Tuyệt Sắc Tà Phi: Thần Vương Đệ Nhất Độc Sủng
Chương 13: Thu phục thánh điểu
Huyền Meii♥
04/07/2023
Vô Ưu vốn không định quan tâm nhưng những từ “kế hoạch” và “nước Nam Nguyệt” lọt vào tai khiến nàng không thể không chú ý.
Dựa vào giọng nói của bọn họ, nàng không thể phát hiện ra được họ là người nước nào, khả năng là lính của một trong ba sứ giả của ba cường quốc còn lại.
Nàng lẳng lặng đi theo họ, nhưng chỉ được một đoạn nàng liền dừng lại.
Có quá nhiều cao thủ ẩn nấp, nàng không thể đánh rắn động cỏ để chuốc lấy phiền phức.
Cách khoảng vài trăm mét, giữa nền tuyết trắng, nàng thấy những lá cờ lớn ghi một chữ “Mặc”.
Là người Tây Mặc Quốc.
Dạ Kình từng nói cho nàng biết, Tây Mặc Quốc là đất nước đối địch gay gắt nhất với Nam Nguyệt Quốc bởi hai quốc có hiềm khích từ xa xưa. Vốn đã kí hiệp ước hoà bình nhưng thực chất đều là vẻ bề ngoài.
Ha ha, con sâu không chịu nằm yên thì phải diệt!
Ngày hôm sau Vô Ưu tiếp tục thực hiện nhiệm vụ lính đánh thuê. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi nàng đã hoàn thành gần hết nhiệm vụ của mình nhưng đến ngày cuối thì gặp biến.
“Con người to gan, dám xâm phận lãnh địa của ta!”
Vì đi quá sâu vào Vô Hạn sâm lâm mà Vô Ưu gặp được thánh thú siêu cấp - Bồng Linh Thánh Điểu.
Không thể nào, loại thánh thú này lẽ ra phải bị diệt vong trong trận chiến thần ma năm đó rồi chứ. Sao lại lọt ra một con ẩn náu ở Vô Hạn sâm lâm?
Không ổn rồi, biết thế nãy nàng không đánh giết con cáo điên kia để phá vỡ giấc ngủ vạn năm của Bồng Linh Thánh Điểu.
Đây là thánh thú trong truyền thuyết, với thực lực hiện tại chỉ là một con kiến hôi trước mặt nó.
Một ý nghĩa loé qua, Vô Ưu liền hướng phía vách núi chạy.
“Dám trốn?”
Bồng Linh Thánh Điểu ngửa cổ thét vang, trong bán kính ngàn dặm mọi thứ đều bị gió lốc càn quét.
Sự chấn động này rất nhanh đã thu hút nhiều cao thủ đến.
“Trời ạ, là Bồng Linh Thánh Điểu! Là thánh điểu trong truyền thuyết!”
“Không thể tin được, thánh điểu đã bị diệt vong trong trận chiến thần ma vạn năm trước rồi mà?”
“Mau thông báo cho trưởng môn!”
….
Bồng Linh Thánh Điểu liếc mắt chán ghét nhìn bọn họ, đuôi dài phất qua, đám cao thủ đều bị đánh mạnh bay xa về phía sau, số còn lại vì quá sợ hãi nên không dám lại gần, chỉ dám đứng từ xa nhìn bóng dáng Bồng Linh Thánh Điểu bay đi.
Vô Ưu nhân lúc Bồng Linh Thánh Điểu không chú ý bèn trốn đi, chọc giận nó phá hủy cả một mảng rừng lớn.
Âm thầm rút ra thanh kiếm, nàng nhảy vọt lên hướng kiếm đâm tới.
“To gan.”
Từng thanh băng sắc bén từ trong miệng Bồng Linh Thánh Điểu bắn ra, Vô Ưu nhanh nhẹn vừa tránh vừa phá rồi chém xuống.
Tuy chém trúng nhưng với hàn khí của thanh băng đã khiến cả người nàng như sắp đông cứng lại, tay cầm kiếm cũng rung lên.
Bồng Linh Thánh Điểu bị chém trúng một ít lông, mang bản tính kiêu ngạo, nó không chịu nổi việc này.
Đôi cánh khổng lồ cắt gió lướt xuống, Vô Ưu giơ kiếm ra chắn nhưng không thể đối địch với sức mạnh của thánh điểu nên bị đánh ngã xuống đất. Một tia máu từ khoé miệng chảy ra.
Không hổ danh là thánh điểu năm đó khiến cả ma giới và thần giới đều kiêng dè.
