Chương 21: Sát Thủ Thanh Đồng.
Phong Nhất Sắc
04/07/2021
Trong hai ngày này Cừu Ảnh cực kỳ buồn bực.
Là một tên sát thủ thuộc cấp Thanh Đồng của Mặc Sát, đối tượng mà hắn ám sát phần lớn là người luyện võ kỹ có cảnh giới tương đối. Nhưng lần này, hắn lại nhận nhiệm vụ ám sát một kẻ mới bước đầu tu luyện.
Có thể đạt được cấp sát thủ Thanh Đồng, rõ ràng thực lực của hắn đã lấy được sự công nhận của tổ chức. Thực lực của Cừu Ảnh là Nguyên Khí tầng bảy, nhưng nhiệm vụ mà hắn nhận về cơ bản đều là những người có thực lực ngang bằng hắn thậm chí có người thực lực còn mạnh hơn hắn. Để cho hắn đi ám sát một tên Nguyên Khí tầng một, điều này căn bản là một nỗi nhục đối với hắn.
Cừu Ảnh là một gã sát thủ có dã tâm, mục tiêu của hắn là trở thành sát thủ cấp Hoàng Kim, cho nên khi hắn ở trong tổ chức đã được huấn luyện tương đối khắc khổ. Ẩn núp, dịch dung, nhất kích tất sát, hắn đều luyện vô cùng chuyên tâm, thực lực tăng lên cũng rất nhanh.
Vì để kích thích tiềm lực của mình, Cừu Ảnh thường nhận một vài nhiệm vụ có độ khó cao. Có một lần hắn nhận nhiệm vụ là ám sát một kẻ Nguyên Khí Cảnh tầng bảy, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ trong tình trạng thập tử nhất sinh. Từ đó có được sự coi trọng của tổ chức và tổ chức cũng phân chia các nhiệm vụ cho hắn nhiều hơn ngày trước rất nhiều.
Nghe nói đối tượng của lần ám sát này là một tên công tử bột không biết sống chết và là một tên vô học ở Tần quốc, mới mười lăm tuổi vậy mà chỉ đạt tới cảnh giới Nguyên Khí tầng một, tuyệt đối thuộc loại bùn nhão không đỡ nổi tường. Nghe nói người thuê tốn một số tiền rất lớn, yêu cầu phải là sát thủ thuộc cấp Thanh Đồng ra tay mới được.
Đối thủ như vậy, Cừu Ảnh chỉ dùng một đầu ngón tay liền có thể nghiền chết rồi.
Có điều Cừu Ảnh là một tên sát thủ vô cùng chuyên nghiệp, mặc dù hắn chẳng thèm quan tâm tới sự thận trọng của cố chủ, nhưng hắn vẫn chuẩn bị vô cùng đầy đủ như thường lệ.
Rất nhiều sát thủ trong tổ chức lấy bài học kinh nghiệm xương máu của mình để nói với Cừu Ảnh —— sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực.
Lúc trước Mặc Sát có không ít sát thủ thuộc cấp thấp thậm chí là sát thủ thuộc cấp Thanh Đồng chính là bởi vì đối thủ quá yếu nên ngang nhiên đi giết người, kết quả là nộp mạng một cách vô ích.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, phụ thân của đối tượng ám sát căn bản đã chuẩn bị hai tên cao thủ đi cùng, điều này bỗng nhiên khiến cho Cừu Ảnh cảm thấy cực kỳ vướng tay vướng chân.
Nhưng Cừu Ảnh vô cùng có lòng tin với thủ đoạn ám sát của bản thân, chỉ cần lợi dụng được thiên thời địa lợi, hắn tuyệt đối có thể giết chết đối tượng ám sát trong sự bảo vệ của hai tên cao thủ này.
Nhưng ai mà biết được, tên công tử bột ngốc nghếch này lại không đem hai tên tùy tùng này đi theo, chỉ đem theo một tên tiểu tử khác cùng với một tiểu cô nương đi ra khỏi thành.
