Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 163: Lại nhìn ta! Ta sẽ ăn luôn chàng!
Sở Thanh
04/09/2018
Nhưng mà, không đợi đến ngày mai, bởi vì khó khăn lắm Đoàn Cẩm Sơ mới đến
được một lần, Sở Vân Hách quyết tâm muốn bồi bổ thân thể của nàng thật
tốt, để nàng ăn thật ngon. Cho nên, bữa tối vừa xong, liền sai người đi
phòng ăn truyền lời. Mà đầu bếp phòng ăn làm việc cũng nhanh nhẹn, không bao lâu đã đưa đến hai danh sách thực đơn lớn.
"Sơ nhi! Nhìn kỹ xem, danh sách này là thực đơn món ăn miền Nam, danh sách này là thực đơn món ăn miền Bắc, nàng đọc lên món nào thích ăn, ta viết lên giấy! Còn những món nào nàng thích mà trên thực đơn không có, nàng cứ việc nói, ta lại tìm đầu bếp khác vào phủ, nấu riêng cho nàng ăn!"
Sở Vân Hách vừa nói, vừa trải chỗ giấy Tuyên Thành còn trống lên bàn, cầm bút lông lên chấm nhúng trên nghiên mực, sau đó nhẹ nhàng cười nhìn Đoàn Cẩm Sơ. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, khóe miệng cười càng cong hơn: "Sơ nhi! Nàng cũng đừng nghĩ phải tiết kiệm bạc cho ta, ta không có nghèo như nàng tưởng vậy đâu!"
Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ bất mãn liếc mắt xem thường, còn nói nữa. Chỉ cần đem xe ngựa ra so sánh, nếu chưa từng ngồi xe ngựa Sở Vân Ly, nếu trước nữa chưa từng ngồi xe ngựa Cửu công chúa, nàng cũng thấy bình thường. Nhưng, có so sánh mới biết, bạn trai nàng thật sự nghèo nhất trong các hoàng tử công chúa. Bởi vì không có phong hào, không có công sự, đương nhiên sẽ thiếu rất nhiều lương bổng, cũng sẽ không có cơ hội nhận hối lộ. Có điều, nhận hối lộ dường như không tốt lắm nha.
Lại nhìn thư phòng này của hắn, thật đơn giản. Liếc mắt nhìn xung quanh, cũng không có treo tranh chữ cổ gì, hai hàng giá sách, áng thư rộng lớn, một bộ ghế gỗ Lê khắc hoa, mấy bồn hoa. Chỉ có một thứ nhiều đó là trên án thư đặt không ít tập sách lam (xanh dương), cũng không biết đó là gì.
Tò mò mở to hai mắt, muốn hỏi bộ sách lam kia là cái gì, lại đột nhiên nhớ tới lúc trước nàng tự tiện xâm nhập thư phòng hắn, nghe loáng thoáng gì đó, nhưng vì không thèm để ý, cho nên giờ muốn nhớ lại, lại không nhớ được! Tóm lại, hình như là rất thần bí. Vì vậy, hơi mím môi, lại đem vấn đề nuốt xuống bụng.
"Nhanh lên! Nghĩ xem muốn ăn món nào?" Sở Vân Hách chờ lâu, cau mày thúc giục.
"Ừ!"
Đoàn Cẩm Sơ đáp một tiếng, lúc này mới cúi đầu nhìn thực đơn. Nhưng càng xem càng giật mình, ánh mắt nhìn xuống cột phối liệu cuối cùng, nhịn không được bật thốt lên nói: "Môi lừa, lưỡi hươu, tim ngỗng, gan vịt. . . . Trời ạ, một đầu lừa chỉ ăn cái môi sao? Còn có hươu, còn có ngỗng. . . .!"
Than thở một hơi dài xuống, Đoàn Cẩm Sơ vội ném thực đơn như củ khoai lang bỏng tay này xuống bàn, lắc đầu liên tục: "Không cần không cần! Hiện giờ ta ăn uống rất tốt, không cần bồi bổ!"
"Sơ nhi! Ta đã nói! Nàng không cần giúp ta tiết kiệm bạc, cho nàng ăn mặc phủ phê cả đời cũng không lo!" Sở Vân Hách thở dài, không vui nói.
