Chương 126: Chương 126: Tiểu Ưu và Lãnh Diệc Thần (kết cục)
Đào Điểm Tinh Quang
08/10/2018
Tiểu Ưu theo đến chỗ ở của bé trai, bởi vì trời đã tối, xa xa chỉ thấy một mảng đen như mực, chỉ mơ hồ thấy sơ sơ hình dáng. Cửa chính từ từ mở ra, tất cả đèn đường đều sáng lên, Tiểu Ưu khó chịu nhắm mắt lại rồi từ từ mở mắt ra mới nhìn rõ trước mắt là một khu nghỉ dưỡng, xe hơi tiếp tục chạy vào trong, toàn bộ kiến trúc dần dần hiện ra, những tòa nhà chạy dọc theo một hàng, mặc dù chỉ có ba bốn tầng, nhưng toàn bộ lại rộng cả mấy cây số, khiến cho người ta phải hít hà.
“Chị, chúng ta về đến nhà rồi.”
Tiểu Ưu còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc thì bị bé trai gọi tỉnh, cậu dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp kéo quần áo Tiểu Ưu, sau đó rất lịch sự làm động tác mời, dạng vẻ kia chọc cho Tiểu Ưu cười.
“À, được.” Tiểu Ưu theo bọn họ xuống xe đi vào trong nhà.
Cửa chính vừa mở ra, hai hàng người giúp việc đứng ở hai bên: “Chào tiểu thiếu gia!”
Lúc này Tiểu Ưu mới phát hiện cậu bé đi tuốt ở đằng trước, mà ba mẹ của cậu lại theo sau, kỳ quái hơn chính là mọi người không chào hỏi bọn họ.
Cậu bé ngạo mạn liếc nhìn mọi người, khẽ ngẩng đầu, trong ánh mắt có sự già dặn không hợp với tuổi: “Đây là chị mà tôi đưa về, mọi người phải tôn trọng chị ấy.”
“Vâng.” Mọi người đồng loạt trả lời, ba mẹ sau lưng bé trai cũng trả lời.
Đây là tình huống gì? Tiểu Ưu không rõ nhìn đám người trước mắt, cô lại có cảm giác như đang đi thăm cung điện hoàng gia, cảm giác không chân thực, Tiểu Ưu nhéo cánh tay mình một cái, có cảm giác đau, xem ra tất cả đều là thật, chỉ là cuối cùng cô đã giúp một gia đình như thế nào…
Thấy Tiểu Ưu đi quá chậm, cậu bé xoay người kéo cánh tay của cô, dẫn cô cùng đi vào trong, vừa đi vừa nói: “Quản gia Trương, nửa giờ sau tôi muốn dùng cơm trong phòng ăn với chị.”
Người đàn ông đi phía sau cậu lập tức trả lời: “Vâng, tiểu thiếu gia.”
“Má Ngô, bà đi chuẩn bị cho chị một căn phòng, là căn phòng ở cạnh phòng ngủ của tôi ấy.”
“Vâng tiểu thiếu gia.” Lần này là người phụ nữ đi sau lưng cậu bé mở miệng, trong giọng nói tràn đầy cung kính.
Tiểu Ưu kinh ngạc nhìn bóng lưng hai người, ngồi xuống sofa trong phòng khách, cô không thể chờ đợi được, nói: “Bọn họ không phải là ba mẹ của em sao?”
Bé trai nở một nụ cười ngây thơ hiếm thấy: “Chị thấy em và bọn họ giống nhau không?”
“Không giống.” Tiểu Ưu bật thốt ra, lại cảm giác không ổn cắn môi, tất cả đều bị cậu bé nhìn thấy, chỉ cảm thấy chị gái trước mặt thật đáng yêu.
“Vậy đó.”
“Cái gì?” Tiểu Ưu vẫn chưa rõ.
“Em chỉ cùng bọn họ chơi trò chơi, chính là đóng giả một gia đình.”
“Ở sân bay mọi người- -?!”
“Đúng, khi đó em và bọn họ đang chơi, chị là do em muốn mời đến.”
“Tại sao mời chị?” Tiểu Ưu vẫn không hiểu nhìn cậu bé, cô không thể tưởng tượng mình lại không biết gì mà tham gia vào một trò chơi, hơn nữa mình còn luôn sắm vai, lúc đó thằng nhóc này cũng không nói ra, làm hại cô bị lỡ chuyến bay, bây giờ nhìn lại cậu nhóc này càng làm cho Tiểu Ưu đau đầu, diệp gia quán, cô còn không biết là sau này hằng năm sẽ vẫn tiếp tục bị tên tiểu quỷ này dây dưa, chọc cho Lãnh Diệc Thần cũng muốn ra tay với cậu nhóc.
