Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 150: chạy vội, đụng phải hắn
Sở Thanh
31/03/2018
Đại não Đoàn Cẩm Sơ
hầu như mất đi năng lực hoạt động, thoáng giật mình ngơ ngác nhìn Tiểu
Thuận Tử, thật lâu chưa hồi thần lại, đến khi hắn nắm lấy tay nàng, hôn
lên lưng bàn tay, nàng mới bừng tỉnh, mặt đỏ ửng vừa tức giận vừa dùng
lực giãy tay ra, thở hào hển mắng: "Huynh làm gì thế? Huynh là thái
giám, tại sao lại. . . . . . Tại sao lại hôn tay ta?"
"Tiểu Sơ tử, ý nàng là, thái giám không thể, nam nhân thì có thể thân mật phải không?" Con ngươi Tiểu Thuận Tử lấp lánh, trong mắt phảng phất ánh đen tối.
"Không, không phải! Ai cũng không thể!" Đoàn Cẩm Sơ lập tức lui ra sau, thân mình vừa muốn quay đi, đột nhiên, cánh tay lại bị Tiểu Thuận Tử kéo lại, cả người hắn nhích sang, đứng chắn trước mặt nàng, sâu thẳm nhìn nàng, ánh mắt nóng rực, giọng lãnh liệt, "Thật không? Bát Vương gia kia thì sao? Hắn có thể thân mật với nàng không? Hắn biết nàng là ai không?"
Chất vấn liên tiếp này, tựa như pháo kích, mặt Đoàn Cẩm Sơ trắng bệt, đón nhận ánh mắt bức người của Tiểu Thuận Tử, trấn định lại, nói rành mạch từng chữ: "ta không biết làm sao huynh biết được ta là nữ nhân, nhưng, ta sẽ không để cho huynh xúc phạm ta, huynh nói rất đúng, Bát Vương gia có thể, bởi vì hắn không chỉ là nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân ta thích! ta sẽ không đi theo huynh, ta không đi đâu hết, ta chỉ ở trong cung chờ chết!"
"Đoàn Cẩm Sơ!" Mặt Tiểu Thuận Tử đột nhiên xanh mét, giận dữ, gắt gao kéo tay nàng, lần đầu tiên nổi nóng với nàng, lần đầu tiên mang cả họ tên nàng ra rống, "ta đối đãi với nàng tốt như thế, nàng đều xem tất cả là đương nhiên sao? ta cũng không phải nô tài của nàng, nàng nghĩ rằng ta là ngốc tử, cam tâm làm trâu làm ngựa hầu hạ nàng sao? Nàng thích nam nhân kia, nếu một khi hắn biết thân phận thật sự của nàng, nàng cho là hắn còn có thể giữ nàng bên mình sao? Nàng muốn ở lại hoàng cung chờ chết, cũng phải hỏi ta có đồng ý hay không đã!"
"Tiểu Thuận Tử ca, huynh đối với ta thật là tốt, ta biết, ta rất cảm động, cho nên ta đối đãi với huynh như ca ca ruột của ta, nhưng cái đó và cảm tình là hai việc khác nhau, mặc dù ta thích huynh, nhưng huynh là thái giám, chúng ta cũng không có thể lập gia đình, cho nên, huynh đừng cực đoan vậy được không? Huynh không cần lo cho ta, ta như thế nào, sống hay chết, đều là chuyện cá nhân ta, cứ như vậy đi, ta không biết huynh nói thân phận của ta là gì, dù sao ta cũng không cần huynh lo, ta sẽ không đi theo huynh, ta vẫn giữ câu nói kia, bất luận ta đi tới đâu, vĩnh viễn sẽ không quên huynh, người ca ca này!"
Nói xong nỗi lòng lo lắng, Đoàn Cẩm Sơ lại né tránh, thoát khỏi tay Tiểu Thuận Tử, chạy vội ra khỏi rừng tùng!
Phía sau, giọng hắn trầm thấp vang lên, mang theo quyết tâm như đuốc, "Tiểu sư muội, bất luận dùng thủ đoạn gì, ta cũng sẽ không để nàng ở lại hoàng cung, sẽ không trơ mắt nhìn nàng chết!"