"Ai nha! Ta là loại người tham lam hư vinh đó sao? Những thức ăn này đều quá xa xỉ, nếu ta ăn như vậy, chàng có thể chịu được bao lâu chứ, cuộc sống sau này phải làm sao? Huống chi ta cũng chưa thấy chàng ăn như thế, chàng cũng đừng vì ta mà phô trương lãng phí, cơm trắng rau xanh của nô tài ta ăn quen rồi, nếu chàng đau lòng ta vậy chỉ cần thêm món ăn mặn là được!" Đoàn Cẩm Sơ tức giận, trừng mi quắc mắt oán trách.
Sở Vân Hách nghe xong dở khóc dở cười, tuy nhiên, trong lòng lại ngọt lịm. Thế nhân đều yêu bạc, vì bạc có thể đánh mất tất cả lương tâm đạo đức, có thể hư tình giả ý, có thể a dua nịnh hót. Mấy năm trước, hắn ngấm ngầm dốc sức bôn ba bên ngoài, thấy quá nhiều dạng người muôn hình muôn vẻ, thấy nhiều người vì bạc có thể liếm đầu ngón chân người khác. Hiện tại, gặp được nữ nhân thật lòng như vậy với hắn, như thế không phải là may mắn của hắn hay sao?
Gác bút lông xuống, kéo nàng ngồi lên đùi hắn, hai tay từ sau lưng vòng qua ôm lấy nàng, gác cằm lên vai nàng, thầm thì: "Sơ nhi! Ta biết nàng đều suy nghĩ cho ta tất cả! Nhưng nàng phải tin tưởng ta! Gả cho ta nàng sẽ hạnh phúc! Ta sẽ không để nàng chịu chút cực khổ nào, vinh hoa phú quý, giang sơn thiên hạ, nàng muốn cái gì, ta đều có thể lấy cho nàng ngay! Nàng tin không? Tin ta không?"
"Vân Hách! Hạnh phúc ta muốn không phải những thứ này! Mà là bất cứ lúc nào chàng cũng có thể cho ta tin tưởng! Là chúng ta ân ân ái ái, là chúng ta cả đời bên nhau, là chúng ta và hài tử một nhà tương thân tương ái! Những điều này tiền tài không mua được!" Đoàn Cẩm Sơ mỉm cười quay đầu lại, nhìn Sở Vân Hách, lại mặt nghiêm túc nói: "Vân Hách! Ta không cần huyết tinh tranh đấu, không cần chàng lấy giang sơn gì cho ta, chỉ cần chàng bình an ở bên cạnh ta, ta đã thỏa mãn rồi!"
Sở Vân Hách nhìn nàng thật lâu, chăm chú thâm tình, không nói gì, không hứa hẹn gì, cũng chưa cam kết gì, chỉ chuyên chú ngắm nàng, đem mỗi ngày mỗi đêm tưởng nhớ hòa tan trong ánh mắt này.
Với thiên hạ, hắn có thể hô phong hoán vũ, có thể một tay che trời. Nhưng trong mắt nàng, chỉ là một hoàng tử Vương gia hèn mọn, không quyền không thế, không vàng không bạc, thậm chí tương lai không có khả năng được kế vị, rất có thể bị dẫm nát dưới chân mọi người. Một khi hoàn toàn thất thế, thì ngay cả bách tính thường dân cũng không bằng. Nàng sẽ không ngốc nghếch đến nỗi không phán đoán ra trước mắt địa vị hắn khác biệt với Sở Vân Ly, nhưng nàng vẫn yêu hắn. Điều này làm hắn vô cùng vui mừng, may mắn mình không nhìn lầm người, không yêu sai người.
"Chàng! Chàng làm gì nhìn ta dữ vậy?" Đoàn Cẩm Sơ bị nhìn, ửng hồng má phấn, nũng nịu một tiếng. Tay xinh che hai mắt Sở Vân Hách, miệng lại hé ra, nhưng khoa trương lưu loát nói: "Không được nhìn ta! Lại nhìn ta, ta sẽ ăn luôn chàng!"
