Chương 6
Bạch Yến
23/03/2016
Tuyết Hương giao toàn bộ nhiệm vụ quản lý Tuyết Sơn cho Phàm Luân, còn bản thân thì xuất sơn xuống trần thế một thời gian với lý do gì không nói rõ, chỉ nói sơ sài rằng: Muốn xem cuộc sống của con người trần thế thế nào và tìm hiểu nguyên nhân sự lan rộng bất thường của Ác giới.
Mà số Phàm Luân y chắc có duyên với những trọng trách lớn hay sao ấy, cứ mỗi lần có việc lớn lại giao cho y trong khi Phím Thư hay Yến Các, Thiên Lý đều giỏi hơn y mà quận chúa không tin tưởng giao cho. Không biết nhìn y từ đầu đến chân có chỗ nào đáng để tin tưởng giao việc thế nhỉ!
Những ngày đầu, y quẩn quanh Tuyết Sơn tuần tra và trò chuyện với hai con se sẽ lắm chuyện đôi khi thì ngồi tịnh tâm một mình trước gương Thiên Lý, khi buồn thì nhìn vào gương Thiên Lý xem những gì đã xảy ra ở bên ngoài Tuyết Sơn, cuộc sống chỉ toàn vô vị! Nhưng dần về sau y lại cảm thấy rất lạ, gương Thiên Lý dạo này rất nghe lời y, y bảo muốn xem gì Thiên Lý cũng đồng ý, còn nữa những hành tung của quận chúa mà y xem được qua gương cũng rất bí ẩn, đôi chỗ lại vị vấp hình không nhìn thấy được. Còn chuyện đang diễn ra ở Tinh Tuyết đàng y cứ cảm thấy sao sao, nữa thấy Ác giới như có ý đồ xâm chiếm Thiện giới nữa như thấy Ác giới đang rất bình thường hệt như những gì y đã thấy trước đó vài ngày là không hề xảy ra…
Trái với sự yên bình của Tuyết Sơn Tinh Tuyết đang ngày một biến đổi, thế cân bằng giữa Ác giới và Thiện giới đang có xu hướng lệch đi. Ác giới không trực tiếp xâm lấn lãnh thổ của Thiện giới mà chỉ xâm lấn vào suy nghĩ của thần dân Thiện giới.
“Sự toan tính nhen, ích kỷ sẽ đẩy người dân lạc bước vào con đường tội lỗi và rồi phân hóa giai cấp sẽ phát triển đẩy tất cả đến sự thối nát.” Câu nói bất hủ ấy đã làm nên tên tuổi của một kẻ à không phải phải gọi là của một người, người này khi vừa nhắc đến làm người người ngưỡng mộ và vạn vạn kẻ khép mình sợ hãi đó chính là Lạc Khương Ma tử của Ma tộc.
Trong một cuộc chiến sinh tử thì vũ khí là rất quan trọng, thắng thua trong gang tấc 10 phần hết 3 phần là nhờ vào vũ khí chính vì thế kẻ nào có vũ khí vượt trội hơn thì kẻ đó mạnh hơn. Mà nhắc đến vũ khí thì ở Tinh Tuyết đàng có 5 loại vũ khí quý giá nhất, nó quý giá không chỉ vì nó mạnh mà nó còn có nhiều điểm đặc biệt riêng: đứng thứ 5 là Diệu ngọc là viên ngọc được đính trên mão ngọc của Ma thượng có khả năng hồi sinh cho kẻ tử, tuy nhiên cũng có giới hạn đó là người được hồi sinh chỉ có thể sống cuộc đời nữa người nữa ma và hiển nhiên cũng sẽ điều khiển được kẻ đó làm công cụ theo ý mình. Thứ 4 là Linh quang trượng của quận chúa Tuyết Hương có thể tỏa thất quang có thể áp đảo vả vạn mã, chà, cái này chỉ được ghi trong đây thôi chứ các sách khác ở bên ngoài không có ghi chỉ để trống . Thứ 3 là…a, là gương Thiên Lý gia gia. Hì, thứ hai là…
Là Vô Song kiếm bất kể vật gì cũng có thể chém gãy được và bất kỳ kẻ nào cũng có thể giết chết được dù là kẻ bất tử, còn báu vật thứ nhất thì từ thời khai thiên lập địa đã cùng hòa tan với trời đất để tạo ra mọi thứ rồi!