“Nhìn chị thuận mắt.” Dáng vẻ đương nhiên của cậu bé khiến sắc mặt của Tiểu Ưu dần chuyển sang màu đỏ.
Tiểu Ưu hít một hơi thật sâu: “Em trai, sao em có thể coi thời gian của người khác thành trò đùa như vậy! Em có biết làm như vậy khiến chị bị lỡ chuyến bay hay không, lại càng hại chị có thể mất đi người thân!”
cậu bé không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiểu Ưu, chợt cười nhạo một tiếng: “Quả nhiên tôi không nhìn lầm, chị, chị đúng là một món đồ chơi thú vị.”
“Em nói cái gì?!” Tiểu Ưu siết chặt nắm đấm, nếu không phải trước mắt là một thằng nhóc, cô thật sự hận không thể một quyền đánh bay nó.
“Được rồi, em đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi.” Cậu tùy ý mở miệng, không nhìn vẻ mặt giận dữ của Tiểu Ưu, đi về phía phòng ăn, thấy Tiểu Ưu không đi theo, cậu xoay người, mặt không chút thay đổi nói: “Sao vậy, còn muốn em nói lần thứ hai!?”
Tiểu Ưu bị nét mặt và lời nói của cậu làm chấn động, đột nhiên cô có cảm giác thằng quỷ nhỏ trước mắt sâu không lường được, không hề đáng yêu giống bề ngoài, thậm chí cô còn có một chút e sợ.
“Nghĩ gì thế, đi thôi.” Cậu bé lại khôi phục sự ngây thơ chất phác, kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Ưu đi về hướng phòng ăn, lơ đãng nói: “Tay của chị so với trong tưởng tượng còn ấm áp hơn.”
Hả? Cậu có ý gì đây, Tiểu Ưu vẽ một dấu chấm hỏi thật to trong lòng, ngoài miệng không nói gì, rốt cục cũng đến phòng ăn, khóe mắt Tiểu Ưu bắt đầu run rẩy, em gái nó, đây là lượng cơm của một đứa bé sao?! Quả thật có thể nói là bàn tiệc mà, đợi đến khi bọn họ ngồi xuống, Tiểu Ưu trợn mắt nói: “Chỉ có hai người chúng ta ăn?”
Cậu bé trải khăn ăn cho cô, lại săn sóc gắp thức ăn cho cô, không trả lời vấn đề của cô: “Thích ăn cái này không?”
“Ừ, cũng được.”
“Còn cái này?”
“Cũng được.”
Rất nhanh trong đĩa của Tiểu Ưu đã chất đầy những món cô “thích”, đặt ở trước mặt cô: “Nếm thử xem, có hợp khẩu vị không.”
Tiểu Ưu gắp một miếng bỏ vào miệng, đôi mắt lập tức sáng lên, tức giận lúc trước cũng giảm đi hơn phân nửa: “Ừ, rất ngon.”
“Xem ra chị rất hài lòng, tốt, hôm nay thưởng bao lì xì cho đầu bếp.”
“Cám ơn tiểu thiếu gia.” Quản gia Trương đứng một bên cung kính cúi người.
“Tôi và chị ấy ngồi ăn được rồi, các người đi xuống trước đi, có việc gì tôi sẽ gọi.”
“Vâng tiểu thiếu gia, chúc ngài và tiểu thư dùng cơm ngon miệng.”
Tất cả người làm lui ra, phòng ăn to lớn càng có vẻ trống trải, bàn ăn dài hơn mười thước càng làm cho người ta sinh ra cảm giác xa cách, đây không phải là cảm giác gia đình, diệp gia quán, cho dù ở nơi xa hoa, Tiểu Ưu đột nhiên cảm thấy tiểu quỷ trước mặt cũng thật đáng thương.
Giống như nhìn thấy được suy nghĩ của Tiểu Ưu, cậu bé ung dung nói: “Mỗi ngày em đều ăn cơm một mình, đã quen rồi.”
Khi cậu nói những lời này làm cho lỗ mũi Tiểu Ưu chua xót, hỏi: “Ba mẹ của em đâu, sao họ không ăn cơm với em?”
Bàn tay đang xiên gắp bò của cậu bé ngưng lại một chút, sau đó lại tiếp tục gắp bỏ vào trong miệng nhai: “Có chị ăn cùng quả nhiên là ngon hơn.”
