Chương 68: Mạo hiểm treo cây
Đào Điểm Tinh Quang
24/02/2017
Đêm đến, sương bắt đầu rơi xuống, đường núi vốn khó đi giờ lại càng thêm gập ghềnh, Nhậm Thiên Dã, Tần Hiểu Hiểu đã tìm kiếm trong rừng cả ngày, anh dùng đèn pin soi đường, một tay nắm tay cô, cẩn thận đi trước, tay cô dắt một con heo con, nghe nói khứu giác của heo rất nhạy bén, so với chó còn nhạy bén hơn, Tần Hiểu Hiểu mang nó theo vì hy vọng có thể tìm được Tiểu Đậu Đỏ sớm hơn.
Ột ột, ột ột ——, heo con ngửi tới ngửi lui khắp nơi, tiếng kêu phá vỡ sự yên tĩnh.
Núi Tây Hạ không phứt tạp, nhưng vẫn có một phần chưa được khai phá, nguy hiểm không lường trước được, nếu là ban ngày có lẽ sẽ khá hơn một chút, nhưng tất cả mọi người đều lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Đậu Đỏ, cho nên hành động ban đêm, không trì hoãn một giây, Nhậm Thiên Dã đã ra lệnh cho Kim Thuẫn gọi thêm người tới, bây giờ có rất nhiều người đang trên đường tới.
……
Kim Thuẫn vốn muốn đi cùng tiện thể bảo vệ tổng giám đốc và phu nhân, nhưng từ khi Mân Mân đi tới lều vải thì tình trạng không tốt lắm, hắn không yên tâm, nên cuối cùng mới ở lại trông chừng cô.
“Anh Kim, anh nói xem nếu Tiểu Đậu Đỏ thấy tôi làm nhiều đồ ăn như vậy, con bé có vui mừng không?” Tay Mân Mân đang cầm hợp đồ ăn, đôi mắt lóe sáng, biểu cảm này, cho dù ai cũng không đành lòng từ chối.
“Ừ, chắc chắn con bé sẽ rất vui!” Kim Thuẫn chân thành gật đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng bận rộn của Mân Mân.
Mân Mân một lúc thì làm xà lách, một lúc thì làm sandwich, bận rộn không ngừng một giây, bởi vì cô sợ nếu dừng lại, trong lòng sẽ rất sợ, tim sẽ rất đau, cô không có ngày nào đối xử tốt với Tiểu Đậu Đỏ, bây giờ cô hối hận muốn chết, nhưng tất cả không thể quay lại, ai kêu lúc đầu cô đối xử với con bé như vậy chứ?! Đáng đời cô, cô bị báo ứng rồi.
“A——–!” Mân Mân kêu lên một tiếng.
Kim Thuẫn bước lên kiểm tra xem Mân Mân có bị thương không, ngón trỏ bị dao cắt lên, máu chảy ra, Kim Thuẫn không nói hai lời ngậm vào miệng hút, Mân Mân rút thế nào cũng không được.
“Mau dừng lại.” Cô nói lớn, nước mắt cũng chảy ra, khóc sụt sùi khó khăn nói.
Kim Thuẫn nghe được tiếng khóc của cô, lập tức buông ra, ngẩng đầu lên, có chút khẩn trương dịu dàng hỏi: “Sao vậy, tôi làm em đau sao?”
“Không, không phải.” Mân Mân nghẹn ngào nói, đôi mắt đỏ bừng nhìn khuôn mặt nam tính khẩn trương trước mặt.
“Vậy là—–?” Kim Thuẫn muốn tìm được câu trả lời trong mắt cô, nhưng lại không có.
“Không phải, không phải, không phải———.” Nói xong câu cuối cùng Mân Mân đã khóc, cắn môi nhào vào ngực Kim Thuẫn dùng sức lớn tiếng khóc, tiếng khóc của cô rất đau thương, tựa như khóc cho tất cả những đau khổ của cuộc đời này.
…..
Sương làm ướt áo Nhậm Thiên Dã, anh kinh ngạc nhìn phía trước, hai lỗ tai cẩn thận lắng nghe xung quanh, một đứa bé nhỏ như vậy, có thể chạy đi đâu? Tiểu Manh hơi mệt nhưng cũng phối hợp với nhịp bước của chủ nhân.
