm thân phận tôn quý, từ khi sinh ra hắn đã có khí chất tôn quý, khí chất này không có người nào có thể so được, bất kỳ ai thấy cũng đều giống như gia chủ Phượng gia vậy, cũng chỉ có gặp Quỷ Y kỳ lạ kia, mị lực uy nghi gì đó của chủ tử mới không có thể phát huy tác dụng. dụng.
Thân là ảnh vệ bên cạnh chủ tử, lúc này tất nhiên hắn biết nên xử lý tình huống này thế nào, vì vậy, hắn bê lễ vật lên trước hành lễ, nói: “Phượng gia chủ, vị này là chủ tử nhà ta, hôm nay đến phủ cũng là đặc biệt đến thăm, đây là một chút tâm ý của chủ tử, mong Phượng gia chủ nhận lấy.”
Lúc này, Diêm chủ hành lễ vãn bối, nói: “Vẫn luôn muốn đến thăm, không nghĩ tới hôm nay mới có cơ hội, nếu như vãn bối có làm gì không phải, vẫn mong Phượng thúc chớ trách móc.”
Một tiếng Phượng thúc làm cho Phượng Tiêu nét mặt tươi cười, lại thấy hắn hành lễ của vãn bối, trong lòng càng thêm hài lòng với cậu trai trẻ này, lập tức cũng không khẩn trương nữa, khôi phục lại dáng vẻ ung dung của gia chủ một nhà, cười lớn: “Được, được rồi, cậu có lòng, ngồi đi, chúng ta nói chuyện.”
Thấy vậy trong lòng Diêm chủ cũng thả lỏng, tâm bị treo lơ lửng cuối cùng cũng được xoa dịu, gương mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, gật đầu, đi tới bên bàn ngồi xuống.
Ảnh Nhất một bên vừa thấy hai người đã khôi phục lại bình thường, cũng cung kính lui sang một bên.
Lãnh Hoa bưng trà lên, sau đó cũng đứng phía sau Phượng Tiêu, một bên âm thầm tò mò đánh giá nam tử hắc bào đang ngồi ngay ngắn ở kia.
“Không biết các hạ xưng hô thế nào?” Phượng Tiêu nhìn Diêm chủ, hỏi..
“Phượng thúc gọi cháu là Mặc Hàn là được.” Giọng nói ôn hòa của hắn vang lên.
“Ồ, Mặc Hàn!”
Phượng Tiêu gật đầu, nhìn hắn hỏi tiếp: “Cháu quen biết thế nào với tiểu Cửu nhà ta? Sao ta chưa từng nghe tiểu Cửu nhắc đến cháu?” Một nhân vật như vậy, sao con gái ông chưa từng nói đến? Không nên à!
“Lần đầu cháu gặp cô ấy là ở trên phố, khi đó…” Diêm chủ nói quá trình gặp gỡ và quen biết Phượng Cửu cho ông nghe, đương nhiên hắn rất thông minh, chỉ chọn những chuyện tốt để nói, những chuyện như hắn bắt cóc nàng, đương nhiên không nhắc đến.
Hai người tuy là gặp mặt lần đầu, thế nhưng lại không thiếu đề tài trò chuyện, hơn nữa càng nói càng hòa thuận vui vẻ, ở chung rất vui sướng, thấy Ảnh Nhất và Lãnh Hoa ở một bên không khỏi liếc mắt.
Bên kia, Phượng Cửu tắm gội xong, nghe Lãnh Sương nói Diêm chủ đến viện của cha nàng, không khỏi có chút kinh ngạc, hắn chạy đến viện của cha làm gì? Không sợ bị đuổi ra ngoài sao?
Có điều lúc này nàng không có tâm tư quan tâm đện chuyện của Diêm chủ, nàng còn có chuyện khác cần làm, vì thế sau khi sửa soạn xong, nàng đi ra viện nói với Lãnh Sương: “Gọi mấy tu sĩ kỳ Kim Đan đến đây, ta có chuyện phân phó cho bọn họ.”
Thế nhưng vừa dứt lời, Lãnh Sương còn chưa đi ra khỏi viện liền thấy bên ngoài viện, Khôi Lang đang thò đầu ra nhìn, toét miệng cười đi ra.
“Quỷ Y, ngươi có cần người đi làm không? Ta cũng có thể giúp.” Hắn niềm nở nói, chạy chậm đến trước mặt nàng, muốn biểu hiện thật tốt trước mặt nàng.
“Ngươi?” Thần sắc Phượng Cửu cổ quái liếc nhìn hắn.
