Chương 54: Anh nhìn thấy ai
Đào Điểm Tinh Quang
17/01/2017
Tiểu Ưu ngây ra
như phỗng được Tần Hiểu Hiểu bảo vệ sau người, người phụ nữ đối diện
ngừng gầm thét với Tần Hiểu Hiểu, Tần Hiểu Hiểu chỉ cười ngọt ngào nhìn
cô ta không nói nửa câu, nhưng người quen cô thì biết cô cười càng tươi
thì cô sẽ càng thâm độc.
Người phụ nữ nhìn thấy Tần Hiểu Hiểu chỉ cười không nói, lập tức cảm thấy mình thành tuồng vui cho con tôm tép nhãi nhép này, thấy người khác dùng ánh mắt châm biếm nhìn mình, điều này làm cho cô ta tức điên, dựa vào cái gì cô gái đối diện lại cười như gió xuân, mà người đụng phải cô ta còn trốn tránh không chịu ra mặt, chỉ có mình cô ta ở chỗ này la to, truyền đi còn không cho người ta cười chết.
Tốt nhất, mày cứ cười không đi, tao sẽ ép mày nói chuyện, người phụ nữ đi đến chỗ Tần Hiểu Hiểu, vung tay lên, nhìn xem lần này mày có nói hay không, cái tát vung tới vừa giơ tới giữa không trung thì bị chặn lại, người phụ nữ giận đến trắng mặt: “Cô —–!”
Tần Hiểu Hiểu nắm cánh tay của người phụ nữ kia, cười lạnh: “Sao hả, sủa một mình mệt rồi nên bắt đầu cắn người à?!”
Cô dùng sức nắm chặt cánh tay người phụ nữ, cho đến khi cô ta đau đến chảy mồ hôi lạnh liên tục, cô mới dùng sức bỏ ra: “Bẩn quá!”
Tần Hiểu Hiểu cầm khăn lau tay, mỗi một ngón tay cô đều lau cẩn thận, sau đó cô bỏ khăn vào thùng rác.
Người phụ nữ che cánh tay bị bóp, đau nghiến răng nghiến lợi: “Mày nói ai bẩn hả!”
“Cái này còn phải hỏi? Đương nhiên là cô rồi!”
Một giọng nam lạnh lẽo xuyên qua đám người, Nhậm Thiên Dã quàng tay qua vai Tần Hiểu Hiểu, làm cho người phụ nữ đối diện hâm mộ ghen tị.
“Xảy ra chuyện gì?”
Anh ân cần hỏi, nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra thử xem cô có bị thương không, Tần Hiểu Hiểu vỗ nhẹ lên tay anh: “Dã, có phải anh đã đánh giá thực lực của vợ anh quá thấp rồi không? Đương nhiên em không có sao, chỉ là cho cô ta một chút giáo huấn thôi.”
“Ừ, em không có sao là tốt rồi.”
Nhậm Thiên Dã không chút e dè ôm lấy Tần Hiểu Hiểu cho cô một nụ hôn nóng bỏng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ưu đỏ lên, cô nhìn sang chỗ khắc lại gặp được một người quen, là anh ấy!
Tiểu Ưu hơi khẩn trương lui về phía sau một bước vừa vặn đụng phải mâm bánh ngọt sau lưng: “A —-!” Cô lên tiếng làm người kia hồi thần lại.
Người phụ nữ chanh chua kia thấy Tiểu Ưu không có ai bảo vệ, nên muốn nhào vào Tiểu Ưu, Tiểu Ưu tránh không kịp, cô cắn môi nhận mệnh nhắm mắt lại, không có đau đớn trong dự tính, Tiểu Ưu chậm rãi mở mắt ra thì thấy người phụ nữ kia đang bị Lãnh Diệc Thần kiềm chế.
Lãnh Diệc Thần như biến thành một người khác, Tiểu Ưu chưa từng thấy anh như vậy, nhớ mấy lần gặp mặt ở quán cà phê anh dịu dàng trầm tĩnh, chẳng lẽ bộ dáng bây giờ mới thật sự là anh sao?!
