Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 188: Bẫy trong bẫy, tâm loạn trúng bẫy
Sở Thanh
08/09/2019
Editor: luyen tran
Không khí chợt cứng ngắc, yên ắng kỳ dị!
Sở Vân Ly khẽ liếc về hướng Sở Vân Hách, người vừa đồng thời mở miệng cùng hắn, ánh mắt lấp lóe, nháy mắt lập tức thả lỏng lãnh ý trên mặt, khẽ cười nói: "Bát đệ! Tên nô tài này ngươi phải về quản giáo lại! Giờ đối đáp với Tam đệ thế này thật không biết lễ phép!"
Sở Vân Lan vừa nghe, lập tức phân bua: "Nhị ca! Nhưng ta không có! Ta cảm thấy....!"
"Tam ca! Đừng lo! Hôm nay thức ăn này mọi người đều có phần nếu không ăn sẽ lạnh mất! Còn so sánh làm thơ cái gì nữa chứ!" Sở Vân Hách cắt ngang cười. Nói xong, nhìn về phía Tĩnh Vương phi, giọng hài hước nói: "Nhị tẩu! Trò vui này sợ là không thể tiến hành tiếp nữa! Tẩu xem! Mọi người đều đói không chờ thêm được rồi!"
"Ha ha! Đúng vậy! Đúng vậy! Hủy bỏ làm thơ! Ăn nhanh đi! Các tiểu thúc tiểu cô ta mời tới, lại để cho mọi người đói bụng! Đúng ra phải nên trách Nhị tẩu ta thật sơ suất!" Tĩnh Vương phi che miệng cười, cũng cầm đũa lên quan tâm nói.
Sở Vân Ly gật đầu một cái, cũng phân phó nha hoàn bên người nói: "Lệnh cho trù phòng trở một con cua! Phải nhanh!"
"Dạ! Vương gia!" Nha hoàn ứng lời, xong chạy vội xuống lầu.
Sở Vân Ly vừa nhìn về phía Từ Thiên Lệ, cười nhạt nói: "Thiên Lệ! Con cua này cũng nguội rồi, vậy thưởng cho nô tài tham ăn Tiểu Sơ Tử kia! Đợi trù phòng lên nóng, ngươi lại ăn cùng Bát đệ!"
"Dạ!" Từ Thiên Lệ không có biểu cảm gì gật đầu, cùng ăn theo mọi người. Chẳng qua là trong lúc lơ đãng, ngước mắt, khi nhìn Đoàn Cẩm Sơ, không nhịn được trong lòng dâng lên một cảm giác không thoải mái. Thầm nghĩ, nào có thái giám có thể có bộ dáng đẹp như thế này. Còn có giọng nói kia, tuy nói giọng của thái giám cũng lanh lảnh, nhưng mà giọng của hắn lại có chút không giống, tựa hồ trừ lanh lảnh một chút, còn có chút.... mềm mại nữ tính!
Đoàn Cẩm Sơ mặc kệ, đói muốn ngất, nàng gắp mấy món ăn ngon gần bên, thỉnh thoảng ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Sở Vân Hách, liền trừng mắt lườm hắn một cái, sau đó sẽ cúi đầu không nhìn hắn, dùng sức dày xéo thân con cua....
Thật vất vả dùng thiện xong, thật vất vả ngồi ở sân khấu trước, ai ngờ, chú sói lại nổi lên ý xấu....
"Tiểu Sơ Tử! Nhìn hoa đán trên đài ngươi đừng động tâm nhé!" Sở Vân Ly quay đầu, nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ, cười châm chọc.
Đoàn Cẩm Sơ cùng Sở Lạc Dĩnh ngồi chung một chỗ, bởi vì Sở Vân Hách lại ngồi một hàng với Từ Thiên Lệ, giờ phút này trong lòng đang uất ức, nghe vậy, khẩu khí tự nhiên gắt gỏng: "Động tâm cái gì! Ta cũng không phải là con hát! Không hát!"
Sở Vân Ly gặp phản đối, tâm trạng rất bực bội, nhưng nghĩ đến kế hoạch của hắn, liền ẩn nhẫn tâm tình, thản nhiên nói: "Cái tên thái giám này! Không hát thì không hát đi! Tính khí sao lại hư như thế!"
"Ta....!" Đoàn Cẩm Sơ hòa hoãn xuống, buồn buồn nói: "Ta ra ngoài! Một lát lại trở về!"
Sở Vân Hách nghe tiếng quay đầu lại, cau mày nói: "Tiểu Sơ Tử! Ngươi đi đâu vậy!"