“Bảo bối, mau dừng lại!” Biểu cảm của anh đột nhiên nghiêm túc: “Em mau ôm tiểu Manh rời khỏi đây!” Nhậm Thiên Dã bất động đứng tại chỗ, ra lệnh.
Tần Hiểu Hiểu nghe ra mùi nguy hiểm trong giọng nói của anh, cô ôm lấy tiểu Manh nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước: “Dã, rốt cuộc anh đạp phải cái gì?” Tần Hiểu Hiểu thu hồi biểu cảm ngọt ngào, nghiêm túc hỏi.
“Đừng cử động.” Anh lại nói một câu: “Thời gian không còn nhiều, em nhanh chóng gọi Kim Thuẫn nhờ giúp đỡ, kêu cậu ấy gọi chuyên gia gỡ bom tới!”
“Cái gì? Có bom?!” Tần Hiểu Hiểu nheo mắt lại, cẩn thận quan sát chỗ đất dưới chân anh, nếu thật sự đạp phải, sợ rằng anh sẽ không chờ được đến lúc cô trở lại đã——-, Tần Hiểu Hiểu buông tiểu Manh xuống: “Tiểu Manh, ngoan, qua gốc cây lớn bên kia đứng.”
Dường như Tiểu Manh nghe hiểu lời cô nói, quay đầu chạy qua sau lưng cái cây to, Tần Hiểu Hiểu quay đầu, mím chặt môi mỏng, cô nằm xuống đất, dịch về hướng Nhậm Thiên Dã.
“Bảo bối, em đang làm gì vậy hả?” Trong giọng nói của Nhậm Thiên Dã mang theo tức giận, nếu không phải bây giờ anh không thể cử động, anh sẽ ôm cô đi thật xa.
Tần Hiểu Hiểu không trả lời anh, cô vẫn lòm ngòm bò về phía trước, trong lúc bò cô rút một con dao găm từ giày ra, cuối cùng cũng bò tới dưới chân anh, Tần Hiểu Hiểu sờ bùn đất dưới chân anh, nói: “Chút nữa anh chỉ cần giữ vững động tác và lực độ này là được, những thứ khác cứ giao cho em.”
Cô cẩn thận đào đất bên cạnh chân anh, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở, Nhậm Thiên Dã còn muốn nói gì đó, nhưng tình hình hiện tại anh không thể không phối hợp với cô, nên chỉ có thể ngậm miệng.
…….
Sau khi ôm Kim Thuẫn khóc xong, tâm trạng Mân Mân đã khá hơn nhiều, cô cũng muốn đi tìm Tiểu Đậu Đỏ, nhưng Kim Thuẫn lo lắng cho sự an toàn của cô, nên bảo cô chờ những người kia tới rồi cùng đi.
Mân Mân có một chút do dự, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý, lúc này Kim Thuẫn mới yên lòng. Hai người nằm xuống lều vải nghĩ ngơi dưỡng sức, Mân Mân đột nhiên nói: “Anh Kim, tôi muốn đi ra xe lấy thảm, ở đây hơi lạnh.”
Kim Thuẫn cau mày lại: “Tôi đi lấy, em nằm nghĩ trước đi.”
Sao hắn có thể để cô đi lấy đồ, huống chi hắn càng không yên tâm để cô đi ra một mình. Mân Mân ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, tựa như đang chờ Kim Thuẫn đi lấy thảm.
Kim Thuẫn đi ra xe hơi lấy thảm, hắn không nhìn thấy một bóng người đã chạy khỏi lều vải, đúng vậy là Mân Mân, cô biết người này sẽ không để cô đi lấy thảm, đúng như dự kiến của cô, chô nên cô thừa lúc anh đi ra xe, chạy khỏi lều đi tìm Tiểu Đậu Đỏ, lỗ tai Kim Thuẫn rất thính, hắn nghe tiếng cỏ bị đạp, nói thầm một tiếng không tốt, bỏ lại thảm chạy về phía lều vải, nhưng hắn đã chậm một bước, Mân Mân đã đi khỏi lều.