Khà khà, nếu ngươi tự tìm đường chết, thì ta đây sẽ không khách khí. Nhìn từ xa tâm trạng của Cừu Ảnh rất vui, vui tới nỗi như tim sắp nhảy ra ngoài vậy.
Sau khi ra khỏi thành, Cừu Ảnh luôn đi theo sau ba người từ phía xa nhưng không có bất cứ ý định hạ thủ nào. Hắn đã sớm khảo sát qua đoạn đường từ Hoàng thành đến Học Viện Đan Võ này, sớm đã có dự tính trong lòng sẽ ra tay ở chỗ nào.
Ba người kia dường như cũng không lo lắng, trên đường đi còn du sơn ngoạn thủy, cười nói vô cùng vui vẻ.
“Hừ, các ngươi cứ vui vẻ một chút đi, đây cũng là niềm vui cuối cùng của các ngươi trong kiếp này.” Cừu Ảnh cười khẩy trong lòng.
Nhìn thấy sắp đến học viện Đan Võ rồi, Cừu Ảnh đi vòng tới Loạn Thạch Cương ở phía trước ba người rồi mai phục ở đó, nơi này là nơi mà hắn đã sớm dự liệu trước, là một nơi lý tưởng để ra tay. Nơi này loạn thạch chất thành đống, thuận lợi cho ẩn giấu thân hình, hắn chuẩn bị để một đao giết chết Diệp Viễn ở chỗ này.
Mắt nhìn thấy ba người Diệp Viễn sắp bước chân vào phạm vi tất sát của hắn, nhưng ba người đột nhiên dừng lại, điều này làm cho Cừu Ảnh rất kinh ngạc.
...
“Ra đây đi, đi theo bọn ta cả đoạn đường rồi, các hạ chắc hẳn cũng mệt rồi nhỉ?” Giọng nói của Diệp Viễn truyền đến tai Cừu Ảnh.
Không có người trả lời…
Tiểu tử này... Hắn không phải là đoán mò đấy chứ?
Muốn lừa ta ra ngoài? Khà khà, nhất định là như vậy!
Đúng là ta đã xem thường tên tiểu tử này rồi, hắn dĩ nhiên đoán được có người sẽ phái người tới giết hắn. Nhưng mà nếu đã đoán được có người tới giết mình, tại sao hắn lại không mang theo tùy tùng? Chẳng lẽ đó hai gã tùy tùng vẫn luôn đi theo đám bọn hắn, ngay cả mình cũng không phát hiện ra?
Nhưng điều này sao có thể chứ?
Hai tên tùy tùng đó thực lực tối đa cũng không kém mình là mấy. Nếu như bọn họ luôn luôn đi theo ba người này, thì bản thân mình không thể nào không phát hiện ra được!
Là một sát thủ cấp Thanh Đồng, Cừu Ảnh có vài phần tự tin với các kĩ năng như theo dõi, mai phục của bản thân. Nếu như những người Linh Dịch cảnh theo dõi hắn, hắn không phát hiện ra thì có thể hiểu được. Nhưng hai tên tùy tùng kia chỉ là Nguyên Khí Cảnh, hắn không thể nào lại không phát hiện ra được.
Cho dù thế nào, chỉ cần bọn chúng bước vào khu vực công kích của hắn thì hắn sẽ trực tiếp đưa Diệp Viễn đi gặp Diêm Vương.
...
“Thiếu gia sao thế?” Lục Nhi không biết tại sao Diệp Viễn đột nhiên lại nói ra một câu như thế, không khỏi nghi ngờ nói.
Đúng là tính cảnh giác của Đường Vũ tương đối cao, câu nói của Diệp Viễn vừa nói ra cả người hắn liền trong trạng thái đề phòng.
“Ha ha, cũng chỉ là một con sâu dân mọt nước thôi, chả làm được việc gì đâu” Diệp Viễn không hề để ý nói.