"Nhà xí!"
Đoàn Cẩm Sơ tức giận ném ra hai chữ, đứng dậy rời ghế, sau đó đi ra khỏi hí trường.
Nào ngờ, từ lúc nàng bắt đầu bước vào Tĩnh Vương phủ, đã có một ánh mắt âm thầm chăm chú theo dõi nàng, chưa từng lơi lỏng một giây....
Sở Vân Hách nhìn chằm chằm bóng lưng Đoàn Cẩm Sơ đi xa, lòng thầm lo lắng, yến vô hảo yến, Tĩnh Vương phủ này nhìn như tĩnh lặng không sóng gió, nhưng không biết có bao nhiêu người đang theo dõi bọn họ. Hiện giờ Sở Vân Ly không thể nào hạ thủ hắn, nhưng đặc biệt chú ý với Sơ nhi! Chắc chắn sẽ....
(yến vô hảo yến: tiệc không phải tiệc tốt lành)
Nghĩ đến đây, mười ngón tay không khỏi nắm chặt, ngồi yên trên mặt không lộ bất kỳ vẻ khác lạ gì. Tâm tư xoay chuyển. Liếc xéo về phía Sở Lạc Dĩnh ngồi bên phải hắn, ánh mắt chợt lóe, đưa tay tới kéo nàng. Lúc nàng trợn mắt nghi hoặc nhìn lại, hắn khẽ cười nói: "Đan Đan! Lâu rồi Bát ca không gặp muội! Lại nghe nói phụ hoàng muốn chọn Phò mã cho muội! Lúc nãy bọn ta đi dạo trong vườn, đột nhiên nghĩ đến chuyện này, rất muốn nói chuyện với muội một lát! Giờ dùng thiện một chút cũng quên!"
"Bát ca....!" Sở Lạc Dĩnh nghe vậy, ngẩn ra, sau đó trên đôi mi dài lập tức dâng lên hơi nước: "Muội... Muội cũng đang muốn nói với Bát ca đây!"
"Nha đầu ngốc! Sao lại khóc!" Sở Vân Hách kinh ngạc cau mày, đưa tay vỗ vỗ vai Sở Lạc Dĩnh, khẽ dỗ dành: "Đừng khóc! Chúng ta ra ngoài dạo một chút! Muội từ từ nói cho Bát ca nghe!"
"Dạ!"
Vì vậy, hai người cáo biệt Sở Vân Ly, rời chỗ, quang minh chính đại trốn ra hậu hoa viên.
Cùng lúc này, Đoàn Cẩm Sơ thong thả đi dạo, chân bước loanh quanh đã đi tới trước hòn giả sơn. Bởi vì phiền não, cả người liền dựa vào hòn giả sơn ngồi xổm xuống, phiền muộn nhìn chằm chằm bích thủy trì dưới hòn giả sơn, trong đầu rối rắm loạn lên không biết đang suy nghĩ gì.
(Bích thủy trì: đầm nước xanh màu ngọc bích)
Đột nhiên, sau lưng như có một luồng khí lạnh ập tới, Đoàn Cẩm Sơ quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy một bóng người màu hồng thoáng qua trước mắt, tiếp theo sau gáy nhói đau, rồi lọt vào trong bóng tối vô biên vô hạn....
Vóc người nữ nhân áo hồng cực cao, thủ pháp nhanh nhẹn, vác Đoàn Cẩm Sơ lên vai, sắc mặt thanh lãnh nhón chân một cái, liền bay vút đi....
Ra khỏi hí trường, Sở Vân Hách liền bước nhanh hơn, Sở Lạc Dĩnh không khỏi hỏi: "Bát ca! Sao vậy?"
"Tiểu Sơ Tử bị nguy hiểm! Muội cứ làm như không có chuyện gì, chỉ cần đi theo ta thôi!" chân Sở Vân Hách không ngừng bước, nhỏ giọng căn dặn.
"Cái gì!" Sở Lạc Dĩnh cả kinh, nhìn qua Sở Vân Hách tuy thần thái tự nhiên, nhưng nắm chặt hai quả đấm. Mặc dù không hiểu xảy ra chuyện gì, lại thông minh biết nặng nhẹ, liền gật đầu một cái: "Được!"
