Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 177
Sở Thanh
06/11/2018
Chương 177: Mật đàm tại thư phòng, tiết lộ Thiên Cơ
"Ta có khi dễ hắn đâu? Chậc chậc! Oan uổng chết ta! Rõ ràng là cái tên thái giám lanh lợi này khi dễ ta mà! Bát Vương gia! Vậy là ngươi quá thiên vị rồi!" Gia Cát Toàn Cơ nổi nóng, vung cây quạt muốn phẩy phẩy, kết quả cây quạt gãy thân phẩy không được, không khỏi tức giận, gương mặt tuấn tú tái xanh: "Ta. . . ta. . . . vì tên thái giám chết bầm này mà ta bị hư hai cây quạt ngọc rồi!"
"Ha ha ha!" Đoàn Cẩm Sơ đắc ý cười to lên, một tay chỉ Gia Cát Toàn Cơ, một tay chống nạnh thở dốc: "Lông chim tiên sinh! Ngươi. . . . lúc ngươi gặp lại ta! Nhất định phải chuẩn bị thêm vài cây quạt! Càng nhiều càng tốt nha!"
Nụ cười Sở Vân Hách lay động trên đôi môi mỏng, ánh mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ đều tràn đầy sủng nịnh và yêu thương vô hạn.
Gia Cát Toàn Cơ dở khóc dở cười. Nhưng, nhìn Đoàn Cẩm Sơ, ánh mắt lại càng thâm thúy, mơ hồ lộ ra một tia thâm trầm hồ nghi, dư quang liếc sang Sở Vân Hách, giữa hai chân mày ẩn hiện nét sầu lo.
Ba người dùng bữa tối cùng nhau, trên bàn cơm, tất nhiên Đoàn Cẩm Sơ kể chuyện cười liên tục, Gia Cát Toàn Cơ bị tức cười đến nửa sống nửa chết, một bữa cơm mà ba người ăn đến nửa canh giờ, cuối cùng Sở Vân Hách phải bụm chặt miệng Đoàn Cẩm Sơ, Gia Cát Toàn Cơ mới lấp đầy bụng được suông sẻ.
"Tiểu Sơ nhi! Ngươi đi chơi với bọn Cẩn Nhi đi! Ta nói chút chuyện với Toàn Cơ! Từ từ hẵng quay lại!" Sở Vân Hách cầm khăn lụa động tác dịu dàng lau cơm trên khóe miệng cho Đoàn Cẩm Sơ, cười nhẹ nhàng nói.
Tất nhiên Đoàn Cẩm Sơ hiểu chuyện, lập tức gật đầu mặt tươi như hoa: "Được! Ta tiếp tục đi huấn luyện a Hổ! Ngày nào mà không luyện nó một chút, cứ như cuộc sống còn thiếu điểm lạc thú vậy!"
"Ha ha! Ngươi đó! Khi dễ người thì thôi! Ngay cả a Hổ cũng không bỏ qua!" Sở Vân Hách giơ tay lên vuốt tóc Đoàn Cẩm Sơ, nói là trách cứ, trong giọng điệu kia lại tràn đầy cưng chìu.
"Hì hì! Vậy ngươi cho ta mượn Nhiếp Phong Nhiếp Huyền chơi một chút! Ta sẽ không chơi a Hổ nữa!" nhân cơ hội Đoàn Cẩm Sơ ra điều kiện, nàng cũng không quên một đại sự, uy hiếp Sở Vân Hách quá khó khăn, phải chọn quả hồng mềm mới bóp được.
"Phốc . . .!"
Gia Cát Toàn Cơ đang uống vào một hớp canh cuối cùng không nhịn được phun ra ngoài, cổ họng bị sặc, ho khan liên tục: "Khụ khụ! Thời nay! Trên đời sao lại có loại cực phẩm thái giám như ngươi vậy? Thật đúng là một thái giám trong. . . cái gì ngươi nói mà ta nghe không hiểu đó. . . máy bay chiến đấu!"
