Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 167
Sở Thanh
17/09/2018
Chương 167: Buồn bã chia tay, người trong cung tới
Editor: luyen tran
"Phốc . . .!"
Đoàn Cẩm Sơ không nhịn được phun cười ra tiếng: "Chàng! Sao chàng cứ luôn nghĩ về chuyện này thế? Không phải chàng còn phải làm hòa thượng sao? Ha ha! Ta thấy nếu chàng xuất gia thì cũng là sư phá giới thôi!"
"Khụ khụ!" Sở Vân Hách nặng nề ho một tiếng, mặt không đỏ tim không loạn, ra vẻ lạnh nhạt bình tĩnh nói: "Thực sắc tính dã! Bổn vương là nam nhân! Đương nhiên phải có nhu cầu của nam nhân! Làm sao không nghĩ đến được? Sáng mai nàng đi, lại không biết ngày nào mới bằng lòng xuất cung về với ta, hàng đêm ta khổ sở một mình ngủ không ngon, nàng có biết không?" (thực sắc tính dã: ân ái là bản năng)
"Vân Hách! Chàng. . . .!" Nụ cười Đoàn Cẩm Sơ tắt dần, đột nhiên trong lòng đau như kim châm, tuy rằng Sở Vân Hách nói hời hợt nhẹ nhàng, nhưng nàng cũng hiểu được, hắn đang tuổi khỏe mạnh, quen sống có nữ nhân chung giường, phút chốc thay đổi thói quen của hắn, mà nàng lại ở bên hắn không được bao nhiêu, hắn có thể chịu lâu như vậy đã tốt lắm rồi.
"Sơ nhi! Ta nói đùa! Nàng đừng để trong lòng! Nàng yên tâm! Khi không có nàng bên cạnh! Ta sẽ tự quản thúc mình thật tốt! Huống chi! Ngoài nàng ra, ta cũng không có hứng thú với nữ nhân nào khác!" Sở Vân Hách toét miệng cười khẽ, sợ nàng nghĩ lung tung, lại cam đoan lần nữa cho nàng nhẹ lòng.
Trong lòng Đoàn Cẩm Sơ ấm áp, ngưng mắt nhìn Sở Vân Hách, đưa tay câu lên gáy hắn, cười ngọt ngào: "Vân Hách! Ta hiểu! Không phân giường nữa! Ta nằm với chàng! Nhưng bây giờ đừng. . . . người ta mệt mỏi quá! Hai chân còn đau lắm!"
"Sơ nhi. . . .!"
Lời yêu kiều nỉ non, đôi mắt phượng kia đủ để câu hồn đoạt phách, làm Sở Vân Hách nhịn không được rên rỉ một tiếng, ham muốn vừa mới dập tắt giờ đột nhiên dâng trào, hầu kết lên xuống liên tục, gian nan thở ra: "Được rồi! Bây giờ không làm! Bảo bối của ta mệt muốn chết rồi! Ta sẽ đau lòng!"
"Hì hì! Đúng vậy đó! Tế thủy trường lưu! Ta đây cũng vì muốn tốt cho chàng mà! Chàng phải tiết chế chút, thân thể quan trọng biết không?" Đoàn Cẩm Sơ cười duyên, dựa vào ngực Sở Vân Hách. (tế thủy trường lưu: dòng nước nhỏ thì chảy xa, ý nói biết tiết kiệm thì dùng được lâu)
"Nha đầu xấu xa! Thân thể Bổn vương rất tốt! Còn nàng vừa tra tấn người vừa nói là ban ơn cho người, có phải còn muốn bổn vương cảm tạ nàng nữa không?" Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Sở Vân Hách càng chịu dày vò, không khỏi bực mình nghiến răng nghiến lợi.
Đoàn Cẩm Sơ dương dương tự đắc nói: "Làm gì có chuyện đó! Chàng xuyên tạc ý tốt của ta!"
"Hừ! Không nói chuyện này nữa! Ta hỏi nàng! Chuyện Tiểu Thuận Tử là thế nào? Sao nửa đêm hắn lại ở trên giường nàng? không phải Lộ Văn Minh đã điều hắn đi phòng khác sao? Còn nữa! Sao Tiểu Xuyên Tử lại không biết việc này?" Sở Vân Hách tuy là cười hỏi nhưng ánh mắt lại bén ngót, liếc nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, chậm rãi phun ra câu cuối cùng: "Sơ nhi! Ta hy vọng nàng thành thật trả lời ta! Đừng lừa gạt ta!"
"Vân Hách! Chàng. . . . Chàng biết hết rồi sao?"
