Chương 111: Chương 111: Chúng ta cùng đi tới một nơi
Đào Điểm Tinh Quang
08/10/2018
Edit: Minh Hạnh
Beta: Mặc Doanh RF
“Anh không đồng ý!” Nhậm Thiên Dã tức giận nói, kéo cánh tay của cô, đi ra sân nhỏ: “Đi, anh dẫn em đến một nơi.”
“Nhậm tổng, anh có biết là hành vi của anh bây giờ rất ngây thơ không?!” Tần Hiểu Hiểu cố gắng kéo tay lại, chau mày không vui nói.
“Ngây thơ? Em nói anh?!” Nhậm Thiên Dã chỉ chóp mũi của mình, trừng mắt nhìn Tần Hiểu Hiểu, hận không thể đâm vài lỗ thủng trên người cô. Người phụ nữ không tim không phổi này, anh làm tất cả cũng đều là vì cô! Bây giờ cô lại nói anh ngây thơ! Người phụ nữ không biết tốt xấu, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ hối hận vì đã nói anh như vậy! Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn không buông tay cô ra: “Đi theo anh!”
“Tôi không – -” chữ muốn còn chưa nói ra miệng, anh đã dùng môi chặn lại đôi môi mềm mại không an phận của cô: “Ưm – -, thả ra- – “
“Không thả, trừ phi em đi theo anh!”
Hiện tại Tần Hiểu Hiểu mới phát hiện người đàn ông này còn có một mặt vô lại như thế này, còn dây dưa quấn quít đến mức không có giới hạn nào cả, lúc này đây, anh như con bạch tuộc quấn chặt lấy cô, càng đẩy ra thì lại càng bám chặt hơn.
Đầu gối của Tần Hiểu Hiểu giãy giụa thoát ra được liền nâng lên húc về phía lão Nhị của anh, anh không có chuẩn bị nên lập tức trúng đòn, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố chấp không chịu buông cô ra: “Tần Hiểu Hiểu, em được lắm!” Sau đó không nói lời nào dùng sức nhét cô vào xe hơi.
Xe hơi chạy như bay ở trên đường lớn, Nhậm Thiên Dã vẫn nắm tay Tần Hiểu Hiểu không buông ra, Tần Hiểu Hiểu vùng vẫy vài cái rồi không hề động đậy nữa, dù sao bị anh nắm tay như vậy cũng không mất cái gì.
Cô nhìn anh đang chăm chú lái xe, giữa hai đầu lông mày có một loại hấp dẫn tự nhiên, mặc dù tuổi của anh đã hơn ba mươi, nhưng không hề già, ngược lại bởi vì bảo dưỡng khá tốt nên nhìn chỉ khoảng chừng hai mươi. Lúc anh im lặng không nói lời nào thì rất đẹp trai, có khí phách vương giả bẩm sinh, nếu không phải là cô không tin tưởng vào đàn ông thì tiếp xúc với anh một thời gian dài như vậy, có lẽ cô là đã tiếp nhận anh rồi.
“Đến nơi rồi.” Nhậm Thiên Dã dừng xe lại, nhắc nhở cô gái ngồi ở kế bên một tiếng, sau đó săn sóc tháo dây an toàn cho cô.
Tần Hiểu Hiểu đẩy cửa xe ra, trước mặt cô là một cánh cửa hình vòm, trên đó viết một hàng chữ to màu xanh nhạt: “Vườn rau mơ ước của Hiểu bảo bối”.
“Đi thôi, vào trong xem một chút.”
Nhậm Thiên Dã kéo Tần Hiểu Hiểu vẫn còn đang ngây người đi qua cánh cửa gỗ, dưới đất là một lối đi nho nhỏ bằng gỗ, khi bước đi ở trên thì phát ra tiếng lộc cộc, nếu như là một người bạn nhỏ đi ở phía trên, thì tiếng bước chân nhất định sẽ có tiết tấu rất vui tai.
Đi được hơn mười phút, hai bên bắt đầu xuất hiện những mảnh đất màu xanh biếc, rau dưa được trồng ở hai bên đường tỏa ra mùi hương thơm ngát, có cả hoa nở, cách đó không xa là vòi phun nước đang xoay tròn tưới nước cho luống rau xanh biếc, làm cho cả khu vườn tràn đầy sức sống.