Vừa hay đúng lúc Phím Thư bước vào đã nói hộ câu nói của Phàm Luân biến không gian trầm tịch trở nên sinh động hơn.
Coi bộ đầu óc của se sẻ ngươi cũng còn sài được quá nhỉ?
Hô hô! Những kiến thức căn bản đó mà không nhớ được nữa thì đầu óc đó đúng là đáng bỏ đi!
Hai người có thôi đi không? Muốn chê bay ta thì cứ việc, cần gì tung hứng ẩn ý như vậy nghe rất chói tai!
A…quận chúa đi đã hơn 10 ngày không biết người giờ thế nào nữa!_ Phím Thư ngửi thấy mùi thuốc súng vội nói lảng đổi đề tài.
Vẫn bình thừơng thôi, cứ để người chơi thêm một thời gian nữa cho thư thõa tinh thần đi! Hơn ngàn năm rồi người chưa đặt chân xuống trấn thế!
Hơn ngàn năm, lâu thế cơ à?_ Phàm Luân trố mắt ngạc nhiên.
Ừ! Nhớ lần cuối cùng người rời Tuyết Sơn xuống dưới đó là cách đây gần 2000 năm, đó cũng là lần đầu Phím Thư gặp người và được người cưu mang mang về đây.
Các Yến cũng nhiều chuyện nói thêm:
Chủ nhân không bao giờ tự ý rời khỏi Tuyết Sơn cả, nếu không có chuyện cực kỳ quan trọng xảy đến thì dù nữa bước cũng không bước ra khỏi lãnh địa.
Ngộ ra chuyện gì đó bất thường, Phàm Luân kêu khẽ lên:
“Nếu không có chuyện bất thường” Các Yến nói thật đấy chứ? Vậy lần này, quận chúa rời Tuyết Sơn có phải là vì chuyện cực kỳ nghiêm trọng đang xảy ra?
Các Yến không biết nha!_ Các Yến nhún nhún vai nói nhưng nét mặt thì biểu lộ sự lảng tránh.
Phím Thư cũng không biết gì nha!_ Phím Thư cũng vội lắc đầu hối hả.
Thấy Phàm Luân quay sang nhìn mình, Thiên Lý cũng nhanh miệng nói:
Đừng hỏi ta, ta không biết gì hết.
Gì kỳ thế, quận chúa là chủ nhân của các người mà các người không biết gì nghĩa là sao?_ Đúng, rất đáng nghi, nghe giọng điệu của họ như đang che dấu cái gì đó rất mờ ám.
Thế Phàm Luân không biết sao mà hỏi chúng tôi?_ Các Yến hỏi ngược lại.
“Chúng tôi, 3 người bọn họ từ khi nào chuyển thành một phe rồi? Thật đáng nghi!”
Phàm Luân khác, mọi người khác. Mọi người là thuộc hạ thân cận của quận chúa, việc làm của người mọi người ít nhiều cũng phải biết chút ít gì đó!
Ấy! Nhóc Phàm Luân nè, ta hỏi ngươi nha! Người cuối cùng gặp quận chúa là ngươi, người được quận chúa giao việc cai quản Tuyết Sơn cũng là ngươi vậy mà ngươi còn không biết thì làm sao bọn ta biết được chứ? Đúng không?
Đúng! Đúng!_ Các Yến, Phím Thư vội vuốt đuôi theo Thiên Lý.
A…cái này … KHÔNG ĐÚNG!_ Xém tý y bị gạt rồi, mấy người này thực không thể tin vào miệng lưỡi của bọn họ được mà_ Các người nhất định có chuyện gì đó đang dấu Phàm Luân, nhất định là có! Thiên Lý người nói đi.
Ax! Nói gì? Ta biết gì mà nói.
Phàm Luân chùn mi lại rồi nhanh gương đôi mắt sắc bén của mình về phía hai con se sẽ đang âm thầm chuồn ra ngoài:
Phàm Luân của 500 năm trước và Phàm Luân của bây giờ đã khác rồi, không còn ngu ngốc như xưa đâu! Đừng hòng có ai qua mắt Phàm Luân, ngày hôm nay nếu các vị không nói ra thì không ai có thể rời khỏi thần điện này được hết!
