Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Chương 757: Hai thú bị nhốt
Phượng Quỳnh
02/11/2018
Nghe vậy, viện trưởng và phó viện khẽ giật mình, hơi ngừng lại, viện trưởng nói: “Giúp ta hỏi thăm tôn sư của ngươi.”
“Ừ.” Hắn khẽ đáp một tiếng, ánh mắt nhìn lên bầu trời, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bên kia, sau khi Quan Tập Lẫm cõng Phượng Cửu trở lại đan viện thì không để ý tới Lão Bạch và Thôn Vân thú không có nhà, chỉ chăm chú để ý Phượng Cửu đang nằm trên lưng.
“Lão Bạch và Thôn Vân đâu? Ca, ngươi chờ chút, ta đi tìm xem, có lẽ chúng nó thừa dịp ta không ở đây lại chạy đi đâu đó làm loạn rồi.”
“Được, đợi chút nữa ta đi tìm xem.”
Quan Tập Lẫm nói, sau đó mở kết giới của Phượng Cửu, đưa nàng vào trong phòng ngủ, để cho Diệp Tinh chăm sóc Phượng Cửu rồi mới ra ngoài tìm Lão Bạch và Thôn Vân thú.
Nhưng tìm mãi cũng không thấy bóng dáng bọn chúng, đi cả bên đan phong tìm cũng không thấy, cuối cùng mới tiến vào Huyền viện hỏi thăm.
“Sao? Ngươi đang tìm con ngựa và con chó nhỏ đó sao? Bọn chúng đã sớm ra ngoài rồi, còn ra ngoài trước khi đám người viện trưởng ngự kiếm đi cứu Phượng Cửu nữa, nhưng chỉ thấy đi mà không thấy về.”
Một học sinh ngừng lại, hiếu kì hỏi: “Rốt cuộc là ai muốn giết Phượng Cửu? Tại sao ngay cả viện trưởng và các vị đạo sư đều bị kinh động, các ngươi đi theo hẳn là biết rõ mọi chuyện xảy ra chứ?”
Quan Tập Lẫm cũng không để ý đến hắn, chỉ kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi nói sao? Rời khỏi học viện?”
Vừa dứt lời, Quan Tập Lẫm cũng không đợi tên học sinh kia đáp lại, trực tiếp chạy đi hỏi người gác cổng.
“Ngươi hỏi con ngựa và con chó nhỏ kia sao? Chúng nó ra ngoài rồi, chạy ra từ linh viện, chạy nhanh đến mức ta không ngăn kịp. Nhưng ra ngoài cũng khá lâu rồi, viện trưởng cũng đã trở về, bọn chúng lại không thấy đâu.”
Nghe được câu trả lời của người gác cổng, Quan Tập Lẫm nói: “Ta ra ngoài tìm một chút.”
“Ôi, này, không được đâu! Chưa có sự cho phép thì không sao không được tự tiện ra ngoài, đây là quy củ!”
Người gác cổng ngăn Quan Tập Lẫm lại: “Dù sao con ngựa kia cũng là linh thú, nhất định sẽ biết đường trở về, đừng lo!”
Thấy người gác cổng ngăn lại, Quan Tập Lẫm xoay người đi tìm phó viện, nói mọi chuyện với phó viện, xin phép ra ngoài tìm Lão Bạch và Thôn Vân thú.
“Linh thú tất nhiên sẽ nhớ đường trở về! Như vậy đi, nếu sáng mai chúng chưa trở lại thì ta sẽ cho ngươi ra ngoài tìm, hôm nay ngươi cũng bị thương rồi, tối nay dưỡng thương một chút, không chừng ban đêm bọn chúng sẽ trở về.”
Phó viện hơi ngừng lại một chút: “Ngươi yên tâm, ta sẽ dặn dò người gác cổng, khi hai con thú trở về bọn họ sẽ không ngăn cản!”
Nghe vậy, Quan Tập Lẫm mới gật đầu: “Vậy được rồi, ta đi nói với tiểu Cửu một tiếng, tránh cho nàng lo lắng.”
“Ừm, đi đi! Ta sẽ sai người mang cháo qua đó, nhớ dặn nàng ăn hết.”
“Cảm ơn phó viện!” Quan Tập Lẫm chắp tay thi lễ, sau đó mới lui ra ngoài.
Cùng lúc đó, ở cách học viện không xa, Lão Bạch và Thôn Vân thú xông nhàm vào trận pháp nên đang bị vây ở bên trong, đi mấy canh giờ cũng không thể ra ngoài, khiến hai con thú vừa hoang mang vừa lo sợ Phượng Cửu xảy ra chuyện.
“Ngươi còn dám nói mình biết đường, biết phân biệt phương hướng. Hiện giờ thì hay rồi, đi nhầm vào trong trận pháp, lâu như vậy cũng không ra ngoài được, không chừng chủ nhân đã bị giết chết rồi.” Thôn Vân tức giận mắng chửi Lão Bạch.
