Tuyệt Sắc Tà Phi: Thần Vương Đệ Nhất Độc Sủng
Chương 22: Sơ chiến (1)
Huyền Meii♥
04/07/2023
“Cái tên thái tử đó vậy mà dám cấu kết với ma tộc?”
Bồng Linh Thánh Điểu trở Vô Ưu nhanh chóng bay khỏi đây nhưng tốc độ không nhanh bằng độ lan của hoa văn quỷ dị dưới đất, một kết giới kiên cường bỗng xuất hiện ngăn hai người lại.
Vô Ưu cảm nhận từ sau lưng một cỗ khí tức cường đại đang lao đến, nàng xoay người, luồn linh lực từ trong người mạnh mẽ bộc phát chặn lại hàng trăm mũi tên.
Bồng Linh Thánh Điểu cũng không chậm trễ, hàng ngàn thanh băng nhọn từ trong miệng bắn ra phá huỷ luôn kết giới.
“Không hổ là siêu cấp thánh thú.”
Thời Thiên Triệt bay lên đứng giữa trời, tà áo đen bay trong gió, đôi mắt chuyển sang đen đậm đặc trong khi hai con ngươi đỏ rực.
Vô Ưu nhìn thấy mà chấn động.
“Chủ nhân, hắn là ma tộc thực sự.”
“Gì cơ? Một tên ma tộc như hắn sao có thể sống ẩn nấp an toàn bao năm như vậy trong hoàng cung?”
Vì sợ ảnh hưởng đến người dân, Vô Ưu chỉ có thể lệnh cho Bồng Linh Thánh Điểu bay sâu vào rừng.
Mà ở đằng sau, Thời Thiên Triệt nhanh chóng bay theo, không quên tung ra những đòn tấn công khiến Vô Ưu trở tay không kịp.
“Tuyệt kĩ của ma tộc chỉ có những ma tộc cấp cao mới sử dụng được, là “thuần huyết” chân chính.”
Vốn dĩ Bồng Linh Thánh Điểu với thực lực của mình có thể đánh lại được, nhưng Vô Ưu bị thương rồi.
An toàn cho chủ nhân là trên hết.
Vô Ưu nhìn lại, tốc độ của Thời Thiên Triệt nhanh đến bất ngờ, biết không thể chạy được, nàng liền bảo Bồng Linh Thánh Điểu nghênh chiến.
“Hahaha! Vô Ưu, giờ ta cho ngươi cơ hội cuối, có muốn cùng ta kết minh không?”
Giọng nói của Thời Thiên Triệt lúc này mang nặng âm khí khiến Vô Ưu có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo sởn tóc gáy khi hắn nói ra.
“Ta không bao giờ dao du với loại ma đầu như ngươi!”
Nàng không kì thị ma tộc, người có người tốt người xấu, thú có thú tốt thú xấu, ma có ma tốt xa xấu, nàng không thể đánh đồng tất cả được.
Nhưng cái tên này, là siêu xấu.
“Hừ, vậy chết đi.”
Hắn giơ tay kết ấn, ma khí đen dày vút cao lên trời tạo thành một cái lồng sắt bao vây hai người bên trong.
“Ngươi không phải thái tử!”
Bồng Linh Thánh Điểu đột nhiên thốt lên.
“Đúng vậy, tên thái tử đó chết từ chục năm trước rồi!”
“Vậy ngươi là ai?”
Giờ thì lý do vì sao nàng luôn thấy hắn là lại ác cảm đã được giải đáp.
“Ta không có nghĩa vụ phải nói cho người sắp chết như ngươi.”
Thời Thiên Triệt bóp bàn tay, luồn khí đen dày đặc lao xuống chỗ Vô Ưu.
Trong giây phút, linh khí hộ thân của Bồng Linh Thánh Điểu toát ra bảo vệ an toàn hai người, nhưng vẫn bị rạn nứt một chút.
Tuyệt kĩ ma tộc thật không thể đùa được.
“Bồng linh, giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Thực lực của nàng hiện tại, không khác gì con kiến hôi trước mặt Thời Thiên Triệt cả.
“Chúng ta…”
Bồng Linh Thánh Điểu vừa mới mở miệng thì từng tiếng cắt gió sắt bén lao vun vút đến, Vô Ưu giơ kiếm, chặn hết ám khí mới được phi đến.
“Thời Thiên Triệt! Tên tiểu tử nhà ngươi dám chơi ám khí!”
Vô Ưu tức giận.
“Ta không phải ma công minh chính trực.” Thời Thiên Triệt thản nhiên đáp.
Từ dưới rừng rậm dưới đất, hàng chục hắc y nhân từ từ đi ra.
“Quái gì vậy? Chúng ta đã giết bọn họ rồi mà?”