Lời nói này làm cho gò má Tiểu Ưu ửng hồng, chỉ là một thằng quỷ nhỏ, cô lại tưởng tượng linh tinh cái gì, vuốt má, Tiểu Ưu gắp một miếng nuốt xuống để che dấu sự bối rối của mình.
Tiểu Ưu chỉ lo ăn cơm không chú ý cậu bé đã đến bên cạnh cô từ lúc nào, cậu đặt một đĩa thịt gà đã cắt gọn gàng ở trước mặt Tiểu Ưu: “Chị thích ăn như vậy thì ăn nhiều một chút.”
Sau đó cậu không để ý ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Ưu bắt đầu gắp một miếng đưa đến miệng Tiểu Ưu: “Nào, nếm thử.”
Tiểu Ưu thuận theo há miệng ăn: “Rất ngon.” Sau đó cô cầm lấy cái nĩa trong tay cậu bé: “Để chị tự ăn.”
Cậu bé cũng không giành, tự nhiên nói: “Từ khi em bắt đầu có trí nhớ, thì nơi này cũng chỉ có một mình em ở, cho nên ba mẹ đối với em chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Cái gì, sao lại vậy?! Em không hỏi những người khác sao?”
“Những người khác? Chị, chị thật biết nói đùa, nơi này có những người khác sao?”
“Bọn họ không phải là – -” Tiểu Ưu chỉ người làm ở ngoài, trong ánh mắt có sự khó hiểu, nghi ngờ.
“Bọn họ đều giống như máy móc, không có tình cảm, chứ nói chi là biết được chuyện gì.”
Tiểu Ưu để đao xuống, yên lặng nhìn cậu bé vài phút, bỗng nhiên cô ôm cậu bé vào lòng: “Đừng buồn, sẽ có ngày bọn họ trở về tìm em.”
“Không cần nữa.”
Tim Tiểu Ưu run lên, há miệng muốn nói cái gì lại không thể phát ra được tiếng nào, cô chỉ có thể ôm chặt hơn để an ủi cậu, hy vọng mây mù trong lòng của cậu sẽ tiêu tán một chút, để cậu không phải một mình chịu đựng những đau đớn không hợp với tuổi tác.
“Sớm biết rằng nói như vậy sẽ được chị ôm, em sẽ nói từ lúc mới gặp chị rồi.”
“Ha ha…” Tiểu Ưu bị cậu bé chọc cười ra tiếng, cánh tay ôm cậu cũng dịu dàng hơn vài phần.
“Cái ôm của chị thật ấm áp.” Cậu bé tham lam hít sâu một hơi, nhắm mắt lại cảm thụ nhiệt độ, ấm áp, yêu thương trên người cô…
Ăn tối xong, cô chúc cậu bé ngủ ngon, trước khi bước vào phòng ngủ, cậu bé nói: “Chị, tin tưởng em, người nhà của chị sẽ không có chuyện gì, ở đây với em vài ngày, em sẽ đưa chị đến nơi chị muốn.”
Tiểu Ưu dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cậu, hồi lâu cô chỉ nói một chữ: “Được.”
Đóng cửa lại, cô vẫn còn nhớ rõ lời nói của cậu bé, giờ phút này cô lại không thể phản bác được một câu nào, điều duy nhất cô có thể làm là làm bạn bên cạnh cậu.
Vài ngày trôi qua, bọn họ ở chung càng thêm thân thiết, Tiểu Ưu cực kỳ thích tên tiểu quỷ này, cô đoán cha mẹ của cậu nhìn thấy cậu nhất định sẽ vô cùng yêu thích.
“Chị, nên đi thôi.” Vào một buổi trưa, cậu bé bình tĩnh nói, giống như đang bàn luận chuyện thời tiết bình thường vậy.
Tiểu Ưu ngồi ở trong phòng khách hơi sững sờ, cô không ngờ ngày này sẽ đến, dường như cô đã có tình cảm đặc biệt với cậu, thấy Tiểu Ưu sững sờ, bé trai cong môi lộ ra chiếc răng khểnh: “Vẻ mặt này của chị, là không muốn rời xa em sao?”
Tiểu Ưu đột nhiên bị cậu bé trêu chọc khiến không nói nên lời, vành mắt ửng đỏ.
“Em không nhìn được phụ nữ khóc, được rồi, nói đi, đi đâu?”
Tiểu Ưu nói địa điểm, tiểu quỷ lập tức cả kinh nhíu mày: “Không được! Chị không được đến chỗ đó! Chỗ đó đang – – “
“Chị biết, để cho chị đi đi.”
Thấy Tiểu Ưu đã quyết, cậu bé khe khẽ thở dài,: “Em sẽ phái người bảo vệ chị.”