Lời dứt, cánh của băng lại nặng nề đóng lại…
…
Bóng tối giăng phủ tứ bề. Ẩn trong bóng tối chính là chằng chịt các phù chú ngang dọc, những sợi dây phù chú đó mốc nối với nhau như những mắc xích mà điểm đầu của chúng chính là 5 cột Đạo Không, những cột này được đặt ở 5 vị trí khác nhau nhưng lại có chung một đặc điểm là nơi tiếp giáp ranh giới giữa Ác giới và Thiện giới. Nhờ được bóng tối che phủ mà mọi hoạt động cũng như kế hoạch mà Ác giới bày ra đều được bảo mật không một ai phát giác. Thiện giới dù mấy năm gần đây đã cẩn thận đề phòng Ác giới hơn nhưng vẫn không phát hiện được chuyện bất thường này mãi đến khi hiểm họa cần kề, ý đồ của Ác giới đã bày ra rõ trước mắt mới nhận thức ra được thì đã quá muộn màng!
Tây Lưỡng đàng, là vùng đất nằm phía tây Tinh Tuyết đàng nơi tiếp giáp hai lãnh thổ của Ác giới và Thiện giới, nơi luôn được ngắm nhìn mặt trời lặn nhưng quanh năm lại phải hứng chịu những cơn gió khô nóng rát mặt và cái lạnh ghê rợn khi ở bên kia bên giới của Ác giới. Do vậy mà số dân cư sống ở nơi này cực ít trong khi lượng quân phòng lại nhiều đến khiếp sợ, có thể nói số quân biên giới canh phòng của hai bên tại nơi đây là nhiều nhất trong các vùng biên giới. Nguyên do nơi này lại được quan trọng hóa như thế chính vì địa hình quá bằng phẳng ở cả hai bên lãnh thổ chạy suốt vào tận sâu bên trong, cho nên, nếu bên nào giành được ưu thế tại đây tức là đường tiến vào lãnh thổ kẻ địch vô cùng dễ dàng.
Gió lại thổi những cơn khô khốc cuốn theo những hạt cát nhỏ rời khỏi đất mẹ thân thương để hòa mình vào những trận bão cát thất thường. Những khối đá to sừng sững mọc nhiều nơi vươn mình đón lấy những trận gió dữ để giữ lại những hạt cát thân yêu bên mình. Thời gian trôi qua đi chính chúng cũng không giữ nổi mình và ngày một bị hao mòn thành những hình dáng kỳ lạ.
Chiếc áo choàng màu đen tuyền khoát qua nữa vai, một dáng người cao cao đi giữa những khối đá đã mài mòn, với đôi mắt đỏ sắc bén tựa chim ưng y lướt qua ranh giới của hai bên rồi tự thở dài. Chợt từ phía sau một người mặc y phục đen hoàn toàn tiến lên kính cẩn nói:
Ma tử, người còn chuyện gì muốn chúng thuộc hạ làm nữa không ạ?
Không có! Bao nhiêu đó đã đủ rồi!
Theo cái khoát tay của y những người phía sau lưng y lặng lẽ lui xuống, nhường lại sự yên tĩnh cho Ma tử của họ.
Tất cả đã lui cả rồi, vì sao….hy vọng ngày đối diện nhau sẽ đến thật nhanh!
Xoay bước, Lạc Khương sải những bước thật dài về phía biên giới của Ác giới, bước đi vừa gấp rút vừa dứt khoát như muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này né tránh điều gì phía sau lưng. Ẩn núp đằng sau một tảng đá to phía lãnh thổ Thiện giới, Tuyết Hương cẩn trọng rời khỏi nơi ẩn nấp nhìn theo bóng Lạc Khương chỉ còn là cái dáng mờ mờ. Nàng đã rất kỹ lưỡng tạo ra lớp hộ khí quang trong suốt hòng che giấu vết tích vậy mà vẫn có kẻ phát hiện được, xem ra lời khen ngợi của thiên hạ không phải là thổi phồng, Lạc Khương hắn thật sự có tài. Điều đó cũng chưa làm nàng quá ngạc nhiêu điều nàng chú ý đến nhất chính là: hắn là hậu duệ của ma quỷ nhưng lại có trái tim của một con người!