Vô Ưu vừa mới hiện lên nghi hoặc trong đầu thì
đột nhiên vỡ lẽ.
“Người chúng ta giết lúc chính là mấy tên lính thường hắn đem theo, đây mới là những tên sát thủ chân chính.”
“Chết tiệt.”
Vô Ưu chửi thầm trong lòng. Cái tên này không hổ là đa mưu túc trí, nàng vậy mà bị hắn lừa rồi!
Đám sát thủ đứng dưới đất tạo thành một trận pháp lớn, hoa văn quỷ dị lại tiếp tục lan trên mặt đất, mây đen bỗng ùn ùn kéo đến, gió lớn thổi cát bụi bay mù mịt, nguyên khí ba động mạnh mẽ chuyển động khắp nơi, mà Thời Thiên Triệt, là người đứng sau điều khiển trận pháp.
Vô Ưu cảm thấy lồng ngực như bị một thứ gì đó đè nén, nàng lôi súng ra rồi ngắm chuẩn bắn một phát, nhưng lần này Thời Thiên Triệt đã lưu ý mà hoá giải được.
Nắm viên đạn mang theo độc và ám khí trong tay, hắn cười lớn bóp mạnh, một làn bụi mỏng manh rơi khỏi tay hắn.
“Thật ngu xuẩn!”
Hắn vừa mới dứt lời, Vô Ưu như một tia chớp lao đến, linh lực to lớn hội tụ nơi đầu kiếm mạnh mẽ chém xuống.
Thời Thiên Triệt tránh đi nhưng không ngờ đây chỉ là hư chiêu, Vô Ưu nâng chân đá một cước mạnh mẽ vào bụng hắn.
Từ giữa không trung, hắn bị đã bay ngã xuống đất, miệng tràn ra máu tanh.
Vô Ưu không chậm chễ một giây, ngay tức khắc tiếp tục cầm kiếm phóng xuống, một trận đấu kiếm ác liệt diễn ra. Còn Bồng Linh Thánh Điểu trên trời cao đối phó với trận pháp và đám sát thủ kia.
Chỉ mới vài phút ngắn ngủi, khả năng thực chiến của Vô Ưu có tốt đến đâu cũng sẽ bị thua thiệt trước Thời Thiên Triệt.
Hắn ném ra một viên chân trâu đỏ lên trời, tiếng rít gần vang lên gây rung chuyển cả núi non, ma khí cuộn tròn thành cột lớn rồi dần tản đi, bên trong là một con thú khủng bố cuồng loạn.
“Đi đối phó con chim thối kia.”
Bồng Linh Thánh Điểu trở Vô Ưu nhanh chóng bay khỏi đây nhưng tốc độ không nhanh bằng độ lan của hoa văn quỷ dị dưới đất, một kết giới kiên cường bỗng xuất hiện ngăn hai người lại.
Vô Ưu cảm nhận từ sau lưng một cỗ khí tức cường đại đang lao đến, nàng xoay người, luồn linh lực từ trong người mạnh mẽ bộc phát chặn lại hàng trăm mũi tên.
Bồng Linh Thánh Điểu cũng không chậm trễ, hàng ngàn thanh băng nhọn từ trong miệng bắn ra phá huỷ luôn kết giới.
“Không hổ là siêu cấp thánh thú.”
Thời Thiên Triệt bay lên đứng giữa trời, tà áo đen bay trong gió, đôi mắt chuyển sang đen đậm đặc trong khi hai con ngươi đỏ rực.
Vô Ưu nhìn thấy mà chấn động.
“Chủ nhân, hắn là ma tộc thực sự.”
“Gì cơ? Một tên ma tộc như hắn sao có thể sống ẩn nấp an toàn bao năm như vậy trong hoàng cung?”
Vì sợ ảnh hưởng đến người dân, Vô Ưu chỉ có thể lệnh cho Bồng Linh Thánh Điểu bay sâu vào rừng.
Mà ở đằng sau, Thời Thiên Triệt nhanh chóng bay theo, không quên tung ra những đòn tấn công khiến Vô Ưu trở tay không kịp.
“Tuyệt kĩ của ma tộc chỉ có những ma tộc cấp cao mới sử dụng được, là “thuần huyết” chân chính.”
Vốn dĩ Bồng Linh Thánh Điểu với thực lực của mình có thể đánh lại được, nhưng Vô Ưu bị thương rồi.
An toàn cho chủ nhân là trên hết.
Vô Ưu nhìn lại, tốc độ của Thời Thiên Triệt nhanh đến bất ngờ, biết không thể chạy được, nàng liền bảo Bồng Linh Thánh Điểu nghênh chiến.
“Hahaha! Vô Ưu, giờ ta cho ngươi cơ hội cuối, có muốn cùng ta kết minh không?”