Lục Nhi nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm của Diệp Viễn thì càng không coi đó là chuyện to tát gì, nói: “Nhưng mà thiếu gia, kẻ xấu đó đang trốn chỗ nào?”
“Ầy, chính là ở phía sau tảng đá lớn đó, ta đoán rằng hắn đang đợi chúng ta đi qua sau đó sẽ tập kích bất ngờ.” Diệp Viễn chép miệng cười nói.
Lời nói của Diệp Viễn khiến cho Cừu Ảnh vừa mới yên tâm một chút liền căng thẳng trở lại, lúc này không phải hắn đang ở sau một tảng đá sao?
Có điều nơi này là Loạn Thạch Cương, đâu đâu cũng có tảng đá lớn, tên kia làm sao có khả năng biết mình đang nấp sau tảng đá nào chứ?
Chắc đang lừa ta đi ra ngoài?
Nhưng Cừu Ảnh ta là sát thủ chuyên nghiệp, sao có thể bị cách khích tướng của loại yếu kém như ngươi kích thích chứ?
“Haizz, tâm trạng của ta bắt đầu rối lên rồi, như vậy không tốt.” Giọng nói của Diệp Viễn lại văng vẳng bên tai khiến Cừu Ảnh bỗng nhiên giật mình.
Thân là một sát thủ, Cừu Ảnh vẫn luôn cảm thấy trái tim mình đã luyện thành sắt đá, nhưng hai câu nói vừa nãy của Diệp Viễn thực sự đã làm tâm trạng của hắn rối bời.
Sao có thể chứ? Kẻ thù chỉ là một tên tiểu tử Nguyên Khí tầng một.
Chẳng lẽ hắn thật sự đã phát hiện ra ta rồi ư? Hay là hắn đang dụ ta?
Đúng vào lúc này, âm thanh ma quỷ của Diệp Viễn lại vang lên bên tai hắn: “Thế này đi, ta đập vỡ một hòn đá. Nếu như đập đúng thì ngươi phải ra mặt, nếu như đập sai thì ta tiếp tục đi về phía trước, được không?”
Lời vừa dứt, Cừu Ảnh liền nghe thấy một tiếng đập mạnh như xé gió. Ngay sau đó, âm thanh lanh lảnh của một hòn đá bị đập vỡ chính là nơi mà hắn đang ẩn mình...
Cừu Ảnh biết không còn cơ hội tốt nào nữa, Diệp Viễn thực sự biết hắn đang ẩn núp ở chỗ nào chứ không phải đang dụ hắn.
Khi xuất hiện Cừu Ảnh phát hiện ba thiếu niên đang nhìn hắn chằm chằm, ở giữa thiếu niên kia là một kẻ có nụ cười cổ quái trên mặt, chính là mục tiêu lần này của hắn - Diệp Viễn.
“Ngươi làm sao phát hiện ra ta?” Sắc mặt Cừu Ảnh âm trầm nói.
Hắn thực sự nghĩ không thông, một tên tiểu tử Nguyên Khí tầng một, sao có thể phát hiện ra hắn? Bây giờ hắn muốn biết nhất chính là việc ẩn mình của hắn đã để lộ ra sơ hở gì, để khi thực hiện nhiệm vụ từ nay về sau có thay đổi tốt hơn.
Hắn căn bản chưa từng nghĩ đến sự uy hiếp của ba người này đối với hắn bây giờ.
Sát thủ thuộc cấp Thanh Đồng của Mặc Sát sao có thể bị ba tên tiểu tử này đánh bại chứ?
“Muốn biết sao? Ta không nói cho ngươi đấy!” Đối với sơ xuất của Cừu Ảnh, Diệp Viễn dường như không muốn đáp lại và cũng không thể nói với Cừu Ảnh rằng trong cơ thể này đã có sẵn một trực giác rất mạnh.
“Muốn tìm đường chết sao!” Cừu Ảnh đang định động thủ nhưng bỗng nhiên dừng lại: “Ơ, lại là Nguyên Khí tầng ba! Tình báo không đúng!"
