Tuyệt Sắc Tà Phi: Thần Vương Đệ Nhất Độc Sủng
Chương 8: Rung động
Huyền Meii♥
04/07/2023
“Vô Ưu!”
Vô Ưu lúc này mới quay lại nhìn Dạ Kình, nàng ngồi xổm trước mặt hắn, đưa hai tay ra… nhéo má hắn.
“Không mềm chút nào.”
Nàng chu môi nhỏ tỏ ra bất mãn rồi làm một hành động khiến Dạ Kình cả kinh.
Nàng luồn tay vào trong áo hắn xoa cơ bụng rắn chắc.
Dạ Kình vội vàng kéo bàn tay hư hỏng của nàng ra, gương mặt cùng vành tai phớt hồng.
“Ngươi ý thức được việc mình đang làm không? Mau tỉnh táo.”
Gương mặt Vô Ưu say rượu mà ửng đỏ trông vô cùng khả ái, nàng nhìn hắn cười ngây ngô rồi choàng người ôm lấy cổ hắn, còn tinh nghịch cắn một cái.
“Vô Ưu!”
“Hi hi, ngươi bị ta đánh dấu rồi.”
“Vô Ưu!”
Dạ Kình lấy tay che nơi nàng vừa mới cắn, vừa bất lực vừa muốn khóc với cô nàng này.
Dù biết tính cách nàng là nữ tử phóng khoáng, nhưng hành động này có đi quá giới hạn rồi.
“Ngươi quát ta…”
Nàng đột nhiên nói trong ấm ức.
“Ta đi tìm mĩ nhân xinh đẹp, không chơi với ngươi nữa.”
Nói rồi nàng từ cửa sổ nhảy xuống, Dạ Kình cũng vội vàng nhảy theo nhưng đã không thấy bóng dáng nàng đâu, kéo cao lại cổ áo che đi dấu vết “mờ ám”, hắn cười khổ một cái rồi nhanh chóng chạy đi tìm nàng.
Hồi ức kết thúc.
“À đúng rồi Dạ Kình, khi nào ta mới có thể tu luyện? Hôm trước ta đã thử ngồi hấp thụ linh khí nhưng thất bại rồi.”
Vô Ưu ủ rũ nói.
“Như ta đã nói lần trước, cơ thể ngươi là “người phàm đúng hiệu” (ý nói không có sức mạnh gì), nếu muốn tu luyện thì phải tái tạo cốt tủy, thay da đổi thịt.”
Nghe đến mấy từ cuối Vô Ưu cảm thấy hơi ớn lạnh.
“Có hai cách để tái tạo nhưng rất đau đớn.”
Dạ Kình nói đến đây liền tránh ánh mắt của nàng, hắn cư nhiên là không muốn nói bởi sợ nàng làm theo và phải chịu sự đau đớn tận xương tủy.
Hiểu được suy nghĩ của hắn, Vô Ưu mỉm cười.
“Ngài cứ nói tiếp đi.”
“Cách một là ăn tẩy thể đan, cách hai là … chịu sự thiêu đốt bảy bảy bốn chín lần trong hoả thần. Cả hai cách đều rất đau, thậm chí nếu không chịu được sẽ chết.”
“Ăn tẩy thể đan nghe được đấy, nguyên liệu của nó là gì?”
Nàng thấy dùng đan dược vẫn là nhẹ nhàng hơn.
“Mười linh dược cao cấp. Hiện nay trong hoàng cung đã có bảy.”
Dù vậy thì Vô Ưu vẫn chưa vội vui mừng, linh dược cao cấp đó thuộc quyền sở hữu của hoàng cung, cho dù Dạ Kình là thái tử đi nữa thì một thiên tài như hắn lại lấy những loại linh dược đó sẽ khiến người khác nghi ngờ.
“Vậy chịu sự thiêu đốt của hỏa thần thì sao?”
“Hoả thần sẽ đốt rụi bên trong cơ thể ngươi để tạo ra cốt tủy mới, hiểu như Phượng hoàng trùng sinh vậy. Ngươi cứ suy nghĩ cẩn thận không phải vội vàng. Mà quốc sư muốn gặp ngươi rồi.”
Đây là thông báo ra mà hắn mới nhận được từ thần điện, cũng là một trong những mục đích để đến đây.
“Chắc quốc sư sẽ không “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót” ta vì an nguy đất nước đâu nhỉ?”
Vô Ưu nói đùa thế mà Dạ Kình lại tưởng là thật.
“Sẽ không.”
“Vì sao?”
“Vì ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Vô Ưu ngẩn ra, ngước nhìn nam nhân vừa mới nói ra câu này.
Dạ Kình thật sự nghiêm túc, không hề nhận ra đó chỉ là câu nói bông đùa của nàng.