"Hừ! Đương nhiên! Ta là ai chứ? Ta chính là người ngàn năm sau xuyên. . . .!" Đoàn Cẩm Sơ đắc ý, buột miệng khoe khoang, nói được nửa chữ, đại não nhất thời "lộp bộp" vội vàng dừng lại, vẻ mặt hơi hốt hoảng, liếc ngang qua hai người kia một cái, nhanh trí sửa lại từ: "Ta chính là người ngàn năm sau sẽ lưu danh cổ kim muôn đời, đệ nhất thái giám!"
"Khụ khụ!" Lúc này ho khan là Sở Vân Hách, vững chắc như Thái Sơn cũng thua lý lẽ ngang ngược của Đoàn Cẩm Sơ, tức cười duỗi tay xỉ một cái lên gáy nàng: "Ngươi đó! Vẫn nói hưu nói vượn cả ngày lẫn đêm! Đi chơi chút đi! Cẩn thận đó!"
"A a a! Ta đi liền!" Đoàn Cẩm Sơ dí dỏm nháy nháy mắt, chạy như một làn khói ra khỏi phòng ăn, Cẩn nhi Huệ nhi vội phúc thân chào, đi theo sau.
Trên môi Gia Cát Toàn Cơ treo nụ cười nhạt, chăm chú nhìn bóng lưng nhỏ nhắn kia chạy ra ngoài, nét thâm trầm trong đôi mắt ngày càng sâu, suy nghĩ trong đầu dừng lại ở nửa câu đầu của Đoàn Cẩm Sơ: "Ta chính là người ngàn năm sau xuyên. . . ."
"Toàn Cơ?" Sở Vân Hách quay đầu lại, thấy thần sắc kỳ quái của Gia Cát Toàn Cơ, căng thẳng trong lòng, mặt nghiêm túc.
Gia Cát Toàn Cơ hồi hồn lại, nhếch môi lên cười hỏi: "Gì vậy?"
Sở Vân Hách mím môi, đăm chiêu nhìn hắn, lặng yên một lúc lâu, nói: "Chúng ta đi thư phòng ngồi một chút đi!"
". . . .Được!" Chần chờ đắn đo một chút, cuối cùng Gia Cát Toàn Cơ gật đầu.
Trong thư phòng yên tĩnh, ánh nến lập lòe, màu da cam chiếu sáng hai gương mặt tuấn tú tuyệt luân nhưng không hề vui vẻ, cả hai cau chặt mày tuấn.
"Toàn Cơ! Ngươi thấy Tiểu Sơ Tử thế nào?" Sở Vân Hách cầm một chén trà nóng lên, mím môi hỏi.
"Bát Vương gia! Ngươi đã biết Tiểu Sơ Tử, người mà ngươi nhất định muốn truy tìm, chính là nữ nhân sao?" Gia Cát Toàn Cơ đi thẳng vào vấn đề hỏi ngược lại, vẻ mặt càng nghiêm túc.
Ánh mắt Sở Vân Hách chợt lóe, nhướng đôi mắt huyền, nghi ngờ nói: "Ngươi biết Sơ nhi là nữ nhân à? Biết lúc nào?"
"Vốn là không biết! Chỉ do lần trước bắt mạch mới biết! Mạch tượng của nữ nhân với nam tử khác nhau rất xa! Ta học y mười mấy năm! Không lẽ ngay cả nam nữ cũng chẩn không ra? Tối nay là cố ý chọc nàng chơi thôi!"