Là một tên sát thủ thuộc cấp Thanh Đồng của Mặc Sát, đối tượng mà hắn ám sát phần lớn là người luyện võ kỹ có cảnh giới tương đối. Nhưng lần này, hắn lại nhận nhiệm vụ ám sát một kẻ mới bước đầu tu luyện.
Có thể đạt được cấp sát thủ Thanh Đồng, rõ ràng thực lực của hắn đã lấy được sự công nhận của tổ chức. Thực lực của Cừu Ảnh là Nguyên Khí tầng bảy, nhưng nhiệm vụ mà hắn nhận về cơ bản đều là những người có thực lực ngang bằng hắn thậm chí có người thực lực còn mạnh hơn hắn. Để cho hắn đi ám sát một tên Nguyên Khí tầng một, điều này căn bản là một nỗi nhục đối với hắn.
Cừu Ảnh là một gã sát thủ có dã tâm, mục tiêu của hắn là trở thành sát thủ cấp Hoàng Kim, cho nên khi hắn ở trong tổ chức đã được huấn luyện tương đối khắc khổ. Ẩn núp, dịch dung, nhất kích tất sát, hắn đều luyện vô cùng chuyên tâm, thực lực tăng lên cũng rất nhanh.
Vì để kích thích tiềm lực của mình, Cừu Ảnh thường nhận một vài nhiệm vụ có độ khó cao. Có một lần hắn nhận nhiệm vụ là ám sát một kẻ Nguyên Khí Cảnh tầng bảy, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ trong tình trạng thập tử nhất sinh. Từ đó có được sự coi trọng của tổ chức và tổ chức cũng phân chia các nhiệm vụ cho hắn nhiều hơn ngày trước rất nhiều.
Nghe nói đối tượng của lần ám sát này là một tên công tử bột không biết sống chết và là một tên vô học ở Tần quốc, mới mười lăm tuổi vậy mà chỉ đạt tới cảnh giới Nguyên Khí tầng một, tuyệt đối thuộc loại bùn nhão không đỡ nổi tường. Nghe nói người thuê tốn một số tiền rất lớn, yêu cầu phải là sát thủ thuộc cấp Thanh Đồng ra tay mới được.
Đối thủ như vậy, Cừu Ảnh chỉ dùng một đầu ngón tay liền có thể nghiền chết rồi.
Có điều Cừu Ảnh là một tên sát thủ vô cùng chuyên nghiệp, mặc dù hắn chẳng thèm quan tâm tới sự thận trọng của cố chủ, nhưng hắn vẫn chuẩn bị vô cùng đầy đủ như thường lệ.
Rất nhiều sát thủ trong tổ chức lấy bài học kinh nghiệm xương máu của mình để nói với Cừu Ảnh —— sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực.
Lúc trước Mặc Sát có không ít sát thủ thuộc cấp thấp thậm chí là sát thủ thuộc cấp Thanh Đồng chính là bởi vì đối thủ quá yếu nên ngang nhiên đi giết người, kết quả là nộp mạng một cách vô ích.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, phụ thân của đối tượng ám sát căn bản đã chuẩn bị hai tên cao thủ đi cùng, điều này bỗng nhiên khiến cho Cừu Ảnh cảm thấy cực kỳ vướng tay vướng chân.
Nhưng Cừu Ảnh vô cùng có lòng tin với thủ đoạn ám sát của bản thân, chỉ cần lợi dụng được thiên thời địa lợi, hắn tuyệt đối có thể giết chết đối tượng ám sát trong sự bảo vệ của hai tên cao thủ này.
Nhưng ai mà biết được, tên công tử bột ngốc nghếch này lại không đem hai tên tùy tùng này đi theo, chỉ đem theo một tên tiểu tử khác cùng với một tiểu cô nương đi ra khỏi thành.