Vậy mà, tất cả những nơi có thể tìm kiếm ở hậu hoa viên, nào có nửa điểm bóng dáng Đoàn Cẩm Sơ. Tâm trạng Sở Vân Hách căng thẳng, quay người bước nhanh ra ngoài, đồng thời nhỏ giọng nói: "Đan Đan! Muội đi nhanh ra đại môn tìm xe ngựa của ta, gọi Nhiếp Phong đang thủ trên xe ngựa, bảo hắn dắt a Hổ vào! Muội nói muội muốn chơi cùng a Hổ, sau đó dắt nó đến đây! Ta ở đây đợi các ngươi!"
(đại môn: cổng lớn)
"Bát ca! Huynh còn dẫn theo a Hổ à! Thật tốt quá! Muội đi tìm a Hổ! Muội muốn cưỡi trên lưng a Hổ dạo vườn hoa!" Sở Lạc Dĩnh vừa nghe xong, đôi mắt lấp lóe, lập tức nói to lên tỏ vẻ kích động, vừa nói vừa vén váy chạy ngay ra hướng đại môn.
Sở Vân Hách gọi với theo bóng lưng của nàng hô: "Đan Đan! Muội chạy chậm một chút! Cẩn thận bị đạp váy vấp ngã đấy!"
"Bát ca! Không sao đâu! Ha ha! Muội thật cao hứng đấy!"
Tại hí trường, mắt Sở Vân Ly nhìn chăm chú trên đài, tâm trạng thì lại đặt bên ngoài hí trường. Thật lâu không thấy Sở Vân Hách trở lại. Sau khi ngồi một khắc, chân mày không khỏi cau lại. Vẫy tay, gọi Ly Việt đến gần, kề tai nói nhỏ mấy câu, Ly Việt liền nghiêm mặt bước đi ngay!
Mà tại góc đông bắc vắng vẻ nhất Tĩnh Vương phủ, nữ nhân áo hồng nhảy xuống, bóng dáng nhanh chóng lẩn vào một phòng chứa củi bỏ hoang, chân khều một cái đóng cửa, đặt Đoàn Cẩm Sơ đang hôn mê xuống. Đôi mắt thanh lãnh chăm chú nhìn vào ngực của nàng mấy giây, đôi tay vạch ra, kéo mở cổ áo của nàng, một tay thò vào dò xét. Lúc sờ đến băng vải trước ngực nàng, ngón tay dừng lại, sau đó nhanh chóng rút tay về, sửa lại cổ áo của nàng, rồi lại không chút do dự kéo quần lót nàng xuống....
Không khí chợt cứng ngắc, yên ắng kỳ dị!
Sở Vân Ly khẽ liếc về hướng Sở Vân Hách, người vừa đồng thời mở miệng cùng hắn, ánh mắt lấp lóe, nháy mắt lập tức thả lỏng lãnh ý trên mặt, khẽ cười nói: "Bát đệ! Tên nô tài này ngươi phải về quản giáo lại! Giờ đối đáp với Tam đệ thế này thật không biết lễ phép!"
Sở Vân Lan vừa nghe, lập tức phân bua: "Nhị ca! Nhưng ta không có! Ta cảm thấy....!"
"Tam ca! Đừng lo! Hôm nay thức ăn này mọi người đều có phần nếu không ăn sẽ lạnh mất! Còn so sánh làm thơ cái gì nữa chứ!" Sở Vân Hách cắt ngang cười. Nói xong, nhìn về phía Tĩnh Vương phi, giọng hài hước nói: "Nhị tẩu! Trò vui này sợ là không thể tiến hành tiếp nữa! Tẩu xem! Mọi người đều đói không chờ thêm được rồi!"
"Ha ha! Đúng vậy! Đúng vậy! Hủy bỏ làm thơ! Ăn nhanh đi! Các tiểu thúc tiểu cô ta mời tới, lại để cho mọi người đói bụng! Đúng ra phải nên trách Nhị tẩu ta thật sơ suất!" Tĩnh Vương phi che miệng cười, cũng cầm đũa lên quan tâm nói.
Sở Vân Ly gật đầu một cái, cũng phân phó nha hoàn bên người nói: "Lệnh cho trù phòng trở một con cua! Phải nhanh!"
"Dạ! Vương gia!" Nha hoàn ứng lời, xong chạy vội xuống lầu.
Sở Vân Ly vừa nhìn về phía Từ Thiên Lệ, cười nhạt nói: "Thiên Lệ! Con cua này cũng nguội rồi, vậy thưởng cho nô tài tham ăn Tiểu Sơ Tử kia! Đợi trù phòng lên nóng, ngươi lại ăn cùng Bát đệ!"