“Cám ơn, nhưng không cần đâu, chỗ đó em cũng biết, không dùng được bọn họ.”
“Nhưng mà – – “
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
… Trải qua một chuyến bay rồi lại lên ôtô đường dài, chuyến đi cả một ngày làm cho Tiểu Ưu có chút mệt mỏi, diệp gia quán, trong khoảnh khắc khi bước xuống xe, Tiểu Ưu cảm giác chân mình đang run rẩy, nhìn nơi hoang vu phía xa, Tiểu Ưu càng cảm thấy mình tới nơi này là đúng. Bây giờ cô biết người nhà đã an toàn, mà Thần, người cô yêu nhất cũng cưới người khác, kết cục đã định, cô cũng không cần phải đến nơi mà Lãnh phu nhân nói.
“Xe chỉ có thể đi tới chỗ này.” Tài xế kiên nhẫn giải thích, giờ phút này trong xe chỉ có một mình Tiểu Ưu, cô nói cảm ơn với tài xế, rồi xách ba lô đi về hướng con đường gập ghềnh phía xa.
Nơi này là nhưng gì còn sót lại sau trận động đất, khắp nơi đầy đất cát, đường đi đầy hố to, may mà Tiểu Ưu mang giày thể thao, đi trên con đường này cũng coi như vững vàng, nhìn mặt đất đầy vết nứt, Tiểu Ưu bước nhanh hơn, nhất định phải tới trước lúc trời tối.
Đi hơn nửa tiếng, dần dần có tiếng đào bới, tiếng người cũng nhiều hơn, còn có mấy cái lều vải được tạm bợ dựng lên, nhìn tất cả những cái này, đôi mắt Tiểu Ưu đỏ lên, cô lấy túi xách mang theo bên người ra, bên trong là những chiếc bánh ngọt cô tự tay làm, vốn cô định làm mang đến thành phố F ăn, nhưng bây giờ cô muốn đưa tất cả cho những người gặp nạn.
Cô đi vào một căn lều vải, lấy bánh ngọt trong túi ra phân phát cho mọi người, nhìn khuôn mặt xám tro của mọi người ánh lên hy vọng sống sót, Tiểu Ưu cảm giác mình tới nơi này là đúng.
Những người kia lôi kéo tay Tiểu Ưu không buông, liên tục nói cám ơn, Tiểu Ưu cũng xấu hổ đỏ mặt, chuyện này đối với cô cũng chẳng là gì, chỉ giúp được bọn họ một chút xíu mà thôi.
Đi vào hiện trường đào bới, rất nhiều quân nhân đang làm việc, Tiểu Ưu cũng nhanh chóng gia nhập vào hàng ngũ của bọn họ, cầm chiếc xẻng cô mượn của người dân đến đào bới.
Qua một tuần, Tiểu Ưu đã thích ứng với cuộc sống đơn sơ nơi này, mỗi ngày cô còn làm ra mì sợi thơm ngon cho người dân và quân nhân ăn, tất cả mọi người đều cảm kích cô gái tốt bụng này, càng thêm thích cô, đã coi cô như người nhà, thậm chí có người còn làm mai cho Tiểu Ưu, khiến cho Tiểu Ưu đỏ mặt…
“Sao rồi, đã tìm được chưa?” Trong phòng, Lãnh Diệc Thần để điện thoại xuống, đôi mắt tối đi vài phần, rốt cuộc Ưu Ưu của anh đã chạy đi đâu? Tìm kiếm nhiều ngày như vậy làm cho anh từ từ thất vọng, cô không đến thành phố F như mẹ nói, cũng không có ở trạm trung chuyển của sân bay, rốt cuộc cô đã đi đâu?
Không lâu sau điện thoại lại vang lên lần nữa, anh chưa nhìn đã nghe máy: “Thần, là tôi, Tu Mục đây anh mau xem tin tức, mau xem tin tức!”
“Tôi không có tâm trạng.”
“Tiểu Ưu, Tiểu Ưu ở trong TV – – “
“Cậu nói cái gì!” Lãnh Diệc Thần khiếp sợ, vừa nhanh chóng mở ti vi, vừa hét to vào điện thoại, khi anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong ti vi, anh hoàn toàn im lặng, là cô, thật sự là cô! Cô đang nấu cơm cho mọi người, anh thấy cô nở nụ cười rực rỡ, đó là nụ cười anh vô củng quen thuộc, diệp gia quán, khiến cho anh nhớ nhung, rốt cuộc anh cũng tìm được: “Tu Mục, lập tức giúp tôi mua vé máy bay, tôi muốn xuất phát ngay bây giờ!”
