Tuyệt Sắc Tà Phi: Thần Vương Đệ Nhất Độc Sủng
Chương 26: Hai năm sau
Huyền Meii♥
04/07/2023
“Phong Tịch, dù ngươi cứu chủ nhân đi nữa, ta vẫn sẽ không cho ngươi lại gần nàng.”
Phong Tịch đưa Vô Ưu đến một quán trọ, nhanh chóng trị thương cho nàng.
Vốn dĩ dùng thần lực trị thương sẽ khiến vết thương của nàng sẽ rất nhanh liền khỏi, nhưng như vậy nàng sẽ nghi ngờ.
Thế nên Phong Tịch chỉ dám dùng các loại thuốc cao cấp nhất của nhân giới bôi cho nàng.
Nhìn nữ nhân hô hấp yên tĩnh trở lại, hắn không nhịn được mà… hôn lên mi tâm của nàng.
“Phong Tịch, ngươi đi quá giới hạn rồi.”
Bồng Linh Thánh Điểu hoá nhỏ đứng trước mặt hắn, nhưng uy lực toả ra không hề nhỏ.
“Ngươi muốn làm gì? Muốn tiếp cận nàng như đã tiếp cận “người đó” rồi giết sao?”
“Bồng Linh Thánh Điểu, có những lời nên suy nghĩ cẩn thận trước khi nói ra.”
Bồng Linh Thánh Điểu không bao giờ không đề phòng người này, hắn là chủ nhân của lục giới thâm sâu khó lường, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào nó cũng chỉ thấy bộ dạng dửng dưng bình thản của Phong Tịch.
Không bao giờ để lộ cảm xúc thật.
Thật là một con người nguy hiểm.
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, chỉ cần cảm nhận khí tức thì cũng biết đó là ai.
Bồng Linh Thánh Điểu đứng ở một bên, Phong Tịch khẽ phất tay cánh cửa liền lập tức mở ra, một nam nhân mặc y phục bạc quỳ sau cánh cửa.
Thấy cửa được mở, hắn đứng lên đi vào phòng đóng cửa rồi lại quỳ xuống hành lễ.
“Cung nghênh thần vương điện hạ.”
Thần vương xuống nhân gian, có thể mọi người không biết, nhưng thân là quốc sư thì không thể nào không biết.
“Ừm.”
Phong Tịch không quá chú ý đến hắn bởi đang bận ngắm nhìn người nằm trên giường.
Từ nãy đến giờ, quốc sư vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn, một cỗ áp lực thần thánh toát ra khiến hắn tôn kính từ trong tận xương tủy.
“Điện hạ, nàng…”
“Đi ra chỗ khác nói.”
Ý của Phong Tịch rất rõ ràng, không muốn cho Bồng Linh Thánh Điểu nghe.
“Các ngươi đi đâu thì đi, đừng làm phiền chủ nhân của ta nghỉ ngơi.”
Quốc sư bị làm kinh sợ bởi sự vô lễ ngang ngược của Bồng Linh Thánh Điểu trước mắt thần vương, nhưng thần vương không lên tiếng, hắn cũng chỉ đành im lặng.
Thế rồi hai người rời đi, thật lâu sau Phong Tịch mới quay trở về, trông Vô Ưu qua một đêm rồi mang nàng về hoàng cung.
Đây chính là kí ức của Bồng Linh Thánh Điểu.
Đây mới là sự thật mọi việc sau khi Vô Ưu mất ý thức.
Nó không nói thật cho nàng, bởi không muốn nàng dính líu đến Phong Tịch, nam nhân này chỉ là ra vẻ đạo mạo, chứ bản tính của hắn không hề tốt.
Là người chứng kiến cảnh vạn năm trước, Bồng Linh Thánh Điểu dám khẳng định điều này.
Từ ngày hôm đó, Vô Ưu liền lao vào tu luyện không kể ngày đêm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt thôi đã qua hai năm, thực lực của Vô Ưu hiện tại đã không hề quá thua kém Dạ Kình.
Nàng là Nguyên Anh hậu kì, chuẩn bị đột phá,
còn Dạ Kình cũng là Hoá Thần hậu kì rồi.
Vốn dĩ nàng đột phá nhanh như vậy cũng là nhờ sự giúp đỡ không hề nhỏ của Bồng Linh Thánh Điểu.
Chỉ còn nửa tháng thôi, cuộc thi tuyển chọn mười hạt giống 100 năm một lần của Thần giới sẽ được diễn ra, mà địa điểm lần này, chính là Đông Chân Quốc.
