Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Chương 632: Đẹp như tiên nữ
Phượng Quỳnh
13/10/2018
Tinh Vân ba năm chiêu sinh một lần, từ các tử đệ quý tộc của các nước,
tinh anh các nơi tề tụ trước cửa chính học viện Tinh Vân, các loại xe
linh thú đứng đầy hai bên, những người trẻ tuổi tụ ba tụ năm thành từng
nhóm vừa trò chuyện vừa ngóng cửa chính học viện mở, dày đặc những người trẻ tuổi mặc hoa y cẩm phục.
Khi Phượng Cửu và Tiêu Diệc Hàn đến nơi vì xe linh thú đằng trước quá nhiều không thể chen qua, họ chỉ có thể xuống xe đi bộ còn lão Bạch tạm thời giao cho phu xe linh thú trông coi.
Đi tới phía trước nhìn thấy trước cửa chính học viện Tinh Vân đầy người, đúng là một màn náo nhiệt, đám đông dày đặc khiến Phượng Cửu không khỏi sợ líu lưỡi.
“Không ngờ rằng lại đông người như vậy.”
“Nơi đây ít nhất cũng phải có một nghìn người, có điều dựa theo luật khảo hạch thì một trăm người chỉ lấy một người vì vậy đến cuối cùng nhiều lắm cũng chỉ có mấy trăm người có cơ hội được vào học viện, trở thành học sinh của Tinh Vân.” Hắn vừa giải thích vừa nhìn vào cửa chính chưa được mở ra của học viện.
“Đến giờ thìn cửa chính học viện mới mở, đến lúc đó sẽ có người của học viện sắp xếp tiếp đãi, các tụ điểm báo danh và tụ điểm khảo hạch không giống nhau, lúc nữa chắc chúng ta không gặp được nhau, đệ tự mình chú ý, lúc khảo hạch đừng quá khẩn trương, tận lực là tốt rồi.” Hắn dặn dò, thực ra hắn nghĩ trong lòng là nàng sẽ không vào được. Dù sao thì luyện đan viện so với những viện khác khó hơn rất nhiều bằng không thì cửa bên đó cũng không lạnh lẽo như vậy rồi.
“Ừm, đệ biết rồi.” Nàng khẽ mỉm cười, nhìn khắp nơi xem có thấy ca ca nàng không.
Giọng nói của những người xung quanh hòa lẫn vào nhau có vẻ hơi hỗn độn, lúc cùng bước vào phía cửa chính, hai người bị đám đông chen lấn, Tiêu Diệc Hàn nhìn về phía bóng dáng áo đỏ bị đám đông đẩy ra càng lúc càng xa, muốn đến kéo nàng nhưng chưa đến một cái nháy mắt đã không thấy người bị đẩy đến chốn nào rồi nữa.
“Thôi vậy, nếu đệ ấy vào được học viện rồi thì sẽ gặp được trong viện thôi.” Hắn lẩm bẩm rồi không tìm Phượng Cửu nữa, bị mọi người phía sau đẩy lên trước cửa chính.
Chỉ cần càng đến gần trước thì có thể được đứng hàng phía trước tiến vào khảo hạch, không cần chen lấn trong đám đông, lần này người đến khảo hạch đều xông về trước, nhất là lúc cửa chính chưa được mở mà đã xông ra phía trước, chỉ đợi cửa mở ra ai nấy đều chọn hướng mà chạy tới.
Nhưng mà người xông lên phía trước hướng về những nơi khác nhau, Phượng Cửu bị đám đông đẩy tới đẩy lui cuối cùng chịu không được nữa mà trượt ra ngoài, đi tới dưới gốc cây bên cạnh thở nhẹ cả người.
“Hù, người chen người quả thực có thể chen chết người, cửa chính học viện còn chưa mở vội vàng đi đầu thai cũng không cần gấp như thế chứ!”
Vừa dứt lời vô tình ngẩng đầu nhìn lên khiến nàng giật mình một phen, theo bản năng mà lùi lại một bước, nhìn chằm chằm bóng dáng màu trắng đang ngồi trên cây trên đỉnh đầu, lúc nhìn thấy dung nhan của người đó nàng không khỏi ngây người.
Nam tử thật đẹp...
Vốn không nên dùng từ đẹp để hình dung một nam tử nhưng lúc này ngoài từ đẹp ra nàng không tìm ra được từ gì để hình dung nam tử áo trắng đang ngồi trên cây kia nữa.
Hắn lặng lẽ ngồi dựa vào cành cây lấy lá xanh làm nền, một đôi mắt bình tĩnh mà ôn hòa, trong sự ôn hòa đó còn có sự trống rỗng lãnh mạc cách xa ngàn dặm, hắn cứ như vậy ngồi trên cây lẳng lặng nhìn nàng, y phục trắng rơi tự nhiên trong không trung nhè nhẹ bay, tóc đen lẫn sợi dây trắng phía sau đang bay trong gió hệt như tiên hạ trần, không dính một chút khói lửa trần gian, đẹp đến nghẹt thở...
