Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 98: Ưng thuận cam kết, vội lên đường
Sở Thanh
09/12/2017
"Sơ Nhi!" Sở Vân Hách bị đẩy lui hai bước, đôi tay giữ trên vai Đoàn Cẩm Sơ, đôi mắt thâm
thúy u ám, chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt nàng, từng chữ từng câu nói:
"Đừng kiên quyết cắt đứt chối bỏ ta, nàng đột nhiên nói vấn đề ta chưa
từng nghe qua như vậy, ta nhất thời khó hiểu, nhưng mà ta sẽ nghiêm túc
suy nghĩ, cho ta một ít thời gian có được không?"
"Không được không được, nhất định không! Nói cho chàng biết Sở Vân Hách, đây là ranh giới cuối cùng của ta, ta có thể vì chàng buông tha thân phận cá nhân, chân thật phơi bày tất cả, điều kiện của ta cũng chỉ có một, ta không cùng người chung thị nhất phu, ta muốn một chồng một vợ, cả đời một đời một đôi! Chàng làm không được, cũng đừng tới trêu chọc ta, bỏ qua một thân cây như ta, đi tìm mảng rừng rậm lớn những kẻ khác đi!" Đoàn Cẩm Sơ giận đến muốn dậm chân, giọng nói thái độ kiên quyết gầm nhẹ nói.
Sở Vân Hách bị chấn động màng nhĩ, nhìn Đoàn Cẩm Sơ thần sắc bi thương, môi mỏng run rẩy, vừa nghĩ nên trấn an nàng thế nào, thì mắt nàng đã lăn ngấn lệ, lại bắt đầu dùng sức xua đuổi hắn, tiếp tục gầm nhẹ nói: "Ta không thích ngươi, không cần không muốn, ta thích chó thích mèo cũng không muốn thích ngươi, ngươi cút ngay cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, đời này cũng không muốn nhìn thấy ngươi!"
"Sơ Nhi!"
Giọng Sở Vân Hách khàn khàn khẽ gọi một tiếng, nước mắt nàng đả thương lòng hắn, lời của nàng đau nhói tim hắn, hắn ôm chầm lấy nàng vào ngực, ôm chặt nàng, vội vàng nói nhỏ: "Sơ Nhi nàng đừng khóc, nàng muốn sao cũng được, chỉ cần nàng nguyện ý ở cùng ta một chỗ, ta có thể vì nàng sống một chồng một vợ, có thể, nàng phải tin tưởng ta, vừa rồi chẳng qua là ta chưa kịp thích ứng, nàng đừng tức giận đừng trách ta, ta không biết cách dỗ nữ nhân, cho nên không biết làm sao cho nàng vui vẻ, có thể ta càng dỗ càng hỏng, dù sao, dù sao trong lòng ta chỉ nghĩ, ta không muốn nàng rời bỏ ta, ta không chịu được nàng khóc, ta thích dáng vẻ tươi cười của nàng, Sơ Nhi, nàng cười cho ta xem có được không?"
"Ô ô. . . . . . Cười cười cười. . . . . . Cười cái đầu chàng! Bản đại gia hiện tại tâm tình khó chịu, cực độ khó chịu! Cải tạo nam tử chung tình thất bại, còn phải khóc đỏ mũi mới thành công một nửa, ta sao lại thất bại vậy đây!" Đoàn Cẩm Sơ càng khóc càng thương tâm, càng nói càng muốn khóc, nam nhân này so với trong tiểu thuyết không giống nhau a, ôi thôi không tốt, số mệnh nàng không tốt, ông trời, để cho nàng lần nữa xuyên qua trở lại đi!
Sở Vân Hách nghe có chút lờ mờ phát giác ra, mặc dù câu chữ khác biệt hắn nghe không hiểu, nhưng vẫn không ảnh hưởng ý nghĩa tổng thể, vì vậy, lại vội trấn an nói: "Không thất bại, không thất bại , nàng thành công, là toàn bộ thành công, ta đáp ứng nàng, đáp ứng nàng tất cả!"
"Thật sao? Không có lừa gạt ta sao?" Đoàn Cẩm Sơ ngước mắt lệ, chun chun lỗ mũi hỏi.