“Cho dù ta là người xấu?”
“Nếu ngươi là người xấu, chỉ cần không phải đánh mất nhân tính phạm vào đại tội, ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi.”
Ánh mắt Dạ Kình lộ rõ sự dịu dàng, giọng nói cũng trầm xuống rất dễ nghe.
Đưa tay lên khẽ xoa đầu nàng, hắn nói:
“Ta tin ngươi sẽ không thành người xấu, cho dù chuyện đó có xảy ra ta cũng sẽ giúp ngươi quay đầu.”
Vô Ưu cảm thấy tim mình đập mạnh, hai má đỏ lên, lời nói cảm động này khiến nàng đột nhiên muốn khóc.
Nàng ôm lấy eo hắn. Đây là lần thứ hai nàng ôm hắn, nhưng bây giờ là trong trạng thái tỉnh táo không chút men rượu.
“Dạ Kình, cảm ơn ngài.”
Người nam nhân này thật sự quá tốt, tốt đến nỗi khiến nàng rung động. Cảm giác của nàng luôn rất đúng và nàng tin hắn nói được làm được.
Một tháng đủ để nàng tìm hiểu hắn và hiểu hắn.
Dạ Kình mỉm cười hạnh phúc, giang tay ôm lại nữ nhân bé nhỏ làm hắn xao xuyến này.
Cùng lúc đó, hoa Duyên trong phòng thái tử từ một gốc cây nhỏ chỉ có một lá bỗng chốc toả ra ánh sáng dịu nhẹ rồi lớn lên dần.
Hoa thần chỉ nảy nở ra hoa khi chủ nhân của nó gặp đúng người.
Ngay lúc này một nam nhân bỗng xuất hiện, linh lực tím tụ lại trong lòng tay giáng xuống cây hoa.
Nhưng khi chỉ cách khoảng vài centimet, hắn liền dừng tay lại, đôi mắt đau đớn bất lực nhìn hoa thần đang phát triển.
“Vô Ưu… tại sao vậy? Nàng nói ta nghe ta phải làm sao đây…”
Một người nữa bỗng xuất hiện, nhìn thấy hành động của nam nhân này hắn liền hoảng hốt.
“Không bệ hạ đừng! Phá hủy hoa Duyên thì tơ hồng tình duyên của ngài sẽ bị đứt!”
Nam nhân không trả lời mà chỉ thu lại tay, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cây hoa một lần nữa rồi phất áo biến mất.
Vô Ưu lúc này mới quay lại nhìn Dạ Kình, nàng ngồi xổm trước mặt hắn, đưa hai tay ra… nhéo má hắn.
“Không mềm chút nào.”
Nàng chu môi nhỏ tỏ ra bất mãn rồi làm một hành động khiến Dạ Kình cả kinh.
Nàng luồn tay vào trong áo hắn xoa cơ bụng rắn chắc.
Dạ Kình vội vàng kéo bàn tay hư hỏng của nàng ra, gương mặt cùng vành tai phớt hồng.
“Ngươi ý thức được việc mình đang làm không? Mau tỉnh táo.”
Gương mặt Vô Ưu say rượu mà ửng đỏ trông vô cùng khả ái, nàng nhìn hắn cười ngây ngô rồi choàng người ôm lấy cổ hắn, còn tinh nghịch cắn một cái.
“Vô Ưu!”
“Hi hi, ngươi bị ta đánh dấu rồi.”
“Vô Ưu!”
Dạ Kình lấy tay che nơi nàng vừa mới cắn, vừa bất lực vừa muốn khóc với cô nàng này.
Dù biết tính cách nàng là nữ tử phóng khoáng, nhưng hành động này có đi quá giới hạn rồi.
“Ngươi quát ta…”
Nàng đột nhiên nói trong ấm ức.
“Ta đi tìm mĩ nhân xinh đẹp, không chơi với ngươi nữa.”
Nói rồi nàng từ cửa sổ nhảy xuống, Dạ Kình cũng vội vàng nhảy theo nhưng đã không thấy bóng dáng nàng đâu, kéo cao lại cổ áo che đi dấu vết “mờ ám”, hắn cười khổ một cái rồi nhanh chóng chạy đi tìm nàng.
Hồi ức kết thúc.
“À đúng rồi Dạ Kình, khi nào ta mới có thể tu luyện? Hôm trước ta đã thử ngồi hấp thụ linh khí nhưng thất bại rồi.”
Vô Ưu ủ rũ nói.
“Như ta đã nói lần trước, cơ thể ngươi là “người phàm đúng hiệu” (ý nói không có sức mạnh gì), nếu muốn tu luyện thì phải tái tạo cốt tủy, thay da đổi thịt.”