Không chịu thua, Vô Ưu xông lên một lần nữa, vận dụng cơ thể linh hoạt nhanh nhẹn, lần này đã thanh công đâm một kiếm vào cơ thể Bồng Linh Thánh Điểu nhưng đồng thời thanh kiếm cũng hoá băng.
Một luồn áp bức to lớn từ Bồng Linh Thánh Điểu nổ ra, Vô Ưu không kịp chạy chỉ có thể bị hứng đủ, nằm giữa đống cây đổ nát, nàng ho ra một ngụm máu.
Quả thực thế giới này phải có sức mạnh thì mới tồn tại được!
Bồng Linh Thánh Điểu nhìn nàng, đôi mắt tựa như hai viên pha lê quý giá lạnh lùng đến cực hạn.
“Nữ nhân này tử vi mới là Trúc cơ trung kỳ nhưng có thể trụ được thế này cũng khá giỏi.
Nhưng, kẻ yếu, phải chết.
Bồng Linh Thánh Điểu định chấm dứt mạng sống của nàng thì bất chợt giữa ngực nàng toả ra ánh sáng, một viên đá tuyệt đẹp nhưng dính máu hiện ra.
Đó là…
“Thần vương chi lệ có phản ứng?”
Vô Ưu bất ngờ nhìn viên đá bay đến trước mặt Bồng Linh Thánh Điểu rồi hoá thành luồn khí chịu vào đầu hắn.
Bồng Linh Thánh Điểu thét lên vang trời—-
Vô Ưu che mặt ngăn cản từng luồng khí lạnh ập đến, khi nàng bỏ tay ngước lên nhìn thì một cảnh tượng kinh hoàng khiến nàng giật mình.
Thánh thú siêu cấp - Bồng Linh Thánh Điểu vậy mà đang cúi đầu trước nàng.
“Chủ nhân.”
Thanh âm của Bồng Linh Thánh Điểu vang lên.
“Nãy giờ đã đắc tội, xin chủ nhân tha thứ.”
Vô Ưu kinh ngạc đến trợn mắt, thánh thú siêu cấp nhận nàng là chủ rồi! Thật khó tin!
Nàng đứng dậy chậm rãi chạm vào đầu Bồng Linh Thánh Điểu, không có một chút khí lạnh nào, hàn băng trên người nó không còn ảnh hưởng đến nàng nữa.
Thần kì thật! Rốt cuộc viên đá Thần vương chi lệ kia có lai lịch gì a? Nàng mang theo để nếu may mắn gặp được vị cường giả hiểu biết sâu rộng thì còn lấy ra hỏi được, nhưng không ngờ lại sử dụng viên đá như thế này.
Dựa vào giọng nói của bọn họ, nàng không thể phát hiện ra được họ là người nước nào, khả năng là lính của một trong ba sứ giả của ba cường quốc còn lại.
Nàng lẳng lặng đi theo họ, nhưng chỉ được một đoạn nàng liền dừng lại.
Có quá nhiều cao thủ ẩn nấp, nàng không thể đánh rắn động cỏ để chuốc lấy phiền phức.
Cách khoảng vài trăm mét, giữa nền tuyết trắng, nàng thấy những lá cờ lớn ghi một chữ “Mặc”.
Là người Tây Mặc Quốc.
Dạ Kình từng nói cho nàng biết, Tây Mặc Quốc là đất nước đối địch gay gắt nhất với Nam Nguyệt Quốc bởi hai quốc có hiềm khích từ xa xưa. Vốn đã kí hiệp ước hoà bình nhưng thực chất đều là vẻ bề ngoài.
Ha ha, con sâu không chịu nằm yên thì phải diệt!
Ngày hôm sau Vô Ưu tiếp tục thực hiện nhiệm vụ lính đánh thuê. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi nàng đã hoàn thành gần hết nhiệm vụ của mình nhưng đến ngày cuối thì gặp biến.
“Con người to gan, dám xâm phận lãnh địa của ta!”
Vì đi quá sâu vào Vô Hạn sâm lâm mà Vô Ưu gặp được thánh thú siêu cấp - Bồng Linh Thánh Điểu.
Không thể nào, loại thánh thú này lẽ ra phải bị diệt vong trong trận chiến thần ma năm đó rồi chứ. Sao lại lọt ra một con ẩn náu ở Vô Hạn sâm lâm?
Không ổn rồi, biết thế nãy nàng không đánh giết con cáo điên kia để phá vỡ giấc ngủ vạn năm của Bồng Linh Thánh Điểu.
Đây là thánh thú trong truyền thuyết, với thực lực hiện tại chỉ là một con kiến hôi trước mặt nó.
Một ý nghĩa loé qua, Vô Ưu liền hướng phía vách núi chạy.
“Dám trốn?”