…
Khi anh vất vả đuổi tới nơi, xa xa nhìn thấy bóng dáng mảnh mai ấy, dưới ánh mặt trời rực rỡ càng thêm chói mắt, mặc dù cô gầy hơn trước, nhưng trong lòng anh cô vẫn tốt đẹp như lúc đầu, Ưu Ưu, anh tới đây, lần này anh muốn ở bên em cả đời, em chuẩn bị xong chưa…
———-oOo———-
Hoàn
“Chị, chúng ta về đến nhà rồi.”
Tiểu Ưu còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc thì bị bé trai gọi tỉnh, cậu dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp kéo quần áo Tiểu Ưu, sau đó rất lịch sự làm động tác mời, dạng vẻ kia chọc cho Tiểu Ưu cười.
“À, được.” Tiểu Ưu theo bọn họ xuống xe đi vào trong nhà.
Cửa chính vừa mở ra, hai hàng người giúp việc đứng ở hai bên: “Chào tiểu thiếu gia!”
Lúc này Tiểu Ưu mới phát hiện cậu bé đi tuốt ở đằng trước, mà ba mẹ của cậu lại theo sau, kỳ quái hơn chính là mọi người không chào hỏi bọn họ.
Cậu bé ngạo mạn liếc nhìn mọi người, khẽ ngẩng đầu, trong ánh mắt có sự già dặn không hợp với tuổi: “Đây là chị mà tôi đưa về, mọi người phải tôn trọng chị ấy.”
“Vâng.” Mọi người đồng loạt trả lời, ba mẹ sau lưng bé trai cũng trả lời.
Đây là tình huống gì? Tiểu Ưu không rõ nhìn đám người trước mắt, cô lại có cảm giác như đang đi thăm cung điện hoàng gia, cảm giác không chân thực, Tiểu Ưu nhéo cánh tay mình một cái, có cảm giác đau, xem ra tất cả đều là thật, chỉ là cuối cùng cô đã giúp một gia đình như thế nào…
Thấy Tiểu Ưu đi quá chậm, cậu bé xoay người kéo cánh tay của cô, dẫn cô cùng đi vào trong, vừa đi vừa nói: “Quản gia Trương, nửa giờ sau tôi muốn dùng cơm trong phòng ăn với chị.”
Người đàn ông đi phía sau cậu lập tức trả lời: “Vâng, tiểu thiếu gia.”
“Má Ngô, bà đi chuẩn bị cho chị một căn phòng, là căn phòng ở cạnh phòng ngủ của tôi ấy.”
“Vâng tiểu thiếu gia.” Lần này là người phụ nữ đi sau lưng cậu bé mở miệng, trong giọng nói tràn đầy cung kính.
Tiểu Ưu kinh ngạc nhìn bóng lưng hai người, ngồi xuống sofa trong phòng khách, cô không thể chờ đợi được, nói: “Bọn họ không phải là ba mẹ của em sao?”
Bé trai nở một nụ cười ngây thơ hiếm thấy: “Chị thấy em và bọn họ giống nhau không?”
“Không giống.” Tiểu Ưu bật thốt ra, lại cảm giác không ổn cắn môi, tất cả đều bị cậu bé nhìn thấy, chỉ cảm thấy chị gái trước mặt thật đáng yêu.
“Vậy đó.”
“Cái gì?” Tiểu Ưu vẫn chưa rõ.
“Em chỉ cùng bọn họ chơi trò chơi, chính là đóng giả một gia đình.”
“Ở sân bay mọi người- -?!”
“Đúng, khi đó em và bọn họ đang chơi, chị là do em muốn mời đến.”
“Tại sao mời chị?” Tiểu Ưu vẫn không hiểu nhìn cậu bé, cô không thể tưởng tượng mình lại không biết gì mà tham gia vào một trò chơi, hơn nữa mình còn luôn sắm vai, lúc đó thằng nhóc này cũng không nói ra, làm hại cô bị lỡ chuyến bay, bây giờ nhìn lại cậu nhóc này càng làm cho Tiểu Ưu đau đầu, diệp gia quán, cô còn không biết là sau này hằng năm sẽ vẫn tiếp tục bị tên tiểu quỷ này dây dưa, chọc cho Lãnh Diệc Thần cũng muốn ra tay với cậu nhóc.
“Nhìn chị thuận mắt.” Dáng vẻ đương nhiên của cậu bé khiến sắc mặt của Tiểu Ưu dần chuyển sang màu đỏ.