"Thật, ta bảo đảm sau khi ra ngoài tuyệt không đụng một nữ nhân, dù sao ta thanh tâm quả dục nhiều ngày như vậy, cũng đã thành thói quen, vậy nàng chờ ta trở lại liền làm nữ nhân của ta, có được không?" Sở Vân Hách duỗi ngón tay lên khóe mắt nàng nhẹ lau ngấn lệ, vẻ mặt cầu tài cười cười mong đợi hỏi.
"Chàng chàng, chàng không phải nói muốn trực tiếp như vậy nha, làm cho người ta không biết phải trả lời thế nào" Đoàn Cẩm Sơ đỏ mặt cả lên, nũng nịu một câu, vội đem mặt giấu vào ngực Sở Vân Hách.
Sở Vân Hách không nhịn được khẽ cười lên, "Ha ha, nha đầu, xấu hổ à? Đó chính là đáp ứng rồi, ta sẽ ghi ở trong lòng, khi hồi kinh ta muốn thấy nàng vui vẻ đón ta, ta sẽ phân phó Lộ tổng quản, nàng cần gì cứ tìm hắn."
"Ừ, biết rồi!" Đoàn Cẩm Sơ trả lời một tiếng, vẫn ngượng ngùng không dám ngẩng đầu, lòng tràn đầy ngọt ngào, bất kể hắn có làm hay không, ít nhất là đáp ứng nàng một chồng một vợ rồi, thật tốt, thật tốt a!
Mắt nhìn ra cửa sổ, nhìn sắc trời, Sở Vân Hách than nhỏ một mạch, "Sơ Nhi, canh giờ đã trễ lắm rồi, ta phải đi, thật sự không rời được nàng, đáng tiếc không thể mang theo nàng lên đường, không được như thế . . . . ."
Đoàn Cẩm Sơ từ trong ngực Sở Vân Hách ngẩng đầu lên, nhìn theo ra cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức chán nản, không kìm lòng được ôm ngược lại hắn. Thân thể hắn run rẩy, thì thầm một tiếng, "Sơ Nhi. . . . . ."
"Hử?" Đoàn Cẩm Sơ ngước mặt, nhìn lên hắn.
Sở Vân Hách đột nhiên cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên môi nàng, lưu lại chốc lát trên vành môi, rồi tiến quân thần tốc vào khoang miệng nàng, lưỡi linh xảo cuốn lấy ngọt thơm của nàng, cuồng dã liếm láp răng nàng, hôn kịch liệt bá đạo, hôn điên cuồng quyết tuyệt, hận không thể khảm nàng vào thân thể mình, vội vàng ôm nàng chặt hơn, không cho nàng một cơ hội thở dốc. . . . . .
"Ngô. . . . . . Ừ. . . . . ."
Đoàn Cẩm Sơ hô hấp không thông, hai gò má đỏ lên, cảm giác nghẹn thở sắp chết, theo bản năng khước từ hắn, ngọ ngoạy đầu nhắc nhở hắn. Dường như hắn phát giác, dần dần thả nhẹ lực độ, dịu dàng lưu luyến, triền miên không nghỉ, tình đến chỗ sâu, nàng bắt đầu nồng nhiệt hôn trả hắn, phản ứng của nàng, làm hắn kinh hỉ vạn phần, tiếp theo hôn càng thêm nhiệt liệt, nan xá nan phân. . . . . .
Hồi lâu, hắn khó khăn lưu luyến rời đôi môi nàng, hai người trán kề trán môi kề môi, gương mặt tuấn tú ửng hồng, thở dốc không ngừng thì thầm nói: "Sơ Nhi, ta thật cảm tạ ông trời để cho nàng là nữ nhân, hiện ta thật vui vẻ thật kích động, có nàng bên cạnh ta bầu bạn, ta không bao giờ hối hận, đời này kiếp này, chúng ta không xa không rời được chứ?"
"Ừ, được, không xa không rời!" Đoàn Cẩm Sơ rưng rưng cười, nặng nề gật đầu.
Sở Vân Hách mặt giãn ra, buông Đoàn Cẩm Sơ, ngưng mắt thật sâu nhìn nàng một lúc lâu, mới xoay người, dứt khoát rời đi.
"Vân Hách, bảo trọng!"
Sau lưng, vang lên giọng nàng tha thiết dặn dò, hắn quay đầu lại, gật đầu cười, "Sơ Nhi, nàng cũng vậy, bảo trọng!"
Bốn mắt nhìn nhau, cùng cười một tiếng, hắn kéo cửa ra, vội rời đi.