Lộp bộp —-, trái tim Tiểu Ưu đập mạnh làm cô hơi không chịu nổi, vừa nghĩ tới nhiệm vụ của mình thì trong đầu Tiểu Ưu chỉ có một suy nghĩ, trốn!
Dưới chân giống như đột nhiên mạnh lên, cô đẩy những người khác ra chạy trốn thật nhanh, Lãnh Diệc Thần thấy Tiểu Ưu đột nhiên bỏ chạy, nên nhanh chóng đuổi theo: “Đợi chút – -!”
Anh hét lên: “Dã, nơi này giao cho lại cho mọi người đó.”
“Ừ, đi đi.”
Nhìn bóng lưng Lãnh Diệc Thần và Tiểu Ưu, Tần Hiểu Hiểu như có điều suy nghĩ, sao anh ta lại biết Tiểu Ưu?
Bởi vì cậu chủ nhỏ đi mất, nên khách quý chỉ chờ gặp ông cụ Lãnh xong thì chào tạm biệt, nên biết mục đích bọn họ tới là vì Lãnh Diệc Thần, rất nhiều người muốn nói chuyện hợp tác làm ăn với anh, còn có rất nhiều người muốn gả con gái cho anh, Lãnh Diệc Thần là một trong những người đàn ông độc thân hoàng kim, bữa tiệc lần trước Nhậm Thiên Dã tuyên bố đã kết hôn làm cho rất nhiều cô gái đau lòng rơi lệ, lần này khách sạn Long Thành mở tiệc kỷ niệm nên bọn họ ăn mặc tỉ mỉ hy vọng được Lãnh Diệc Thần nhìn trúng, nhưng ai ngờ lại xảy ra tiết mục theo đuổi, điều này làm cho bọn họ lại đau lòng rơi lệ một lần nữa.
“Này —-, em đừng chạy, đợi chút, đợi chút —–!”
Tiểu Ưu như không nghe thấy tiếng la hét của anh, cứ liều mạng bỏ chạy, tài xế của Lãnh phu nhân cũng đi ra khỏi sảnh tiệc: “Báo cáo phu nhân, Tiểu Ưu chạy khỏi sảnh tiệc, thiếu gia đã đuổi theo.”
“Ồ —-? Nghe rất thú vị, ha ha.”
“Phu nhân, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Không cần đi theo, về đi.”
“Dạ, phu nhân.”
Anh thả tôi ra, thả tôi ra! Lãnh phu nhân nghe giọng của Tiểu Ưu truyền tới từ vòng tai, cười lạnh, mười năm trước cũng được, mười năm sau cũng được, nó trốn không thoát âm mưu của bà ta.
Đuổi tới cửa, Lãnh Diệc Thần kéo Tiểu Ưu lại, ôm lấy cô, Tiểu Ưu ngã nhào, một chiếc giày bị rớt ra, vô cùng chật vật: “Anh thả tôi ra, thả tôi ra!”
Cô giãy giụa, cô muốn trở lại lần đầu gặp anh ở tiệm bánh ngọt, cô muốn cùng anh trở lại trước khi không có nhiệm vụ lừa gạt, nhưng có một số chuyện một khi đã làm thì không thể quay đầu, giống như cô bây giờ, thở hổn hển bị anh ôm lên xe hơi.
Tiểu Ưu dùng sức vỗ cửa sổ xe: “Anh muốn đưa tôi đi đâu, đưa tôi đi đâu?!”
Lãnh Diệc Thần không trả lời vấn đề của cô, chỉ giúp cô thắt dây an toàn, đạp chân ga lái xe đi, cảnh vật bên đường nhanh chóng lùi ra sau, nước mắt Tiểu Ưu như chuỗi ngọc bị đứt chảy xuống, vị mặn làm cô cảm thấy khó chịu, xem ra bọn họ không trở về được.