"Dạ!" Từ Thiên Lệ không có biểu cảm gì gật đầu, cùng ăn theo mọi người. Chẳng qua là trong lúc lơ đãng, ngước mắt, khi nhìn Đoàn Cẩm Sơ, không nhịn được trong lòng dâng lên một cảm giác không thoải mái. Thầm nghĩ, nào có thái giám có thể có bộ dáng đẹp như thế này. Còn có giọng nói kia, tuy nói giọng của thái giám cũng lanh lảnh, nhưng mà giọng của hắn lại có chút không giống, tựa hồ trừ lanh lảnh một chút, còn có chút.... mềm mại nữ tính!
Đoàn Cẩm Sơ mặc kệ, đói muốn ngất, nàng gắp mấy món ăn ngon gần bên, thỉnh thoảng ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Sở Vân Hách, liền trừng mắt lườm hắn một cái, sau đó sẽ cúi đầu không nhìn hắn, dùng sức dày xéo thân con cua....
Thật vất vả dùng thiện xong, thật vất vả ngồi ở sân khấu trước, ai ngờ, chú sói lại nổi lên ý xấu....
"Tiểu Sơ Tử! Nhìn hoa đán trên đài ngươi đừng động tâm nhé!" Sở Vân Ly quay đầu, nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ, cười châm chọc.
Đoàn Cẩm Sơ cùng Sở Lạc Dĩnh ngồi chung một chỗ, bởi vì Sở Vân Hách lại ngồi một hàng với Từ Thiên Lệ, giờ phút này trong lòng đang uất ức, nghe vậy, khẩu khí tự nhiên gắt gỏng: "Động tâm cái gì! Ta cũng không phải là con hát! Không hát!"
Sở Vân Ly gặp phản đối, tâm trạng rất bực bội, nhưng nghĩ đến kế hoạch của hắn, liền ẩn nhẫn tâm tình, thản nhiên nói: "Cái tên thái giám này! Không hát thì không hát đi! Tính khí sao lại hư như thế!"
"Ta....!" Đoàn Cẩm Sơ hòa hoãn xuống, buồn buồn nói: "Ta ra ngoài! Một lát lại trở về!"
Sở Vân Hách nghe tiếng quay đầu lại, cau mày nói: "Tiểu Sơ Tử! Ngươi đi đâu vậy!"
"Nhà xí!"
Đoàn Cẩm Sơ tức giận ném ra hai chữ, đứng dậy rời ghế, sau đó đi ra khỏi hí trường.
Nào ngờ, từ lúc nàng bắt đầu bước vào Tĩnh Vương phủ, đã có một ánh mắt âm thầm chăm chú theo dõi nàng, chưa từng lơi lỏng một giây....
Sở Vân Hách nhìn chằm chằm bóng lưng Đoàn Cẩm Sơ đi xa, lòng thầm lo lắng, yến vô hảo yến, Tĩnh Vương phủ này nhìn như tĩnh lặng không sóng gió, nhưng không biết có bao nhiêu người đang theo dõi bọn họ. Hiện giờ Sở Vân Ly không thể nào hạ thủ hắn, nhưng đặc biệt chú ý với Sơ nhi! Chắc chắn sẽ....
(yến vô hảo yến: tiệc không phải tiệc tốt lành)
Nghĩ đến đây, mười ngón tay không khỏi nắm chặt, ngồi yên trên mặt không lộ bất kỳ vẻ khác lạ gì. Tâm tư xoay chuyển. Liếc xéo về phía Sở Lạc Dĩnh ngồi bên phải hắn, ánh mắt chợt lóe, đưa tay tới kéo nàng. Lúc nàng trợn mắt nghi hoặc nhìn lại, hắn khẽ cười nói: "Đan Đan! Lâu rồi Bát ca không gặp muội! Lại nghe nói phụ hoàng muốn chọn Phò mã cho muội! Lúc nãy bọn ta đi dạo trong vườn, đột nhiên nghĩ đến chuyện này, rất muốn nói chuyện với muội một lát! Giờ dùng thiện một chút cũng quên!"
"Bát ca....!" Sở Lạc Dĩnh nghe vậy, ngẩn ra, sau đó trên đôi mi dài lập tức dâng lên hơi nước: "Muội... Muội cũng đang muốn nói với Bát ca đây!"
"Nha đầu ngốc! Sao lại khóc!" Sở Vân Hách kinh ngạc cau mày, đưa tay vỗ vỗ vai Sở Lạc Dĩnh, khẽ dỗ dành: "Đừng khóc! Chúng ta ra ngoài dạo một chút! Muội từ từ nói cho Bát ca nghe!"
