Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Chương 260: Họa không liên quan tới tộc!
Phượng Quỳnh
02/08/2018
Hắn ngẩn ngơ nhìn bọn họ mang vẻ mặt tức giận bước nhanh đi đến. Hắn
không biết, vì sao Thôn Vân thú không tới? Thay vào đó là phụ thân hắn
cùng với vài vị tộc lão tới? Rốt cuộc, Thôn Vân thú đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người chung quanh nhìn thấy Liễu gia nghiền nát ấn phù bạch ngọc triệu hoán Thôn Vân thú nhưng nó không tới, ngược lại là Liễu lão thái gia cùng với vài vị tộc lão tới, không thể không hơi ngẩn người, một đám bắt đầu trầm tư.
Lúc trước tiếng thú rống, rõ ràng chính là thánh thú không thể nghi ngờ, nhưng lâu như vậy vẫn không thấy Thôn Vân thú xuất hiện. Điều gì đang thực sự xảy ra ở đây?
"Vị công tử này, lão phu ở đây xin nhận lỗi với công tử, còn mong công tử giơ cao đánh khẽ, tha cho con ta một mạng."
Liễu lão thái gia vẫy hai gã hộ vệ đang đỡ lão lui ra phía sau, bùm một tiếng, quỳ xuống trước mặt Phượng Cửu.
Mộ khi hành động này của lão vừa ra, toàn bộ quý tộc chung quanh đều giật mình trong lòng. Trong khi những nhóm gia chủ cùng với những người lớn tuổi lộ ra ánh mắt trầm tư. Bởi vì bọn họ biết, hành động này của lão chính là muốn bảo vệ Liễu gia.
Tới giờ khắc này rồi, cũng chỉ có Liễu gia chủ vẫn chưa tỉnh táo lại, không biết chính mình đã đặt chân trên ván sắt.
Thiếu niên hồng y này, không chỉ có thực lực tự thân rất cường hãn, sức chiến đấu kinh người, mà thế lực sau lưng, chỉ sợ càng đáng sợ hơn. Nếu Liễu gia đối địch cùng hắn, nhẹ thì Liễu gia chủ khinh địch khiến vài tên trưởng lão bỏ mạng, nặng thì sẽ liên lụy tới toàn bộ Liễu gia, sẽ vì tất cả những gì Liễu gia chủ đã làm hôm nay, đều bị chôn cùng!
"Vị công tử này, xin hãy giơ cao đánh khẽ."
Vài vị tộc lão cũng không nói câu nào lập tức quỳ xuống. Bọn họ không hề giải thích, không tranh luận ai đúng ai sai, cũng không lấy thế áp người, càng không muốn đòi công đạo cho những người đã chết. Bọn họ chỉ nghĩ muốn giữ được Liễu gia, giữ được gia tộc bọn họ.
Một đường tới đây đã có người nói cho bọn họ biết toàn bộ sự tình đã xảy ra, với kinh nghiệm của bọn họ, tất nhiên biết rằng hôm nay Liễu gia đã gặp phải phiền toái rất lớn. Nếu không xử lý được, chỉ sợ, toàn bộ Liễu gia hôm nay vì những chuyện của gia chủ bọn họ làm ra, sẽ bị chôn cùng.
Ở thời khắc như vậy, bọn họ vứt hết thân là tộc lão cao ngạo, vứt hết trưởng giả uy nghi trên người bọn họ, hạ thấp tư thế, không vì lợi ích của những người đã chết, chỉ vì lợi ích của những người còn sống.
Chung quanh yên tĩnh lại một lần nữa, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Phượng Cửu.
Thiếu niên hồng y sẽ xử lý như thế nào? Đối mặt một màn như vậy, hắn sẽ làm thế nào?
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Trong chỗ tối, Diêm Chủ lặng yên trở về cũng nhìn một màn này, ánh mắt thâm thúy dừng ở trên người Phượng Cửu. Chỉ cần nàng không muốn Liễu gia tồn tại, như vậy, trước ngày mai hắn sẽ khiến Liễu gia biến mất không còn một mảnh!
Phượng Cửu híp mắt nhìn bọn họ, ánh mắt lộ ra trầm tư. Nàng là người ân oán phân minh, người khác lấy lễ đối đãi, nàng sẽ không dùng thế áp người. Nhưng đối phó với những người động sát niệm đối với nàng, nàng cũng tuyệt không hề nương tay.
Những lão giả quỳ gối trước mắt này, biểu tình một đám đều rất thành khẩn, ánh mắt lộ ra cầu xin nhìn nàng, khiến nàng nhất thời có chút lưỡng lự.
Là gia chủ bọn họ muốn giết nàng, chỉ cần gia tộc bọn họ không sử dụng lực lượng tới giết nàng, vậy nàng cũng không cần phải diệt một tộc người bọn họ.
Liễu gia chủ nhìn thấy một màn như vậy, rốt cuộc ý thức được mình rốt cuộc đã làm điều gì. Trong lúc nhất thời, hắn ngơ ngẩn nhìn phụ thân và nhóm tộc lão quỳ trên mặt đất.
Giờ khắc này, hắn mới biết được, bởi vì hắn bốc đồng liều lĩnh, vội vàng hạ sát lệnh lung tung, đã đắc tội với thiếu niên không biết lai lịch này. Hiện giờ, gia tộc không dám chống lại, đám người thành chủ không muốn ra tay tương trợ. Nếu như hắn không chết, gia tộc của hắn, chỉ sợ đều phải trả giá đại giới vì những việc mà hắn đã làm hôm nay....