Trên môi Gia Cát Toàn Cơ nở ra nụ cười nhạt, thấy ánh mắt kinh ngạc của Sở Vân Hách, dừng một chút, tiếp tục nói: "Ta nghĩ rằng ngươi cũng không biết nàng là nữ nhân! Cho nên khi nàng trúng Mị Hương! Ta nhấn mạnh nói nàng là thái giám! Không phải nữ nhân mà chỉ là đoạn tụ thì sẽ chết! Thật ra thì đây cũng là sự thật! Nhưng sau khi ngươi nghe ta nói như thế! Cũng không thấy có phản ứng kích động! Ngược lại giữa hai chân mày thả lỏng không ít! Ta đã hiểu được! Nhất định là ngươi biết Tiểu Sơ Tử là nữ nhân! Nàng trúng độc Mị Hương, ngươi biết chính xác phải không?"
"Toàn Cơ! Ngươi nói không sai! Đúng là ta đã biết! Cũng là ta muốn Sơ nhi! Nhưng mà! Sao ngươi phải lừa ta? Sao không nói rõ! Đợi đến hôm nay mới nói?" Sở Vân Hách khẽ vuốt cằm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Gia Cát Toàn Cơ.
Gia Cát Toàn Cơ nhẹ nhàng thở dài, thẫn thờ không dứt: "Bát Vương gia! Cho nên giờ ta nhắc tới! Bởi vì thấy đúng là Tiểu Sơ Tử còn sống! Chắc chắn là ngươi đã quan hệ với nàng, ta mới nói ra! Vốn không nên gạt ngươi! Nhưng ta chỉ cầu may! Ta hy vọng hôm đó ngươi cũng không biết nàng là nữ nhi! Để nàng vì trúng Mị Hương mà chết!"
"Tại sao!" trên gương mặt tuấn tú của Sở Vân Hách chợt lạnh lẽo, trong mắt bắn ra tia sắc bén: "Sao ngươi hy vọng Sơ Nhi chết? Ngươi có biết đối với ta, nàng quan trọng bao nhiêu không?"
"Ừ! Chính vì ta biết! Ta mới càng hy vọng nàng chết!" Gia Cát Toàn Cơ gật đầu không chút phủ nhận, sắc mặt bình tĩnh, có điều giữa hai chân mày vẫn lộ nét lo âu: "Bát Vương gia! Chúng ta tương giao bấy lâu nay (tương giao: kết bạn)! Là chí hữu là huynh đệ (chí hữu: bạn thân)! Cho đến hôm nay! Ta cũng chưa từng dối gạt ngươi! Ta biết xem tướng! Ngươi đây cũng đã biết! Mà tướng mặt Tiểu Sơ Tử. . . .!"
"Nàng thế nào?" Sở Vân Hách lập tức vội hỏi.
"Nét mặt Tiểu Sơ Tử rất phức tạp! Ta sống hai mươi mấy năm qua chưa từng thấy gương mặt dị số như thế! Hôm đó lần đầu tiên thấy nàng! Ta lập tức kinh hãi! Sau này khi trở về! Tra tìm sách cổ rất nhiều lần! Ta mới càng khẳng định phán đoán của mình! Mặc dù không thể xác định nàng là một dị số ra sao! Nhưng trong số mệnh ngươi và nàng có tương hỗ, cũng có tương khắc! Mà khi tương khắc sẽ làm ngươi sau này bỏ mạng hoặc là có chuyện ngoài ý muốn! Lúc đầu năm ta nói số ngươi năm nay phạm đào hoa! Thì ra chính là nói Tiểu Sơ Tử! Cho nên! Lần thứ hai thấy Tiểu Sơ Tử! Chính là lúc nàng trúng Mị Hương! Ta lập tức có lòng riêng, muốn cứu vãn ngươi! Nên không nói nửa lời về chuyện nàng là nữ nhân! Nhưng! Cuối cùng nghịch thiên cải mệnh không thể thực hiện được! Các ngươi vẫn ở cùng một chỗ!" (nghịch thiên cải mệnh: chống trời sửa mạng)
Gia Cát Toàn Cơ nói đến đây, vẻ buồn rầu trên mặt càng sâu thêm: "Bát Vương gia! Hôm nay ta vì ngươi tiết lộ Thiên Cơ! Chính là muốn bây giờ ngươi buông tay! Để tránh sau này. . . .!"
