Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Chương 168: Quần cộc màu đỏ!
Phượng Quỳnh
19/03/2018
Xuyên qua làn hơi nước nhìn lại, chỉ nhìn thấy trong mông lung có một
thân ảnh đang ngồi dựa ở trong nước, mơ hồ có thể thấy được hai bờ vai
tròn trịa lộ ở bên ngoài mặt nước, cùng với cổ trắng như tuyết tuyệt đẹp mê người, chỉ là, khuôn mặt người kia vì hơi nước mông lung mà không
thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng, phán đoán từ giọng nói lười biếng mà thong dong bình tĩnh, mang theo vài phần khàn tiếng của đối phương, liền biết đối phương tự nhiên là một người nam tử. Rốt cuộc, nếu như nữ tử gặp phải tình huống như vậy, sớm đã kinh hô thét thành tiếng chói tai.
"Xin lỗi đã quấy nhiễu công tử."
Khi giọng nói của hắn vừa rơi xuống, Phượng Cửu ở trong nước có chút kinh ngạc, trừng lớn mắt nhìn qua, suýt nữa thì kinh hô một tiếng: Đại thúc?
Nàng và hắn thật đúng là va chạm nhau ở khắp mọi nơi? Nàng vừa mới đến Thanh Đằng quốc cư nhiên lại gặp phải hắn, tuy nhiên hắn không nhận ra nàng.
Nghĩ một chút như vậy, nàng thả lỏng cả người, dựa ở trong nước ôn tuyền, nhìn thân ảnh đứng thẳng ở bên cạnh, khóe môi móc lên một cái, lộ ra một nụ cười tinh nghịch.
"Đã thật sự kinh động rồi, vốn tưởng rằng người chợ đen đưa mỹ nhân tới cho bản công tử, không nghĩ tới tiến vào lại là nam nhân."
Nghe được lời này, Lăng Mặc Hàn cau mày càng sâu, ánh mắt thâm thuý đang cố gắng xuyên thấu qua làn hơi nước muốn nhìn thấy rõ người nọ. Nhưng, những lời kế tiếp của người nọ, lại khiến khóe miệng hắn không nhịn được khẽ co giật, khuôn mặt cũng trực tiếp đen lại.
"Phải biết rằng bản công tử lúc này chính là đang ở trong nước không manh áo che thân, các hạ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm bản công tử giống như nhìn xích quả quả như vậy, chẳng lẽ là có sự yêu thích nam giới?"
"Công tử lo lắng quá nhiều."
Giọng nói của hắn cứng lại vài phần, nhưng vẫn tràn ngập mị lực nam tính và vẫn có vẻ rất dễ nghe.
Hắn đang muốn phải rời khỏi nơi này, nhưng lại nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói tìm kiếm, bước chân vừa nâng lên của hắn liền hơi do dự, chợt quay đầu lại, nhìn về phía trong nước.
Nàng đang nghĩ ngợi xem đứng dậy như thế nào, chợt nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía bên này, không khỏi ngẩn ra. Trong giây lát, giống như nghĩ đến điều gì, nhưng, còn chưa chờ nàng mở miệng, đã thấy hắn nhanh chóng đi về phía nàng.
"Ngươi đứng lại!"
Nàng quát lạnh. Khi đến gần nước sẽ không thể che lấp được tầm mắt, hiện tại cả người nàng chính là đang trơn bóng, nếu hắn lại gần nàng một chút thì nàng sẽ không thể có chỗ nào để trốn.
Bước chân của Lăng Mặc Hàn vẫn chưa tạm dừng, vẫn trầm ổn nhanh chóng đi đến bên kia, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính cũng truyền ra từ trong miệng hắn: "Theo ta được biết, trận pháp này chắc chắn còn có một chỗ là cửa sống, ở ngay phía sau công tử."
Vô nghĩa! Ta đương nhiên biết!
Phượng Cửu trừng mắt, nhìn thân ảnh đi về hướng bên này, nàng cắn răng một cái, vận đủ hơi thở huyền lực trong tay và đập trên mặt nước một cái, bọt nước sắc bén bắn về phía hắn.
Cùng lúc đó, một bàn tay lại vỗ xuống mặt nước, đồng thời khi nước bắn lên như một bức mành, cả người nàng lượn vòng từ trong nước đứng lên, lấy ra một bộ hồng y từ trong không gian, nương theo mành nước che lấp nhanh chóng khoác lên trên người.
Ngay khi mành nước rơi xuống, nàng chỉnh sửa bộ hồng y vừa khoác lên trên người. Khi nàng xoay người rơi xuống mặt đất, bởi vì để chân trần nên bị trượt trên những tảng đá ẩm ướt trơn trượt, mất thăng bằng và đánh về phía trước.
"A!"
Thân thể mất đi sự cân bằng đánh về phía trước. Theo bản năng, nàng vươn tay ra và bắt lấy bất cứ vật gì có thể ổn định thân thể. Nhưng ai biết, chỉ nghe truyền đến âm thanh vải bị kéo xé một tiếng, nàng kinh ngạc nhìn lại, vừa nhìn thấy, lập tức trợn tròn mắt.
Quần của đại thúc thế nhưng đã bị nàng xé rách xuống từ phía sau, lộ ra bên trong một sự quyến rũ có thể nhìn thấy được —— quần cộc (quần lót).