Kim Thuẫn không để ý nhiều, lập tức cầm đèn bin lên đuổi theo.
……
Trên đỉnh núi.
Lúc này hai người đều im lặng, không ai nói gì, nhớ lại một màn mạo hiểm vừa rồi, Nhậm Thiên Dã hận không thể xé cô ra rồi ăn vào bụng.
Khi Tần Hiểu Hiểu đang đào bom, tiểu Manh bỗng nhiên kêu lên, ‘é ái’ xin giúp đở, bởi vì có một con rắn xanh lớn lè lưỡi bò tới trước mặt nó, mà công đoạn lấy bom đang ở thời khắc mấu chốt, bởi vì tiểu Manh kêu, hai người không hẹn mà cùng phân tâm: “Không tốt, mau nhảy!” Tần Hiểu Hiểu nói xong câu này thì lập tức kéo anh nhảy lên, một tay khác rút kim bạc ra bắn vào sâu trên thân cây, hai người lập tức đứng trên cây.
Oành———! Tiếng nổ kịch liệt làm mặt đất chấn động, con rắn cũng lật đật bò trốn, tiểu Manh đặt mông leo lên cành cây (@@ heo trèo cây), trận nổ kéo dài mấy phút, qua trận này hai người đều có chút chật vật, Tần Hiểu Hiểu nhìn người đàn ông đối diện, bật cười, Nhậm Thiên Dã hung hăng trừng cô một cái, Tần Hiểu Hiểu chột dạ im miệng.
“Mau đi xuống.”
Tần Hiểu Hiểu rút kim ra, hai người song song nhảy xuống đất, môi đụng nhau, trong mắt anh lóe lên anh lửa, Tần Hiểu Hiểu chột dạ rụt cổ muốn bò dậy, nhưng một giây tiếp theo môi của cô đã bị anh gặm cắn, anh như muốn phát tiết bất mãn trong lòng, lực càng lúc càng tăng, cho đến khi môi cô chảy máu, anh mới ngừng lại, đôi mắt đỏ tươi nhìn cô chăm chú: “Tần Hiểu Hiểu! Em con mẹ nó có biết anh lo lắng bao nhiêu hay không hả?!”
Sau đó Nhậm Thiên Dã dùng sức ôm chặt Tần Hiểu Hiểu, cơ thể anh đang run rẩy. Anh sợ, anh rất sợ, nếu cô xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ điên mất, nhất định sẽ giết người, cho dù xuống địa ngục, anh cũng phải mang cô về
Ột ột, ột ột ——, heo con ngửi tới ngửi lui khắp nơi, tiếng kêu phá vỡ sự yên tĩnh.
Núi Tây Hạ không phứt tạp, nhưng vẫn có một phần chưa được khai phá, nguy hiểm không lường trước được, nếu là ban ngày có lẽ sẽ khá hơn một chút, nhưng tất cả mọi người đều lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Đậu Đỏ, cho nên hành động ban đêm, không trì hoãn một giây, Nhậm Thiên Dã đã ra lệnh cho Kim Thuẫn gọi thêm người tới, bây giờ có rất nhiều người đang trên đường tới.
……
Kim Thuẫn vốn muốn đi cùng tiện thể bảo vệ tổng giám đốc và phu nhân, nhưng từ khi Mân Mân đi tới lều vải thì tình trạng không tốt lắm, hắn không yên tâm, nên cuối cùng mới ở lại trông chừng cô.
“Anh Kim, anh nói xem nếu Tiểu Đậu Đỏ thấy tôi làm nhiều đồ ăn như vậy, con bé có vui mừng không?” Tay Mân Mân đang cầm hợp đồ ăn, đôi mắt lóe sáng, biểu cảm này, cho dù ai cũng không đành lòng từ chối.
“Ừ, chắc chắn con bé sẽ rất vui!” Kim Thuẫn chân thành gật đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng bận rộn của Mân Mân.
Mân Mân một lúc thì làm xà lách, một lúc thì làm sandwich, bận rộn không ngừng một giây, bởi vì cô sợ nếu dừng lại, trong lòng sẽ rất sợ, tim sẽ rất đau, cô không có ngày nào đối xử tốt với Tiểu Đậu Đỏ, bây giờ cô hối hận muốn chết, nhưng tất cả không thể quay lại, ai kêu lúc đầu cô đối xử với con bé như vậy chứ?! Đáng đời cô, cô bị báo ứng rồi.