“Những thứ này đều là anh làm?”
“Ừ, đi, tiếp tục qua bên kia xem một chút.” Anh nhìn ánh mắt vui sướng của cô, khóe môi giương lên, kéo tay cô cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
“Được.”
Hai người đi thẳng một đường qua khu vực rau dưa, hoa tươi, thậm chí còn có một hồ cá thật lớn, diện tích của mảnh đất này rất lớn, khoảng chừng một ngàn héc-ta.
Đi được một lúc thì hai người cũng thấy hơi mệt: “Qua bên kia ngồi một chút đi.” Nhậm Thiên Dã khẽ đề nghị.
“Được.” Có lẽ là đi tới nơi thế ngoại đào nguyên như thế này, Tần Hiểu Hiểu cũng quên hết tất cả mọi phiền muộn, sảng khoái tận hưởng thiên nhiên.
Trên chiếc ghế dài bên cạnh cây hạnh, hai người sóng đôi ngồi xuống, nhìn lên một mảnh màu xanh biếc trước mắt, Nhậm Thiên Dã nghiêng đầu nhìn cô, mở miệng phát ra âm thanh trầm thấ: “Hiểu bảo bối, không biết em còn nhớ không, có một lần em muốn ăn thịt bò, anh lại lo lắng thịt trong siêu thị không được tươi, sau đó chúng ta liền cùng nhau đến chợ bán thức ăn ở vùng ngoại ô mua, lúc ấy chúng ta cũng như bây giờ nắm tay nhau đi mua đồ ăn, em còn nói muốn có một nông trại của riêng mình, như vậy cho dù muốn ăn cái gì cũng đều là đồ tươi nhất, bây giờ, chúng ta đã có rồi.” Nói đến đây, anh giơ cánh tay lên nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, môi áp sát vào bên tai cô, nhẹ giọng nói nhỏ: “Hiểu bảo bối, hiện tại mảnh đất này còn thiếu một nữ chủ nhân, em có đồng ý làm chủ nhân của nó không?”
Beta: Mặc Doanh RF
“Anh không đồng ý!” Nhậm Thiên Dã tức giận nói, kéo cánh tay của cô, đi ra sân nhỏ: “Đi, anh dẫn em đến một nơi.”
“Nhậm tổng, anh có biết là hành vi của anh bây giờ rất ngây thơ không?!” Tần Hiểu Hiểu cố gắng kéo tay lại, chau mày không vui nói.
“Ngây thơ? Em nói anh?!” Nhậm Thiên Dã chỉ chóp mũi của mình, trừng mắt nhìn Tần Hiểu Hiểu, hận không thể đâm vài lỗ thủng trên người cô. Người phụ nữ không tim không phổi này, anh làm tất cả cũng đều là vì cô! Bây giờ cô lại nói anh ngây thơ! Người phụ nữ không biết tốt xấu, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ hối hận vì đã nói anh như vậy! Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn không buông tay cô ra: “Đi theo anh!”
“Tôi không – -” chữ muốn còn chưa nói ra miệng, anh đã dùng môi chặn lại đôi môi mềm mại không an phận của cô: “Ưm – -, thả ra- – “
“Không thả, trừ phi em đi theo anh!”
Hiện tại Tần Hiểu Hiểu mới phát hiện người đàn ông này còn có một mặt vô lại như thế này, còn dây dưa quấn quít đến mức không có giới hạn nào cả, lúc này đây, anh như con bạch tuộc quấn chặt lấy cô, càng đẩy ra thì lại càng bám chặt hơn.
Đầu gối của Tần Hiểu Hiểu giãy giụa thoát ra được liền nâng lên húc về phía lão Nhị của anh, anh không có chuẩn bị nên lập tức trúng đòn, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố chấp không chịu buông cô ra: “Tần Hiểu Hiểu, em được lắm!” Sau đó không nói lời nào dùng sức nhét cô vào xe hơi.
