Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 29: Dũng cảm xông vào phòng ngủ, bảo vệ cho hắn
Sở Thanh
23/11/2015
Editor: Họa Đến Vô Tình
“Đem ra ngoài!”
Tiếng nói lạnh nhạt mang theo vài lần vô lực từ bên trong màn vang lên, Sở Vân Hách không mở mắt, lông mày trên gương mặt tuấn tú chau lại vô cùng chặt, một tay từ trong áo ngủ bằng gấm đưa ra, nắm lấy một góc khăn trên trán, chậm rãi kéo xuống, cùng lúc nói: “Toàn bộ đi ra ngoài!”
“Vương gia!”
Cẩn Nhi, Huệ Nhi, Tân Lan, Y Nhân, Tiểu Xuyên Tử, quản gia cùng kêu lên, sau đó nặng nề quỳ xuống đất, “Nô tì ( nô tài ) cầu xin vương gia uống thuốc!”
“Bát đệ, ngươi đang làm cái gì vậy? Ngươi làm chuyện này cho ai nhìn?” Sắc mặt Sở Vân Lan giận dữ, một tay lấy màn xốc lên, lớn tiếng trách mắng, “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ngươi cố ý gặp mưa bị bệnh để phụ hoàng chú ý sao, phụ hoàng không có tự mình đến, ngươi lại cố ý không uống thuốc phải không?”
Quản gia Nghiêm Du vội vàng dập đầu giải thích, “An Bình vương gia bớt giận! Chủ tử nhà ta cũng không phải là. . . . .”
“Câm miệng!” Sở Vân Lan hừ lạnh một tiếng cắt đứt, lại nhìn về phía Sở Vân Hách vẫn đang nhắm mắt như cũ, khóe miệng giương lên, cười khẩy nói: “Bát đệ, dù sao hôm nay ta là phụng mệnh phụ hoàng đem thuốc bổ tới cho ngươi, ngươi muốn nửa sống nửa chết cũng là chuyện của ngươi, dù cho ngươi chết cũng sẽ không có người chú ý đến ngươi!”
Ngoài cửa, nắm tay của Đoàn Cẩm Sơ dùng sức xiết chặt, nàng là đi theo sau Tân Lan cùng Y Nhân tới, vốn là áp vào trên cửa muốn nghe một chút xem bên trong xảy ra chuyện gì, bởi vì trong tay Tân Lan bưng thuốc. . . . . Kết quả. . . . . .
Có lẽ là bởi vì một bữa cơm chi ân của Sở Vân Hách làm cho đáy lòng nàng mềm mại, có lẽ là bởi vì lời nói của Sở Vân Lan quá mức chói tai, nàng là một hạ nhân cũng nghe không vô. . . . . .
Cơ hồ là sẽ có hậu quả gì cũng không còn quan trọng, Đoàn Cẩm Sơ “Bùm!” một tiếng dùng sức đẩy cửa ra, lắc mình đi vào!
Một âm thanh chợt vang lên, tất cả mọi người trong phòng kinh hãi quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc!
Sở Vân Hách cũng đột ngột mở mắt, đang lúc liếc mắt nhìn chằm chằm, trong bụng nhất thời căng thẳng!
“Bát đại gia!”
Đoàn Cẩm Sơ vòng qua bình phong, mấy bước đi vào, không nhìn những người một cái, vội vã đi tới bên giường, nghiêng mình về phía Sở Vân Hách, tiếp đó, đôi mi thanh tú lập tức nhíu lại, “Mới vừa rồi không phải ngươi còn rất tốt sao? Thế nào lại bị bệnh? Sắc mặt thật là khó nhìn!” Nói xong, vươn tay ra xoa xoa cái trán của hắn, lập tức lại thất thanh nói: “Trời ạ! Ngươi lên cơn sốt a! Buổi trưa không uống thuốc, lại ra gió, cho nên mới phát sốt có đúng không?”
“Tiểu Sơ Tử. . . . .” Sở Vân Hách khẽ di chuyển môi, nhìn chằm chằm vào gương mặt của nàng đang gần trong gang tấc, nhìn đôi mắt làm cho người ta mất hồn của nàng, lại nhìn vẻ mặt nàng đang chất đầy lo lắng, nhất thời giống như có xương mắc tại cổ họng, “Bổn vương không phải là bảo ngươi hồi cung sao?”
“Ta. . . . . Nô tài là tìm Tiểu Xuyên Tử có chuyện, nô tài. . . . .”
“Thái giám?” Lông mày của Sở Vân Hách nhảy lên, kinh ngạc lên tiếng cắt đứt, nhưng trong nháy mắt lại xanh mét cả mặt, “Lớn mật! Thái giám trong cung lại dám tự mình xuất cung, lại dám coi nhẹ bổn vương, phải bị tội gì!”
Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ chậm rãi quay đầu lại, ngồi thẳng lên, không tránh né chút nào nhìn thẳng Sở Vân Lan, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận càng thêm xanh mét, “Ngươi là vương gia nào, ta không biết ngươi! Ta là được Cửu công chúa mang ra khỏi cung tới đây, ta là tới hầu hạ Bát vương gia uống thuốc đấy! Hắn cũng đã bị bệnh thành ra như vậy rồi, ngươi lại còn nói những lời nói đả thương tâm người khác, ngươi là ca ca hắn cái gì! Nếu như hắn chết các ngươi không chú ý, ta chú ý!”
Nói xong, ánh mắt tức giận khiêu khích của Đoàn Cẩm Sơ không yếu đi chút nào, đột nhiên nàng nghĩ đến, nếu như thân thể Đoàn Cẩm Sơ này chết, hồn phách của nàng sẽ có khả năng trở về!