“A——–!” Mân Mân kêu lên một tiếng.
Kim Thuẫn bước lên kiểm tra xem Mân Mân có bị thương không, ngón trỏ bị dao cắt lên, máu chảy ra, Kim Thuẫn không nói hai lời ngậm vào miệng hút, Mân Mân rút thế nào cũng không được.
“Mau dừng lại.” Cô nói lớn, nước mắt cũng chảy ra, khóc sụt sùi khó khăn nói.
Kim Thuẫn nghe được tiếng khóc của cô, lập tức buông ra, ngẩng đầu lên, có chút khẩn trương dịu dàng hỏi: “Sao vậy, tôi làm em đau sao?”
“Không, không phải.” Mân Mân nghẹn ngào nói, đôi mắt đỏ bừng nhìn khuôn mặt nam tính khẩn trương trước mặt.
“Vậy là—–?” Kim Thuẫn muốn tìm được câu trả lời trong mắt cô, nhưng lại không có.
“Không phải, không phải, không phải———.” Nói xong câu cuối cùng Mân Mân đã khóc, cắn môi nhào vào ngực Kim Thuẫn dùng sức lớn tiếng khóc, tiếng khóc của cô rất đau thương, tựa như khóc cho tất cả những đau khổ của cuộc đời này.
…..
Sương làm ướt áo Nhậm Thiên Dã, anh kinh ngạc nhìn phía trước, hai lỗ tai cẩn thận lắng nghe xung quanh, một đứa bé nhỏ như vậy, có thể chạy đi đâu? Tiểu Manh hơi mệt nhưng cũng phối hợp với nhịp bước của chủ nhân.
“Bảo bối, mau dừng lại!” Biểu cảm của anh đột nhiên nghiêm túc: “Em mau ôm tiểu Manh rời khỏi đây!” Nhậm Thiên Dã bất động đứng tại chỗ, ra lệnh.
Tần Hiểu Hiểu nghe ra mùi nguy hiểm trong giọng nói của anh, cô ôm lấy tiểu Manh nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước: “Dã, rốt cuộc anh đạp phải cái gì?” Tần Hiểu Hiểu thu hồi biểu cảm ngọt ngào, nghiêm túc hỏi.
“Đừng cử động.” Anh lại nói một câu: “Thời gian không còn nhiều, em nhanh chóng gọi Kim Thuẫn nhờ giúp đỡ, kêu cậu ấy gọi chuyên gia gỡ bom tới!”
“Cái gì? Có bom?!” Tần Hiểu Hiểu nheo mắt lại, cẩn thận quan sát chỗ đất dưới chân anh, nếu thật sự đạp phải, sợ rằng anh sẽ không chờ được đến lúc cô trở lại đã——-, Tần Hiểu Hiểu buông tiểu Manh xuống: “Tiểu Manh, ngoan, qua gốc cây lớn bên kia đứng.”
Dường như Tiểu Manh nghe hiểu lời cô nói, quay đầu chạy qua sau lưng cái cây to, Tần Hiểu Hiểu quay đầu, mím chặt môi mỏng, cô nằm xuống đất, dịch về hướng Nhậm Thiên Dã.
“Bảo bối, em đang làm gì vậy hả?” Trong giọng nói của Nhậm Thiên Dã mang theo tức giận, nếu không phải bây giờ anh không thể cử động, anh sẽ ôm cô đi thật xa.
Tần Hiểu Hiểu không trả lời anh, cô vẫn lòm ngòm bò về phía trước, trong lúc bò cô rút một con dao găm từ giày ra, cuối cùng cũng bò tới dưới chân anh, Tần Hiểu Hiểu sờ bùn đất dưới chân anh, nói: “Chút nữa anh chỉ cần giữ vững động tác và lực độ này là được, những thứ khác cứ giao cho em.”
Cô cẩn thận đào đất bên cạnh chân anh, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở, Nhậm Thiên Dã còn muốn nói gì đó, nhưng tình hình hiện tại anh không thể không phối hợp với cô, nên chỉ có thể ngậm miệng.