"Ta có khi dễ hắn đâu? Chậc chậc! Oan uổng chết ta! Rõ ràng là cái tên thái giám lanh lợi này khi dễ ta mà! Bát Vương gia! Vậy là ngươi quá thiên vị rồi!" Gia Cát Toàn Cơ nổi nóng, vung cây quạt muốn phẩy phẩy, kết quả cây quạt gãy thân phẩy không được, không khỏi tức giận, gương mặt tuấn tú tái xanh: "Ta. . . ta. . . . vì tên thái giám chết bầm này mà ta bị hư hai cây quạt ngọc rồi!"
"Ha ha ha!" Đoàn Cẩm Sơ đắc ý cười to lên, một tay chỉ Gia Cát Toàn Cơ, một tay chống nạnh thở dốc: "Lông chim tiên sinh! Ngươi. . . . lúc ngươi gặp lại ta! Nhất định phải chuẩn bị thêm vài cây quạt! Càng nhiều càng tốt nha!"
Nụ cười Sở Vân Hách lay động trên đôi môi mỏng, ánh mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ đều tràn đầy sủng nịnh và yêu thương vô hạn.
Gia Cát Toàn Cơ dở khóc dở cười. Nhưng, nhìn Đoàn Cẩm Sơ, ánh mắt lại càng thâm thúy, mơ hồ lộ ra một tia thâm trầm hồ nghi, dư quang liếc sang Sở Vân Hách, giữa hai chân mày ẩn hiện nét sầu lo.
Ba người dùng bữa tối cùng nhau, trên bàn cơm, tất nhiên Đoàn Cẩm Sơ kể chuyện cười liên tục, Gia Cát Toàn Cơ bị tức cười đến nửa sống nửa chết, một bữa cơm mà ba người ăn đến nửa canh giờ, cuối cùng Sở Vân Hách phải bụm chặt miệng Đoàn Cẩm Sơ, Gia Cát Toàn Cơ mới lấp đầy bụng được suông sẻ.
"Tiểu Sơ nhi! Ngươi đi chơi với bọn Cẩn Nhi đi! Ta nói chút chuyện với Toàn Cơ! Từ từ hẵng quay lại!" Sở Vân Hách cầm khăn lụa động tác dịu dàng lau cơm trên khóe miệng cho Đoàn Cẩm Sơ, cười nhẹ nhàng nói.
Tất nhiên Đoàn Cẩm Sơ hiểu chuyện, lập tức gật đầu mặt tươi như hoa: "Được! Ta tiếp tục đi huấn luyện a Hổ! Ngày nào mà không luyện nó một chút, cứ như cuộc sống còn thiếu điểm lạc thú vậy!"
"Ha ha! Ngươi đó! Khi dễ người thì thôi! Ngay cả a Hổ cũng không bỏ qua!" Sở Vân Hách giơ tay lên vuốt tóc Đoàn Cẩm Sơ, nói là trách cứ, trong giọng điệu kia lại tràn đầy cưng chìu.
"Hì hì! Vậy ngươi cho ta mượn Nhiếp Phong Nhiếp Huyền chơi một chút! Ta sẽ không chơi a Hổ nữa!" nhân cơ hội Đoàn Cẩm Sơ ra điều kiện, nàng cũng không quên một đại sự, uy hiếp Sở Vân Hách quá khó khăn, phải chọn quả hồng mềm mới bóp được.
"Phốc . . .!"
Gia Cát Toàn Cơ đang uống vào một hớp canh cuối cùng không nhịn được phun ra ngoài, cổ họng bị sặc, ho khan liên tục: "Khụ khụ! Thời nay! Trên đời sao lại có loại cực phẩm thái giám như ngươi vậy? Thật đúng là một thái giám trong. . . cái gì ngươi nói mà ta nghe không hiểu đó. . . máy bay chiến đấu!"