Bên ngoài Bát vương phủ, cờ thưởng phiêu diêu, vệ binh chờ xuất phát, quan viên công bộ được phái đi Giang Âm lần này đang đợi đầy sân, tất cả lo lắng đợi Bát Vương gia ra xuất hiện.
Canh giờ đã đến, người vẫn không thấy. . . . . .
Đột nhiên, "Lộc cộc lộc cộc" tiếng vó ngựa vang lên, mọi người tìm theo tiếng mà trông, chỉ thấy một khoái mã phi như bay đến, đang cưỡi trên ngựa, đương nhiên một thân trường bào tím Bát Vương gia!
Phóng mình xuống ngựa, Sở Vân Hách không để ý tới tiếng mọi người thỉnh an, bước nhanh đến đại môn, hướng Dự Viên đi vào.
Trong phòng, Sở Vân Hách nhanh chóng viết một phong thơ, gấp lại sau đó, giao vào tay tiểu Xuyên tử, sắc mặt ngưng trọng phân phó nói: "Tiểu Xuyên tử, ngươi chuyến này không cần theo Bổn vương, Bổn vương lệnh ngươi đem phong thư này vào cung giao tận tay Lộ tổng quản, sau đó nghe theo Lộ tổng quản an bài, cùng tiểu Sơ tử còn có Tiểu Thuận Tử ở một gian phòng, trước khi Bổn vương hồi kinh, ngươi ở kính sự phòng, nhiệm vụ của ngươi là, thay Bổn vương hầu hạ tiểu Sơ tử ăn uống sinh hoạt hàng ngày, Còn nữa..., quan sát tất cả động hướng tình cảnh của nàng, cách ba ngày dùng bồ câu đưa tin bẩm báo Bổn vương một lần, hiểu không?"
"Chủ tử, tiểu Sơ tử nàng, nàng thật là nữ nhân sao?" Tiểu Xuyên tử kinh ngạc trợn tròn cặp mắt.
Sở Vân Hách gật đầu một cái, "Cho nên, ngươi biết phải làm thế nào rồi đấy, nữ nhân của Bổn vương, không cho phép bất kỳ đôi mắt nào nhòm ngó!"
"Dạ, nô tài tuân lệnh!" Tiểu Xuyên tử giật mình lập tức chắp tay trước trán, gật đầu liên tục.
Ra khỏi đại môn, Sở Vân Hách phiên thân lên ngựa, suất lĩnh đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đi đến bến tàu ở bờ sông . . . . .
"Không được không được, nhất định không! Nói cho chàng biết Sở Vân Hách, đây là ranh giới cuối cùng của ta, ta có thể vì chàng buông tha thân phận cá nhân, chân thật phơi bày tất cả, điều kiện của ta cũng chỉ có một, ta không cùng người chung thị nhất phu, ta muốn một chồng một vợ, cả đời một đời một đôi! Chàng làm không được, cũng đừng tới trêu chọc ta, bỏ qua một thân cây như ta, đi tìm mảng rừng rậm lớn những kẻ khác đi!" Đoàn Cẩm Sơ giận đến muốn dậm chân, giọng nói thái độ kiên quyết gầm nhẹ nói.
Sở Vân Hách bị chấn động màng nhĩ, nhìn Đoàn Cẩm Sơ thần sắc bi thương, môi mỏng run rẩy, vừa nghĩ nên trấn an nàng thế nào, thì mắt nàng đã lăn ngấn lệ, lại bắt đầu dùng sức xua đuổi hắn, tiếp tục gầm nhẹ nói: "Ta không thích ngươi, không cần không muốn, ta thích chó thích mèo cũng không muốn thích ngươi, ngươi cút ngay cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, đời này cũng không muốn nhìn thấy ngươi!"
"Sơ Nhi!"
Giọng Sở Vân Hách khàn khàn khẽ gọi một tiếng, nước mắt nàng đả thương lòng hắn, lời của nàng đau nhói tim hắn, hắn ôm chầm lấy nàng vào ngực, ôm chặt nàng, vội vàng nói nhỏ: "Sơ Nhi nàng đừng khóc, nàng muốn sao cũng được, chỉ cần nàng nguyện ý ở cùng ta một chỗ, ta có thể vì nàng sống một chồng một vợ, có thể, nàng phải tin tưởng ta, vừa rồi chẳng qua là ta chưa kịp thích ứng, nàng đừng tức giận đừng trách ta, ta không biết cách dỗ nữ nhân, cho nên không biết làm sao cho nàng vui vẻ, có thể ta càng dỗ càng hỏng, dù sao, dù sao trong lòng ta chỉ nghĩ, ta không muốn nàng rời bỏ ta, ta không chịu được nàng khóc, ta thích dáng vẻ tươi cười của nàng, Sơ Nhi, nàng cười cho ta xem có được không?"