Bồng Linh Thánh Điểu ngửa cổ thét vang, trong bán kính ngàn dặm mọi thứ đều bị gió lốc càn quét.
Sự chấn động này rất nhanh đã thu hút nhiều cao thủ đến.
“Trời ạ, là Bồng Linh Thánh Điểu! Là thánh điểu trong truyền thuyết!”
“Không thể tin được, thánh điểu đã bị diệt vong trong trận chiến thần ma vạn năm trước rồi mà?”
“Mau thông báo cho trưởng môn!”
….
Bồng Linh Thánh Điểu liếc mắt chán ghét nhìn bọn họ, đuôi dài phất qua, đám cao thủ đều bị đánh mạnh bay xa về phía sau, số còn lại vì quá sợ hãi nên không dám lại gần, chỉ dám đứng từ xa nhìn bóng dáng Bồng Linh Thánh Điểu bay đi.
Vô Ưu nhân lúc Bồng Linh Thánh Điểu không chú ý bèn trốn đi, chọc giận nó phá hủy cả một mảng rừng lớn.
Âm thầm rút ra thanh kiếm, nàng nhảy vọt lên hướng kiếm đâm tới.
“To gan.”
Từng thanh băng sắc bén từ trong miệng Bồng Linh Thánh Điểu bắn ra, Vô Ưu nhanh nhẹn vừa tránh vừa phá rồi chém xuống.
Tuy chém trúng nhưng với hàn khí của thanh băng đã khiến cả người nàng như sắp đông cứng lại, tay cầm kiếm cũng rung lên.
Bồng Linh Thánh Điểu bị chém trúng một ít lông, mang bản tính kiêu ngạo, nó không chịu nổi việc này.
Đôi cánh khổng lồ cắt gió lướt xuống, Vô Ưu giơ kiếm ra chắn nhưng không thể đối địch với sức mạnh của thánh điểu nên bị đánh ngã xuống đất. Một tia máu từ khoé miệng chảy ra.
Không hổ danh là thánh điểu năm đó khiến cả ma giới và thần giới đều kiêng dè.
Không chịu thua, Vô Ưu xông lên một lần nữa, vận dụng cơ thể linh hoạt nhanh nhẹn, lần này đã thanh công đâm một kiếm vào cơ thể Bồng Linh Thánh Điểu nhưng đồng thời thanh kiếm cũng hoá băng.
Một luồn áp bức to lớn từ Bồng Linh Thánh Điểu nổ ra, Vô Ưu không kịp chạy chỉ có thể bị hứng đủ, nằm giữa đống cây đổ nát, nàng ho ra một ngụm máu.
Quả thực thế giới này phải có sức mạnh thì mới tồn tại được!
Bồng Linh Thánh Điểu nhìn nàng, đôi mắt tựa như hai viên pha lê quý giá lạnh lùng đến cực hạn.
“Nữ nhân này tử vi mới là Trúc cơ trung kỳ nhưng có thể trụ được thế này cũng khá giỏi.
Nhưng, kẻ yếu, phải chết.
Bồng Linh Thánh Điểu định chấm dứt mạng sống của nàng thì bất chợt giữa ngực nàng toả ra ánh sáng, một viên đá tuyệt đẹp nhưng dính máu hiện ra.
Đó là…
“Thần vương chi lệ có phản ứng?”
Vô Ưu bất ngờ nhìn viên đá bay đến trước mặt Bồng Linh Thánh Điểu rồi hoá thành luồn khí chịu vào đầu hắn.
Bồng Linh Thánh Điểu thét lên vang trời—-
Vô Ưu che mặt ngăn cản từng luồng khí lạnh ập đến, khi nàng bỏ tay ngước lên nhìn thì một cảnh tượng kinh hoàng khiến nàng giật mình.
Thánh thú siêu cấp - Bồng Linh Thánh Điểu vậy mà đang cúi đầu trước nàng.
“Chủ nhân.”
Thanh âm của Bồng Linh Thánh Điểu vang lên.
“Nãy giờ đã đắc tội, xin chủ nhân tha thứ.”
Vô Ưu kinh ngạc đến trợn mắt, thánh thú siêu cấp nhận nàng là chủ rồi! Thật khó tin!
Nàng đứng dậy chậm rãi chạm vào đầu Bồng Linh Thánh Điểu, không có một chút khí lạnh nào, hàn băng trên người nó không còn ảnh hưởng đến nàng nữa.
Thần kì thật! Rốt cuộc viên đá Thần vương chi lệ kia có lai lịch gì a? Nàng mang theo để nếu may mắn gặp được vị cường giả hiểu biết sâu rộng thì còn lấy ra hỏi được, nhưng không ngờ lại sử dụng viên đá như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.