Lão Bạch cũng tức giận, phun ra hai luồng hơi thở nói: “Ai biết được ở nơi này lại có trận pháp? Sớm biết thế thì ta chẳng thèm đi con đường này!”
“Ừ.” Hắn khẽ đáp một tiếng, ánh mắt nhìn lên bầu trời, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bên kia, sau khi Quan Tập Lẫm cõng Phượng Cửu trở lại đan viện thì không để ý tới Lão Bạch và Thôn Vân thú không có nhà, chỉ chăm chú để ý Phượng Cửu đang nằm trên lưng.
“Lão Bạch và Thôn Vân đâu? Ca, ngươi chờ chút, ta đi tìm xem, có lẽ chúng nó thừa dịp ta không ở đây lại chạy đi đâu đó làm loạn rồi.”
“Được, đợi chút nữa ta đi tìm xem.”
Quan Tập Lẫm nói, sau đó mở kết giới của Phượng Cửu, đưa nàng vào trong phòng ngủ, để cho Diệp Tinh chăm sóc Phượng Cửu rồi mới ra ngoài tìm Lão Bạch và Thôn Vân thú.
Nhưng tìm mãi cũng không thấy bóng dáng bọn chúng, đi cả bên đan phong tìm cũng không thấy, cuối cùng mới tiến vào Huyền viện hỏi thăm.
“Sao? Ngươi đang tìm con ngựa và con chó nhỏ đó sao? Bọn chúng đã sớm ra ngoài rồi, còn ra ngoài trước khi đám người viện trưởng ngự kiếm đi cứu Phượng Cửu nữa, nhưng chỉ thấy đi mà không thấy về.”
Một học sinh ngừng lại, hiếu kì hỏi: “Rốt cuộc là ai muốn giết Phượng Cửu? Tại sao ngay cả viện trưởng và các vị đạo sư đều bị kinh động, các ngươi đi theo hẳn là biết rõ mọi chuyện xảy ra chứ?”
Quan Tập Lẫm cũng không để ý đến hắn, chỉ kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi nói sao? Rời khỏi học viện?”
Vừa dứt lời, Quan Tập Lẫm cũng không đợi tên học sinh kia đáp lại, trực tiếp chạy đi hỏi người gác cổng.
“Ngươi hỏi con ngựa và con chó nhỏ kia sao? Chúng nó ra ngoài rồi, chạy ra từ linh viện, chạy nhanh đến mức ta không ngăn kịp. Nhưng ra ngoài cũng khá lâu rồi, viện trưởng cũng đã trở về, bọn chúng lại không thấy đâu.”
Nghe được câu trả lời của người gác cổng, Quan Tập Lẫm nói: “Ta ra ngoài tìm một chút.”
“Ôi, này, không được đâu! Chưa có sự cho phép thì không sao không được tự tiện ra ngoài, đây là quy củ!”
Người gác cổng ngăn Quan Tập Lẫm lại: “Dù sao con ngựa kia cũng là linh thú, nhất định sẽ biết đường trở về, đừng lo!”
Thấy người gác cổng ngăn lại, Quan Tập Lẫm xoay người đi tìm phó viện, nói mọi chuyện với phó viện, xin phép ra ngoài tìm Lão Bạch và Thôn Vân thú.
“Linh thú tất nhiên sẽ nhớ đường trở về! Như vậy đi, nếu sáng mai chúng chưa trở lại thì ta sẽ cho ngươi ra ngoài tìm, hôm nay ngươi cũng bị thương rồi, tối nay dưỡng thương một chút, không chừng ban đêm bọn chúng sẽ trở về.”
Phó viện hơi ngừng lại một chút: “Ngươi yên tâm, ta sẽ dặn dò người gác cổng, khi hai con thú trở về bọn họ sẽ không ngăn cản!”
Nghe vậy, Quan Tập Lẫm mới gật đầu: “Vậy được rồi, ta đi nói với tiểu Cửu một tiếng, tránh cho nàng lo lắng.”
“Ừm, đi đi! Ta sẽ sai người mang cháo qua đó, nhớ dặn nàng ăn hết.”
“Cảm ơn phó viện!” Quan Tập Lẫm chắp tay thi lễ, sau đó mới lui ra ngoài.
Cùng lúc đó, ở cách học viện không xa, Lão Bạch và Thôn Vân thú xông nhàm vào trận pháp nên đang bị vây ở bên trong, đi mấy canh giờ cũng không thể ra ngoài, khiến hai con thú vừa hoang mang vừa lo sợ Phượng Cửu xảy ra chuyện.
“Ngươi còn dám nói mình biết đường, biết phân biệt phương hướng. Hiện giờ thì hay rồi, đi nhầm vào trong trận pháp, lâu như vậy cũng không ra ngoài được, không chừng chủ nhân đã bị giết chết rồi.” Thôn Vân tức giận mắng chửi Lão Bạch.
Lão Bạch cũng tức giận, phun ra hai luồng hơi thở nói: “Ai biết được ở nơi này lại có trận pháp? Sớm biết thế thì ta chẳng thèm đi con đường này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.