"Hừ! Đương nhiên! Ta là ai chứ? Ta chính là người ngàn năm sau xuyên. . . .!" Đoàn Cẩm Sơ đắc ý, buột miệng khoe khoang, nói được nửa chữ, đại não nhất thời "lộp bộp" vội vàng dừng lại, vẻ mặt hơi hốt hoảng, liếc ngang qua hai người kia một cái, nhanh trí sửa lại từ: "Ta chính là người ngàn năm sau sẽ lưu danh cổ kim muôn đời, đệ nhất thái giám!"
"Khụ khụ!" Lúc này ho khan là Sở Vân Hách, vững chắc như Thái Sơn cũng thua lý lẽ ngang ngược của Đoàn Cẩm Sơ, tức cười duỗi tay xỉ một cái lên gáy nàng: "Ngươi đó! Vẫn nói hưu nói vượn cả ngày lẫn đêm! Đi chơi chút đi! Cẩn thận đó!"
"A a a! Ta đi liền!" Đoàn Cẩm Sơ dí dỏm nháy nháy mắt, chạy như một làn khói ra khỏi phòng ăn, Cẩn nhi Huệ nhi vội phúc thân chào, đi theo sau.
Trên môi Gia Cát Toàn Cơ treo nụ cười nhạt, chăm chú nhìn bóng lưng nhỏ nhắn kia chạy ra ngoài, nét thâm trầm trong đôi mắt ngày càng sâu, suy nghĩ trong đầu dừng lại ở nửa câu đầu của Đoàn Cẩm Sơ: "Ta chính là người ngàn năm sau xuyên. . . ."
"Toàn Cơ?" Sở Vân Hách quay đầu lại, thấy thần sắc kỳ quái của Gia Cát Toàn Cơ, căng thẳng trong lòng, mặt nghiêm túc.
Gia Cát Toàn Cơ hồi hồn lại, nhếch môi lên cười hỏi: "Gì vậy?"
Sở Vân Hách mím môi, đăm chiêu nhìn hắn, lặng yên một lúc lâu, nói: "Chúng ta đi thư phòng ngồi một chút đi!"
". . . .Được!" Chần chờ đắn đo một chút, cuối cùng Gia Cát Toàn Cơ gật đầu.
Trong thư phòng yên tĩnh, ánh nến lập lòe, màu da cam chiếu sáng hai gương mặt tuấn tú tuyệt luân nhưng không hề vui vẻ, cả hai cau chặt mày tuấn.
"Toàn Cơ! Ngươi thấy Tiểu Sơ Tử thế nào?" Sở Vân Hách cầm một chén trà nóng lên, mím môi hỏi.
"Bát Vương gia! Ngươi đã biết Tiểu Sơ Tử, người mà ngươi nhất định muốn truy tìm, chính là nữ nhân sao?" Gia Cát Toàn Cơ đi thẳng vào vấn đề hỏi ngược lại, vẻ mặt càng nghiêm túc.
Ánh mắt Sở Vân Hách chợt lóe, nhướng đôi mắt huyền, nghi ngờ nói: "Ngươi biết Sơ nhi là nữ nhân à? Biết lúc nào?"
"Vốn là không biết! Chỉ do lần trước bắt mạch mới biết! Mạch tượng của nữ nhân với nam tử khác nhau rất xa! Ta học y mười mấy năm! Không lẽ ngay cả nam nữ cũng chẩn không ra? Tối nay là cố ý chọc nàng chơi thôi!"
Trên môi Gia Cát Toàn Cơ nở ra nụ cười nhạt, thấy ánh mắt kinh ngạc của Sở Vân Hách, dừng một chút, tiếp tục nói: "Ta nghĩ rằng ngươi cũng không biết nàng là nữ nhân! Cho nên khi nàng trúng Mị Hương! Ta nhấn mạnh nói nàng là thái giám! Không phải nữ nhân mà chỉ là đoạn tụ thì sẽ chết! Thật ra thì đây cũng là sự thật! Nhưng sau khi ngươi nghe ta nói như thế! Cũng không thấy có phản ứng kích động! Ngược lại giữa hai chân mày thả lỏng không ít! Ta đã hiểu được! Nhất định là ngươi biết Tiểu Sơ Tử là nữ nhân! Nàng trúng độc Mị Hương, ngươi biết chính xác phải không?"