Két —-, anh thắng xe lại, xe hơi trượt đi vài mét, nếu không phải có dây an toàn thì Tiểu Ưu đã bay luôn rồi.
Đây là một căn biệt thự nhiều tầng, Lãnh Diệc Thần giúp Tiểu Ưu cởi dây an toàn rồi ôm cô đi vào biệt thự, hương hoa trong sân bay vào mặt, nếu tới chơi đùa thì cô nhất định sẽ hưng phấn la to, đáng tiếc giờ không phải tới chơi, thậm chí Tiểu Ưu cũng không biết tại sao anh lại đưa cô tới đây.
Cạch —–! Tiếng mở cửa làm Tiểu Ưu hồi thần, chẳng lẽ anh đã biết nhiệm vụ kia, cho nên giờ anh đang rất tức giận và muốn mắng cô?
Ngay khi cửa mở ra Lãnh Diệc Thần xoay người lại ôm lấy Tiểu Ưu, Tiểu Ưu bị dọa không dám ra thở mạnh, cô bị anh ôm chặt, xuyên qua khe hở từ vai anh, Tiểu Ưu thấy rõ đây là một căn phòng màu tím nhạt, khắp nơi tràn đầy hơi thở lãng mạn, trên tủ đầu giường có một đôi tình nhân bằng thủy tinh đang hôn nhau.
Rất hiển nhiên đây là phòng của một cô bé, anh đưa cô tới đây làm gì? Còn chưa chờ Tiểu Ưu suy nghĩ cẩn thận, anh đã bắt đầu hôn lên vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai, làm run rẩy: “Đừng —–!”
Tiểu Ưu nói chuyện lại bị một đôi môi ấm áp chặn lại, thân thể của cô cũng bị anh giam cầm, không thể cử động, hai tay nhỏ bé dùng sức vỗ vào ngực anh.
Hai tròng mắt Lãnh Diệc Thần đỏ lên nhìn chằm chằm người phụ nữ trong ngực, giống như nhìn không đủ, rồi đánh giá từ trên xuống dưới, trong đôi mắt tràn đầy yêu thương, cưng chiều.
Tiểu Ưu thấy được biến hóa trong mắt anh, loại ánh mắt này trước giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy, rất xa lạ, anh đang nhìn ai? Hoặc là nói coi cô là ai?
Làm Tiểu Ưu bị ôm lên giường công chúa, cô vẫn còn phản kháng, Lãnh Diệc Thần giam cầm hai tay của cô, tay kia mập mờ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không chớp mắt nhìn cô chăm chú: “Làm người phụ nữ của anh!”
Tiểu Ưu mở to mắt, anh, anh đang nói gì! Không đợi cô mở miệng anh lại bắt đầu hôn cô, nụ hôn của anh vội vàng mà điên cuồng, cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Ưu bị anh gặm cắn sưng đỏ đau nhức, lưỡi dài dùng sức cuốn đi tất cả ngọt ngào trong miệng Tiểu Ưu, không ngừng hút cho đến khi Tiểu Ưu đau nhức hô ra tiếng anh mới giật mình nhận ra mình làm đau cô gái dưới người.
Quần áo xinh đẹp bị anh dùng sức kéo ra, đột nhiên Lãnh Diệc Thần buông Tiểu Ưu, ngẩn người, cái váy xinh đẹp như lúc mới gặp cô, xinh đẹp đến mức làm cho anh đau lòng.
Hoài niệm lan tràn như thủy triều nhanh chóng vọt tới, anh ôm chặt váy hai mắt đỏ ngầu, Tiểu Ưu ngồi dậy từ trên giường yên lặng nhìn biểu hiện của anh, cô bỗng cảm thấy đau lòng, cô thử dò xét đụng vào lưng anh một cái, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã dùng sức ôm lấy cô, cả người của anh run rẩy không ngừng, cô rất muốn an ủi anh, nhưng không biết nên nói gì mới tốt.
“Căn phòng kia anh vẫn luôn giữ lại cho em, đồng ý với anh, đừng rời xa anh.”