“Đem ra ngoài!”
Tiếng nói lạnh nhạt mang theo vài lần vô lực từ bên trong màn vang lên, Sở Vân Hách không mở mắt, lông mày trên gương mặt tuấn tú chau lại vô cùng chặt, một tay từ trong áo ngủ bằng gấm đưa ra, nắm lấy một góc khăn trên trán, chậm rãi kéo xuống, cùng lúc nói: “Toàn bộ đi ra ngoài!”
“Vương gia!”
Cẩn Nhi, Huệ Nhi, Tân Lan, Y Nhân, Tiểu Xuyên Tử, quản gia cùng kêu lên, sau đó nặng nề quỳ xuống đất, “Nô tì ( nô tài ) cầu xin vương gia uống thuốc!”
“Bát đệ, ngươi đang làm cái gì vậy? Ngươi làm chuyện này cho ai nhìn?” Sắc mặt Sở Vân Lan giận dữ, một tay lấy màn xốc lên, lớn tiếng trách mắng, “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ngươi cố ý gặp mưa bị bệnh để phụ hoàng chú ý sao, phụ hoàng không có tự mình đến, ngươi lại cố ý không uống thuốc phải không?”
Quản gia Nghiêm Du vội vàng dập đầu giải thích, “An Bình vương gia bớt giận! Chủ tử nhà ta cũng không phải là. . . . .”
“Câm miệng!” Sở Vân Lan hừ lạnh một tiếng cắt đứt, lại nhìn về phía Sở Vân Hách vẫn đang nhắm mắt như cũ, khóe miệng giương lên, cười khẩy nói: “Bát đệ, dù sao hôm nay ta là phụng mệnh phụ hoàng đem thuốc bổ tới cho ngươi, ngươi muốn nửa sống nửa chết cũng là chuyện của ngươi, dù cho ngươi chết cũng sẽ không có người chú ý đến ngươi!”
Ngoài cửa, nắm tay của Đoàn Cẩm Sơ dùng sức xiết chặt, nàng là đi theo sau Tân Lan cùng Y Nhân tới, vốn là áp vào trên cửa muốn nghe một chút xem bên trong xảy ra chuyện gì, bởi vì trong tay Tân Lan bưng thuốc. . . . . Kết quả. . . . . .
Có lẽ là bởi vì một bữa cơm chi ân của Sở Vân Hách làm cho đáy lòng nàng mềm mại, có lẽ là bởi vì lời nói của Sở Vân Lan quá mức chói tai, nàng là một hạ nhân cũng nghe không vô. . . . . .
Cơ hồ là sẽ có hậu quả gì cũng không còn quan trọng, Đoàn Cẩm Sơ “Bùm!” một tiếng dùng sức đẩy cửa ra, lắc mình đi vào!
Một âm thanh chợt vang lên, tất cả mọi người trong phòng kinh hãi quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc!
Sở Vân Hách cũng đột ngột mở mắt, đang lúc liếc mắt nhìn chằm chằm, trong bụng nhất thời căng thẳng!
“Bát đại gia!”
Đoàn Cẩm Sơ vòng qua bình phong, mấy bước đi vào, không nhìn những người một cái, vội vã đi tới bên giường, nghiêng mình về phía Sở Vân Hách, tiếp đó, đôi mi thanh tú lập tức nhíu lại, “Mới vừa rồi không phải ngươi còn rất tốt sao? Thế nào lại bị bệnh? Sắc mặt thật là khó nhìn!” Nói xong, vươn tay ra xoa xoa cái trán của hắn, lập tức lại thất thanh nói: “Trời ạ! Ngươi lên cơn sốt a! Buổi trưa không uống thuốc, lại ra gió, cho nên mới phát sốt có đúng không?”
“Tiểu Sơ Tử. . . . .” Sở Vân Hách khẽ di chuyển môi, nhìn chằm chằm vào gương mặt của nàng đang gần trong gang tấc, nhìn đôi mắt làm cho người ta mất hồn của nàng, lại nhìn vẻ mặt nàng đang chất đầy lo lắng, nhất thời giống như có xương mắc tại cổ họng, “Bổn vương không phải là bảo ngươi hồi cung sao?”
“Ta. . . . . Nô tài là tìm Tiểu Xuyên Tử có chuyện, nô tài. . . . .”
“Thái giám?” Lông mày của Sở Vân Hách nhảy lên, kinh ngạc lên tiếng cắt đứt, nhưng trong nháy mắt lại xanh mét cả mặt, “Lớn mật! Thái giám trong cung lại dám tự mình xuất cung, lại dám coi nhẹ bổn vương, phải bị tội gì!”
Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ chậm rãi quay đầu lại, ngồi thẳng lên, không tránh né chút nào nhìn thẳng Sở Vân Lan, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận càng thêm xanh mét, “Ngươi là vương gia nào, ta không biết ngươi! Ta là được Cửu công chúa mang ra khỏi cung tới đây, ta là tới hầu hạ Bát vương gia uống thuốc đấy! Hắn cũng đã bị bệnh thành ra như vậy rồi, ngươi lại còn nói những lời nói đả thương tâm người khác, ngươi là ca ca hắn cái gì! Nếu như hắn chết các ngươi không chú ý, ta chú ý!”
Nói xong, ánh mắt tức giận khiêu khích của Đoàn Cẩm Sơ không yếu đi chút nào, đột nhiên nàng nghĩ đến, nếu như thân thể Đoàn Cẩm Sơ này chết, hồn phách của nàng sẽ có khả năng trở về!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.