Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Chương 221: Dị biến!
Phượng Quỳnh
13/05/2018
Edit & Dịch: Emily Ton.
Thấy vậy, Phượng Cửu vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Vậy ngươi bảo trọng, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."
"Ân, ngươi cũng vậy." Mập mạp nhếch miệng cười, nói: "Tiểu Cửu, rất vui được quen biết ngươi."
"Cầm, có lẽ ngươi sẽ cần dùng đến." Nàng cười với hắn, ném ra một bình dược cho hắn.
"Đây là cái gì?"
Mập mạp kinh ngạc nói, mở ra và đồng thời nhìn vào bên trong, Phượng Cửu đã bóp nát khối thẻ bài bạch ngọc. Một luồng ánh sáng phát ra từ tấm ngọc bài, cuốn cả người nàng đưa đi.
Chỉ còn lại mập mạp kích động nắm bình dược trong tay, mở to hai mắt không thể tin nổi: "Tê! Đó là dược tề cấp ba!"
Mà Phượng Cửu lúc này, sau khi luồng ánh sáng qua đi, thân ảnh cũng đã xuất hiện ở trên một chỗ đất trống. Một khi nàng đứng vững, liền thấy có vài tên lão giả đang vây xung quanh nàng, nhìn chằm chằm và đánh giá nàng.
"Ngươi là đệ tử môn phái nào?"
Bốn tên lão giả đến từ ba môn phái riêng biệt cùng với học viện Tinh Vân, khi bọn họ vừa nhìn thấy có đệ tử nắm ngọc bài đột nhiên có điểm kinh nghiệm vọt lên một ngàn điểm, liền biết người kia nhất định đã đụng phải cự mãng cấp 7 bên trong.
Chỉ là, trong số các đệ tử được phái đi vào lịch luyện, thực lực của bọn họ căn bản không đủ để đối phó với con cự mãng cấp 7, như vậy, là ai đã giết cự mãng?
Trong lòng nghi hoặc, bọn họ chờ ở chỗ này, rốt cuộc, người nọ cũng bóp nát ngọc bài và bị truyền tống ra đây, và bọn họ nhìn thấy thiếu niên hồng y xa lạ xuất hiện ở chỗ này.
Mới gặp thiếu niên này, ngay cả vài tên lão giả đều không khỏi thầm khen một tiếng: Thật là một thiếu niên xuất sắc!
Hơi thở tà tứ mà đường hoàng, phảng phất như khí chất tôn quý đã có sắn từ khi sinh ra, cùng với khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một chút tà khí. Nhân vật như vậy, ngay cả trong học viện hay môn phái bọn họ cũng là cực kỳ hiếm thấy.
Nhìn đến bốn gã lão giả đang nhìn chằm chằm và đánh giá nàng, Phượng Cửu cười, ánh mắt hơi đổi, nói: "Ta đã...... xông lầm vào đó."
Ba đạo sư của ba môn phái cùng với học viện Tinh Vân đều ở chỗ này, tất nhiên nàng không thể giả mạo nói rằng mình là một người trong số bọn họ.
"Xông lầm vào đó?"
Bốn người đều nhăn mày, nói như chém đinh chặt sắt: "Chuyện này không có khả năng!" Xung quanh nơi lịch luyện không chỉ có thiết hạ trận pháp, còn có kết giới, xem thiếu niên này chỉ là tu sĩ cấp bậc linh sư, sao có thể xông lầm vào được?
"Sao lại không có khả năng? Không phải ta đã ra ngoài từ bên trong đó hay sao?" Phượng Cửu nói, bước bước chân muốn đi. Tuy nhiên, nàng vừa đi được hai bước, sắc mặt khẽ biến, trong lúc nhất thời ứa ra mồ hôi lạnh.
Vài tên lão giả vốn định ngăn hắn lại, nhưng thấy thiếu niên kia đột nhiên có phản ứng không thích hợp. Bốn người nhìn nhau, cuối cùng, vẫn là lão giả Tinh Vân lên tiếng hỏi: "Ngươi vẫn ổn chứ?"
Trong cơ thể bắt đầu tràn ra một luồng hơi thở hùng hậu khiến sắc mặt nàng càng ngày càng thêm tái nhợt, loại hơi thở này tung hoành xông thẳng vào trong gân mạch khiến nàng chỉ muốn chửi ầm lên.
Đáng chết! Nhất định là máu của cự mãng cấp 7 đang tác quái!
Lập tức, không quan tâm tới bất cứ điều gì khác, nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống điều chỉnh hơi thở đang tán loạn ở trong cơ thể.
Bốn gã lão giả nhìn thấy cả người hắn dâng lên một luồng hơi thở hùng hậu, sắc mặt chợt trắng chợt hồng, tên lão giả Tinh Vân vỗ về râu, hình như nhận ra điều gì đó, nói: "Trên người hắn phát ra hơi thở hỗn tạp của máu cự mãng rất hùng hậu, hơi thở đang quay cuồng bên trong cơ thể, hẳn là hắn đã uống máu cự mãng."
"Cái gì? Uống vào máu cự mãng cấp 7? Chuyện này không có khả năng, đúng không? Uống xong máu cự mãng cấp 7 thì ngay cả tu sĩ Trúc Cơ chỉ sợ cũng sẽ nổ tan xác mà chết. Thiếu niên này bất quá cũng chỉ mới là tu sĩ linh sư, nếu thật sự uống xong máu ma thú cấp 7 sớm đã nổ tan xác mà chết!"
