Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn
Quyển 4 - Chương 328: Đe dọa cường địch, tiến vào đoàn chiến (trung)
Đường Gia Tam Thiểu
13/11/2014
Tiếp theo trong nháy mắt, Đinh Tiểu Bố chỉ kịp mở ra hai cái phòng hộ
tráo vô địch lần nữa, sau đó xuất hiện cảm giác đằng vân giá vũ.
Phòng hộ tráo vô địch chỉ có thể phòng hộ cho hắn không bị thương tổn, nhưng lại không thể để giữ hắn vững như Thái Sơn. Khi Hoàng Kim Long Thương đánh tới, cả người hắn trong phòng hộ tráo vô địch bay vút lên.
- Ta muốn nhìn xem, ngươi có bao nhiêu vô địch phòng hộ tráo.
Vương Thu Nhi lạnh lùng nói. Trên người nàng có thể thấy hào quang Hồn Hoàn thứ sáu tỏa sáng khắp người, trong mắt nàng tràn đầy quang mang Thị Huyết. Đinh Tiểu Bố cũng không biết làm sao, quỷ thần xui khiến hắn hô to một tiếng:
- Ta, ta nhận thua.
Hồng quang chợt thu lại, Vương Thu Nhi giữ thương mà đứng, tư thế hiên ngang oai hùng!
Đinh Tiểu Bố rơi xuống đất, thở hổn hển, nhìn lại Vương Thu Nhi trước mặt cách đó không xa, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Hắn sợ thật, Vương Thu Nhi lúc trước chẳng qua là dùng qua hồn kĩ thứ nhất, thứ hai mà đã đánh chết Dạ Tàn Thương. Thậm chí không dùng hồn kỹ, ép Mộng Hồng Trần nhận thua. Còn đối với hắn, dùng tới hồn kỹ thứ sáu a!
Một khắc kia, mặc dù trên người hắn có phòng hộ tráo vô địch bảo vệ, nhưng có thể cảm giác như người trần truồng nghênh đón gió lốc mưa cuồng. Đối với trọng tài, cái chết của Dạ Tàn Thương khiến hắn không còn chút lòng tin nào.
Tánh mạng con người, cũng chỉ có một lần. Không có ai là không sợ chết. Cho nên, Đinh Tiểu Bố kinh sợ. Mặc dù trên người hắn còn trang bị năm cái phòng hộ tráo vô địch, mặc dù hồn lực hắn còn hơn tám phần, nhưng hắn khẩn cấp lựa chọn nhận thua.
Vương Thu Nhi lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:
- Hy vọng trong đoàn chiến, ngươi cũng có thể may mắn như vậy.
Vừa nói, Hoàng Kim Long thương đã hóa thành một đạo kim quang biến mất, trong tay nàng một lần nữa đổi thành hai cái bình sữa, xoay người hướng Trịnh Chiến đi tới.
- Trọng tài, trận đào thải cá nhân kế tiếp, chúng ta, Sử Lai Khắc bỏ cuộc, trực tiếp tiến hành đoàn chiến.
Nói xong, nàng hướng về phía dưới đài đi thẳng.
Một chọi ba! Còn bao gồm cả Mộng Hồng Trần. Có thể hình dung dễ dàng như là trở bàn tay. Ở trong mắt khán giả, Vương Thu Nhi căn bản giống như không có gặp phải bất cứ lực cản nào, liên tiếp chiến thắng ba người Dạ Tàn Thương, Mộng Hồng Trần cùng Đinh Tiểu Bố. Hơn nữa trong ba người, một chết, hai nhận thua.
Trong khoảnh khắc Vương Thu Nhi đi xuống đài, toàn trường cũng sôi trào. Nhưng không phải chửi rủa chiến đội Sử Lai Khắc, mà là nhắm thẳng mục tiêu vào Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện.
Thua thật sự là quá khó nhìn.
- Bốp!
Thời điểm Đinh Tiểu Bố đi xuống đài tranh tài, nghênh đón hắn là một cái tát thật mạnh.
Tiếu Hồng Trần tát hắn ngã nhào lên mặt đất, trong mắt quang mang phảng phất như muốn giết người:
- Khốn kiếp, ngươi làm gì đó? Phòng hộ tráo vô địch còn nhiều như vậy, tại sao lại nhận thua?
Đinh Tiểu Bố cũng hiểu mình nhát gan, ngập ngừng nói:
- Nhưng, nhưng nàng ta dùng hồn kỹ thứ sáu, ta sợ……
Mộng Hồng Trần nói:
- Ngươi sợ cái rắm a! Hồn kỹ thứ sáu thì thế nào? Nói thế nào nàng ta cũng chỉ có tu vi cấp bậc Hồn Đế, chẳng lẽ có thể một kích phá cả hai tầng phòng hộ tráo vô địch của ngươi sao? Ngay cả Hồn Sư bát hoàn trong mười lăm giây cũng không phá nổi, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?
