Chương 35: Bữa sáng ngọt ngào
Đào Điểm Tinh Quang
24/12/2016
Ánh mặt trời sáng chói, bị đau đầu do say rượu khiến anh trông có vẻ uể oải: “Dã, anh dậy rồi.”
Tần Hiểu Hiểu bưng một chén canh giải rượu: “Mau uống canh đi, có thể giải rượu.”
Nhậm Thiên Dã nhận lấy chén canh uống một hơi cạn sạch, khi anh đưa chén lại cho Tần Hiểu Hiểu, nắm chặt tay cô: “Bảo bối, cám ơn em.”
Tần Hiểu Hiểu mỉm cười: “Em không cần anh cám ơn em, chỉ cần lần sau anh đừng uống say mèm nữa là tốt rồi.”
“Xin lỗi, anh đã làm cho em lo lắng.” Nhậm Thiên Dã áy náy thở dài ôm cô vào lòng: “Bảo bối, em vĩnh viễn đừng rời xa anh có được không?” Cô nằm trong lòng anh, mắt chợt lóe lên, rồi khôi phục vẻ bình thường: “Em xuống lầu một chút, hôm nay em có dặn nhà bếp làm cháo tôm cho anh, chờ chút nữa em sẽ kêu thím Trương bưng lên.”
Nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng anh dâng lên cảm giác phức tạp, lời nói của Lãnh Diệc Thần còn quanh quẩn bên tai, gân tay người đàn ông kia bị cắt đứt, chẳng lẽ, chẳng lẽ những chuyện này thật sự do cô làm? Nhưng anh vẫn không thể hiểu, trong thành phố, bất luận tiểu thư nhà giàu nào cũng yếu đuối, thủ đoạn thâm độc như vậy, sao có thể là do cô làm, anh không tin, trừ phi anh tận mắt nhìn thấy, anh mới tin.
Nhậm Thiên Dã đi xuống lầu, mùi thơm từ phòng bếp truyền ra, Tần Hiểu Hiểu đang giúp thím Trương, cô vẫn như vậy, tay chân luống cuống trông vô cùng đáng yêu.
“Dã, anh xuống rồi.” Trong mắt Tần Hiểu Hiểu thoáng qua sự mừng rỡ, cô giơ cánh tay nhỏ bé lên ngoắt anh.
“Ừ.” Anh cong môi, cưng chìu nhìn cô.
“Mau nếm thử cháo tôm bí chế của nhà họ Tần.” Tần Hiểu Hiểu bưng chén cháo tôm vẫn còn bốc hơi nóng, “cạch—–,” một tiếng đặt lên bàn.
Anh múc một muỗng cháo, đưa tới trước môi cô: “Bảo bối, chúng ta ăn chung.”
“Ừ, được.”
“Mùi vị thế nào?”
“Ừ, mùi vị không tệ.”
“Ha ha, biết là em cũng thích ăn.” Anh nhướng mày, mập mờ cắn vành tai cô: “Anh càng thích ăn em hơn, ừ.”
“Đáng ghét.” Tần Hiểu Hiểu mắc cở đỏ mặt, bưng tô cháo giả vờ phải đi, nhưng không ngờ anh nhanh tay hơn, giống như đã sớm biết suy nghĩ của cô, bàn tay to lập tức ôm cô vào ngực. Tần Hiểu Hiểu bị anh kéo vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện nhiều rặng mây đỏ: “Anh mau buông em ra.”
Cô gấp gáp muốn đẩy tay của anh ra, nào ngờ anh cầm chén cháo để lên bàn, sau đó dời qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vành tai tóc mai chạm vào nhau.
Tuy bọn họ đã kết hôn, nhưng vẫn chưa tiến hành bước cuối cùng, bởi vì anh muốn giữ gìn điều đó cho đêm tân hôn, nhưng anh lại muốn cảm nhận xúc cảm tốt đẹp của cô, cho nên anh dùng lửa nóng để cô cảm nhận, để cô thỏa mãn. Lần đầu tiên, Tần Hiểu Hiểu vô cùng xấu hổ, nhưng dần dần cô lại có cảm giác như bay lên mây, cảm giác này rất tuyệt vời, làm cô bất tri bất giác yêu thích. Nhậm Thiên Dã nhìn ánh mắt quyến rũ như tơ của cô, anh động tình vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Muốn sao.”