Xe hơi chạy như bay ở trên đường lớn, Nhậm Thiên Dã vẫn nắm tay Tần Hiểu Hiểu không buông ra, Tần Hiểu Hiểu vùng vẫy vài cái rồi không hề động đậy nữa, dù sao bị anh nắm tay như vậy cũng không mất cái gì.
Cô nhìn anh đang chăm chú lái xe, giữa hai đầu lông mày có một loại hấp dẫn tự nhiên, mặc dù tuổi của anh đã hơn ba mươi, nhưng không hề già, ngược lại bởi vì bảo dưỡng khá tốt nên nhìn chỉ khoảng chừng hai mươi. Lúc anh im lặng không nói lời nào thì rất đẹp trai, có khí phách vương giả bẩm sinh, nếu không phải là cô không tin tưởng vào đàn ông thì tiếp xúc với anh một thời gian dài như vậy, có lẽ cô là đã tiếp nhận anh rồi.
“Đến nơi rồi.” Nhậm Thiên Dã dừng xe lại, nhắc nhở cô gái ngồi ở kế bên một tiếng, sau đó săn sóc tháo dây an toàn cho cô.
Tần Hiểu Hiểu đẩy cửa xe ra, trước mặt cô là một cánh cửa hình vòm, trên đó viết một hàng chữ to màu xanh nhạt: “Vườn rau mơ ước của Hiểu bảo bối”.
“Đi thôi, vào trong xem một chút.”
Nhậm Thiên Dã kéo Tần Hiểu Hiểu vẫn còn đang ngây người đi qua cánh cửa gỗ, dưới đất là một lối đi nho nhỏ bằng gỗ, khi bước đi ở trên thì phát ra tiếng lộc cộc, nếu như là một người bạn nhỏ đi ở phía trên, thì tiếng bước chân nhất định sẽ có tiết tấu rất vui tai.
Đi được hơn mười phút, hai bên bắt đầu xuất hiện những mảnh đất màu xanh biếc, rau dưa được trồng ở hai bên đường tỏa ra mùi hương thơm ngát, có cả hoa nở, cách đó không xa là vòi phun nước đang xoay tròn tưới nước cho luống rau xanh biếc, làm cho cả khu vườn tràn đầy sức sống.
“Những thứ này đều là anh làm?”
“Ừ, đi, tiếp tục qua bên kia xem một chút.” Anh nhìn ánh mắt vui sướng của cô, khóe môi giương lên, kéo tay cô cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
“Được.”
Hai người đi thẳng một đường qua khu vực rau dưa, hoa tươi, thậm chí còn có một hồ cá thật lớn, diện tích của mảnh đất này rất lớn, khoảng chừng một ngàn héc-ta.
Đi được một lúc thì hai người cũng thấy hơi mệt: “Qua bên kia ngồi một chút đi.” Nhậm Thiên Dã khẽ đề nghị.
“Được.” Có lẽ là đi tới nơi thế ngoại đào nguyên như thế này, Tần Hiểu Hiểu cũng quên hết tất cả mọi phiền muộn, sảng khoái tận hưởng thiên nhiên.
Trên chiếc ghế dài bên cạnh cây hạnh, hai người sóng đôi ngồi xuống, nhìn lên một mảnh màu xanh biếc trước mắt, Nhậm Thiên Dã nghiêng đầu nhìn cô, mở miệng phát ra âm thanh trầm thấ: “Hiểu bảo bối, không biết em còn nhớ không, có một lần em muốn ăn thịt bò, anh lại lo lắng thịt trong siêu thị không được tươi, sau đó chúng ta liền cùng nhau đến chợ bán thức ăn ở vùng ngoại ô mua, lúc ấy chúng ta cũng như bây giờ nắm tay nhau đi mua đồ ăn, em còn nói muốn có một nông trại của riêng mình, như vậy cho dù muốn ăn cái gì cũng đều là đồ tươi nhất, bây giờ, chúng ta đã có rồi.” Nói đến đây, anh giơ cánh tay lên nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, môi áp sát vào bên tai cô, nhẹ giọng nói nhỏ: “Hiểu bảo bối, hiện tại mảnh đất này còn thiếu một nữ chủ nhân, em có đồng ý làm chủ nhân của nó không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.