Tiểu Ưu hít một hơi thật sâu: “Em trai, sao em có thể coi thời gian của người khác thành trò đùa như vậy! Em có biết làm như vậy khiến chị bị lỡ chuyến bay hay không, lại càng hại chị có thể mất đi người thân!”
cậu bé không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiểu Ưu, chợt cười nhạo một tiếng: “Quả nhiên tôi không nhìn lầm, chị, chị đúng là một món đồ chơi thú vị.”
“Em nói cái gì?!” Tiểu Ưu siết chặt nắm đấm, nếu không phải trước mắt là một thằng nhóc, cô thật sự hận không thể một quyền đánh bay nó.
“Được rồi, em đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi.” Cậu tùy ý mở miệng, không nhìn vẻ mặt giận dữ của Tiểu Ưu, đi về phía phòng ăn, thấy Tiểu Ưu không đi theo, cậu xoay người, mặt không chút thay đổi nói: “Sao vậy, còn muốn em nói lần thứ hai!?”
Tiểu Ưu bị nét mặt và lời nói của cậu làm chấn động, đột nhiên cô có cảm giác thằng quỷ nhỏ trước mắt sâu không lường được, không hề đáng yêu giống bề ngoài, thậm chí cô còn có một chút e sợ.
“Nghĩ gì thế, đi thôi.” Cậu bé lại khôi phục sự ngây thơ chất phác, kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Ưu đi về hướng phòng ăn, lơ đãng nói: “Tay của chị so với trong tưởng tượng còn ấm áp hơn.”
Hả? Cậu có ý gì đây, Tiểu Ưu vẽ một dấu chấm hỏi thật to trong lòng, ngoài miệng không nói gì, rốt cục cũng đến phòng ăn, khóe mắt Tiểu Ưu bắt đầu run rẩy, em gái nó, đây là lượng cơm của một đứa bé sao?! Quả thật có thể nói là bàn tiệc mà, đợi đến khi bọn họ ngồi xuống, Tiểu Ưu trợn mắt nói: “Chỉ có hai người chúng ta ăn?”
Cậu bé trải khăn ăn cho cô, lại săn sóc gắp thức ăn cho cô, không trả lời vấn đề của cô: “Thích ăn cái này không?”
“Ừ, cũng được.”
“Còn cái này?”
“Cũng được.”
Rất nhanh trong đĩa của Tiểu Ưu đã chất đầy những món cô “thích”, đặt ở trước mặt cô: “Nếm thử xem, có hợp khẩu vị không.”
Tiểu Ưu gắp một miếng bỏ vào miệng, đôi mắt lập tức sáng lên, tức giận lúc trước cũng giảm đi hơn phân nửa: “Ừ, rất ngon.”
“Xem ra chị rất hài lòng, tốt, hôm nay thưởng bao lì xì cho đầu bếp.”
“Cám ơn tiểu thiếu gia.” Quản gia Trương đứng một bên cung kính cúi người.
“Tôi và chị ấy ngồi ăn được rồi, các người đi xuống trước đi, có việc gì tôi sẽ gọi.”
“Vâng tiểu thiếu gia, chúc ngài và tiểu thư dùng cơm ngon miệng.”
Tất cả người làm lui ra, phòng ăn to lớn càng có vẻ trống trải, bàn ăn dài hơn mười thước càng làm cho người ta sinh ra cảm giác xa cách, đây không phải là cảm giác gia đình, diệp gia quán, cho dù ở nơi xa hoa, Tiểu Ưu đột nhiên cảm thấy tiểu quỷ trước mặt cũng thật đáng thương.
Giống như nhìn thấy được suy nghĩ của Tiểu Ưu, cậu bé ung dung nói: “Mỗi ngày em đều ăn cơm một mình, đã quen rồi.”
Khi cậu nói những lời này làm cho lỗ mũi Tiểu Ưu chua xót, hỏi: “Ba mẹ của em đâu, sao họ không ăn cơm với em?”
Bàn tay đang xiên gắp bò của cậu bé ngưng lại một chút, sau đó lại tiếp tục gắp bỏ vào trong miệng nhai: “Có chị ăn cùng quả nhiên là ngon hơn.”
Lời nói này làm cho gò má Tiểu Ưu ửng hồng, chỉ là một thằng quỷ nhỏ, cô lại tưởng tượng linh tinh cái gì, vuốt má, Tiểu Ưu gắp một miếng nuốt xuống để che dấu sự bối rối của mình.
Tiểu Ưu chỉ lo ăn cơm không chú ý cậu bé đã đến bên cạnh cô từ lúc nào, cậu đặt một đĩa thịt gà đã cắt gọn gàng ở trước mặt Tiểu Ưu: “Chị thích ăn như vậy thì ăn nhiều một chút.”