Một đường nghiêng ngả lảo đảo chạy, không mục tiêu, Đoàn Cẩm Sơ không biết bản thân mình chạy tới đâu, trốn tránh không muốn nghĩ đến bối cảnh Tiểu Thuận Tử, cũng không muốn tìm hiểu thâm ý trong lời nói của hắn, nàng thầm mong hắn chỉ đơn giản là thái giám Tiểu Thuận Tử, trong tiềm thức, nàng sợ hãi biết chân tướng, sợ nàng không chịu nổi!
Cũng không muốn nghĩ nữa, cứ chạy như thế, dưới tâm trạng đó, bất chấp nhìn người, lao vào bức tường thịt cứng rắn trước mặt, nam nhân này kêu lên một tiếng đau đớn, đen chân mày, đang định mở miệng trách cứ, nhưng vừa nhìn thấy dung mạo nhỏ bé thanh tú kia, lại đột nhiên dừng lại, chuyển thành giọng bình thản, "Vội vội vàng vàng chạy đâu thế?"
Nghe giọng nói, cảm thấy căng thẳng, Đoàn Cẩm Sơ đứng vững người ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "An, An Tĩnh Vương gia!" Rồi nhìn qua, còn có Sở Vân Ly phía sau vẻ mặt quái dị đang nhìn Sở Vân Lan trước mặt nàng, còn thêm hai tên thị vệ.
Thoáng lóng ngóng, Đoàn Cẩm Sơ vội trấn tĩnh lại, quỳ xuống hành lễ, "Nô tài ra mắt An Tĩnh Vương! Bái kiến An Bình Vương! Hai vị Vương gia Cát Tường!"
"Hừ, va chạm kinh người thế này, còn có thể Cát Tường sao?" Sở Vân Lan trừng mắt, giọng điệu chanh chua nói.
"Vậy, vậy lần sau lại Cát Tường, lần này quên đi." Đoàn Cẩm Sơ lúng túng thuận miệng trả lời.
Sở Vân Lan nghe qua, tức chết đi được, từng bước lại gần, xỉ ngón tay lên trán Đoàn Cẩm Sơ, "Thái giám chết tiệt này, ngươi nói gì thế? Muốn bị bổn vương vả miệng phải không?"
Đoàn Cẩm Sơ bị hắn xỉ mạnh suýt nữa ngã ngửa ra đất, Sở Vân Ly linh hoạt chụp lại cánh tay nàng, một tay vịn ở vòng eo nhỏ nhắn, tuy rằng đã giữ vững người nàng, nhưng cũng không có ý định buông ra, trên khuôn mặt bình thản kia, nhìn không ra tia khác thường nào, chằm chằm nhìn nàng, thản nhiên nói: "Lão Tam, ngươi làm gì thế? Đụng phải ta, có đụng ngươi đâu, ta không truy cứu là được!"
"Nhị ca!" Sở Vân Lan tức tối, lại bị nghẹn nói không ra lời, căm giận nhíu mi bức bối cả người.
Trên cung đường cách đó không xa, một bóng áo trắng bỗng dưng dừng bước chân, đôi mắt sắc bén như mũi tên bắn về phía ngự hoa viên, đại thủ kia còn đang nắm lấy tay Đoàn Cẩm Sơ, còn thấy, Đoàn Cẩm Sơ xấu hổ không dám giãy tay khỏi Sở Vân Ly, hắn mới thả nhanh bước chân, đúng ra phải đi đường Triều Dương điện, lại đi vòng qua hướng ngự hoa viên.
"An Tĩnh Vương gia, nô tài vô ý mạo phạm, thỉnh Vương gia giáng tội!" Đoàn Cẩm Sơ thối lui ra sau, cúi đầu, kính cẩn nói.
Sở Vân Ly thần sắc chưa tan, ảm đạm cười, "Hôm nay không trực ban, ngươi vội vã chạy làm gì?"
"Hồi bẩm Vương gia, nô tài. . . . . . Nô tài không làm gì vội cả, chỉ muốn, muốn rèn luyện thân thể, nên, nên mới chạy nhanh, không ngờ lại đụng vào Vương gia!" Đoàn Cẩm Sơ lắp bắp đáp.