Nói về cuộc chiến của Nam Nguyệt Quốc và Bắc Hà Quốc đối với Tây Mặc Quốc thì hai năm vừa qua, vẫn có nhiều trận chiến nổ ra nhưng quy mô không lớn, bởi vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc thi mà Thần giới tổ chức.
Hôm nay Vô Ưu cùng Dạ Kình lên đường sang Tây Mặc Quốc.
“Nhất định phải bình an trở về, ta đợi tin vui của hai người!”
Trước khi bọn họ đi Dạ Noãn nước mắt ngắn nước mắt dài dặn dò như vậy.
Thời gian đi là 10 ngày.
Trong khoảng thời gian đó Dạ Kình giúp Vô Ưu hiểu hơn về cuộc thi này.
“Bí cảnh sẽ được sứ giả của Thần giới mở ra, nhiệm vụ của chúng ta là đi vào đó vượt qua mọi sự nguy hiểm luôn rình rập trong vòng một tháng. Đơn nhiên bí cảnh này không hề đơn giản: yêu thú, thần thú… hung tàn luôn có mặt đi săn khắp nơi. Có nhiều linh dược, cũng có nhiều độc dược, có một số loại chỉ cần ngửi thoáng qua cũng đủ gây tử vong. Cái nguy hiểm nhất của bí cảnh này là cứ đến buổi tối thì một loại yêu thú tên là “Chu Hoạn” sẽ xuất hiện. Cái đáng sợ của nó là khi phát giác được linh khí của con người sẽ lập tức lao vào cắn xé, thực lực không thua kém thần thú là bao, thân hình lại rất nhỏ và số lượng rất đông nên chưa ai đánh lại được bọn chúng cả.”
Vô Ưu chăm chú lắng nghe ghi nhớ lại tất cả.
Vậy là ban đêm phải đi chiến bằng cơ thể bình thường rồi, đúng là bất lợi.
“Bên cạnh đó chúng ta cũng cần phải đi săn giết yêu thú, số hạch thú và cấp độ hạch thú cũng là yếu tố quyết định chúng ta được chọn hay không.”
Dạ Kình nhìn gương mặt nghiêm túc của nàng, liền cúi xuống hôn một cái.
“Đừng quá lo lắng, ta sẽ dốc sức bảo vệ ngươi.”
Phong Tịch đưa Vô Ưu đến một quán trọ, nhanh chóng trị thương cho nàng.
Vốn dĩ dùng thần lực trị thương sẽ khiến vết thương của nàng sẽ rất nhanh liền khỏi, nhưng như vậy nàng sẽ nghi ngờ.
Thế nên Phong Tịch chỉ dám dùng các loại thuốc cao cấp nhất của nhân giới bôi cho nàng.
Nhìn nữ nhân hô hấp yên tĩnh trở lại, hắn không nhịn được mà… hôn lên mi tâm của nàng.
“Phong Tịch, ngươi đi quá giới hạn rồi.”
Bồng Linh Thánh Điểu hoá nhỏ đứng trước mặt hắn, nhưng uy lực toả ra không hề nhỏ.
“Ngươi muốn làm gì? Muốn tiếp cận nàng như đã tiếp cận “người đó” rồi giết sao?”
“Bồng Linh Thánh Điểu, có những lời nên suy nghĩ cẩn thận trước khi nói ra.”
Bồng Linh Thánh Điểu không bao giờ không đề phòng người này, hắn là chủ nhân của lục giới thâm sâu khó lường, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào nó cũng chỉ thấy bộ dạng dửng dưng bình thản của Phong Tịch.
Không bao giờ để lộ cảm xúc thật.
Thật là một con người nguy hiểm.
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, chỉ cần cảm nhận khí tức thì cũng biết đó là ai.
Bồng Linh Thánh Điểu đứng ở một bên, Phong Tịch khẽ phất tay cánh cửa liền lập tức mở ra, một nam nhân mặc y phục bạc quỳ sau cánh cửa.
Thấy cửa được mở, hắn đứng lên đi vào phòng đóng cửa rồi lại quỳ xuống hành lễ.
“Cung nghênh thần vương điện hạ.”
Thần vương xuống nhân gian, có thể mọi người không biết, nhưng thân là quốc sư thì không thể nào không biết.
“Ừm.”
Phong Tịch không quá chú ý đến hắn bởi đang bận ngắm nhìn người nằm trên giường.