"Ô ô. . . . . . Cười cười cười. . . . . . Cười cái đầu chàng! Bản đại gia hiện tại tâm tình khó chịu, cực độ khó chịu! Cải tạo nam tử chung tình thất bại, còn phải khóc đỏ mũi mới thành công một nửa, ta sao lại thất bại vậy đây!" Đoàn Cẩm Sơ càng khóc càng thương tâm, càng nói càng muốn khóc, nam nhân này so với trong tiểu thuyết không giống nhau a, ôi thôi không tốt, số mệnh nàng không tốt, ông trời, để cho nàng lần nữa xuyên qua trở lại đi!
Sở Vân Hách nghe có chút lờ mờ phát giác ra, mặc dù câu chữ khác biệt hắn nghe không hiểu, nhưng vẫn không ảnh hưởng ý nghĩa tổng thể, vì vậy, lại vội trấn an nói: "Không thất bại, không thất bại , nàng thành công, là toàn bộ thành công, ta đáp ứng nàng, đáp ứng nàng tất cả!"
"Thật sao? Không có lừa gạt ta sao?" Đoàn Cẩm Sơ ngước mắt lệ, chun chun lỗ mũi hỏi.
"Thật, ta bảo đảm sau khi ra ngoài tuyệt không đụng một nữ nhân, dù sao ta thanh tâm quả dục nhiều ngày như vậy, cũng đã thành thói quen, vậy nàng chờ ta trở lại liền làm nữ nhân của ta, có được không?" Sở Vân Hách duỗi ngón tay lên khóe mắt nàng nhẹ lau ngấn lệ, vẻ mặt cầu tài cười cười mong đợi hỏi.
"Chàng chàng, chàng không phải nói muốn trực tiếp như vậy nha, làm cho người ta không biết phải trả lời thế nào" Đoàn Cẩm Sơ đỏ mặt cả lên, nũng nịu một câu, vội đem mặt giấu vào ngực Sở Vân Hách.
Sở Vân Hách không nhịn được khẽ cười lên, "Ha ha, nha đầu, xấu hổ à? Đó chính là đáp ứng rồi, ta sẽ ghi ở trong lòng, khi hồi kinh ta muốn thấy nàng vui vẻ đón ta, ta sẽ phân phó Lộ tổng quản, nàng cần gì cứ tìm hắn."
"Ừ, biết rồi!" Đoàn Cẩm Sơ trả lời một tiếng, vẫn ngượng ngùng không dám ngẩng đầu, lòng tràn đầy ngọt ngào, bất kể hắn có làm hay không, ít nhất là đáp ứng nàng một chồng một vợ rồi, thật tốt, thật tốt a!
Mắt nhìn ra cửa sổ, nhìn sắc trời, Sở Vân Hách than nhỏ một mạch, "Sơ Nhi, canh giờ đã trễ lắm rồi, ta phải đi, thật sự không rời được nàng, đáng tiếc không thể mang theo nàng lên đường, không được như thế . . . . ."
Đoàn Cẩm Sơ từ trong ngực Sở Vân Hách ngẩng đầu lên, nhìn theo ra cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức chán nản, không kìm lòng được ôm ngược lại hắn. Thân thể hắn run rẩy, thì thầm một tiếng, "Sơ Nhi. . . . . ."
"Hử?" Đoàn Cẩm Sơ ngước mặt, nhìn lên hắn.
Sở Vân Hách đột nhiên cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên môi nàng, lưu lại chốc lát trên vành môi, rồi tiến quân thần tốc vào khoang miệng nàng, lưỡi linh xảo cuốn lấy ngọt thơm của nàng, cuồng dã liếm láp răng nàng, hôn kịch liệt bá đạo, hôn điên cuồng quyết tuyệt, hận không thể khảm nàng vào thân thể mình, vội vàng ôm nàng chặt hơn, không cho nàng một cơ hội thở dốc. . . . . .