Ba tên lão giả kia không tin, bởi vì tình huống như vậy từ trước tới giờ chưa từng xảy ra.
Thấy vậy, Phượng Cửu vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Vậy ngươi bảo trọng, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."
"Ân, ngươi cũng vậy." Mập mạp nhếch miệng cười, nói: "Tiểu Cửu, rất vui được quen biết ngươi."
"Cầm, có lẽ ngươi sẽ cần dùng đến." Nàng cười với hắn, ném ra một bình dược cho hắn.
"Đây là cái gì?"
Mập mạp kinh ngạc nói, mở ra và đồng thời nhìn vào bên trong, Phượng Cửu đã bóp nát khối thẻ bài bạch ngọc. Một luồng ánh sáng phát ra từ tấm ngọc bài, cuốn cả người nàng đưa đi.
Chỉ còn lại mập mạp kích động nắm bình dược trong tay, mở to hai mắt không thể tin nổi: "Tê! Đó là dược tề cấp ba!"
Mà Phượng Cửu lúc này, sau khi luồng ánh sáng qua đi, thân ảnh cũng đã xuất hiện ở trên một chỗ đất trống. Một khi nàng đứng vững, liền thấy có vài tên lão giả đang vây xung quanh nàng, nhìn chằm chằm và đánh giá nàng.
"Ngươi là đệ tử môn phái nào?"
Bốn tên lão giả đến từ ba môn phái riêng biệt cùng với học viện Tinh Vân, khi bọn họ vừa nhìn thấy có đệ tử nắm ngọc bài đột nhiên có điểm kinh nghiệm vọt lên một ngàn điểm, liền biết người kia nhất định đã đụng phải cự mãng cấp 7 bên trong.
Chỉ là, trong số các đệ tử được phái đi vào lịch luyện, thực lực của bọn họ căn bản không đủ để đối phó với con cự mãng cấp 7, như vậy, là ai đã giết cự mãng?
Trong lòng nghi hoặc, bọn họ chờ ở chỗ này, rốt cuộc, người nọ cũng bóp nát ngọc bài và bị truyền tống ra đây, và bọn họ nhìn thấy thiếu niên hồng y xa lạ xuất hiện ở chỗ này.
Mới gặp thiếu niên này, ngay cả vài tên lão giả đều không khỏi thầm khen một tiếng: Thật là một thiếu niên xuất sắc!
Hơi thở tà tứ mà đường hoàng, phảng phất như khí chất tôn quý đã có sắn từ khi sinh ra, cùng với khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một chút tà khí. Nhân vật như vậy, ngay cả trong học viện hay môn phái bọn họ cũng là cực kỳ hiếm thấy.
Nhìn đến bốn gã lão giả đang nhìn chằm chằm và đánh giá nàng, Phượng Cửu cười, ánh mắt hơi đổi, nói: "Ta đã...... xông lầm vào đó."
Ba đạo sư của ba môn phái cùng với học viện Tinh Vân đều ở chỗ này, tất nhiên nàng không thể giả mạo nói rằng mình là một người trong số bọn họ.
"Xông lầm vào đó?"
Bốn người đều nhăn mày, nói như chém đinh chặt sắt: "Chuyện này không có khả năng!" Xung quanh nơi lịch luyện không chỉ có thiết hạ trận pháp, còn có kết giới, xem thiếu niên này chỉ là tu sĩ cấp bậc linh sư, sao có thể xông lầm vào được?
"Sao lại không có khả năng? Không phải ta đã ra ngoài từ bên trong đó hay sao?" Phượng Cửu nói, bước bước chân muốn đi. Tuy nhiên, nàng vừa đi được hai bước, sắc mặt khẽ biến, trong lúc nhất thời ứa ra mồ hôi lạnh.
Vài tên lão giả vốn định ngăn hắn lại, nhưng thấy thiếu niên kia đột nhiên có phản ứng không thích hợp. Bốn người nhìn nhau, cuối cùng, vẫn là lão giả Tinh Vân lên tiếng hỏi: "Ngươi vẫn ổn chứ?"
Trong cơ thể bắt đầu tràn ra một luồng hơi thở hùng hậu khiến sắc mặt nàng càng ngày càng thêm tái nhợt, loại hơi thở này tung hoành xông thẳng vào trong gân mạch khiến nàng chỉ muốn chửi ầm lên.
Đáng chết! Nhất định là máu của cự mãng cấp 7 đang tác quái!
Lập tức, không quan tâm tới bất cứ điều gì khác, nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống điều chỉnh hơi thở đang tán loạn ở trong cơ thể.
Bốn gã lão giả nhìn thấy cả người hắn dâng lên một luồng hơi thở hùng hậu, sắc mặt chợt trắng chợt hồng, tên lão giả Tinh Vân vỗ về râu, hình như nhận ra điều gì đó, nói: "Trên người hắn phát ra hơi thở hỗn tạp của máu cự mãng rất hùng hậu, hơi thở đang quay cuồng bên trong cơ thể, hẳn là hắn đã uống máu cự mãng."
"Cái gì? Uống vào máu cự mãng cấp 7? Chuyện này không có khả năng, đúng không? Uống xong máu cự mãng cấp 7 thì ngay cả tu sĩ Trúc Cơ chỉ sợ cũng sẽ nổ tan xác mà chết. Thiếu niên này bất quá cũng chỉ mới là tu sĩ linh sư, nếu thật sự uống xong máu ma thú cấp 7 sớm đã nổ tan xác mà chết!"
Ba tên lão giả kia không tin, bởi vì tình huống như vậy từ trước tới giờ chưa từng xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.