Cũng phải, tu vi của chủ tử cao như vậy, lại thêm thân phận tôn quý, từ khi sinh ra hắn đã có khí chất tôn quý, khí chất này không có người nào có thể so được, bất kỳ ai thấy cũng đều giống như gia chủ Phượng gia vậy, cũng chỉ có gặp Quỷ Y kỳ lạ kia, mị lực uy nghi gì đó của chủ tử mới không có thể phát huy tác dụng. dụng.
Thân là ảnh vệ bên cạnh chủ tử, lúc này tất nhiên hắn biết nên xử lý tình huống này thế nào, vì vậy, hắn bê lễ vật lên trước hành lễ, nói: “Phượng gia chủ, vị này là chủ tử nhà ta, hôm nay đến phủ cũng là đặc biệt đến thăm, đây là một chút tâm ý của chủ tử, mong Phượng gia chủ nhận lấy.”
Lúc này, Diêm chủ hành lễ vãn bối, nói: “Vẫn luôn muốn đến thăm, không nghĩ tới hôm nay mới có cơ hội, nếu như vãn bối có làm gì không phải, vẫn mong Phượng thúc chớ trách móc.”
Một tiếng Phượng thúc làm cho Phượng Tiêu nét mặt tươi cười, lại thấy hắn hành lễ của vãn bối, trong lòng càng thêm hài lòng với cậu trai trẻ này, lập tức cũng không khẩn trương nữa, khôi phục lại dáng vẻ ung dung của gia chủ một nhà, cười lớn: “Được, được rồi, cậu có lòng, ngồi đi, chúng ta nói chuyện.”
Thấy vậy trong lòng Diêm chủ cũng thả lỏng, tâm bị treo lơ lửng cuối cùng cũng được xoa dịu, gương mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, gật đầu, đi tới bên bàn ngồi xuống.
Ảnh Nhất một bên vừa thấy hai người đã khôi phục lại bình thường, cũng cung kính lui sang một bên.
Lãnh Hoa bưng trà lên, sau đó cũng đứng phía sau Phượng Tiêu, một bên âm thầm tò mò đánh giá nam tử hắc bào đang ngồi ngay ngắn ở kia.
“Không biết các hạ xưng hô thế nào?” Phượng Tiêu nhìn Diêm chủ, hỏi..
“Phượng thúc gọi cháu là Mặc Hàn là được.” Giọng nói ôn hòa của hắn vang lên.
“Ồ, Mặc Hàn!”
Phượng Tiêu gật đầu, nhìn hắn hỏi tiếp: “Cháu quen biết thế nào với tiểu Cửu nhà ta? Sao ta chưa từng nghe tiểu Cửu nhắc đến cháu?” Một nhân vật như vậy, sao con gái ông chưa từng nói đến? Không nên à!
“Lần đầu cháu gặp cô ấy là ở trên phố, khi đó…” Diêm chủ nói quá trình gặp gỡ và quen biết Phượng Cửu cho ông nghe, đương nhiên hắn rất thông minh, chỉ chọn những chuyện tốt để nói, những chuyện như hắn bắt cóc nàng, đương nhiên không nhắc đến.
Hai người tuy là gặp mặt lần đầu, thế nhưng lại không thiếu đề tài trò chuyện, hơn nữa càng nói càng hòa thuận vui vẻ, ở chung rất vui sướng, thấy Ảnh Nhất và Lãnh Hoa ở một bên không khỏi liếc mắt.
Bên kia, Phượng Cửu tắm gội xong, nghe Lãnh Sương nói Diêm chủ đến viện của cha nàng, không khỏi có chút kinh ngạc, hắn chạy đến viện của cha làm gì? Không sợ bị đuổi ra ngoài sao?
Có điều lúc này nàng không có tâm tư quan tâm đện chuyện của Diêm chủ, nàng còn có chuyện khác cần làm, vì thế sau khi sửa soạn xong, nàng đi ra viện nói với Lãnh Sương: “Gọi mấy tu sĩ kỳ Kim Đan đến đây, ta có chuyện phân phó cho bọn họ.”
Thế nhưng vừa dứt lời, Lãnh Sương còn chưa đi ra khỏi viện liền thấy bên ngoài viện, Khôi Lang đang thò đầu ra nhìn, toét miệng cười đi ra.
“Quỷ Y, ngươi có cần người đi làm không? Ta cũng có thể giúp.” Hắn niềm nở nói, chạy chậm đến trước mặt nàng, muốn biểu hiện thật tốt trước mặt nàng.
“Ngươi?” Thần sắc Phượng Cửu cổ quái liếc nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.