"Ngô. . . . . . Ừ. . . . . ."
Đoàn Cẩm Sơ hô hấp không thông, hai gò má đỏ lên, cảm giác nghẹn thở sắp chết, theo bản năng khước từ hắn, ngọ ngoạy đầu nhắc nhở hắn. Dường như hắn phát giác, dần dần thả nhẹ lực độ, dịu dàng lưu luyến, triền miên không nghỉ, tình đến chỗ sâu, nàng bắt đầu nồng nhiệt hôn trả hắn, phản ứng của nàng, làm hắn kinh hỉ vạn phần, tiếp theo hôn càng thêm nhiệt liệt, nan xá nan phân. . . . . .
Hồi lâu, hắn khó khăn lưu luyến rời đôi môi nàng, hai người trán kề trán môi kề môi, gương mặt tuấn tú ửng hồng, thở dốc không ngừng thì thầm nói: "Sơ Nhi, ta thật cảm tạ ông trời để cho nàng là nữ nhân, hiện ta thật vui vẻ thật kích động, có nàng bên cạnh ta bầu bạn, ta không bao giờ hối hận, đời này kiếp này, chúng ta không xa không rời được chứ?"
"Ừ, được, không xa không rời!" Đoàn Cẩm Sơ rưng rưng cười, nặng nề gật đầu.
Sở Vân Hách mặt giãn ra, buông Đoàn Cẩm Sơ, ngưng mắt thật sâu nhìn nàng một lúc lâu, mới xoay người, dứt khoát rời đi.
"Vân Hách, bảo trọng!"
Sau lưng, vang lên giọng nàng tha thiết dặn dò, hắn quay đầu lại, gật đầu cười, "Sơ Nhi, nàng cũng vậy, bảo trọng!"
Bốn mắt nhìn nhau, cùng cười một tiếng, hắn kéo cửa ra, vội rời đi.
Bên ngoài Bát vương phủ, cờ thưởng phiêu diêu, vệ binh chờ xuất phát, quan viên công bộ được phái đi Giang Âm lần này đang đợi đầy sân, tất cả lo lắng đợi Bát Vương gia ra xuất hiện.
Canh giờ đã đến, người vẫn không thấy. . . . . .
Đột nhiên, "Lộc cộc lộc cộc" tiếng vó ngựa vang lên, mọi người tìm theo tiếng mà trông, chỉ thấy một khoái mã phi như bay đến, đang cưỡi trên ngựa, đương nhiên một thân trường bào tím Bát Vương gia!
Phóng mình xuống ngựa, Sở Vân Hách không để ý tới tiếng mọi người thỉnh an, bước nhanh đến đại môn, hướng Dự Viên đi vào.
Trong phòng, Sở Vân Hách nhanh chóng viết một phong thơ, gấp lại sau đó, giao vào tay tiểu Xuyên tử, sắc mặt ngưng trọng phân phó nói: "Tiểu Xuyên tử, ngươi chuyến này không cần theo Bổn vương, Bổn vương lệnh ngươi đem phong thư này vào cung giao tận tay Lộ tổng quản, sau đó nghe theo Lộ tổng quản an bài, cùng tiểu Sơ tử còn có Tiểu Thuận Tử ở một gian phòng, trước khi Bổn vương hồi kinh, ngươi ở kính sự phòng, nhiệm vụ của ngươi là, thay Bổn vương hầu hạ tiểu Sơ tử ăn uống sinh hoạt hàng ngày, Còn nữa..., quan sát tất cả động hướng tình cảnh của nàng, cách ba ngày dùng bồ câu đưa tin bẩm báo Bổn vương một lần, hiểu không?"
"Chủ tử, tiểu Sơ tử nàng, nàng thật là nữ nhân sao?" Tiểu Xuyên tử kinh ngạc trợn tròn cặp mắt.
Sở Vân Hách gật đầu một cái, "Cho nên, ngươi biết phải làm thế nào rồi đấy, nữ nhân của Bổn vương, không cho phép bất kỳ đôi mắt nào nhòm ngó!"
"Dạ, nô tài tuân lệnh!" Tiểu Xuyên tử giật mình lập tức chắp tay trước trán, gật đầu liên tục.
Ra khỏi đại môn, Sở Vân Hách phiên thân lên ngựa, suất lĩnh đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đi đến bến tàu ở bờ sông . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.