Đoàn Cẩm Sơ hít một hơi khí lạnh, sắc mặt nhợt nhạt, kinh ngạc nhìn Sở Vân Hách, ngây ngốc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Vân Hách! Ta đã hứa với Tiểu Thuận Tử ca không nói cho bất kỳ ai! Ta không thể nói! Chàng có bức ta, ta cũng không thể nói! Ta chỉ có thể giải thích là ta và hắn trong sạch! Ta không hề làm chuyện có lỗi với chàng!"
"Sơ nhi!" trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú của Sở Vân Hách âm u, ánh mắt lạnh lẽo: "Nàng không sợ ta giết Tiểu Thuận Tử sao?"
"Đừng! Vân Hách đừng!" Đoàn Cẩm Sơ hoảng hốt, vội lắc đầu không dứt, ngồi dậy nhìn Sở Vân Hách, ánh mắt khẩn khoảng: "Thật mà! Ta không có làm chuyện gì hết! Hắn rất ngay thẳng! Vân Hách! Ta biết ta không nên gạt chàng! Nhưng mà. . . . nhưng mà Tiểu Thuận Tử ca đối đãi với ta như huynh đệ! Hắn cẩn thận chăm sóc ta! Còn vì ta mà bị đánh bị khinh bỉ! Trong lòng ta, hắn như thân ca ca của ta! Ta không thể bỏ mặc hắn!"
Trên mặt Sở Vân Hách ý lạnh càng sâu, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn Đoàn Cẩm Sơ, như muốn nhìn thấu nàng: "Sơ nhi! Nàng thật sự quan tâm Tiểu Thuận Tử như vậy? Nàng quan tâm hắn hơn cả ta sao? Ta xem như là gì của nàng? Làm sao ta tin tưởng nàng, sao nàng lại lừa gạt ta? Chẳng lẽ Tiểu Thuận Tử có bí mật gì không thể cho ai biết, sợ bị ta biết sao?"
"Vân Hách! Không phải! Không phải vậy. . . . ! Ta. . . . ta chỉ xem Tiểu Thuận Tử như ca ca! Chàng và hắn không thể đánh đồng!" Đoàn Cẩm Sơ vội vàng muốn giải thích, nhưng rồi thế nào cũng không dám nói ra bí mật của Tiểu Thuận Tử.
Sở Vân Hách khép hờ đôi mắt, lồng ngực phập phồng dữ dội, mím chặt môi, không nói gì nữa.
Thật lâu sau, xuống giường mang giày, sập cửa đi ra.
Đoàn Cẩm Sơ bần thần ngã xuống giường, đại não nghe ông ông, ánh mắt mơ hồ rối loạn.
Khi ánh nắng chiều rơi trên cửa sổ, đột nhiên a Hổ trong sân đứng lên sủa lớn, tiếng bước chân chạy rầm rập vang lên, phá tan sự yên tĩnh sau viện!
Đoàn Cẩm Sơ cũng không muốn động đậy chút nào, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm một chỗ, hốc mắt đỏ tươi, trong mắt chỉ thấy mờ mịt.
"Quản gia, bọn ta phụng mệnh làm việc, xin thông bẩm Bát Vương gia!"
"Xin Lâm đại nhân chờ một chút!"
Mơ hồ vang lên hai giọng nói, một là giọng Đoàn Cẩm Sơ quen thuộc Nghiêm quản gia, trước nữa là giọng hùng hồn hữu lực, rất xa lạ.
Đầu như muốn chập mạch, nhất thời cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ không muốn nhúc nhích như cũ. Sở Vân Hách đi rồi, hắn nổi giận, nếu nàng ra bị hắn nhìn thấy, có thể sẽ tức càng thêm tức, cho nên, nàng ở đây là tốt nhất.
Sở Vân Hách từ thư phòng nghe thấy bước ra xem. Vừa vào Dự Viên, liền thấy hai đội Ngự Lâm quân áo giáp đen tuyền, nghiêm nghị đứng giữa sân!
"Bát Vương gia đến!"
Nghiêm quản gia gào to một tiếng, Ngự Lâm quân quay người lại, đồng loạt quỳ một gối xuống: "Tham kiến Bát Vương gia!"
Sở Vân Hách chắp tay đến gần, gương mặt anh tuấn lạnh nhạt không một nét khác thường, bóng dáng cao to đứng phía trước, đôi mắt bình tĩnh quét về phía đám người quỳ xung quanh, thản nhiên lên tiếng: "Miễn lễ!"
"Tạ ơn Bát Vương gia!"