Khà khà, nếu ngươi tự tìm đường chết, thì ta đây sẽ không khách khí. Nhìn từ xa tâm trạng của Cừu Ảnh rất vui, vui tới nỗi như tim sắp nhảy ra ngoài vậy.
Sau khi ra khỏi thành, Cừu Ảnh luôn đi theo sau ba người từ phía xa nhưng không có bất cứ ý định hạ thủ nào. Hắn đã sớm khảo sát qua đoạn đường từ Hoàng thành đến Học Viện Đan Võ này, sớm đã có dự tính trong lòng sẽ ra tay ở chỗ nào.
Ba người kia dường như cũng không lo lắng, trên đường đi còn du sơn ngoạn thủy, cười nói vô cùng vui vẻ.
“Hừ, các ngươi cứ vui vẻ một chút đi, đây cũng là niềm vui cuối cùng của các ngươi trong kiếp này.” Cừu Ảnh cười khẩy trong lòng.
Nhìn thấy sắp đến học viện Đan Võ rồi, Cừu Ảnh đi vòng tới Loạn Thạch Cương ở phía trước ba người rồi mai phục ở đó, nơi này là nơi mà hắn đã sớm dự liệu trước, là một nơi lý tưởng để ra tay. Nơi này loạn thạch chất thành đống, thuận lợi cho ẩn giấu thân hình, hắn chuẩn bị để một đao giết chết Diệp Viễn ở chỗ này.
Mắt nhìn thấy ba người Diệp Viễn sắp bước chân vào phạm vi tất sát của hắn, nhưng ba người đột nhiên dừng lại, điều này làm cho Cừu Ảnh rất kinh ngạc.
...
“Ra đây đi, đi theo bọn ta cả đoạn đường rồi, các hạ chắc hẳn cũng mệt rồi nhỉ?” Giọng nói của Diệp Viễn truyền đến tai Cừu Ảnh.
Không có người trả lời…
Tiểu tử này... Hắn không phải là đoán mò đấy chứ?
Muốn lừa ta ra ngoài? Khà khà, nhất định là như vậy!
Đúng là ta đã xem thường tên tiểu tử này rồi, hắn dĩ nhiên đoán được có người sẽ phái người tới giết hắn. Nhưng mà nếu đã đoán được có người tới giết mình, tại sao hắn lại không mang theo tùy tùng? Chẳng lẽ đó hai gã tùy tùng vẫn luôn đi theo đám bọn hắn, ngay cả mình cũng không phát hiện ra?
Nhưng điều này sao có thể chứ?
Hai tên tùy tùng đó thực lực tối đa cũng không kém mình là mấy. Nếu như bọn họ luôn luôn đi theo ba người này, thì bản thân mình không thể nào không phát hiện ra được!
Là một sát thủ cấp Thanh Đồng, Cừu Ảnh có vài phần tự tin với các kĩ năng như theo dõi, mai phục của bản thân. Nếu như những người Linh Dịch cảnh theo dõi hắn, hắn không phát hiện ra thì có thể hiểu được. Nhưng hai tên tùy tùng kia chỉ là Nguyên Khí Cảnh, hắn không thể nào lại không phát hiện ra được.
Cho dù thế nào, chỉ cần bọn chúng bước vào khu vực công kích của hắn thì hắn sẽ trực tiếp đưa Diệp Viễn đi gặp Diêm Vương.
...
“Thiếu gia sao thế?” Lục Nhi không biết tại sao Diệp Viễn đột nhiên lại nói ra một câu như thế, không khỏi nghi ngờ nói.
Đúng là tính cảnh giác của Đường Vũ tương đối cao, câu nói của Diệp Viễn vừa nói ra cả người hắn liền trong trạng thái đề phòng.
“Ha ha, cũng chỉ là một con sâu dân mọt nước thôi, chả làm được việc gì đâu” Diệp Viễn không hề để ý nói.
Lục Nhi nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm của Diệp Viễn thì càng không coi đó là chuyện to tát gì, nói: “Nhưng mà thiếu gia, kẻ xấu đó đang trốn chỗ nào?”