"Ha ha. . . .!" Sở Vân Hách buồn cười, tùy ý cho Đoàn Cẩm Sơ đùa giỡn, hơi nhếch môi cười: "Được! Vậy nàng ăn đi! Bổn vương đồng ý làm điểm tâm của nàng!"
"Phốc . . .!"
Đoàn Cẩm Sơ phun cười ra tiếng, ôm chầm bả vai Sở Vân Hách, cười cười run rẩy hết cả người: "Ha ha! Bạn trai của ta đúng là không giống người thường nha! Sắc cũng sắc thật văn nhã! Không thô tục chút nào!" (sắc: dê xồm, không đứng đắn)
"Sơ nhi! Bạn trai là thế nào? Nàng xem ta như bằng hữu của nàng sao?" khuôn mặt tuấn tú của Sở Vân Hách đen lại, giọng điệu thật tệ chất vấn.
"Ha ha ha!"
Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ cười càng dữ dội, nghiêng ngả cả người, nhìn Sở Vân Hách trễ môi xuống, sau đó nhìn mặt hắn đầy vạch đen lại cười tiếp, cười không ngừng làm người nào đó hoàn toàn nổi giận, một ngụm hôn lên môi của nàng, chặn toàn bộ tiếng cười của nàng nuốt ngược vào trong, hôn đến khi nàng đỏ bừng cả mặt, hô hấp không thông, mới rời môi ra, âm trầm hỏi: "Còn cười nữa không?"
Lập tức Đoàn Cẩm Sơ ngoan ngoãn lắc đầu.
"Nói! Ta chỉ là bạn trai của nàng sao? Bạn trai là thế nào?" Sở Vân Hách tiếp tục ép hỏi.
"Sặc! Vân Hách chàng! Ha ha! Thật đáng yêu nha!" Đoàn Cẩm Sơ thật giỏi, liền sẹo đã quên đau (ý nói không nhớ trừng phạt vừa rồi), nhịn không được lại cười rộ lên. Sở Vân Hách nổi nóng, cúi đầu, lại muốn dùng nụ hôn chặn miệng nàng lại, nàng mới vội ngừng cười nói nói: "Thẳng thắn được khoan hồng! Ta nói ta nói! Chàng chính là bạn trai của ta đó! Người tình trước khi kết hôn gọi là bạn trai, chờ khi kết hôn, chàng chính là ông xã của ta!"
"Sơ nhi! Nhìn kỹ xem, danh sách này là thực đơn món ăn miền Nam, danh sách này là thực đơn món ăn miền Bắc, nàng đọc lên món nào thích ăn, ta viết lên giấy! Còn những món nào nàng thích mà trên thực đơn không có, nàng cứ việc nói, ta lại tìm đầu bếp khác vào phủ, nấu riêng cho nàng ăn!"
Sở Vân Hách vừa nói, vừa trải chỗ giấy Tuyên Thành còn trống lên bàn, cầm bút lông lên chấm nhúng trên nghiên mực, sau đó nhẹ nhàng cười nhìn Đoàn Cẩm Sơ. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, khóe miệng cười càng cong hơn: "Sơ nhi! Nàng cũng đừng nghĩ phải tiết kiệm bạc cho ta, ta không có nghèo như nàng tưởng vậy đâu!"
Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ bất mãn liếc mắt xem thường, còn nói nữa. Chỉ cần đem xe ngựa ra so sánh, nếu chưa từng ngồi xe ngựa Sở Vân Ly, nếu trước nữa chưa từng ngồi xe ngựa Cửu công chúa, nàng cũng thấy bình thường. Nhưng, có so sánh mới biết, bạn trai nàng thật sự nghèo nhất trong các hoàng tử công chúa. Bởi vì không có phong hào, không có công sự, đương nhiên sẽ thiếu rất nhiều lương bổng, cũng sẽ không có cơ hội nhận hối lộ. Có điều, nhận hối lộ dường như không tốt lắm nha.
