Tuyệt Sắc Tà Phi: Thần Vương Đệ Nhất Độc Sủng
Chương 17: Gây náo nhiệt
Huyền Meii♥
04/07/2023
“Các hạ liệu có nể mặt ta mà uống môt chén không?”
Hắn giơ lên một chén rượu.
“Ta không uống nữa.”
Còn uống nữa, người nào đó sẽ tức chết mà về không tha cho nàng mất.
Chỉ một câu bốn chữ, nhưng Tô Viêm Thành vẫn cảm thấy một sức ép gì đó rất lớn từ vị các hạ này nên dù bị từ chối nhưng cũng không dám nói thêm gì nhiều.
“Vô Ưu các hạ, liệu ngươi có thể triệu hoán ra Bồng Linh Thánh Điểu trong truyền thuyết đó cho chúng ta chiêm ngưỡng không?”
“Dạ Noãn, không được hồ nháo!”
Hoàng thượng vừa nghe thấy vậy liền lập tức lên tiếng ngăn cản Dạ Noãn nói tiếp, lỡ may Vô Ưu không vừa lòng thì…
“Bồng Linh Thánh Điểu dù triệu hoán thú của ta nhưng cũng là thánh thú siêu cấp, không phải mấy diễn viên tuồng kịch ngoài kia mà ngươi thích thì xem không thích thì thôi.”
Vô Ưu lạnh lùng.
“Vô Ưu đại nhân nói chí phải.”
Bỗng một giọng nói yểu điệu vang lên, một nữ nhân thướt tha trong y phục xanh lam đi đến.
“Công chúa điện hạ, người không thể tuỳ hứng như thường ngày được. Làm Vô Ưu đại nhân tức giận thì hậu quả người không gánh được đâu, còn gây ra nhiều hệ luỵ cho người khác.
Giọng điệu ẩn ý mang tính chế giễu.
Dạ Noãn chán ghét nhìn cô ta.
“Tô Diệu Diệu, ngươi dám ý kiến nhiều với bổn công chúa?”
“Ta không dám.”
Tô Diệu Diệu là con gái cưng của An quốc công, ỷ mình có chỗ dựa mạnh và quyền thế nên trước nay kiêu ngạo không để ai vào mắt.
Xưa kia nhị công tử của An quốc công phủ vì cứu hoàng thượng mà bị thích khách đâm trọng thương suýt chết, chính vì thế được hoàng thượng luôn quan tâm đặc biệt và nhiều khi mắt nhắm mắt mở với An quốc công phủ nên nàng ta lại càng cậy vậy mà lộng hành.
Ngay cả công chúa Dạ Noãn nàng ta cũng coi thường.
Vô Ưu rất nhanh liền phát hiện ra sự thù hằn giữa hai người này, Dạ Noãn là người của nàng, chẳng lẽ nàng lại để Dạ Noãn bị mất mặt sao?
Không đâu.
“Ta cho phép ngươi nói chưa?”
Một câu nói tưởng chừng như bâng quơ nhưng lại gây sức ép khiến Tô Diệu Diệu vô thức quỳ rạp xuống.
“Vô Ưu các hạ, tiểu nữ còn trẻ nên dại dội, mong các hạ rộng lượng không chấp nhặt.”
An quốc công Tô Kiên Lưu vội vàng đi ra giải vây cho con gái.
Hoàng thượng ngồi trên không xen vào, ông cũng quá ngứa mắt mấy hành động của đám người này rồi, nhưng vì ơn nghĩa nên ông đành nhịn.
Vừa hay bây giờ để Vô Ưu trả tức cho ông vậy.
“Ồ, nếu ta thích chấp nhặt vậy đấy thì là ông nói ta không rộng lượng ư?”
“Vô Ưu các hạ hiểu nhầm rồi, ta không có ý đó.”
Tô Kiên Lưu cũng bị sức ép của nàng mà chảy mồ hôi lạnh, âm thầm chửi rủa nàng trong bụng.
“Ta còn chưa nói xong nhưng nữ nhân này đã ngắt lời ta, An quốc công dạy con tốt thật.”
Nàng châm biếm, còn Dạ Noãn ngồi một bên hả hê xem kịch.
Hoàng tẩu quá soái!
Phụ hoàng sẽ vì ơn cứu mạng mà nể tình, nhưng hoàng tẩu thì không.
“Công chúa, ngươi múa kiếm cho ta xem, hay thì ta sẽ triệu hoán ra Bồng Linh Thánh Điểu, thế nào?”
“Được.”
Dạ Noãn cầm kiếm đi ra giữa sàn bắt đầu múa, động tác nhanh gọn dứt khoát khiến ai cũng trầm trồ khen ngợi, hoàng thượng cùng hoàng hậu ở trên thì hãnh diện không thôi.