Lạc Khương! Ta vĩnh viễn không muốn cùng ngươi đối diện!
Mà số Phàm Luân y chắc có duyên với những trọng trách lớn hay sao ấy, cứ mỗi lần có việc lớn lại giao cho y trong khi Phím Thư hay Yến Các, Thiên Lý đều giỏi hơn y mà quận chúa không tin tưởng giao cho. Không biết nhìn y từ đầu đến chân có chỗ nào đáng để tin tưởng giao việc thế nhỉ!
Những ngày đầu, y quẩn quanh Tuyết Sơn tuần tra và trò chuyện với hai con se sẽ lắm chuyện đôi khi thì ngồi tịnh tâm một mình trước gương Thiên Lý, khi buồn thì nhìn vào gương Thiên Lý xem những gì đã xảy ra ở bên ngoài Tuyết Sơn, cuộc sống chỉ toàn vô vị! Nhưng dần về sau y lại cảm thấy rất lạ, gương Thiên Lý dạo này rất nghe lời y, y bảo muốn xem gì Thiên Lý cũng đồng ý, còn nữa những hành tung của quận chúa mà y xem được qua gương cũng rất bí ẩn, đôi chỗ lại vị vấp hình không nhìn thấy được. Còn chuyện đang diễn ra ở Tinh Tuyết đàng y cứ cảm thấy sao sao, nữa thấy Ác giới như có ý đồ xâm chiếm Thiện giới nữa như thấy Ác giới đang rất bình thường hệt như những gì y đã thấy trước đó vài ngày là không hề xảy ra…
Trái với sự yên bình của Tuyết Sơn Tinh Tuyết đang ngày một biến đổi, thế cân bằng giữa Ác giới và Thiện giới đang có xu hướng lệch đi. Ác giới không trực tiếp xâm lấn lãnh thổ của Thiện giới mà chỉ xâm lấn vào suy nghĩ của thần dân Thiện giới.
“Sự toan tính nhen, ích kỷ sẽ đẩy người dân lạc bước vào con đường tội lỗi và rồi phân hóa giai cấp sẽ phát triển đẩy tất cả đến sự thối nát.” Câu nói bất hủ ấy đã làm nên tên tuổi của một kẻ à không phải phải gọi là của một người, người này khi vừa nhắc đến làm người người ngưỡng mộ và vạn vạn kẻ khép mình sợ hãi đó chính là Lạc Khương Ma tử của Ma tộc.
Trong một cuộc chiến sinh tử thì vũ khí là rất quan trọng, thắng thua trong gang tấc 10 phần hết 3 phần là nhờ vào vũ khí chính vì thế kẻ nào có vũ khí vượt trội hơn thì kẻ đó mạnh hơn. Mà nhắc đến vũ khí thì ở Tinh Tuyết đàng có 5 loại vũ khí quý giá nhất, nó quý giá không chỉ vì nó mạnh mà nó còn có nhiều điểm đặc biệt riêng: đứng thứ 5 là Diệu ngọc là viên ngọc được đính trên mão ngọc của Ma thượng có khả năng hồi sinh cho kẻ tử, tuy nhiên cũng có giới hạn đó là người được hồi sinh chỉ có thể sống cuộc đời nữa người nữa ma và hiển nhiên cũng sẽ điều khiển được kẻ đó làm công cụ theo ý mình. Thứ 4 là Linh quang trượng của quận chúa Tuyết Hương có thể tỏa thất quang có thể áp đảo vả vạn mã, chà, cái này chỉ được ghi trong đây thôi chứ các sách khác ở bên ngoài không có ghi chỉ để trống . Thứ 3 là…a, là gương Thiên Lý gia gia. Hì, thứ hai là…
Là Vô Song kiếm bất kể vật gì cũng có thể chém gãy được và bất kỳ kẻ nào cũng có thể giết chết được dù là kẻ bất tử, còn báu vật thứ nhất thì từ thời khai thiên lập địa đã cùng hòa tan với trời đất để tạo ra mọi thứ rồi!