Giọng nói của Thời Thiên Triệt lúc này mang nặng âm khí khiến Vô Ưu có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo sởn tóc gáy khi hắn nói ra.
“Ta không bao giờ dao du với loại ma đầu như ngươi!”
Nàng không kì thị ma tộc, người có người tốt người xấu, thú có thú tốt thú xấu, ma có ma tốt xa xấu, nàng không thể đánh đồng tất cả được.
Nhưng cái tên này, là siêu xấu.
“Hừ, vậy chết đi.”
Hắn giơ tay kết ấn, ma khí đen dày vút cao lên trời tạo thành một cái lồng sắt bao vây hai người bên trong.
“Ngươi không phải thái tử!”
Bồng Linh Thánh Điểu đột nhiên thốt lên.
“Đúng vậy, tên thái tử đó chết từ chục năm trước rồi!”
“Vậy ngươi là ai?”
Giờ thì lý do vì sao nàng luôn thấy hắn là lại ác cảm đã được giải đáp.
“Ta không có nghĩa vụ phải nói cho người sắp chết như ngươi.”
Thời Thiên Triệt bóp bàn tay, luồn khí đen dày đặc lao xuống chỗ Vô Ưu.
Trong giây phút, linh khí hộ thân của Bồng Linh Thánh Điểu toát ra bảo vệ an toàn hai người, nhưng vẫn bị rạn nứt một chút.
Tuyệt kĩ ma tộc thật không thể đùa được.
“Bồng linh, giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Thực lực của nàng hiện tại, không khác gì con kiến hôi trước mặt Thời Thiên Triệt cả.
“Chúng ta…”
Bồng Linh Thánh Điểu vừa mới mở miệng thì từng tiếng cắt gió sắt bén lao vun vút đến, Vô Ưu giơ kiếm, chặn hết ám khí mới được phi đến.
“Thời Thiên Triệt! Tên tiểu tử nhà ngươi dám chơi ám khí!”
Vô Ưu tức giận.
“Ta không phải ma công minh chính trực.” Thời Thiên Triệt thản nhiên đáp.
Từ dưới rừng rậm dưới đất, hàng chục hắc y nhân từ từ đi ra.
“Quái gì vậy? Chúng ta đã giết bọn họ rồi mà?”
Vô Ưu vừa mới hiện lên nghi hoặc trong đầu thì
đột nhiên vỡ lẽ.
“Người chúng ta giết lúc chính là mấy tên lính thường hắn đem theo, đây mới là những tên sát thủ chân chính.”
“Chết tiệt.”
Vô Ưu chửi thầm trong lòng. Cái tên này không hổ là đa mưu túc trí, nàng vậy mà bị hắn lừa rồi!
Đám sát thủ đứng dưới đất tạo thành một trận pháp lớn, hoa văn quỷ dị lại tiếp tục lan trên mặt đất, mây đen bỗng ùn ùn kéo đến, gió lớn thổi cát bụi bay mù mịt, nguyên khí ba động mạnh mẽ chuyển động khắp nơi, mà Thời Thiên Triệt, là người đứng sau điều khiển trận pháp.
Vô Ưu cảm thấy lồng ngực như bị một thứ gì đó đè nén, nàng lôi súng ra rồi ngắm chuẩn bắn một phát, nhưng lần này Thời Thiên Triệt đã lưu ý mà hoá giải được.
Nắm viên đạn mang theo độc và ám khí trong tay, hắn cười lớn bóp mạnh, một làn bụi mỏng manh rơi khỏi tay hắn.
“Thật ngu xuẩn!”
Hắn vừa mới dứt lời, Vô Ưu như một tia chớp lao đến, linh lực to lớn hội tụ nơi đầu kiếm mạnh mẽ chém xuống.
Thời Thiên Triệt tránh đi nhưng không ngờ đây chỉ là hư chiêu, Vô Ưu nâng chân đá một cước mạnh mẽ vào bụng hắn.
Từ giữa không trung, hắn bị đã bay ngã xuống đất, miệng tràn ra máu tanh.
Vô Ưu không chậm chễ một giây, ngay tức khắc tiếp tục cầm kiếm phóng xuống, một trận đấu kiếm ác liệt diễn ra. Còn Bồng Linh Thánh Điểu trên trời cao đối phó với trận pháp và đám sát thủ kia.
Chỉ mới vài phút ngắn ngủi, khả năng thực chiến của Vô Ưu có tốt đến đâu cũng sẽ bị thua thiệt trước Thời Thiên Triệt.
Hắn ném ra một viên chân trâu đỏ lên trời, tiếng rít gần vang lên gây rung chuyển cả núi non, ma khí cuộn tròn thành cột lớn rồi dần tản đi, bên trong là một con thú khủng bố cuồng loạn.
“Đi đối phó con chim thối kia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.