Mọi người chung quanh nhìn thấy Liễu gia nghiền nát ấn phù bạch ngọc triệu hoán Thôn Vân thú nhưng nó không tới, ngược lại là Liễu lão thái gia cùng với vài vị tộc lão tới, không thể không hơi ngẩn người, một đám bắt đầu trầm tư.
Lúc trước tiếng thú rống, rõ ràng chính là thánh thú không thể nghi ngờ, nhưng lâu như vậy vẫn không thấy Thôn Vân thú xuất hiện. Điều gì đang thực sự xảy ra ở đây?
"Vị công tử này, lão phu ở đây xin nhận lỗi với công tử, còn mong công tử giơ cao đánh khẽ, tha cho con ta một mạng."
Liễu lão thái gia vẫy hai gã hộ vệ đang đỡ lão lui ra phía sau, bùm một tiếng, quỳ xuống trước mặt Phượng Cửu.
Mộ khi hành động này của lão vừa ra, toàn bộ quý tộc chung quanh đều giật mình trong lòng. Trong khi những nhóm gia chủ cùng với những người lớn tuổi lộ ra ánh mắt trầm tư. Bởi vì bọn họ biết, hành động này của lão chính là muốn bảo vệ Liễu gia.
Tới giờ khắc này rồi, cũng chỉ có Liễu gia chủ vẫn chưa tỉnh táo lại, không biết chính mình đã đặt chân trên ván sắt.
Thiếu niên hồng y này, không chỉ có thực lực tự thân rất cường hãn, sức chiến đấu kinh người, mà thế lực sau lưng, chỉ sợ càng đáng sợ hơn. Nếu Liễu gia đối địch cùng hắn, nhẹ thì Liễu gia chủ khinh địch khiến vài tên trưởng lão bỏ mạng, nặng thì sẽ liên lụy tới toàn bộ Liễu gia, sẽ vì tất cả những gì Liễu gia chủ đã làm hôm nay, đều bị chôn cùng!
"Vị công tử này, xin hãy giơ cao đánh khẽ."
Vài vị tộc lão cũng không nói câu nào lập tức quỳ xuống. Bọn họ không hề giải thích, không tranh luận ai đúng ai sai, cũng không lấy thế áp người, càng không muốn đòi công đạo cho những người đã chết. Bọn họ chỉ nghĩ muốn giữ được Liễu gia, giữ được gia tộc bọn họ.
Một đường tới đây đã có người nói cho bọn họ biết toàn bộ sự tình đã xảy ra, với kinh nghiệm của bọn họ, tất nhiên biết rằng hôm nay Liễu gia đã gặp phải phiền toái rất lớn. Nếu không xử lý được, chỉ sợ, toàn bộ Liễu gia hôm nay vì những chuyện của gia chủ bọn họ làm ra, sẽ bị chôn cùng.
Ở thời khắc như vậy, bọn họ vứt hết thân là tộc lão cao ngạo, vứt hết trưởng giả uy nghi trên người bọn họ, hạ thấp tư thế, không vì lợi ích của những người đã chết, chỉ vì lợi ích của những người còn sống.
Chung quanh yên tĩnh lại một lần nữa, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Phượng Cửu.
Thiếu niên hồng y sẽ xử lý như thế nào? Đối mặt một màn như vậy, hắn sẽ làm thế nào?
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Trong chỗ tối, Diêm Chủ lặng yên trở về cũng nhìn một màn này, ánh mắt thâm thúy dừng ở trên người Phượng Cửu. Chỉ cần nàng không muốn Liễu gia tồn tại, như vậy, trước ngày mai hắn sẽ khiến Liễu gia biến mất không còn một mảnh!
Phượng Cửu híp mắt nhìn bọn họ, ánh mắt lộ ra trầm tư. Nàng là người ân oán phân minh, người khác lấy lễ đối đãi, nàng sẽ không dùng thế áp người. Nhưng đối phó với những người động sát niệm đối với nàng, nàng cũng tuyệt không hề nương tay.
Những lão giả quỳ gối trước mắt này, biểu tình một đám đều rất thành khẩn, ánh mắt lộ ra cầu xin nhìn nàng, khiến nàng nhất thời có chút lưỡng lự.
Là gia chủ bọn họ muốn giết nàng, chỉ cần gia tộc bọn họ không sử dụng lực lượng tới giết nàng, vậy nàng cũng không cần phải diệt một tộc người bọn họ.
Liễu gia chủ nhìn thấy một màn như vậy, rốt cuộc ý thức được mình rốt cuộc đã làm điều gì. Trong lúc nhất thời, hắn ngơ ngẩn nhìn phụ thân và nhóm tộc lão quỳ trên mặt đất.
Giờ khắc này, hắn mới biết được, bởi vì hắn bốc đồng liều lĩnh, vội vàng hạ sát lệnh lung tung, đã đắc tội với thiếu niên không biết lai lịch này. Hiện giờ, gia tộc không dám chống lại, đám người thành chủ không muốn ra tay tương trợ. Nếu như hắn không chết, gia tộc của hắn, chỉ sợ đều phải trả giá đại giới vì những việc mà hắn đã làm hôm nay....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.