Lại nhìn thư phòng này của hắn, thật đơn giản. Liếc mắt nhìn xung quanh, cũng không có treo tranh chữ cổ gì, hai hàng giá sách, áng thư rộng lớn, một bộ ghế gỗ Lê khắc hoa, mấy bồn hoa. Chỉ có một thứ nhiều đó là trên án thư đặt không ít tập sách lam (xanh dương), cũng không biết đó là gì.
Tò mò mở to hai mắt, muốn hỏi bộ sách lam kia là cái gì, lại đột nhiên nhớ tới lúc trước nàng tự tiện xâm nhập thư phòng hắn, nghe loáng thoáng gì đó, nhưng vì không thèm để ý, cho nên giờ muốn nhớ lại, lại không nhớ được! Tóm lại, hình như là rất thần bí. Vì vậy, hơi mím môi, lại đem vấn đề nuốt xuống bụng.
"Nhanh lên! Nghĩ xem muốn ăn món nào?" Sở Vân Hách chờ lâu, cau mày thúc giục.
"Ừ!"
Đoàn Cẩm Sơ đáp một tiếng, lúc này mới cúi đầu nhìn thực đơn. Nhưng càng xem càng giật mình, ánh mắt nhìn xuống cột phối liệu cuối cùng, nhịn không được bật thốt lên nói: "Môi lừa, lưỡi hươu, tim ngỗng, gan vịt. . . . Trời ạ, một đầu lừa chỉ ăn cái môi sao? Còn có hươu, còn có ngỗng. . . .!"
Than thở một hơi dài xuống, Đoàn Cẩm Sơ vội ném thực đơn như củ khoai lang bỏng tay này xuống bàn, lắc đầu liên tục: "Không cần không cần! Hiện giờ ta ăn uống rất tốt, không cần bồi bổ!"
"Sơ nhi! Ta đã nói! Nàng không cần giúp ta tiết kiệm bạc, cho nàng ăn mặc phủ phê cả đời cũng không lo!" Sở Vân Hách thở dài, không vui nói.
"Ai nha! Ta là loại người tham lam hư vinh đó sao? Những thức ăn này đều quá xa xỉ, nếu ta ăn như vậy, chàng có thể chịu được bao lâu chứ, cuộc sống sau này phải làm sao? Huống chi ta cũng chưa thấy chàng ăn như thế, chàng cũng đừng vì ta mà phô trương lãng phí, cơm trắng rau xanh của nô tài ta ăn quen rồi, nếu chàng đau lòng ta vậy chỉ cần thêm món ăn mặn là được!" Đoàn Cẩm Sơ tức giận, trừng mi quắc mắt oán trách.
Sở Vân Hách nghe xong dở khóc dở cười, tuy nhiên, trong lòng lại ngọt lịm. Thế nhân đều yêu bạc, vì bạc có thể đánh mất tất cả lương tâm đạo đức, có thể hư tình giả ý, có thể a dua nịnh hót. Mấy năm trước, hắn ngấm ngầm dốc sức bôn ba bên ngoài, thấy quá nhiều dạng người muôn hình muôn vẻ, thấy nhiều người vì bạc có thể liếm đầu ngón chân người khác. Hiện tại, gặp được nữ nhân thật lòng như vậy với hắn, như thế không phải là may mắn của hắn hay sao?
Gác bút lông xuống, kéo nàng ngồi lên đùi hắn, hai tay từ sau lưng vòng qua ôm lấy nàng, gác cằm lên vai nàng, thầm thì: "Sơ nhi! Ta biết nàng đều suy nghĩ cho ta tất cả! Nhưng nàng phải tin tưởng ta! Gả cho ta nàng sẽ hạnh phúc! Ta sẽ không để nàng chịu chút cực khổ nào, vinh hoa phú quý, giang sơn thiên hạ, nàng muốn cái gì, ta đều có thể lấy cho nàng ngay! Nàng tin không? Tin ta không?"
"Vân Hách! Hạnh phúc ta muốn không phải những thứ này! Mà là bất cứ lúc nào chàng cũng có thể cho ta tin tưởng! Là chúng ta ân ân ái ái, là chúng ta cả đời bên nhau, là chúng ta và hài tử một nhà tương thân tương ái! Những điều này tiền tài không mua được!" Đoàn Cẩm Sơ mỉm cười quay đầu lại, nhìn Sở Vân Hách, lại mặt nghiêm túc nói: "Vân Hách! Ta không cần huyết tinh tranh đấu, không cần chàng lấy giang sơn gì cho ta, chỉ cần chàng bình an ở bên cạnh ta, ta đã thỏa mãn rồi!"