Đột nhiên Lãnh Diệc Thần yếu ớt như đứa bé, giọng nói của anh cũng run rẩy, Tiểu Ưu gật đầu xem như đáp lại nhưng dù thế nào cũng không mở miệng đồng ý với anh cái gì.
Người phụ nữ nhìn thấy Tần Hiểu Hiểu chỉ cười không nói, lập tức cảm thấy mình thành tuồng vui cho con tôm tép nhãi nhép này, thấy người khác dùng ánh mắt châm biếm nhìn mình, điều này làm cho cô ta tức điên, dựa vào cái gì cô gái đối diện lại cười như gió xuân, mà người đụng phải cô ta còn trốn tránh không chịu ra mặt, chỉ có mình cô ta ở chỗ này la to, truyền đi còn không cho người ta cười chết.
Tốt nhất, mày cứ cười không đi, tao sẽ ép mày nói chuyện, người phụ nữ đi đến chỗ Tần Hiểu Hiểu, vung tay lên, nhìn xem lần này mày có nói hay không, cái tát vung tới vừa giơ tới giữa không trung thì bị chặn lại, người phụ nữ giận đến trắng mặt: “Cô —–!”
Tần Hiểu Hiểu nắm cánh tay của người phụ nữ kia, cười lạnh: “Sao hả, sủa một mình mệt rồi nên bắt đầu cắn người à?!”
Cô dùng sức nắm chặt cánh tay người phụ nữ, cho đến khi cô ta đau đến chảy mồ hôi lạnh liên tục, cô mới dùng sức bỏ ra: “Bẩn quá!”
Tần Hiểu Hiểu cầm khăn lau tay, mỗi một ngón tay cô đều lau cẩn thận, sau đó cô bỏ khăn vào thùng rác.
Người phụ nữ che cánh tay bị bóp, đau nghiến răng nghiến lợi: “Mày nói ai bẩn hả!”
“Cái này còn phải hỏi? Đương nhiên là cô rồi!”
Một giọng nam lạnh lẽo xuyên qua đám người, Nhậm Thiên Dã quàng tay qua vai Tần Hiểu Hiểu, làm cho người phụ nữ đối diện hâm mộ ghen tị.
“Xảy ra chuyện gì?”
Anh ân cần hỏi, nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra thử xem cô có bị thương không, Tần Hiểu Hiểu vỗ nhẹ lên tay anh: “Dã, có phải anh đã đánh giá thực lực của vợ anh quá thấp rồi không? Đương nhiên em không có sao, chỉ là cho cô ta một chút giáo huấn thôi.”
“Ừ, em không có sao là tốt rồi.”
Nhậm Thiên Dã không chút e dè ôm lấy Tần Hiểu Hiểu cho cô một nụ hôn nóng bỏng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ưu đỏ lên, cô nhìn sang chỗ khắc lại gặp được một người quen, là anh ấy!
Tiểu Ưu hơi khẩn trương lui về phía sau một bước vừa vặn đụng phải mâm bánh ngọt sau lưng: “A —-!” Cô lên tiếng làm người kia hồi thần lại.
Người phụ nữ chanh chua kia thấy Tiểu Ưu không có ai bảo vệ, nên muốn nhào vào Tiểu Ưu, Tiểu Ưu tránh không kịp, cô cắn môi nhận mệnh nhắm mắt lại, không có đau đớn trong dự tính, Tiểu Ưu chậm rãi mở mắt ra thì thấy người phụ nữ kia đang bị Lãnh Diệc Thần kiềm chế.
Lãnh Diệc Thần như biến thành một người khác, Tiểu Ưu chưa từng thấy anh như vậy, nhớ mấy lần gặp mặt ở quán cà phê anh dịu dàng trầm tĩnh, chẳng lẽ bộ dáng bây giờ mới thật sự là anh sao?!
Lộp bộp —-, trái tim Tiểu Ưu đập mạnh làm cô hơi không chịu nổi, vừa nghĩ tới nhiệm vụ của mình thì trong đầu Tiểu Ưu chỉ có một suy nghĩ, trốn!