“Ừ.” Tần Hiểu Hiểu khẽ gật đầu một cái.
Lúc này đầu óc cô đã mơ hồ, nhìn anh làm cô không thể từ chối, anh nhanh chóng cho cô, khiến cô ngủ trong tiếng rên. Nhìn Tần Hiểu Hiểu ngủ say, anh dịu dàng cậy cánh môi đỏ hồng của cô. Bất chợt, tầm mắt đặt trên chiếc khăn choàng cổ mới được làm một nửa đặt trong góc ghế, làm cho anh ư? Ha ha, đột nhiên trong lòng anh có chút mong đợi.
Tiếng chuông điện thoại không thức thời vang lên, Nhậm Thiên Dã ra khỏi phòng, sợ đánh thức cô, đi tới thư phòng, anh nghe điện thoại: “Alo.”
“Tổng giám đốc, tối nay 10 giờ Xuyên thị tổ chức dạ tiệc, Xuyên thị rất hi vọng anh sẽ tham dự, anh xem——.”
“Ừ, tôi biết rồi, giúp tôi chuẩn bị một phần quà, đến giờ tôi sẽ tới.”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Cúp điện thoại, anh ngồi lên ghế salon bằng da, rơi vào trầm tư. Mặc dù trên danh nghĩa Xuyên thị là tập đoàn cạnh tranh của RT, nhưng trong tối hai bên đấu với nhau sống chết, có thể nói là đối đầu nhau, đột nhiên lại mời, ngoài mặt thì vẫn nên tới, thương nhân lấy lợi ích làm đầu, không có kẻ thù tuyệt đối, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, điểm này Nhậm Thiên Dã hiểu rõ, tối nay Xuyên Chi Hạ em gái Xuyên Tử Lăng về nước, nếu anh không đi thì không có đạo lý, người ngoài sẽ nói ông chủ RT là anh keo kiệt.
Tần Hiểu Hiểu bưng một chén canh giải rượu: “Mau uống canh đi, có thể giải rượu.”
Nhậm Thiên Dã nhận lấy chén canh uống một hơi cạn sạch, khi anh đưa chén lại cho Tần Hiểu Hiểu, nắm chặt tay cô: “Bảo bối, cám ơn em.”
Tần Hiểu Hiểu mỉm cười: “Em không cần anh cám ơn em, chỉ cần lần sau anh đừng uống say mèm nữa là tốt rồi.”
“Xin lỗi, anh đã làm cho em lo lắng.” Nhậm Thiên Dã áy náy thở dài ôm cô vào lòng: “Bảo bối, em vĩnh viễn đừng rời xa anh có được không?” Cô nằm trong lòng anh, mắt chợt lóe lên, rồi khôi phục vẻ bình thường: “Em xuống lầu một chút, hôm nay em có dặn nhà bếp làm cháo tôm cho anh, chờ chút nữa em sẽ kêu thím Trương bưng lên.”
Nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng anh dâng lên cảm giác phức tạp, lời nói của Lãnh Diệc Thần còn quanh quẩn bên tai, gân tay người đàn ông kia bị cắt đứt, chẳng lẽ, chẳng lẽ những chuyện này thật sự do cô làm? Nhưng anh vẫn không thể hiểu, trong thành phố, bất luận tiểu thư nhà giàu nào cũng yếu đuối, thủ đoạn thâm độc như vậy, sao có thể là do cô làm, anh không tin, trừ phi anh tận mắt nhìn thấy, anh mới tin.
Nhậm Thiên Dã đi xuống lầu, mùi thơm từ phòng bếp truyền ra, Tần Hiểu Hiểu đang giúp thím Trương, cô vẫn như vậy, tay chân luống cuống trông vô cùng đáng yêu.