Mọi người đứng dậy, thống lĩnh Ngự Lâm quân Lâm đại nhân chắp tay nói: "Bát Vương gia! Ty chức phụng thủ dụ của hoàng thượng! Đến Bát Vương Phủ mang ngự tiền thái giám Tiểu Sơ Tử tới Đại Lý Tự thẩm tra! Thỉnh Bát Vương gia giao Tiểu Sơ Tử cho ty chức mang đi!" Dứt lời, hai tay đưa lên một thánh chỉ màu vàng sáng lóa.
Nghe vậy, Sở Vân Hách cả kinh, lập tức tiếp nhận thánh chỉ mở ra, thấy nét bút Sở Mộc Viễn và ngự ấn. Mày tuấn nhíu chặt, trầm giọng hỏi: "Lâm đại nhân có biết, đã xảy ra chuyện gì không?"
"Hồi bẩm Bát Vương gia! Về án thái giám Tiểu Thuận Tử của Kính sự phòng chết đuối ở ao sen! Long nhan hoàng thượng giận dữ! Hạ lệnh Đại Lý Tự tra rõ án này! Mà theo chứng cứ Ngự Lâm quân truy tìm thích khách ngay đêm đó đưa ra thì ba canh giờ trước khi Tiểu Thuận Tử chết, hắn còn ngủ trong phòng Tiểu Sơ Tử, nằm chung giường với Tiểu Sơ Tử! Vả lại cả đêm đó, Tiểu Thuận Tử vẫn không trở về phòng mình! Cho nên, hoàng thượng lệnh cho ty chức mang Tiểu Sơ Tử đi Đại Lý Tự thẩm tra!" Lâm đại nhân hơi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói.
"Hả? Có chuyện này sao?" Sở Vân Hách cau mày, vẻ mặt kinh ngạc, ngừng một chút hỏi: "Đêm đó có bắt được thích khách không?"
"Hồi bẩm Bát Vương gia! Thích khách mất tích! Trong cung trên dưới đã tra mấy lần đều không thấy bóng dáng, hiện xem như mục tiêu đã ra khỏi cung!" Lâm đại nhân trả lời.
Sở Vân Hách thản nhiên nói: "Ừ! Vậy thì tốt! Lâm đại nhân chờ một lát! Bổn vương đi gọi Tiểu Sơ Tử ra!"
Editor: luyen tran
"Phốc . . .!"
Đoàn Cẩm Sơ không nhịn được phun cười ra tiếng: "Chàng! Sao chàng cứ luôn nghĩ về chuyện này thế? Không phải chàng còn phải làm hòa thượng sao? Ha ha! Ta thấy nếu chàng xuất gia thì cũng là sư phá giới thôi!"
"Khụ khụ!" Sở Vân Hách nặng nề ho một tiếng, mặt không đỏ tim không loạn, ra vẻ lạnh nhạt bình tĩnh nói: "Thực sắc tính dã! Bổn vương là nam nhân! Đương nhiên phải có nhu cầu của nam nhân! Làm sao không nghĩ đến được? Sáng mai nàng đi, lại không biết ngày nào mới bằng lòng xuất cung về với ta, hàng đêm ta khổ sở một mình ngủ không ngon, nàng có biết không?" (thực sắc tính dã: ân ái là bản năng)
"Vân Hách! Chàng. . . .!" Nụ cười Đoàn Cẩm Sơ tắt dần, đột nhiên trong lòng đau như kim châm, tuy rằng Sở Vân Hách nói hời hợt nhẹ nhàng, nhưng nàng cũng hiểu được, hắn đang tuổi khỏe mạnh, quen sống có nữ nhân chung giường, phút chốc thay đổi thói quen của hắn, mà nàng lại ở bên hắn không được bao nhiêu, hắn có thể chịu lâu như vậy đã tốt lắm rồi.
"Sơ nhi! Ta nói đùa! Nàng đừng để trong lòng! Nàng yên tâm! Khi không có nàng bên cạnh! Ta sẽ tự quản thúc mình thật tốt! Huống chi! Ngoài nàng ra, ta cũng không có hứng thú với nữ nhân nào khác!" Sở Vân Hách toét miệng cười khẽ, sợ nàng nghĩ lung tung, lại cam đoan lần nữa cho nàng nhẹ lòng.
Trong lòng Đoàn Cẩm Sơ ấm áp, ngưng mắt nhìn Sở Vân Hách, đưa tay câu lên gáy hắn, cười ngọt ngào: "Vân Hách! Ta hiểu! Không phân giường nữa! Ta nằm với chàng! Nhưng bây giờ đừng. . . . người ta mệt mỏi quá! Hai chân còn đau lắm!"