Sau đó cậu không để ý ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Ưu bắt đầu gắp một miếng đưa đến miệng Tiểu Ưu: “Nào, nếm thử.”
Tiểu Ưu thuận theo há miệng ăn: “Rất ngon.” Sau đó cô cầm lấy cái nĩa trong tay cậu bé: “Để chị tự ăn.”
Cậu bé cũng không giành, tự nhiên nói: “Từ khi em bắt đầu có trí nhớ, thì nơi này cũng chỉ có một mình em ở, cho nên ba mẹ đối với em chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Cái gì, sao lại vậy?! Em không hỏi những người khác sao?”
“Những người khác? Chị, chị thật biết nói đùa, nơi này có những người khác sao?”
“Bọn họ không phải là – -” Tiểu Ưu chỉ người làm ở ngoài, trong ánh mắt có sự khó hiểu, nghi ngờ.
“Bọn họ đều giống như máy móc, không có tình cảm, chứ nói chi là biết được chuyện gì.”
Tiểu Ưu để đao xuống, yên lặng nhìn cậu bé vài phút, bỗng nhiên cô ôm cậu bé vào lòng: “Đừng buồn, sẽ có ngày bọn họ trở về tìm em.”
“Không cần nữa.”
Tim Tiểu Ưu run lên, há miệng muốn nói cái gì lại không thể phát ra được tiếng nào, cô chỉ có thể ôm chặt hơn để an ủi cậu, hy vọng mây mù trong lòng của cậu sẽ tiêu tán một chút, để cậu không phải một mình chịu đựng những đau đớn không hợp với tuổi tác.
“Sớm biết rằng nói như vậy sẽ được chị ôm, em sẽ nói từ lúc mới gặp chị rồi.”
“Ha ha…” Tiểu Ưu bị cậu bé chọc cười ra tiếng, cánh tay ôm cậu cũng dịu dàng hơn vài phần.
“Cái ôm của chị thật ấm áp.” Cậu bé tham lam hít sâu một hơi, nhắm mắt lại cảm thụ nhiệt độ, ấm áp, yêu thương trên người cô…
Ăn tối xong, cô chúc cậu bé ngủ ngon, trước khi bước vào phòng ngủ, cậu bé nói: “Chị, tin tưởng em, người nhà của chị sẽ không có chuyện gì, ở đây với em vài ngày, em sẽ đưa chị đến nơi chị muốn.”
Tiểu Ưu dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cậu, hồi lâu cô chỉ nói một chữ: “Được.”
Đóng cửa lại, cô vẫn còn nhớ rõ lời nói của cậu bé, giờ phút này cô lại không thể phản bác được một câu nào, điều duy nhất cô có thể làm là làm bạn bên cạnh cậu.
Vài ngày trôi qua, bọn họ ở chung càng thêm thân thiết, Tiểu Ưu cực kỳ thích tên tiểu quỷ này, cô đoán cha mẹ của cậu nhìn thấy cậu nhất định sẽ vô cùng yêu thích.
“Chị, nên đi thôi.” Vào một buổi trưa, cậu bé bình tĩnh nói, giống như đang bàn luận chuyện thời tiết bình thường vậy.
Tiểu Ưu ngồi ở trong phòng khách hơi sững sờ, cô không ngờ ngày này sẽ đến, dường như cô đã có tình cảm đặc biệt với cậu, thấy Tiểu Ưu sững sờ, bé trai cong môi lộ ra chiếc răng khểnh: “Vẻ mặt này của chị, là không muốn rời xa em sao?”
Tiểu Ưu đột nhiên bị cậu bé trêu chọc khiến không nói nên lời, vành mắt ửng đỏ.
“Em không nhìn được phụ nữ khóc, được rồi, nói đi, đi đâu?”
Tiểu Ưu nói địa điểm, tiểu quỷ lập tức cả kinh nhíu mày: “Không được! Chị không được đến chỗ đó! Chỗ đó đang – – “
“Chị biết, để cho chị đi đi.”
Thấy Tiểu Ưu đã quyết, cậu bé khe khẽ thở dài,: “Em sẽ phái người bảo vệ chị.”
“Cám ơn, nhưng không cần đâu, chỗ đó em cũng biết, không dùng được bọn họ.”
“Nhưng mà – – “
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
… Trải qua một chuyến bay rồi lại lên ôtô đường dài, chuyến đi cả một ngày làm cho Tiểu Ưu có chút mệt mỏi, diệp gia quán, trong khoảnh khắc khi bước xuống xe, Tiểu Ưu cảm giác chân mình đang run rẩy, nhìn nơi hoang vu phía xa, Tiểu Ưu càng cảm thấy mình tới nơi này là đúng. Bây giờ cô biết người nhà đã an toàn, mà Thần, người cô yêu nhất cũng cưới người khác, kết cục đã định, cô cũng không cần phải đến nơi mà Lãnh phu nhân nói.