Nàng để Dạ Noãn múa kiếm, bởi muốn cho vị tiểu thư kiêu ngạo kia biết rõ thực lực của mình. Vịt gà mà cứ đòi hơn thiên nga.
Lúc này Tô Viêm Thành lại đi đến để để nói đỡ cho em gái, Vô Ưu chỉ liếc qua nhưng không nói gì, hắn biết ý liền cảm ơn rồi đưa em gái cùng phụ thân về chỗ ngồi.
Thật sự quá mất mặt.
Vô Ưu vốn dĩ để họ về chỗ vì không muốn phá hỏng bầu không khí bữa tiệc thôi chứ nàng không tốt đến mức đó.
Dạ Noãn kết thúc một đoạn múa kiếm, cả yến tiệc liền vỗ tay khen ngợi nàng, mặc kệ mấy lời tâng bốc nịnh bợ ngoài kia, nàng chạy đến trước mặt Vô Ưu.
“Ngươi thấy thế nào?”
Trên trời vang lên tiếng “tách tách”, một giây sau đó Bồng Linh Thánh Điểu xuất hiện ngay sau lưng Vô Ưu, ánh mắt kiêu ngược ngước lên không thèm nhìn đám người dưới chân vào mắt.
Chủ nhân chiều nữ nhân này quá rồi.
Nhìn thấy siêu cấp thánh điểu, tất cả mọi người đều há hốc mồm hâm mộ không thôi.
Đôi mắt của Thời Thiên Triệt lộ vẻ suy tư tính toán.
Tô Viêm Thành hết nhìn thánh điểu rồi lại nhìn Vô Ưu, hắn âm thầm thề rằng phải lôi kéo được nàng về phe hắn!
Hành động này của Vô Ưu, cũng chính là ngầm khẳng định rằng, nàng đứng về phía triều đình.
Và cũng cho cái tên thái tử đểu cáng kia biết, có nàng ở đây thì đừng có hòng giở thủ đoạn gì!
Quả nhiên nàng thấy Thời Thiên Triệt gọi thuộc hạ đến rồi nói gì đó, thuộc hạ liền gật đầu.
Nàng đoán không sai, kế hoạch của hắn tạm hoãn lại, đợi tìm ngày khác thực hiện.
Để Bồng Linh Thánh Điểu trở lại nạp giới, nàng lấy một cây lông chim đã rút từ trước đó ra rồi luyện hoá thành một miếng ngọc bội tặng cho Dạ Noãn.
Hắn giơ lên một chén rượu.
“Ta không uống nữa.”
Còn uống nữa, người nào đó sẽ tức chết mà về không tha cho nàng mất.
Chỉ một câu bốn chữ, nhưng Tô Viêm Thành vẫn cảm thấy một sức ép gì đó rất lớn từ vị các hạ này nên dù bị từ chối nhưng cũng không dám nói thêm gì nhiều.
“Vô Ưu các hạ, liệu ngươi có thể triệu hoán ra Bồng Linh Thánh Điểu trong truyền thuyết đó cho chúng ta chiêm ngưỡng không?”
“Dạ Noãn, không được hồ nháo!”
Hoàng thượng vừa nghe thấy vậy liền lập tức lên tiếng ngăn cản Dạ Noãn nói tiếp, lỡ may Vô Ưu không vừa lòng thì…
“Bồng Linh Thánh Điểu dù triệu hoán thú của ta nhưng cũng là thánh thú siêu cấp, không phải mấy diễn viên tuồng kịch ngoài kia mà ngươi thích thì xem không thích thì thôi.”
Vô Ưu lạnh lùng.
“Vô Ưu đại nhân nói chí phải.”
Bỗng một giọng nói yểu điệu vang lên, một nữ nhân thướt tha trong y phục xanh lam đi đến.
“Công chúa điện hạ, người không thể tuỳ hứng như thường ngày được. Làm Vô Ưu đại nhân tức giận thì hậu quả người không gánh được đâu, còn gây ra nhiều hệ luỵ cho người khác.
Giọng điệu ẩn ý mang tính chế giễu.
Dạ Noãn chán ghét nhìn cô ta.
“Tô Diệu Diệu, ngươi dám ý kiến nhiều với bổn công chúa?”
“Ta không dám.”
Tô Diệu Diệu là con gái cưng của An quốc công, ỷ mình có chỗ dựa mạnh và quyền thế nên trước nay kiêu ngạo không để ai vào mắt.
Xưa kia nhị công tử của An quốc công phủ vì cứu hoàng thượng mà bị thích khách đâm trọng thương suýt chết, chính vì thế được hoàng thượng luôn quan tâm đặc biệt và nhiều khi mắt nhắm mắt mở với An quốc công phủ nên nàng ta lại càng cậy vậy mà lộng hành.