“Dã, anh xuống rồi.” Trong mắt Tần Hiểu Hiểu thoáng qua sự mừng rỡ, cô giơ cánh tay nhỏ bé lên ngoắt anh.
“Ừ.” Anh cong môi, cưng chìu nhìn cô.
“Mau nếm thử cháo tôm bí chế của nhà họ Tần.” Tần Hiểu Hiểu bưng chén cháo tôm vẫn còn bốc hơi nóng, “cạch—–,” một tiếng đặt lên bàn.
Anh múc một muỗng cháo, đưa tới trước môi cô: “Bảo bối, chúng ta ăn chung.”
“Ừ, được.”
“Mùi vị thế nào?”
“Ừ, mùi vị không tệ.”
“Ha ha, biết là em cũng thích ăn.” Anh nhướng mày, mập mờ cắn vành tai cô: “Anh càng thích ăn em hơn, ừ.”
“Đáng ghét.” Tần Hiểu Hiểu mắc cở đỏ mặt, bưng tô cháo giả vờ phải đi, nhưng không ngờ anh nhanh tay hơn, giống như đã sớm biết suy nghĩ của cô, bàn tay to lập tức ôm cô vào ngực. Tần Hiểu Hiểu bị anh kéo vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện nhiều rặng mây đỏ: “Anh mau buông em ra.”
Cô gấp gáp muốn đẩy tay của anh ra, nào ngờ anh cầm chén cháo để lên bàn, sau đó dời qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vành tai tóc mai chạm vào nhau.
Tuy bọn họ đã kết hôn, nhưng vẫn chưa tiến hành bước cuối cùng, bởi vì anh muốn giữ gìn điều đó cho đêm tân hôn, nhưng anh lại muốn cảm nhận xúc cảm tốt đẹp của cô, cho nên anh dùng lửa nóng để cô cảm nhận, để cô thỏa mãn. Lần đầu tiên, Tần Hiểu Hiểu vô cùng xấu hổ, nhưng dần dần cô lại có cảm giác như bay lên mây, cảm giác này rất tuyệt vời, làm cô bất tri bất giác yêu thích. Nhậm Thiên Dã nhìn ánh mắt quyến rũ như tơ của cô, anh động tình vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Muốn sao.”
“Ừ.” Tần Hiểu Hiểu khẽ gật đầu một cái.
Lúc này đầu óc cô đã mơ hồ, nhìn anh làm cô không thể từ chối, anh nhanh chóng cho cô, khiến cô ngủ trong tiếng rên. Nhìn Tần Hiểu Hiểu ngủ say, anh dịu dàng cậy cánh môi đỏ hồng của cô. Bất chợt, tầm mắt đặt trên chiếc khăn choàng cổ mới được làm một nửa đặt trong góc ghế, làm cho anh ư? Ha ha, đột nhiên trong lòng anh có chút mong đợi.
Tiếng chuông điện thoại không thức thời vang lên, Nhậm Thiên Dã ra khỏi phòng, sợ đánh thức cô, đi tới thư phòng, anh nghe điện thoại: “Alo.”
“Tổng giám đốc, tối nay 10 giờ Xuyên thị tổ chức dạ tiệc, Xuyên thị rất hi vọng anh sẽ tham dự, anh xem——.”
“Ừ, tôi biết rồi, giúp tôi chuẩn bị một phần quà, đến giờ tôi sẽ tới.”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Cúp điện thoại, anh ngồi lên ghế salon bằng da, rơi vào trầm tư. Mặc dù trên danh nghĩa Xuyên thị là tập đoàn cạnh tranh của RT, nhưng trong tối hai bên đấu với nhau sống chết, có thể nói là đối đầu nhau, đột nhiên lại mời, ngoài mặt thì vẫn nên tới, thương nhân lấy lợi ích làm đầu, không có kẻ thù tuyệt đối, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, điểm này Nhậm Thiên Dã hiểu rõ, tối nay Xuyên Chi Hạ em gái Xuyên Tử Lăng về nước, nếu anh không đi thì không có đạo lý, người ngoài sẽ nói ông chủ RT là anh keo kiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.