Từ nãy đến giờ, quốc sư vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn, một cỗ áp lực thần thánh toát ra khiến hắn tôn kính từ trong tận xương tủy.
“Điện hạ, nàng…”
“Đi ra chỗ khác nói.”
Ý của Phong Tịch rất rõ ràng, không muốn cho Bồng Linh Thánh Điểu nghe.
“Các ngươi đi đâu thì đi, đừng làm phiền chủ nhân của ta nghỉ ngơi.”
Quốc sư bị làm kinh sợ bởi sự vô lễ ngang ngược của Bồng Linh Thánh Điểu trước mắt thần vương, nhưng thần vương không lên tiếng, hắn cũng chỉ đành im lặng.
Thế rồi hai người rời đi, thật lâu sau Phong Tịch mới quay trở về, trông Vô Ưu qua một đêm rồi mang nàng về hoàng cung.
Đây chính là kí ức của Bồng Linh Thánh Điểu.
Đây mới là sự thật mọi việc sau khi Vô Ưu mất ý thức.
Nó không nói thật cho nàng, bởi không muốn nàng dính líu đến Phong Tịch, nam nhân này chỉ là ra vẻ đạo mạo, chứ bản tính của hắn không hề tốt.
Là người chứng kiến cảnh vạn năm trước, Bồng Linh Thánh Điểu dám khẳng định điều này.
Từ ngày hôm đó, Vô Ưu liền lao vào tu luyện không kể ngày đêm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt thôi đã qua hai năm, thực lực của Vô Ưu hiện tại đã không hề quá thua kém Dạ Kình.
Nàng là Nguyên Anh hậu kì, chuẩn bị đột phá,
còn Dạ Kình cũng là Hoá Thần hậu kì rồi.
Vốn dĩ nàng đột phá nhanh như vậy cũng là nhờ sự giúp đỡ không hề nhỏ của Bồng Linh Thánh Điểu.
Chỉ còn nửa tháng thôi, cuộc thi tuyển chọn mười hạt giống 100 năm một lần của Thần giới sẽ được diễn ra, mà địa điểm lần này, chính là Đông Chân Quốc.
Nói về cuộc chiến của Nam Nguyệt Quốc và Bắc Hà Quốc đối với Tây Mặc Quốc thì hai năm vừa qua, vẫn có nhiều trận chiến nổ ra nhưng quy mô không lớn, bởi vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc thi mà Thần giới tổ chức.
Hôm nay Vô Ưu cùng Dạ Kình lên đường sang Tây Mặc Quốc.
“Nhất định phải bình an trở về, ta đợi tin vui của hai người!”
Trước khi bọn họ đi Dạ Noãn nước mắt ngắn nước mắt dài dặn dò như vậy.
Thời gian đi là 10 ngày.
Trong khoảng thời gian đó Dạ Kình giúp Vô Ưu hiểu hơn về cuộc thi này.
“Bí cảnh sẽ được sứ giả của Thần giới mở ra, nhiệm vụ của chúng ta là đi vào đó vượt qua mọi sự nguy hiểm luôn rình rập trong vòng một tháng. Đơn nhiên bí cảnh này không hề đơn giản: yêu thú, thần thú… hung tàn luôn có mặt đi săn khắp nơi. Có nhiều linh dược, cũng có nhiều độc dược, có một số loại chỉ cần ngửi thoáng qua cũng đủ gây tử vong. Cái nguy hiểm nhất của bí cảnh này là cứ đến buổi tối thì một loại yêu thú tên là “Chu Hoạn” sẽ xuất hiện. Cái đáng sợ của nó là khi phát giác được linh khí của con người sẽ lập tức lao vào cắn xé, thực lực không thua kém thần thú là bao, thân hình lại rất nhỏ và số lượng rất đông nên chưa ai đánh lại được bọn chúng cả.”
Vô Ưu chăm chú lắng nghe ghi nhớ lại tất cả.
Vậy là ban đêm phải đi chiến bằng cơ thể bình thường rồi, đúng là bất lợi.
“Bên cạnh đó chúng ta cũng cần phải đi săn giết yêu thú, số hạch thú và cấp độ hạch thú cũng là yếu tố quyết định chúng ta được chọn hay không.”
Dạ Kình nhìn gương mặt nghiêm túc của nàng, liền cúi xuống hôn một cái.
“Đừng quá lo lắng, ta sẽ dốc sức bảo vệ ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.