"Sơ nhi. . . .!"
Lời yêu kiều nỉ non, đôi mắt phượng kia đủ để câu hồn đoạt phách, làm Sở Vân Hách nhịn không được rên rỉ một tiếng, ham muốn vừa mới dập tắt giờ đột nhiên dâng trào, hầu kết lên xuống liên tục, gian nan thở ra: "Được rồi! Bây giờ không làm! Bảo bối của ta mệt muốn chết rồi! Ta sẽ đau lòng!"
"Hì hì! Đúng vậy đó! Tế thủy trường lưu! Ta đây cũng vì muốn tốt cho chàng mà! Chàng phải tiết chế chút, thân thể quan trọng biết không?" Đoàn Cẩm Sơ cười duyên, dựa vào ngực Sở Vân Hách. (tế thủy trường lưu: dòng nước nhỏ thì chảy xa, ý nói biết tiết kiệm thì dùng được lâu)
"Nha đầu xấu xa! Thân thể Bổn vương rất tốt! Còn nàng vừa tra tấn người vừa nói là ban ơn cho người, có phải còn muốn bổn vương cảm tạ nàng nữa không?" Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Sở Vân Hách càng chịu dày vò, không khỏi bực mình nghiến răng nghiến lợi.
Đoàn Cẩm Sơ dương dương tự đắc nói: "Làm gì có chuyện đó! Chàng xuyên tạc ý tốt của ta!"
"Hừ! Không nói chuyện này nữa! Ta hỏi nàng! Chuyện Tiểu Thuận Tử là thế nào? Sao nửa đêm hắn lại ở trên giường nàng? không phải Lộ Văn Minh đã điều hắn đi phòng khác sao? Còn nữa! Sao Tiểu Xuyên Tử lại không biết việc này?" Sở Vân Hách tuy là cười hỏi nhưng ánh mắt lại bén ngót, liếc nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, chậm rãi phun ra câu cuối cùng: "Sơ nhi! Ta hy vọng nàng thành thật trả lời ta! Đừng lừa gạt ta!"
"Vân Hách! Chàng. . . . Chàng biết hết rồi sao?"
Đoàn Cẩm Sơ hít một hơi khí lạnh, sắc mặt nhợt nhạt, kinh ngạc nhìn Sở Vân Hách, ngây ngốc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Vân Hách! Ta đã hứa với Tiểu Thuận Tử ca không nói cho bất kỳ ai! Ta không thể nói! Chàng có bức ta, ta cũng không thể nói! Ta chỉ có thể giải thích là ta và hắn trong sạch! Ta không hề làm chuyện có lỗi với chàng!"
"Sơ nhi!" trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú của Sở Vân Hách âm u, ánh mắt lạnh lẽo: "Nàng không sợ ta giết Tiểu Thuận Tử sao?"
"Đừng! Vân Hách đừng!" Đoàn Cẩm Sơ hoảng hốt, vội lắc đầu không dứt, ngồi dậy nhìn Sở Vân Hách, ánh mắt khẩn khoảng: "Thật mà! Ta không có làm chuyện gì hết! Hắn rất ngay thẳng! Vân Hách! Ta biết ta không nên gạt chàng! Nhưng mà. . . . nhưng mà Tiểu Thuận Tử ca đối đãi với ta như huynh đệ! Hắn cẩn thận chăm sóc ta! Còn vì ta mà bị đánh bị khinh bỉ! Trong lòng ta, hắn như thân ca ca của ta! Ta không thể bỏ mặc hắn!"
Trên mặt Sở Vân Hách ý lạnh càng sâu, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn Đoàn Cẩm Sơ, như muốn nhìn thấu nàng: "Sơ nhi! Nàng thật sự quan tâm Tiểu Thuận Tử như vậy? Nàng quan tâm hắn hơn cả ta sao? Ta xem như là gì của nàng? Làm sao ta tin tưởng nàng, sao nàng lại lừa gạt ta? Chẳng lẽ Tiểu Thuận Tử có bí mật gì không thể cho ai biết, sợ bị ta biết sao?"
"Vân Hách! Không phải! Không phải vậy. . . . ! Ta. . . . ta chỉ xem Tiểu Thuận Tử như ca ca! Chàng và hắn không thể đánh đồng!" Đoàn Cẩm Sơ vội vàng muốn giải thích, nhưng rồi thế nào cũng không dám nói ra bí mật của Tiểu Thuận Tử.