Khi Phượng Cửu và Tiêu Diệc Hàn đến nơi vì xe linh thú đằng trước quá nhiều không thể chen qua, họ chỉ có thể xuống xe đi bộ còn lão Bạch tạm thời giao cho phu xe linh thú trông coi.
Đi tới phía trước nhìn thấy trước cửa chính học viện Tinh Vân đầy người, đúng là một màn náo nhiệt, đám đông dày đặc khiến Phượng Cửu không khỏi sợ líu lưỡi.
“Không ngờ rằng lại đông người như vậy.”
“Nơi đây ít nhất cũng phải có một nghìn người, có điều dựa theo luật khảo hạch thì một trăm người chỉ lấy một người vì vậy đến cuối cùng nhiều lắm cũng chỉ có mấy trăm người có cơ hội được vào học viện, trở thành học sinh của Tinh Vân.” Hắn vừa giải thích vừa nhìn vào cửa chính chưa được mở ra của học viện.
“Đến giờ thìn cửa chính học viện mới mở, đến lúc đó sẽ có người của học viện sắp xếp tiếp đãi, các tụ điểm báo danh và tụ điểm khảo hạch không giống nhau, lúc nữa chắc chúng ta không gặp được nhau, đệ tự mình chú ý, lúc khảo hạch đừng quá khẩn trương, tận lực là tốt rồi.” Hắn dặn dò, thực ra hắn nghĩ trong lòng là nàng sẽ không vào được. Dù sao thì luyện đan viện so với những viện khác khó hơn rất nhiều bằng không thì cửa bên đó cũng không lạnh lẽo như vậy rồi.
“Ừm, đệ biết rồi.” Nàng khẽ mỉm cười, nhìn khắp nơi xem có thấy ca ca nàng không.
Giọng nói của những người xung quanh hòa lẫn vào nhau có vẻ hơi hỗn độn, lúc cùng bước vào phía cửa chính, hai người bị đám đông chen lấn, Tiêu Diệc Hàn nhìn về phía bóng dáng áo đỏ bị đám đông đẩy ra càng lúc càng xa, muốn đến kéo nàng nhưng chưa đến một cái nháy mắt đã không thấy người bị đẩy đến chốn nào rồi nữa.
“Thôi vậy, nếu đệ ấy vào được học viện rồi thì sẽ gặp được trong viện thôi.” Hắn lẩm bẩm rồi không tìm Phượng Cửu nữa, bị mọi người phía sau đẩy lên trước cửa chính.
Chỉ cần càng đến gần trước thì có thể được đứng hàng phía trước tiến vào khảo hạch, không cần chen lấn trong đám đông, lần này người đến khảo hạch đều xông về trước, nhất là lúc cửa chính chưa được mở mà đã xông ra phía trước, chỉ đợi cửa mở ra ai nấy đều chọn hướng mà chạy tới.
Nhưng mà người xông lên phía trước hướng về những nơi khác nhau, Phượng Cửu bị đám đông đẩy tới đẩy lui cuối cùng chịu không được nữa mà trượt ra ngoài, đi tới dưới gốc cây bên cạnh thở nhẹ cả người.
“Hù, người chen người quả thực có thể chen chết người, cửa chính học viện còn chưa mở vội vàng đi đầu thai cũng không cần gấp như thế chứ!”
Vừa dứt lời vô tình ngẩng đầu nhìn lên khiến nàng giật mình một phen, theo bản năng mà lùi lại một bước, nhìn chằm chằm bóng dáng màu trắng đang ngồi trên cây trên đỉnh đầu, lúc nhìn thấy dung nhan của người đó nàng không khỏi ngây người.
Nam tử thật đẹp...
Vốn không nên dùng từ đẹp để hình dung một nam tử nhưng lúc này ngoài từ đẹp ra nàng không tìm ra được từ gì để hình dung nam tử áo trắng đang ngồi trên cây kia nữa.
Hắn lặng lẽ ngồi dựa vào cành cây lấy lá xanh làm nền, một đôi mắt bình tĩnh mà ôn hòa, trong sự ôn hòa đó còn có sự trống rỗng lãnh mạc cách xa ngàn dặm, hắn cứ như vậy ngồi trên cây lẳng lặng nhìn nàng, y phục trắng rơi tự nhiên trong không trung nhè nhẹ bay, tóc đen lẫn sợi dây trắng phía sau đang bay trong gió hệt như tiên hạ trần, không dính một chút khói lửa trần gian, đẹp đến nghẹt thở...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.