Sở Vân Hách nhìn nàng thật lâu, chăm chú thâm tình, không nói gì, không hứa hẹn gì, cũng chưa cam kết gì, chỉ chuyên chú ngắm nàng, đem mỗi ngày mỗi đêm tưởng nhớ hòa tan trong ánh mắt này.
Với thiên hạ, hắn có thể hô phong hoán vũ, có thể một tay che trời. Nhưng trong mắt nàng, chỉ là một hoàng tử Vương gia hèn mọn, không quyền không thế, không vàng không bạc, thậm chí tương lai không có khả năng được kế vị, rất có thể bị dẫm nát dưới chân mọi người. Một khi hoàn toàn thất thế, thì ngay cả bách tính thường dân cũng không bằng. Nàng sẽ không ngốc nghếch đến nỗi không phán đoán ra trước mắt địa vị hắn khác biệt với Sở Vân Ly, nhưng nàng vẫn yêu hắn. Điều này làm hắn vô cùng vui mừng, may mắn mình không nhìn lầm người, không yêu sai người.
"Chàng! Chàng làm gì nhìn ta dữ vậy?" Đoàn Cẩm Sơ bị nhìn, ửng hồng má phấn, nũng nịu một tiếng. Tay xinh che hai mắt Sở Vân Hách, miệng lại hé ra, nhưng khoa trương lưu loát nói: "Không được nhìn ta! Lại nhìn ta, ta sẽ ăn luôn chàng!"
"Ha ha. . . .!" Sở Vân Hách buồn cười, tùy ý cho Đoàn Cẩm Sơ đùa giỡn, hơi nhếch môi cười: "Được! Vậy nàng ăn đi! Bổn vương đồng ý làm điểm tâm của nàng!"
"Phốc . . .!"
Đoàn Cẩm Sơ phun cười ra tiếng, ôm chầm bả vai Sở Vân Hách, cười cười run rẩy hết cả người: "Ha ha! Bạn trai của ta đúng là không giống người thường nha! Sắc cũng sắc thật văn nhã! Không thô tục chút nào!" (sắc: dê xồm, không đứng đắn)
"Sơ nhi! Bạn trai là thế nào? Nàng xem ta như bằng hữu của nàng sao?" khuôn mặt tuấn tú của Sở Vân Hách đen lại, giọng điệu thật tệ chất vấn.
"Ha ha ha!"
Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ cười càng dữ dội, nghiêng ngả cả người, nhìn Sở Vân Hách trễ môi xuống, sau đó nhìn mặt hắn đầy vạch đen lại cười tiếp, cười không ngừng làm người nào đó hoàn toàn nổi giận, một ngụm hôn lên môi của nàng, chặn toàn bộ tiếng cười của nàng nuốt ngược vào trong, hôn đến khi nàng đỏ bừng cả mặt, hô hấp không thông, mới rời môi ra, âm trầm hỏi: "Còn cười nữa không?"
Lập tức Đoàn Cẩm Sơ ngoan ngoãn lắc đầu.
"Nói! Ta chỉ là bạn trai của nàng sao? Bạn trai là thế nào?" Sở Vân Hách tiếp tục ép hỏi.
"Sặc! Vân Hách chàng! Ha ha! Thật đáng yêu nha!" Đoàn Cẩm Sơ thật giỏi, liền sẹo đã quên đau (ý nói không nhớ trừng phạt vừa rồi), nhịn không được lại cười rộ lên. Sở Vân Hách nổi nóng, cúi đầu, lại muốn dùng nụ hôn chặn miệng nàng lại, nàng mới vội ngừng cười nói nói: "Thẳng thắn được khoan hồng! Ta nói ta nói! Chàng chính là bạn trai của ta đó! Người tình trước khi kết hôn gọi là bạn trai, chờ khi kết hôn, chàng chính là ông xã của ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.