Chỉ là, điều duy nhất mà nàng không thể nào tưởng tượng được chính là, đại thúc lại là một nam nhân đam mê bên trong, thực sự mặc một cái quần cộc màu đỏ......
Nhưng, phán đoán từ giọng nói lười biếng mà thong dong bình tĩnh, mang theo vài phần khàn tiếng của đối phương, liền biết đối phương tự nhiên là một người nam tử. Rốt cuộc, nếu như nữ tử gặp phải tình huống như vậy, sớm đã kinh hô thét thành tiếng chói tai.
"Xin lỗi đã quấy nhiễu công tử."
Khi giọng nói của hắn vừa rơi xuống, Phượng Cửu ở trong nước có chút kinh ngạc, trừng lớn mắt nhìn qua, suýt nữa thì kinh hô một tiếng: Đại thúc?
Nàng và hắn thật đúng là va chạm nhau ở khắp mọi nơi? Nàng vừa mới đến Thanh Đằng quốc cư nhiên lại gặp phải hắn, tuy nhiên hắn không nhận ra nàng.
Nghĩ một chút như vậy, nàng thả lỏng cả người, dựa ở trong nước ôn tuyền, nhìn thân ảnh đứng thẳng ở bên cạnh, khóe môi móc lên một cái, lộ ra một nụ cười tinh nghịch.
"Đã thật sự kinh động rồi, vốn tưởng rằng người chợ đen đưa mỹ nhân tới cho bản công tử, không nghĩ tới tiến vào lại là nam nhân."
Nghe được lời này, Lăng Mặc Hàn cau mày càng sâu, ánh mắt thâm thuý đang cố gắng xuyên thấu qua làn hơi nước muốn nhìn thấy rõ người nọ. Nhưng, những lời kế tiếp của người nọ, lại khiến khóe miệng hắn không nhịn được khẽ co giật, khuôn mặt cũng trực tiếp đen lại.
"Phải biết rằng bản công tử lúc này chính là đang ở trong nước không manh áo che thân, các hạ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm bản công tử giống như nhìn xích quả quả như vậy, chẳng lẽ là có sự yêu thích nam giới?"
"Công tử lo lắng quá nhiều."
Giọng nói của hắn cứng lại vài phần, nhưng vẫn tràn ngập mị lực nam tính và vẫn có vẻ rất dễ nghe.
Hắn đang muốn phải rời khỏi nơi này, nhưng lại nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói tìm kiếm, bước chân vừa nâng lên của hắn liền hơi do dự, chợt quay đầu lại, nhìn về phía trong nước.
Nàng đang nghĩ ngợi xem đứng dậy như thế nào, chợt nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía bên này, không khỏi ngẩn ra. Trong giây lát, giống như nghĩ đến điều gì, nhưng, còn chưa chờ nàng mở miệng, đã thấy hắn nhanh chóng đi về phía nàng.
"Ngươi đứng lại!"
Nàng quát lạnh. Khi đến gần nước sẽ không thể che lấp được tầm mắt, hiện tại cả người nàng chính là đang trơn bóng, nếu hắn lại gần nàng một chút thì nàng sẽ không thể có chỗ nào để trốn.
Bước chân của Lăng Mặc Hàn vẫn chưa tạm dừng, vẫn trầm ổn nhanh chóng đi đến bên kia, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính cũng truyền ra từ trong miệng hắn: "Theo ta được biết, trận pháp này chắc chắn còn có một chỗ là cửa sống, ở ngay phía sau công tử."
Vô nghĩa! Ta đương nhiên biết!
Phượng Cửu trừng mắt, nhìn thân ảnh đi về hướng bên này, nàng cắn răng một cái, vận đủ hơi thở huyền lực trong tay và đập trên mặt nước một cái, bọt nước sắc bén bắn về phía hắn.
Cùng lúc đó, một bàn tay lại vỗ xuống mặt nước, đồng thời khi nước bắn lên như một bức mành, cả người nàng lượn vòng từ trong nước đứng lên, lấy ra một bộ hồng y từ trong không gian, nương theo mành nước che lấp nhanh chóng khoác lên trên người.
Ngay khi mành nước rơi xuống, nàng chỉnh sửa bộ hồng y vừa khoác lên trên người. Khi nàng xoay người rơi xuống mặt đất, bởi vì để chân trần nên bị trượt trên những tảng đá ẩm ướt trơn trượt, mất thăng bằng và đánh về phía trước.
"A!"
Thân thể mất đi sự cân bằng đánh về phía trước. Theo bản năng, nàng vươn tay ra và bắt lấy bất cứ vật gì có thể ổn định thân thể. Nhưng ai biết, chỉ nghe truyền đến âm thanh vải bị kéo xé một tiếng, nàng kinh ngạc nhìn lại, vừa nhìn thấy, lập tức trợn tròn mắt.
Quần của đại thúc thế nhưng đã bị nàng xé rách xuống từ phía sau, lộ ra bên trong một sự quyến rũ có thể nhìn thấy được —— quần cộc (quần lót).
Chỉ là, điều duy nhất mà nàng không thể nào tưởng tượng được chính là, đại thúc lại là một nam nhân đam mê bên trong, thực sự mặc một cái quần cộc màu đỏ......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.