"Hử? Rèn luyện thân thể? Cái từ mới mẻ thế này, tiểu Sơ tử, bổn vương luôn nghe được từ mới mẻ từ trong miệng ngươi, ngươi rốt cuộc là người từ đâu tới?" Sở Vân Ly ngẫm nghĩ lơ đãng nhìn nàng, chợt lướt qua ở thùy tai, ánh mắt trở nên u ám, thâm thúy.
"Ách, nô tài. . . . . . Nô tài đương nhiên là từ bụng nương sinh ra rồi, chẳng lẽ còn có thể từ tảng đá sinh ra sao?" Đoàn Cẩm Sơ bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn run rẩy tránh nặng tìm nhẹ bối rối đáp.
"Ha ha. . . . . ."
Một câu này, khiến cho Sở Vân Ly nhếch lên khóe miệng, Sở Vân Lan cũng tháo xuống lửa giận vừa rồi, nhịn không được bật cười, cả hai gã thị vệ phía sau cũng bất giác ngoác miệng.
"Nhị ca Tam ca thật hăng hái!"
Sở Vân Hách vô thanh vô tức tiêu sái gần, đột ngột mở miệng, giọng điệu đạm mạc thậm chí có chút âm lãnh.
Nghe tiếng, mọi người lập tức nhìn qua, hai gã thị vệ vội quỳ một gối xuống đất, "Nô tài thỉnh an Bát Vương gia!"
Sở Vân Hách vuốt cằm, miễn lễ cho hai gã thị vệ, lạnh nhạt liếc xéo Đoàn Cẩm Sơ, rồi chắp tay nói: "Vân Hách bái kiến Nhị ca Tam ca!"
"Ha ha, thì ra là Bát đệ!" Sở Vân Lan mở miệng trước, tựa tiếu phi tiếu chào đón.
Sở Vân Ly mỉm cười, đơn giản nói: "Bát đệ hôm nay vào cung sao? Mấy hôm nay không thấy Bát đệ vào thỉnh an phụ hoàng!"
"Dạ, dạo này bận rộn, không thể vào cung, có Nhị ca Tam ca ở đây, phụ hoàng chắc cũng không để ý chút nghi thức ấy đâu." Sở Vân Hách giọng điệu nhạt như nước, xa cách làm người ta không biết tư vị.
"Tiểu Sơ tử, ý nàng là, thái giám không thể, nam nhân thì có thể thân mật phải không?" Con ngươi Tiểu Thuận Tử lấp lánh, trong mắt phảng phất ánh đen tối.
"Không, không phải! Ai cũng không thể!" Đoàn Cẩm Sơ lập tức lui ra sau, thân mình vừa muốn quay đi, đột nhiên, cánh tay lại bị Tiểu Thuận Tử kéo lại, cả người hắn nhích sang, đứng chắn trước mặt nàng, sâu thẳm nhìn nàng, ánh mắt nóng rực, giọng lãnh liệt, "Thật không? Bát Vương gia kia thì sao? Hắn có thể thân mật với nàng không? Hắn biết nàng là ai không?"
Chất vấn liên tiếp này, tựa như pháo kích, mặt Đoàn Cẩm Sơ trắng bệt, đón nhận ánh mắt bức người của Tiểu Thuận Tử, trấn định lại, nói rành mạch từng chữ: "ta không biết làm sao huynh biết được ta là nữ nhân, nhưng, ta sẽ không để cho huynh xúc phạm ta, huynh nói rất đúng, Bát Vương gia có thể, bởi vì hắn không chỉ là nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân ta thích! ta sẽ không đi theo huynh, ta không đi đâu hết, ta chỉ ở trong cung chờ chết!"