Ngay cả công chúa Dạ Noãn nàng ta cũng coi thường.
Vô Ưu rất nhanh liền phát hiện ra sự thù hằn giữa hai người này, Dạ Noãn là người của nàng, chẳng lẽ nàng lại để Dạ Noãn bị mất mặt sao?
Không đâu.
“Ta cho phép ngươi nói chưa?”
Một câu nói tưởng chừng như bâng quơ nhưng lại gây sức ép khiến Tô Diệu Diệu vô thức quỳ rạp xuống.
“Vô Ưu các hạ, tiểu nữ còn trẻ nên dại dội, mong các hạ rộng lượng không chấp nhặt.”
An quốc công Tô Kiên Lưu vội vàng đi ra giải vây cho con gái.
Hoàng thượng ngồi trên không xen vào, ông cũng quá ngứa mắt mấy hành động của đám người này rồi, nhưng vì ơn nghĩa nên ông đành nhịn.
Vừa hay bây giờ để Vô Ưu trả tức cho ông vậy.
“Ồ, nếu ta thích chấp nhặt vậy đấy thì là ông nói ta không rộng lượng ư?”
“Vô Ưu các hạ hiểu nhầm rồi, ta không có ý đó.”
Tô Kiên Lưu cũng bị sức ép của nàng mà chảy mồ hôi lạnh, âm thầm chửi rủa nàng trong bụng.
“Ta còn chưa nói xong nhưng nữ nhân này đã ngắt lời ta, An quốc công dạy con tốt thật.”
Nàng châm biếm, còn Dạ Noãn ngồi một bên hả hê xem kịch.
Hoàng tẩu quá soái!
Phụ hoàng sẽ vì ơn cứu mạng mà nể tình, nhưng hoàng tẩu thì không.
“Công chúa, ngươi múa kiếm cho ta xem, hay thì ta sẽ triệu hoán ra Bồng Linh Thánh Điểu, thế nào?”
“Được.”
Dạ Noãn cầm kiếm đi ra giữa sàn bắt đầu múa, động tác nhanh gọn dứt khoát khiến ai cũng trầm trồ khen ngợi, hoàng thượng cùng hoàng hậu ở trên thì hãnh diện không thôi.
Nàng để Dạ Noãn múa kiếm, bởi muốn cho vị tiểu thư kiêu ngạo kia biết rõ thực lực của mình. Vịt gà mà cứ đòi hơn thiên nga.
Lúc này Tô Viêm Thành lại đi đến để để nói đỡ cho em gái, Vô Ưu chỉ liếc qua nhưng không nói gì, hắn biết ý liền cảm ơn rồi đưa em gái cùng phụ thân về chỗ ngồi.
Thật sự quá mất mặt.
Vô Ưu vốn dĩ để họ về chỗ vì không muốn phá hỏng bầu không khí bữa tiệc thôi chứ nàng không tốt đến mức đó.
Dạ Noãn kết thúc một đoạn múa kiếm, cả yến tiệc liền vỗ tay khen ngợi nàng, mặc kệ mấy lời tâng bốc nịnh bợ ngoài kia, nàng chạy đến trước mặt Vô Ưu.
“Ngươi thấy thế nào?”
Trên trời vang lên tiếng “tách tách”, một giây sau đó Bồng Linh Thánh Điểu xuất hiện ngay sau lưng Vô Ưu, ánh mắt kiêu ngược ngước lên không thèm nhìn đám người dưới chân vào mắt.
Chủ nhân chiều nữ nhân này quá rồi.
Nhìn thấy siêu cấp thánh điểu, tất cả mọi người đều há hốc mồm hâm mộ không thôi.
Đôi mắt của Thời Thiên Triệt lộ vẻ suy tư tính toán.
Tô Viêm Thành hết nhìn thánh điểu rồi lại nhìn Vô Ưu, hắn âm thầm thề rằng phải lôi kéo được nàng về phe hắn!
Hành động này của Vô Ưu, cũng chính là ngầm khẳng định rằng, nàng đứng về phía triều đình.
Và cũng cho cái tên thái tử đểu cáng kia biết, có nàng ở đây thì đừng có hòng giở thủ đoạn gì!
Quả nhiên nàng thấy Thời Thiên Triệt gọi thuộc hạ đến rồi nói gì đó, thuộc hạ liền gật đầu.
Nàng đoán không sai, kế hoạch của hắn tạm hoãn lại, đợi tìm ngày khác thực hiện.
Để Bồng Linh Thánh Điểu trở lại nạp giới, nàng lấy một cây lông chim đã rút từ trước đó ra rồi luyện hoá thành một miếng ngọc bội tặng cho Dạ Noãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.