Vừa hay đúng lúc Phím Thư bước vào đã nói hộ câu nói của Phàm Luân biến không gian trầm tịch trở nên sinh động hơn.
Coi bộ đầu óc của se sẻ ngươi cũng còn sài được quá nhỉ?
Hô hô! Những kiến thức căn bản đó mà không nhớ được nữa thì đầu óc đó đúng là đáng bỏ đi!
Hai người có thôi đi không? Muốn chê bay ta thì cứ việc, cần gì tung hứng ẩn ý như vậy nghe rất chói tai!
A…quận chúa đi đã hơn 10 ngày không biết người giờ thế nào nữa!_ Phím Thư ngửi thấy mùi thuốc súng vội nói lảng đổi đề tài.
Vẫn bình thừơng thôi, cứ để người chơi thêm một thời gian nữa cho thư thõa tinh thần đi! Hơn ngàn năm rồi người chưa đặt chân xuống trấn thế!
Hơn ngàn năm, lâu thế cơ à?_ Phàm Luân trố mắt ngạc nhiên.
Ừ! Nhớ lần cuối cùng người rời Tuyết Sơn xuống dưới đó là cách đây gần 2000 năm, đó cũng là lần đầu Phím Thư gặp người và được người cưu mang mang về đây.
Các Yến cũng nhiều chuyện nói thêm:
Chủ nhân không bao giờ tự ý rời khỏi Tuyết Sơn cả, nếu không có chuyện cực kỳ quan trọng xảy đến thì dù nữa bước cũng không bước ra khỏi lãnh địa.
Ngộ ra chuyện gì đó bất thường, Phàm Luân kêu khẽ lên:
“Nếu không có chuyện bất thường” Các Yến nói thật đấy chứ? Vậy lần này, quận chúa rời Tuyết Sơn có phải là vì chuyện cực kỳ nghiêm trọng đang xảy ra?
Các Yến không biết nha!_ Các Yến nhún nhún vai nói nhưng nét mặt thì biểu lộ sự lảng tránh.
Phím Thư cũng không biết gì nha!_ Phím Thư cũng vội lắc đầu hối hả.
Thấy Phàm Luân quay sang nhìn mình, Thiên Lý cũng nhanh miệng nói:
Đừng hỏi ta, ta không biết gì hết.
Gì kỳ thế, quận chúa là chủ nhân của các người mà các người không biết gì nghĩa là sao?_ Đúng, rất đáng nghi, nghe giọng điệu của họ như đang che dấu cái gì đó rất mờ ám.
Thế Phàm Luân không biết sao mà hỏi chúng tôi?_ Các Yến hỏi ngược lại.
“Chúng tôi, 3 người bọn họ từ khi nào chuyển thành một phe rồi? Thật đáng nghi!”
Phàm Luân khác, mọi người khác. Mọi người là thuộc hạ thân cận của quận chúa, việc làm của người mọi người ít nhiều cũng phải biết chút ít gì đó!
Ấy! Nhóc Phàm Luân nè, ta hỏi ngươi nha! Người cuối cùng gặp quận chúa là ngươi, người được quận chúa giao việc cai quản Tuyết Sơn cũng là ngươi vậy mà ngươi còn không biết thì làm sao bọn ta biết được chứ? Đúng không?
Đúng! Đúng!_ Các Yến, Phím Thư vội vuốt đuôi theo Thiên Lý.
A…cái này … KHÔNG ĐÚNG!_ Xém tý y bị gạt rồi, mấy người này thực không thể tin vào miệng lưỡi của bọn họ được mà_ Các người nhất định có chuyện gì đó đang dấu Phàm Luân, nhất định là có! Thiên Lý người nói đi.
Ax! Nói gì? Ta biết gì mà nói.
Phàm Luân chùn mi lại rồi nhanh gương đôi mắt sắc bén của mình về phía hai con se sẽ đang âm thầm chuồn ra ngoài:
Phàm Luân của 500 năm trước và Phàm Luân của bây giờ đã khác rồi, không còn ngu ngốc như xưa đâu! Đừng hòng có ai qua mắt Phàm Luân, ngày hôm nay nếu các vị không nói ra thì không ai có thể rời khỏi thần điện này được hết!