Sở Vân Hách khép hờ đôi mắt, lồng ngực phập phồng dữ dội, mím chặt môi, không nói gì nữa.
Thật lâu sau, xuống giường mang giày, sập cửa đi ra.
Đoàn Cẩm Sơ bần thần ngã xuống giường, đại não nghe ông ông, ánh mắt mơ hồ rối loạn.
Khi ánh nắng chiều rơi trên cửa sổ, đột nhiên a Hổ trong sân đứng lên sủa lớn, tiếng bước chân chạy rầm rập vang lên, phá tan sự yên tĩnh sau viện!
Đoàn Cẩm Sơ cũng không muốn động đậy chút nào, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm một chỗ, hốc mắt đỏ tươi, trong mắt chỉ thấy mờ mịt.
"Quản gia, bọn ta phụng mệnh làm việc, xin thông bẩm Bát Vương gia!"
"Xin Lâm đại nhân chờ một chút!"
Mơ hồ vang lên hai giọng nói, một là giọng Đoàn Cẩm Sơ quen thuộc Nghiêm quản gia, trước nữa là giọng hùng hồn hữu lực, rất xa lạ.
Đầu như muốn chập mạch, nhất thời cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ không muốn nhúc nhích như cũ. Sở Vân Hách đi rồi, hắn nổi giận, nếu nàng ra bị hắn nhìn thấy, có thể sẽ tức càng thêm tức, cho nên, nàng ở đây là tốt nhất.
Sở Vân Hách từ thư phòng nghe thấy bước ra xem. Vừa vào Dự Viên, liền thấy hai đội Ngự Lâm quân áo giáp đen tuyền, nghiêm nghị đứng giữa sân!
"Bát Vương gia đến!"
Nghiêm quản gia gào to một tiếng, Ngự Lâm quân quay người lại, đồng loạt quỳ một gối xuống: "Tham kiến Bát Vương gia!"
Sở Vân Hách chắp tay đến gần, gương mặt anh tuấn lạnh nhạt không một nét khác thường, bóng dáng cao to đứng phía trước, đôi mắt bình tĩnh quét về phía đám người quỳ xung quanh, thản nhiên lên tiếng: "Miễn lễ!"
"Tạ ơn Bát Vương gia!"
Mọi người đứng dậy, thống lĩnh Ngự Lâm quân Lâm đại nhân chắp tay nói: "Bát Vương gia! Ty chức phụng thủ dụ của hoàng thượng! Đến Bát Vương Phủ mang ngự tiền thái giám Tiểu Sơ Tử tới Đại Lý Tự thẩm tra! Thỉnh Bát Vương gia giao Tiểu Sơ Tử cho ty chức mang đi!" Dứt lời, hai tay đưa lên một thánh chỉ màu vàng sáng lóa.
Nghe vậy, Sở Vân Hách cả kinh, lập tức tiếp nhận thánh chỉ mở ra, thấy nét bút Sở Mộc Viễn và ngự ấn. Mày tuấn nhíu chặt, trầm giọng hỏi: "Lâm đại nhân có biết, đã xảy ra chuyện gì không?"
"Hồi bẩm Bát Vương gia! Về án thái giám Tiểu Thuận Tử của Kính sự phòng chết đuối ở ao sen! Long nhan hoàng thượng giận dữ! Hạ lệnh Đại Lý Tự tra rõ án này! Mà theo chứng cứ Ngự Lâm quân truy tìm thích khách ngay đêm đó đưa ra thì ba canh giờ trước khi Tiểu Thuận Tử chết, hắn còn ngủ trong phòng Tiểu Sơ Tử, nằm chung giường với Tiểu Sơ Tử! Vả lại cả đêm đó, Tiểu Thuận Tử vẫn không trở về phòng mình! Cho nên, hoàng thượng lệnh cho ty chức mang Tiểu Sơ Tử đi Đại Lý Tự thẩm tra!" Lâm đại nhân hơi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói.
"Hả? Có chuyện này sao?" Sở Vân Hách cau mày, vẻ mặt kinh ngạc, ngừng một chút hỏi: "Đêm đó có bắt được thích khách không?"
"Hồi bẩm Bát Vương gia! Thích khách mất tích! Trong cung trên dưới đã tra mấy lần đều không thấy bóng dáng, hiện xem như mục tiêu đã ra khỏi cung!" Lâm đại nhân trả lời.
Sở Vân Hách thản nhiên nói: "Ừ! Vậy thì tốt! Lâm đại nhân chờ một lát! Bổn vương đi gọi Tiểu Sơ Tử ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.