…….
Sau khi ôm Kim Thuẫn khóc xong, tâm trạng Mân Mân đã khá hơn nhiều, cô cũng muốn đi tìm Tiểu Đậu Đỏ, nhưng Kim Thuẫn lo lắng cho sự an toàn của cô, nên bảo cô chờ những người kia tới rồi cùng đi.
Mân Mân có một chút do dự, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý, lúc này Kim Thuẫn mới yên lòng. Hai người nằm xuống lều vải nghĩ ngơi dưỡng sức, Mân Mân đột nhiên nói: “Anh Kim, tôi muốn đi ra xe lấy thảm, ở đây hơi lạnh.”
Kim Thuẫn cau mày lại: “Tôi đi lấy, em nằm nghĩ trước đi.”
Sao hắn có thể để cô đi lấy đồ, huống chi hắn càng không yên tâm để cô đi ra một mình. Mân Mân ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, tựa như đang chờ Kim Thuẫn đi lấy thảm.
Kim Thuẫn đi ra xe hơi lấy thảm, hắn không nhìn thấy một bóng người đã chạy khỏi lều vải, đúng vậy là Mân Mân, cô biết người này sẽ không để cô đi lấy thảm, đúng như dự kiến của cô, chô nên cô thừa lúc anh đi ra xe, chạy khỏi lều đi tìm Tiểu Đậu Đỏ, lỗ tai Kim Thuẫn rất thính, hắn nghe tiếng cỏ bị đạp, nói thầm một tiếng không tốt, bỏ lại thảm chạy về phía lều vải, nhưng hắn đã chậm một bước, Mân Mân đã đi khỏi lều.
Kim Thuẫn không để ý nhiều, lập tức cầm đèn bin lên đuổi theo.
……
Trên đỉnh núi.
Lúc này hai người đều im lặng, không ai nói gì, nhớ lại một màn mạo hiểm vừa rồi, Nhậm Thiên Dã hận không thể xé cô ra rồi ăn vào bụng.
Khi Tần Hiểu Hiểu đang đào bom, tiểu Manh bỗng nhiên kêu lên, ‘é ái’ xin giúp đở, bởi vì có một con rắn xanh lớn lè lưỡi bò tới trước mặt nó, mà công đoạn lấy bom đang ở thời khắc mấu chốt, bởi vì tiểu Manh kêu, hai người không hẹn mà cùng phân tâm: “Không tốt, mau nhảy!” Tần Hiểu Hiểu nói xong câu này thì lập tức kéo anh nhảy lên, một tay khác rút kim bạc ra bắn vào sâu trên thân cây, hai người lập tức đứng trên cây.
Oành———! Tiếng nổ kịch liệt làm mặt đất chấn động, con rắn cũng lật đật bò trốn, tiểu Manh đặt mông leo lên cành cây (@@ heo trèo cây), trận nổ kéo dài mấy phút, qua trận này hai người đều có chút chật vật, Tần Hiểu Hiểu nhìn người đàn ông đối diện, bật cười, Nhậm Thiên Dã hung hăng trừng cô một cái, Tần Hiểu Hiểu chột dạ im miệng.
“Mau đi xuống.”
Tần Hiểu Hiểu rút kim ra, hai người song song nhảy xuống đất, môi đụng nhau, trong mắt anh lóe lên anh lửa, Tần Hiểu Hiểu chột dạ rụt cổ muốn bò dậy, nhưng một giây tiếp theo môi của cô đã bị anh gặm cắn, anh như muốn phát tiết bất mãn trong lòng, lực càng lúc càng tăng, cho đến khi môi cô chảy máu, anh mới ngừng lại, đôi mắt đỏ tươi nhìn cô chăm chú: “Tần Hiểu Hiểu! Em con mẹ nó có biết anh lo lắng bao nhiêu hay không hả?!”
Sau đó Nhậm Thiên Dã dùng sức ôm chặt Tần Hiểu Hiểu, cơ thể anh đang run rẩy. Anh sợ, anh rất sợ, nếu cô xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ điên mất, nhất định sẽ giết người, cho dù xuống địa ngục, anh cũng phải mang cô về
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.