Lời dứt, cánh của băng lại nặng nề đóng lại…
…
Bóng tối giăng phủ tứ bề. Ẩn trong bóng tối chính là chằng chịt các phù chú ngang dọc, những sợi dây phù chú đó mốc nối với nhau như những mắc xích mà điểm đầu của chúng chính là 5 cột Đạo Không, những cột này được đặt ở 5 vị trí khác nhau nhưng lại có chung một đặc điểm là nơi tiếp giáp ranh giới giữa Ác giới và Thiện giới. Nhờ được bóng tối che phủ mà mọi hoạt động cũng như kế hoạch mà Ác giới bày ra đều được bảo mật không một ai phát giác. Thiện giới dù mấy năm gần đây đã cẩn thận đề phòng Ác giới hơn nhưng vẫn không phát hiện được chuyện bất thường này mãi đến khi hiểm họa cần kề, ý đồ của Ác giới đã bày ra rõ trước mắt mới nhận thức ra được thì đã quá muộn màng!
Tây Lưỡng đàng, là vùng đất nằm phía tây Tinh Tuyết đàng nơi tiếp giáp hai lãnh thổ của Ác giới và Thiện giới, nơi luôn được ngắm nhìn mặt trời lặn nhưng quanh năm lại phải hứng chịu những cơn gió khô nóng rát mặt và cái lạnh ghê rợn khi ở bên kia bên giới của Ác giới. Do vậy mà số dân cư sống ở nơi này cực ít trong khi lượng quân phòng lại nhiều đến khiếp sợ, có thể nói số quân biên giới canh phòng của hai bên tại nơi đây là nhiều nhất trong các vùng biên giới. Nguyên do nơi này lại được quan trọng hóa như thế chính vì địa hình quá bằng phẳng ở cả hai bên lãnh thổ chạy suốt vào tận sâu bên trong, cho nên, nếu bên nào giành được ưu thế tại đây tức là đường tiến vào lãnh thổ kẻ địch vô cùng dễ dàng.
Gió lại thổi những cơn khô khốc cuốn theo những hạt cát nhỏ rời khỏi đất mẹ thân thương để hòa mình vào những trận bão cát thất thường. Những khối đá to sừng sững mọc nhiều nơi vươn mình đón lấy những trận gió dữ để giữ lại những hạt cát thân yêu bên mình. Thời gian trôi qua đi chính chúng cũng không giữ nổi mình và ngày một bị hao mòn thành những hình dáng kỳ lạ.
Chiếc áo choàng màu đen tuyền khoát qua nữa vai, một dáng người cao cao đi giữa những khối đá đã mài mòn, với đôi mắt đỏ sắc bén tựa chim ưng y lướt qua ranh giới của hai bên rồi tự thở dài. Chợt từ phía sau một người mặc y phục đen hoàn toàn tiến lên kính cẩn nói:
Ma tử, người còn chuyện gì muốn chúng thuộc hạ làm nữa không ạ?
Không có! Bao nhiêu đó đã đủ rồi!
Theo cái khoát tay của y những người phía sau lưng y lặng lẽ lui xuống, nhường lại sự yên tĩnh cho Ma tử của họ.
Tất cả đã lui cả rồi, vì sao….hy vọng ngày đối diện nhau sẽ đến thật nhanh!
Xoay bước, Lạc Khương sải những bước thật dài về phía biên giới của Ác giới, bước đi vừa gấp rút vừa dứt khoát như muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này né tránh điều gì phía sau lưng. Ẩn núp đằng sau một tảng đá to phía lãnh thổ Thiện giới, Tuyết Hương cẩn trọng rời khỏi nơi ẩn nấp nhìn theo bóng Lạc Khương chỉ còn là cái dáng mờ mờ. Nàng đã rất kỹ lưỡng tạo ra lớp hộ khí quang trong suốt hòng che giấu vết tích vậy mà vẫn có kẻ phát hiện được, xem ra lời khen ngợi của thiên hạ không phải là thổi phồng, Lạc Khương hắn thật sự có tài. Điều đó cũng chưa làm nàng quá ngạc nhiêu điều nàng chú ý đến nhất chính là: hắn là hậu duệ của ma quỷ nhưng lại có trái tim của một con người!
Lạc Khương! Ta vĩnh viễn không muốn cùng ngươi đối diện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.