“Ầy, chính là ở phía sau tảng đá lớn đó, ta đoán rằng hắn đang đợi chúng ta đi qua sau đó sẽ tập kích bất ngờ.” Diệp Viễn chép miệng cười nói.
Lời nói của Diệp Viễn khiến cho Cừu Ảnh vừa mới yên tâm một chút liền căng thẳng trở lại, lúc này không phải hắn đang ở sau một tảng đá sao?
Có điều nơi này là Loạn Thạch Cương, đâu đâu cũng có tảng đá lớn, tên kia làm sao có khả năng biết mình đang nấp sau tảng đá nào chứ?
Chắc đang lừa ta đi ra ngoài?
Nhưng Cừu Ảnh ta là sát thủ chuyên nghiệp, sao có thể bị cách khích tướng của loại yếu kém như ngươi kích thích chứ?
“Haizz, tâm trạng của ta bắt đầu rối lên rồi, như vậy không tốt.” Giọng nói của Diệp Viễn lại văng vẳng bên tai khiến Cừu Ảnh bỗng nhiên giật mình.
Thân là một sát thủ, Cừu Ảnh vẫn luôn cảm thấy trái tim mình đã luyện thành sắt đá, nhưng hai câu nói vừa nãy của Diệp Viễn thực sự đã làm tâm trạng của hắn rối bời.
Sao có thể chứ? Kẻ thù chỉ là một tên tiểu tử Nguyên Khí tầng một.
Chẳng lẽ hắn thật sự đã phát hiện ra ta rồi ư? Hay là hắn đang dụ ta?
Đúng vào lúc này, âm thanh ma quỷ của Diệp Viễn lại vang lên bên tai hắn: “Thế này đi, ta đập vỡ một hòn đá. Nếu như đập đúng thì ngươi phải ra mặt, nếu như đập sai thì ta tiếp tục đi về phía trước, được không?”
Lời vừa dứt, Cừu Ảnh liền nghe thấy một tiếng đập mạnh như xé gió. Ngay sau đó, âm thanh lanh lảnh của một hòn đá bị đập vỡ chính là nơi mà hắn đang ẩn mình...
Cừu Ảnh biết không còn cơ hội tốt nào nữa, Diệp Viễn thực sự biết hắn đang ẩn núp ở chỗ nào chứ không phải đang dụ hắn.
Khi xuất hiện Cừu Ảnh phát hiện ba thiếu niên đang nhìn hắn chằm chằm, ở giữa thiếu niên kia là một kẻ có nụ cười cổ quái trên mặt, chính là mục tiêu lần này của hắn - Diệp Viễn.
“Ngươi làm sao phát hiện ra ta?” Sắc mặt Cừu Ảnh âm trầm nói.
Hắn thực sự nghĩ không thông, một tên tiểu tử Nguyên Khí tầng một, sao có thể phát hiện ra hắn? Bây giờ hắn muốn biết nhất chính là việc ẩn mình của hắn đã để lộ ra sơ hở gì, để khi thực hiện nhiệm vụ từ nay về sau có thay đổi tốt hơn.
Hắn căn bản chưa từng nghĩ đến sự uy hiếp của ba người này đối với hắn bây giờ.
Sát thủ thuộc cấp Thanh Đồng của Mặc Sát sao có thể bị ba tên tiểu tử này đánh bại chứ?
“Muốn biết sao? Ta không nói cho ngươi đấy!” Đối với sơ xuất của Cừu Ảnh, Diệp Viễn dường như không muốn đáp lại và cũng không thể nói với Cừu Ảnh rằng trong cơ thể này đã có sẵn một trực giác rất mạnh.
“Muốn tìm đường chết sao!” Cừu Ảnh đang định động thủ nhưng bỗng nhiên dừng lại: “Ơ, lại là Nguyên Khí tầng ba! Tình báo không đúng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.