Dưới chân giống như đột nhiên mạnh lên, cô đẩy những người khác ra chạy trốn thật nhanh, Lãnh Diệc Thần thấy Tiểu Ưu đột nhiên bỏ chạy, nên nhanh chóng đuổi theo: “Đợi chút – -!”
Anh hét lên: “Dã, nơi này giao cho lại cho mọi người đó.”
“Ừ, đi đi.”
Nhìn bóng lưng Lãnh Diệc Thần và Tiểu Ưu, Tần Hiểu Hiểu như có điều suy nghĩ, sao anh ta lại biết Tiểu Ưu?
Bởi vì cậu chủ nhỏ đi mất, nên khách quý chỉ chờ gặp ông cụ Lãnh xong thì chào tạm biệt, nên biết mục đích bọn họ tới là vì Lãnh Diệc Thần, rất nhiều người muốn nói chuyện hợp tác làm ăn với anh, còn có rất nhiều người muốn gả con gái cho anh, Lãnh Diệc Thần là một trong những người đàn ông độc thân hoàng kim, bữa tiệc lần trước Nhậm Thiên Dã tuyên bố đã kết hôn làm cho rất nhiều cô gái đau lòng rơi lệ, lần này khách sạn Long Thành mở tiệc kỷ niệm nên bọn họ ăn mặc tỉ mỉ hy vọng được Lãnh Diệc Thần nhìn trúng, nhưng ai ngờ lại xảy ra tiết mục theo đuổi, điều này làm cho bọn họ lại đau lòng rơi lệ một lần nữa.
“Này —-, em đừng chạy, đợi chút, đợi chút —–!”
Tiểu Ưu như không nghe thấy tiếng la hét của anh, cứ liều mạng bỏ chạy, tài xế của Lãnh phu nhân cũng đi ra khỏi sảnh tiệc: “Báo cáo phu nhân, Tiểu Ưu chạy khỏi sảnh tiệc, thiếu gia đã đuổi theo.”
“Ồ —-? Nghe rất thú vị, ha ha.”
“Phu nhân, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Không cần đi theo, về đi.”
“Dạ, phu nhân.”
Anh thả tôi ra, thả tôi ra! Lãnh phu nhân nghe giọng của Tiểu Ưu truyền tới từ vòng tai, cười lạnh, mười năm trước cũng được, mười năm sau cũng được, nó trốn không thoát âm mưu của bà ta.
Đuổi tới cửa, Lãnh Diệc Thần kéo Tiểu Ưu lại, ôm lấy cô, Tiểu Ưu ngã nhào, một chiếc giày bị rớt ra, vô cùng chật vật: “Anh thả tôi ra, thả tôi ra!”
Cô giãy giụa, cô muốn trở lại lần đầu gặp anh ở tiệm bánh ngọt, cô muốn cùng anh trở lại trước khi không có nhiệm vụ lừa gạt, nhưng có một số chuyện một khi đã làm thì không thể quay đầu, giống như cô bây giờ, thở hổn hển bị anh ôm lên xe hơi.
Tiểu Ưu dùng sức vỗ cửa sổ xe: “Anh muốn đưa tôi đi đâu, đưa tôi đi đâu?!”
Lãnh Diệc Thần không trả lời vấn đề của cô, chỉ giúp cô thắt dây an toàn, đạp chân ga lái xe đi, cảnh vật bên đường nhanh chóng lùi ra sau, nước mắt Tiểu Ưu như chuỗi ngọc bị đứt chảy xuống, vị mặn làm cô cảm thấy khó chịu, xem ra bọn họ không trở về được.
Két —-, anh thắng xe lại, xe hơi trượt đi vài mét, nếu không phải có dây an toàn thì Tiểu Ưu đã bay luôn rồi.