"Đoàn Cẩm Sơ!" Mặt Tiểu Thuận Tử đột nhiên xanh mét, giận dữ, gắt gao kéo tay nàng, lần đầu tiên nổi nóng với nàng, lần đầu tiên mang cả họ tên nàng ra rống, "ta đối đãi với nàng tốt như thế, nàng đều xem tất cả là đương nhiên sao? ta cũng không phải nô tài của nàng, nàng nghĩ rằng ta là ngốc tử, cam tâm làm trâu làm ngựa hầu hạ nàng sao? Nàng thích nam nhân kia, nếu một khi hắn biết thân phận thật sự của nàng, nàng cho là hắn còn có thể giữ nàng bên mình sao? Nàng muốn ở lại hoàng cung chờ chết, cũng phải hỏi ta có đồng ý hay không đã!"
"Tiểu Thuận Tử ca, huynh đối với ta thật là tốt, ta biết, ta rất cảm động, cho nên ta đối đãi với huynh như ca ca ruột của ta, nhưng cái đó và cảm tình là hai việc khác nhau, mặc dù ta thích huynh, nhưng huynh là thái giám, chúng ta cũng không có thể lập gia đình, cho nên, huynh đừng cực đoan vậy được không? Huynh không cần lo cho ta, ta như thế nào, sống hay chết, đều là chuyện cá nhân ta, cứ như vậy đi, ta không biết huynh nói thân phận của ta là gì, dù sao ta cũng không cần huynh lo, ta sẽ không đi theo huynh, ta vẫn giữ câu nói kia, bất luận ta đi tới đâu, vĩnh viễn sẽ không quên huynh, người ca ca này!"
Nói xong nỗi lòng lo lắng, Đoàn Cẩm Sơ lại né tránh, thoát khỏi tay Tiểu Thuận Tử, chạy vội ra khỏi rừng tùng!
Phía sau, giọng hắn trầm thấp vang lên, mang theo quyết tâm như đuốc, "Tiểu sư muội, bất luận dùng thủ đoạn gì, ta cũng sẽ không để nàng ở lại hoàng cung, sẽ không trơ mắt nhìn nàng chết!"
Một đường nghiêng ngả lảo đảo chạy, không mục tiêu, Đoàn Cẩm Sơ không biết bản thân mình chạy tới đâu, trốn tránh không muốn nghĩ đến bối cảnh Tiểu Thuận Tử, cũng không muốn tìm hiểu thâm ý trong lời nói của hắn, nàng thầm mong hắn chỉ đơn giản là thái giám Tiểu Thuận Tử, trong tiềm thức, nàng sợ hãi biết chân tướng, sợ nàng không chịu nổi!
Cũng không muốn nghĩ nữa, cứ chạy như thế, dưới tâm trạng đó, bất chấp nhìn người, lao vào bức tường thịt cứng rắn trước mặt, nam nhân này kêu lên một tiếng đau đớn, đen chân mày, đang định mở miệng trách cứ, nhưng vừa nhìn thấy dung mạo nhỏ bé thanh tú kia, lại đột nhiên dừng lại, chuyển thành giọng bình thản, "Vội vội vàng vàng chạy đâu thế?"
Nghe giọng nói, cảm thấy căng thẳng, Đoàn Cẩm Sơ đứng vững người ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "An, An Tĩnh Vương gia!" Rồi nhìn qua, còn có Sở Vân Ly phía sau vẻ mặt quái dị đang nhìn Sở Vân Lan trước mặt nàng, còn thêm hai tên thị vệ.
Thoáng lóng ngóng, Đoàn Cẩm Sơ vội trấn tĩnh lại, quỳ xuống hành lễ, "Nô tài ra mắt An Tĩnh Vương! Bái kiến An Bình Vương! Hai vị Vương gia Cát Tường!"
"Hừ, va chạm kinh người thế này, còn có thể Cát Tường sao?" Sở Vân Lan trừng mắt, giọng điệu chanh chua nói.
"Vậy, vậy lần sau lại Cát Tường, lần này quên đi." Đoàn Cẩm Sơ lúng túng thuận miệng trả lời.
Sở Vân Lan nghe qua, tức chết đi được, từng bước lại gần, xỉ ngón tay lên trán Đoàn Cẩm Sơ, "Thái giám chết tiệt này, ngươi nói gì thế? Muốn bị bổn vương vả miệng phải không?"