“Xe chỉ có thể đi tới chỗ này.” Tài xế kiên nhẫn giải thích, giờ phút này trong xe chỉ có một mình Tiểu Ưu, cô nói cảm ơn với tài xế, rồi xách ba lô đi về hướng con đường gập ghềnh phía xa.
Nơi này là nhưng gì còn sót lại sau trận động đất, khắp nơi đầy đất cát, đường đi đầy hố to, may mà Tiểu Ưu mang giày thể thao, đi trên con đường này cũng coi như vững vàng, nhìn mặt đất đầy vết nứt, Tiểu Ưu bước nhanh hơn, nhất định phải tới trước lúc trời tối.
Đi hơn nửa tiếng, dần dần có tiếng đào bới, tiếng người cũng nhiều hơn, còn có mấy cái lều vải được tạm bợ dựng lên, nhìn tất cả những cái này, đôi mắt Tiểu Ưu đỏ lên, cô lấy túi xách mang theo bên người ra, bên trong là những chiếc bánh ngọt cô tự tay làm, vốn cô định làm mang đến thành phố F ăn, nhưng bây giờ cô muốn đưa tất cả cho những người gặp nạn.
Cô đi vào một căn lều vải, lấy bánh ngọt trong túi ra phân phát cho mọi người, nhìn khuôn mặt xám tro của mọi người ánh lên hy vọng sống sót, Tiểu Ưu cảm giác mình tới nơi này là đúng.
Những người kia lôi kéo tay Tiểu Ưu không buông, liên tục nói cám ơn, Tiểu Ưu cũng xấu hổ đỏ mặt, chuyện này đối với cô cũng chẳng là gì, chỉ giúp được bọn họ một chút xíu mà thôi.
Đi vào hiện trường đào bới, rất nhiều quân nhân đang làm việc, Tiểu Ưu cũng nhanh chóng gia nhập vào hàng ngũ của bọn họ, cầm chiếc xẻng cô mượn của người dân đến đào bới.
Qua một tuần, Tiểu Ưu đã thích ứng với cuộc sống đơn sơ nơi này, mỗi ngày cô còn làm ra mì sợi thơm ngon cho người dân và quân nhân ăn, tất cả mọi người đều cảm kích cô gái tốt bụng này, càng thêm thích cô, đã coi cô như người nhà, thậm chí có người còn làm mai cho Tiểu Ưu, khiến cho Tiểu Ưu đỏ mặt…
“Sao rồi, đã tìm được chưa?” Trong phòng, Lãnh Diệc Thần để điện thoại xuống, đôi mắt tối đi vài phần, rốt cuộc Ưu Ưu của anh đã chạy đi đâu? Tìm kiếm nhiều ngày như vậy làm cho anh từ từ thất vọng, cô không đến thành phố F như mẹ nói, cũng không có ở trạm trung chuyển của sân bay, rốt cuộc cô đã đi đâu?
Không lâu sau điện thoại lại vang lên lần nữa, anh chưa nhìn đã nghe máy: “Thần, là tôi, Tu Mục đây anh mau xem tin tức, mau xem tin tức!”
“Tôi không có tâm trạng.”
“Tiểu Ưu, Tiểu Ưu ở trong TV – – “
“Cậu nói cái gì!” Lãnh Diệc Thần khiếp sợ, vừa nhanh chóng mở ti vi, vừa hét to vào điện thoại, khi anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong ti vi, anh hoàn toàn im lặng, là cô, thật sự là cô! Cô đang nấu cơm cho mọi người, anh thấy cô nở nụ cười rực rỡ, đó là nụ cười anh vô củng quen thuộc, diệp gia quán, khiến cho anh nhớ nhung, rốt cuộc anh cũng tìm được: “Tu Mục, lập tức giúp tôi mua vé máy bay, tôi muốn xuất phát ngay bây giờ!”
…
Khi anh vất vả đuổi tới nơi, xa xa nhìn thấy bóng dáng mảnh mai ấy, dưới ánh mặt trời rực rỡ càng thêm chói mắt, mặc dù cô gầy hơn trước, nhưng trong lòng anh cô vẫn tốt đẹp như lúc đầu, Ưu Ưu, anh tới đây, lần này anh muốn ở bên em cả đời, em chuẩn bị xong chưa…
———-oOo———-
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.