Đây là một căn biệt thự nhiều tầng, Lãnh Diệc Thần giúp Tiểu Ưu cởi dây an toàn rồi ôm cô đi vào biệt thự, hương hoa trong sân bay vào mặt, nếu tới chơi đùa thì cô nhất định sẽ hưng phấn la to, đáng tiếc giờ không phải tới chơi, thậm chí Tiểu Ưu cũng không biết tại sao anh lại đưa cô tới đây.
Cạch —–! Tiếng mở cửa làm Tiểu Ưu hồi thần, chẳng lẽ anh đã biết nhiệm vụ kia, cho nên giờ anh đang rất tức giận và muốn mắng cô?
Ngay khi cửa mở ra Lãnh Diệc Thần xoay người lại ôm lấy Tiểu Ưu, Tiểu Ưu bị dọa không dám ra thở mạnh, cô bị anh ôm chặt, xuyên qua khe hở từ vai anh, Tiểu Ưu thấy rõ đây là một căn phòng màu tím nhạt, khắp nơi tràn đầy hơi thở lãng mạn, trên tủ đầu giường có một đôi tình nhân bằng thủy tinh đang hôn nhau.
Rất hiển nhiên đây là phòng của một cô bé, anh đưa cô tới đây làm gì? Còn chưa chờ Tiểu Ưu suy nghĩ cẩn thận, anh đã bắt đầu hôn lên vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai, làm run rẩy: “Đừng —–!”
Tiểu Ưu nói chuyện lại bị một đôi môi ấm áp chặn lại, thân thể của cô cũng bị anh giam cầm, không thể cử động, hai tay nhỏ bé dùng sức vỗ vào ngực anh.
Hai tròng mắt Lãnh Diệc Thần đỏ lên nhìn chằm chằm người phụ nữ trong ngực, giống như nhìn không đủ, rồi đánh giá từ trên xuống dưới, trong đôi mắt tràn đầy yêu thương, cưng chiều.
Tiểu Ưu thấy được biến hóa trong mắt anh, loại ánh mắt này trước giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy, rất xa lạ, anh đang nhìn ai? Hoặc là nói coi cô là ai?
Làm Tiểu Ưu bị ôm lên giường công chúa, cô vẫn còn phản kháng, Lãnh Diệc Thần giam cầm hai tay của cô, tay kia mập mờ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không chớp mắt nhìn cô chăm chú: “Làm người phụ nữ của anh!”
Tiểu Ưu mở to mắt, anh, anh đang nói gì! Không đợi cô mở miệng anh lại bắt đầu hôn cô, nụ hôn của anh vội vàng mà điên cuồng, cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Ưu bị anh gặm cắn sưng đỏ đau nhức, lưỡi dài dùng sức cuốn đi tất cả ngọt ngào trong miệng Tiểu Ưu, không ngừng hút cho đến khi Tiểu Ưu đau nhức hô ra tiếng anh mới giật mình nhận ra mình làm đau cô gái dưới người.
Quần áo xinh đẹp bị anh dùng sức kéo ra, đột nhiên Lãnh Diệc Thần buông Tiểu Ưu, ngẩn người, cái váy xinh đẹp như lúc mới gặp cô, xinh đẹp đến mức làm cho anh đau lòng.
Hoài niệm lan tràn như thủy triều nhanh chóng vọt tới, anh ôm chặt váy hai mắt đỏ ngầu, Tiểu Ưu ngồi dậy từ trên giường yên lặng nhìn biểu hiện của anh, cô bỗng cảm thấy đau lòng, cô thử dò xét đụng vào lưng anh một cái, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã dùng sức ôm lấy cô, cả người của anh run rẩy không ngừng, cô rất muốn an ủi anh, nhưng không biết nên nói gì mới tốt.
“Căn phòng kia anh vẫn luôn giữ lại cho em, đồng ý với anh, đừng rời xa anh.”
Đột nhiên Lãnh Diệc Thần yếu ớt như đứa bé, giọng nói của anh cũng run rẩy, Tiểu Ưu gật đầu xem như đáp lại nhưng dù thế nào cũng không mở miệng đồng ý với anh cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.