Đoàn Cẩm Sơ bị hắn xỉ mạnh suýt nữa ngã ngửa ra đất, Sở Vân Ly linh hoạt chụp lại cánh tay nàng, một tay vịn ở vòng eo nhỏ nhắn, tuy rằng đã giữ vững người nàng, nhưng cũng không có ý định buông ra, trên khuôn mặt bình thản kia, nhìn không ra tia khác thường nào, chằm chằm nhìn nàng, thản nhiên nói: "Lão Tam, ngươi làm gì thế? Đụng phải ta, có đụng ngươi đâu, ta không truy cứu là được!"
"Nhị ca!" Sở Vân Lan tức tối, lại bị nghẹn nói không ra lời, căm giận nhíu mi bức bối cả người.
Trên cung đường cách đó không xa, một bóng áo trắng bỗng dưng dừng bước chân, đôi mắt sắc bén như mũi tên bắn về phía ngự hoa viên, đại thủ kia còn đang nắm lấy tay Đoàn Cẩm Sơ, còn thấy, Đoàn Cẩm Sơ xấu hổ không dám giãy tay khỏi Sở Vân Ly, hắn mới thả nhanh bước chân, đúng ra phải đi đường Triều Dương điện, lại đi vòng qua hướng ngự hoa viên.
"An Tĩnh Vương gia, nô tài vô ý mạo phạm, thỉnh Vương gia giáng tội!" Đoàn Cẩm Sơ thối lui ra sau, cúi đầu, kính cẩn nói.
Sở Vân Ly thần sắc chưa tan, ảm đạm cười, "Hôm nay không trực ban, ngươi vội vã chạy làm gì?"
"Hồi bẩm Vương gia, nô tài. . . . . . Nô tài không làm gì vội cả, chỉ muốn, muốn rèn luyện thân thể, nên, nên mới chạy nhanh, không ngờ lại đụng vào Vương gia!" Đoàn Cẩm Sơ lắp bắp đáp.
"Hử? Rèn luyện thân thể? Cái từ mới mẻ thế này, tiểu Sơ tử, bổn vương luôn nghe được từ mới mẻ từ trong miệng ngươi, ngươi rốt cuộc là người từ đâu tới?" Sở Vân Ly ngẫm nghĩ lơ đãng nhìn nàng, chợt lướt qua ở thùy tai, ánh mắt trở nên u ám, thâm thúy.
"Ách, nô tài. . . . . . Nô tài đương nhiên là từ bụng nương sinh ra rồi, chẳng lẽ còn có thể từ tảng đá sinh ra sao?" Đoàn Cẩm Sơ bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn run rẩy tránh nặng tìm nhẹ bối rối đáp.
"Ha ha. . . . . ."
Một câu này, khiến cho Sở Vân Ly nhếch lên khóe miệng, Sở Vân Lan cũng tháo xuống lửa giận vừa rồi, nhịn không được bật cười, cả hai gã thị vệ phía sau cũng bất giác ngoác miệng.
"Nhị ca Tam ca thật hăng hái!"
Sở Vân Hách vô thanh vô tức tiêu sái gần, đột ngột mở miệng, giọng điệu đạm mạc thậm chí có chút âm lãnh.
Nghe tiếng, mọi người lập tức nhìn qua, hai gã thị vệ vội quỳ một gối xuống đất, "Nô tài thỉnh an Bát Vương gia!"
Sở Vân Hách vuốt cằm, miễn lễ cho hai gã thị vệ, lạnh nhạt liếc xéo Đoàn Cẩm Sơ, rồi chắp tay nói: "Vân Hách bái kiến Nhị ca Tam ca!"
"Ha ha, thì ra là Bát đệ!" Sở Vân Lan mở miệng trước, tựa tiếu phi tiếu chào đón.
Sở Vân Ly mỉm cười, đơn giản nói: "Bát đệ hôm nay vào cung sao? Mấy hôm nay không thấy Bát đệ vào thỉnh an phụ hoàng!"
"Dạ, dạo này bận rộn, không thể vào cung, có Nhị ca Tam ca ở đây, phụ hoàng chắc cũng không để ý chút nghi thức ấy đâu." Sở Vân Hách giọng điệu nhạt như nước, xa cách làm người ta không biết tư vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.