"Dạ!"
Vì vậy, hai người cáo biệt Sở Vân Ly, rời chỗ, quang minh chính đại trốn ra hậu hoa viên.
Cùng lúc này, Đoàn Cẩm Sơ thong thả đi dạo, chân bước loanh quanh đã đi tới trước hòn giả sơn. Bởi vì phiền não, cả người liền dựa vào hòn giả sơn ngồi xổm xuống, phiền muộn nhìn chằm chằm bích thủy trì dưới hòn giả sơn, trong đầu rối rắm loạn lên không biết đang suy nghĩ gì.
(Bích thủy trì: đầm nước xanh màu ngọc bích)
Đột nhiên, sau lưng như có một luồng khí lạnh ập tới, Đoàn Cẩm Sơ quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy một bóng người màu hồng thoáng qua trước mắt, tiếp theo sau gáy nhói đau, rồi lọt vào trong bóng tối vô biên vô hạn....
Vóc người nữ nhân áo hồng cực cao, thủ pháp nhanh nhẹn, vác Đoàn Cẩm Sơ lên vai, sắc mặt thanh lãnh nhón chân một cái, liền bay vút đi....
Ra khỏi hí trường, Sở Vân Hách liền bước nhanh hơn, Sở Lạc Dĩnh không khỏi hỏi: "Bát ca! Sao vậy?"
"Tiểu Sơ Tử bị nguy hiểm! Muội cứ làm như không có chuyện gì, chỉ cần đi theo ta thôi!" chân Sở Vân Hách không ngừng bước, nhỏ giọng căn dặn.
"Cái gì!" Sở Lạc Dĩnh cả kinh, nhìn qua Sở Vân Hách tuy thần thái tự nhiên, nhưng nắm chặt hai quả đấm. Mặc dù không hiểu xảy ra chuyện gì, lại thông minh biết nặng nhẹ, liền gật đầu một cái: "Được!"
Vậy mà, tất cả những nơi có thể tìm kiếm ở hậu hoa viên, nào có nửa điểm bóng dáng Đoàn Cẩm Sơ. Tâm trạng Sở Vân Hách căng thẳng, quay người bước nhanh ra ngoài, đồng thời nhỏ giọng nói: "Đan Đan! Muội đi nhanh ra đại môn tìm xe ngựa của ta, gọi Nhiếp Phong đang thủ trên xe ngựa, bảo hắn dắt a Hổ vào! Muội nói muội muốn chơi cùng a Hổ, sau đó dắt nó đến đây! Ta ở đây đợi các ngươi!"
(đại môn: cổng lớn)
"Bát ca! Huynh còn dẫn theo a Hổ à! Thật tốt quá! Muội đi tìm a Hổ! Muội muốn cưỡi trên lưng a Hổ dạo vườn hoa!" Sở Lạc Dĩnh vừa nghe xong, đôi mắt lấp lóe, lập tức nói to lên tỏ vẻ kích động, vừa nói vừa vén váy chạy ngay ra hướng đại môn.
Sở Vân Hách gọi với theo bóng lưng của nàng hô: "Đan Đan! Muội chạy chậm một chút! Cẩn thận bị đạp váy vấp ngã đấy!"
"Bát ca! Không sao đâu! Ha ha! Muội thật cao hứng đấy!"
Tại hí trường, mắt Sở Vân Ly nhìn chăm chú trên đài, tâm trạng thì lại đặt bên ngoài hí trường. Thật lâu không thấy Sở Vân Hách trở lại. Sau khi ngồi một khắc, chân mày không khỏi cau lại. Vẫy tay, gọi Ly Việt đến gần, kề tai nói nhỏ mấy câu, Ly Việt liền nghiêm mặt bước đi ngay!
Mà tại góc đông bắc vắng vẻ nhất Tĩnh Vương phủ, nữ nhân áo hồng nhảy xuống, bóng dáng nhanh chóng lẩn vào một phòng chứa củi bỏ hoang, chân khều một cái đóng cửa, đặt Đoàn Cẩm Sơ đang hôn mê xuống. Đôi mắt thanh lãnh chăm chú nhìn vào ngực của nàng mấy giây, đôi tay vạch ra, kéo mở cổ áo của nàng, một tay thò vào dò xét. Lúc sờ đến băng vải trước ngực nàng, ngón tay dừng lại, sau đó nhanh chóng rút tay về, sửa lại cổ áo của nàng, rồi lại không chút do dự kéo quần lót nàng xuống....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.