"Toàn Cơ! Ngươi nói không sai! Đúng là ta đã biết! Cũng là ta muốn Sơ nhi! Nhưng mà! Sao ngươi phải lừa ta? Sao không nói rõ! Đợi đến hôm nay mới nói?" Sở Vân Hách khẽ vuốt cằm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Gia Cát Toàn Cơ.
Gia Cát Toàn Cơ nhẹ nhàng thở dài, thẫn thờ không dứt: "Bát Vương gia! Cho nên giờ ta nhắc tới! Bởi vì thấy đúng là Tiểu Sơ Tử còn sống! Chắc chắn là ngươi đã quan hệ với nàng, ta mới nói ra! Vốn không nên gạt ngươi! Nhưng ta chỉ cầu may! Ta hy vọng hôm đó ngươi cũng không biết nàng là nữ nhi! Để nàng vì trúng Mị Hương mà chết!"
"Tại sao!" trên gương mặt tuấn tú của Sở Vân Hách chợt lạnh lẽo, trong mắt bắn ra tia sắc bén: "Sao ngươi hy vọng Sơ Nhi chết? Ngươi có biết đối với ta, nàng quan trọng bao nhiêu không?"
"Ừ! Chính vì ta biết! Ta mới càng hy vọng nàng chết!" Gia Cát Toàn Cơ gật đầu không chút phủ nhận, sắc mặt bình tĩnh, có điều giữa hai chân mày vẫn lộ nét lo âu: "Bát Vương gia! Chúng ta tương giao bấy lâu nay (tương giao: kết bạn)! Là chí hữu là huynh đệ (chí hữu: bạn thân)! Cho đến hôm nay! Ta cũng chưa từng dối gạt ngươi! Ta biết xem tướng! Ngươi đây cũng đã biết! Mà tướng mặt Tiểu Sơ Tử. . . .!"
"Nàng thế nào?" Sở Vân Hách lập tức vội hỏi.
"Nét mặt Tiểu Sơ Tử rất phức tạp! Ta sống hai mươi mấy năm qua chưa từng thấy gương mặt dị số như thế! Hôm đó lần đầu tiên thấy nàng! Ta lập tức kinh hãi! Sau này khi trở về! Tra tìm sách cổ rất nhiều lần! Ta mới càng khẳng định phán đoán của mình! Mặc dù không thể xác định nàng là một dị số ra sao! Nhưng trong số mệnh ngươi và nàng có tương hỗ, cũng có tương khắc! Mà khi tương khắc sẽ làm ngươi sau này bỏ mạng hoặc là có chuyện ngoài ý muốn! Lúc đầu năm ta nói số ngươi năm nay phạm đào hoa! Thì ra chính là nói Tiểu Sơ Tử! Cho nên! Lần thứ hai thấy Tiểu Sơ Tử! Chính là lúc nàng trúng Mị Hương! Ta lập tức có lòng riêng, muốn cứu vãn ngươi! Nên không nói nửa lời về chuyện nàng là nữ nhân! Nhưng! Cuối cùng nghịch thiên cải mệnh không thể thực hiện được! Các ngươi vẫn ở cùng một chỗ!" (nghịch thiên cải mệnh: chống trời sửa mạng)
Gia Cát Toàn Cơ nói đến đây, vẻ buồn rầu trên mặt càng sâu thêm: "Bát Vương gia! Hôm nay ta vì ngươi tiết lộ Thiên Cơ! Chính là muốn bây giờ ngươi buông tay! Để tránh sau này. . . .!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.