Nghe đến mấy từ cuối Vô Ưu cảm thấy hơi ớn lạnh.
“Có hai cách để tái tạo nhưng rất đau đớn.”
Dạ Kình nói đến đây liền tránh ánh mắt của nàng, hắn cư nhiên là không muốn nói bởi sợ nàng làm theo và phải chịu sự đau đớn tận xương tủy.
Hiểu được suy nghĩ của hắn, Vô Ưu mỉm cười.
“Ngài cứ nói tiếp đi.”
“Cách một là ăn tẩy thể đan, cách hai là … chịu sự thiêu đốt bảy bảy bốn chín lần trong hoả thần. Cả hai cách đều rất đau, thậm chí nếu không chịu được sẽ chết.”
“Ăn tẩy thể đan nghe được đấy, nguyên liệu của nó là gì?”
Nàng thấy dùng đan dược vẫn là nhẹ nhàng hơn.
“Mười linh dược cao cấp. Hiện nay trong hoàng cung đã có bảy.”
Dù vậy thì Vô Ưu vẫn chưa vội vui mừng, linh dược cao cấp đó thuộc quyền sở hữu của hoàng cung, cho dù Dạ Kình là thái tử đi nữa thì một thiên tài như hắn lại lấy những loại linh dược đó sẽ khiến người khác nghi ngờ.
“Vậy chịu sự thiêu đốt của hỏa thần thì sao?”
“Hoả thần sẽ đốt rụi bên trong cơ thể ngươi để tạo ra cốt tủy mới, hiểu như Phượng hoàng trùng sinh vậy. Ngươi cứ suy nghĩ cẩn thận không phải vội vàng. Mà quốc sư muốn gặp ngươi rồi.”
Đây là thông báo ra mà hắn mới nhận được từ thần điện, cũng là một trong những mục đích để đến đây.
“Chắc quốc sư sẽ không “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót” ta vì an nguy đất nước đâu nhỉ?”
Vô Ưu nói đùa thế mà Dạ Kình lại tưởng là thật.
“Sẽ không.”
“Vì sao?”
“Vì ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Vô Ưu ngẩn ra, ngước nhìn nam nhân vừa mới nói ra câu này.
Dạ Kình thật sự nghiêm túc, không hề nhận ra đó chỉ là câu nói bông đùa của nàng.
“Cho dù ta là người xấu?”
“Nếu ngươi là người xấu, chỉ cần không phải đánh mất nhân tính phạm vào đại tội, ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi.”
Ánh mắt Dạ Kình lộ rõ sự dịu dàng, giọng nói cũng trầm xuống rất dễ nghe.
Đưa tay lên khẽ xoa đầu nàng, hắn nói:
“Ta tin ngươi sẽ không thành người xấu, cho dù chuyện đó có xảy ra ta cũng sẽ giúp ngươi quay đầu.”
Vô Ưu cảm thấy tim mình đập mạnh, hai má đỏ lên, lời nói cảm động này khiến nàng đột nhiên muốn khóc.
Nàng ôm lấy eo hắn. Đây là lần thứ hai nàng ôm hắn, nhưng bây giờ là trong trạng thái tỉnh táo không chút men rượu.
“Dạ Kình, cảm ơn ngài.”
Người nam nhân này thật sự quá tốt, tốt đến nỗi khiến nàng rung động. Cảm giác của nàng luôn rất đúng và nàng tin hắn nói được làm được.
Một tháng đủ để nàng tìm hiểu hắn và hiểu hắn.
Dạ Kình mỉm cười hạnh phúc, giang tay ôm lại nữ nhân bé nhỏ làm hắn xao xuyến này.
Cùng lúc đó, hoa Duyên trong phòng thái tử từ một gốc cây nhỏ chỉ có một lá bỗng chốc toả ra ánh sáng dịu nhẹ rồi lớn lên dần.
Hoa thần chỉ nảy nở ra hoa khi chủ nhân của nó gặp đúng người.
Ngay lúc này một nam nhân bỗng xuất hiện, linh lực tím tụ lại trong lòng tay giáng xuống cây hoa.
Nhưng khi chỉ cách khoảng vài centimet, hắn liền dừng tay lại, đôi mắt đau đớn bất lực nhìn hoa thần đang phát triển.
“Vô Ưu… tại sao vậy? Nàng nói ta nghe ta phải làm sao đây…”
Một người nữa bỗng xuất hiện, nhìn thấy hành động của nam nhân này hắn liền hoảng hốt.
“Không bệ hạ đừng! Phá hủy hoa Duyên thì tơ hồng tình duyên của ngài sẽ bị đứt!”
Nam nhân không trả lời mà chỉ thu lại tay, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cây hoa một lần nữa rồi phất áo biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.