Bị Tiếu Hồng Trần tát một cái, Đinh Tiểu Bố nhìn thấy Mộng Hồng Trần cũng đang tức giận, hắn lập tức phản ứng, căm tức nhìn Mộng Hồng Trần nói:
- Vậy còn ngươi? Lúc ngươi đối chiến Vương Thu Nhi sao không nếm thử một chút công kích của nàng? Ngươi tại sao lựa chọn nhận thua?
- Ta? Tình huống của ta giống ngươi sao? Ngươi có biết một kích kia của nàng ta phóng ra tốn bao nhiêu hồn lực không?
Mộng Hồng Trần vừa nghe hắn còn dám phản bác, nhất thời nổi giận.
Đinh Tiểu Bố hừ lạnh một tiếng:
- Hừm, nàng tụ lực có mạnh hơn thật. Nhưng người nào cho nàng thời gian tụ lực?
Có thể đại diệnchiến đội Nhật Nguyệt xuất chiến, hắn cũng không phải là dễ đối phó. Nhất là mới trận vừa rồi thua cay đắng.
- Được rồi, được rồi. Tất cả mọi người đều cùng một chiến đội. Tranh tài cũng đã qua, kế tiếp chỉ cần chúng ta trong cuộc đoàn chiến gỡ ngược, dư luận tự nhiên sẽ trở lại. Các ngươi ầm ĩ như vậy có thể thắng được sao? Bây giờ là thời điểm chúng ta cần đồng tâm hiệp lực, cuộc tranh tài này chúng ta không thể thua.
Một gã tướng mạo anh tuấn, khí chất ưu nhã tựa như thanh niên quý tộc tách huynh muội Tiếu Hồng Trần cùng Đinh Tiểu Bố ra. Ánh mắt của hắn cùng Tiếu Hồng Trần nhìn nhau một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Tên này thanh niên lúc đối trận với Đường Môn thời điểm, cũng là đội viên chính thức, chỉ là không ra sân mà thôi.
Hắn vừa ra mặt, hai huynh muội Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần lửa giận cũng thu lại mấy phần.
Tiếu Hồng Trần giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Đinh Tiểu Bố:
- Do ta nóng nảy. Chuyện cũng đã qua rồi. Nhưng này Tiểu Bố, ngươi nên biết trận tranh tài tiếp theo nếu thua trận chúng ta sẽ có kết quả thế nào. Lời của nhiếp chính vương tối hôm qua ta tin là mọi người còn nhớ rõ. Chúng ta chỉ còn lại sáu người. Nhưng trận này, chúng ta có thể chết, không thể thua.
- Vâng!
Đinh Tiểu Bố vốn cũng biết sai, mắt thấy Tiếu Hồng Trần hòa dịu, hắn cũng lập tức gật đầu lui qua một bên.
Tiếu Hồng Trần chuyển sang thanh niên anh tuấn kia, nói:
- Chiến thuật trận đoàn chiến xem ra phải thay đổi một chút. Lam Tu, ngươi có đề nghị gì không?
Lam Tu vẫy vẫy tay, chiến đội Nhật Nguyệt sáu người tụ tập lại một chỗ, thấp giọng thương lượng.
Bên kia, nơi khu vực chờ của chiến đội Sử Lai Khắc.
Từ cuộc thi đào thải cá nhân đến cuộc thi đoàn chiến có mấy phút để điều chỉnh.
- Đội trưởng, ngươi thế nào rồi?
Đái Hoa Bân đi ra nghênh đón, ân cần hỏi.
- Ta không sao. Tất cả tiến hành theo kế hoạch.
Vương Thu Nhi trầm giọng nói.
Đứng ở phía sau Đái Hoa Bân, đáy mắt Chu Lộ hiện lên một tia quang mang khác thường, hơi cúi đầu, hai tay trước người vặn vẹo.
Hoắc Vũ Hạo vẫn chú ý đến bọn họ, với tinh thần lực của hắn, muốn nghe được mọi người Sử Lai Khắc nói gì rất dễ dàng. Bất quá, tính cách Đái Hoa Bân cao ngạo như vậy lại quan tâm tới người khác sao? Vương Thu Nhi đối xử với bọn họ thật quá tốt sao. Hay là ….
Một tia ý nghĩ quái dị không khỏi hiện lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo.
Vương Thu Nhi nói xong câu kia, lập tức ngồi xuống, hai mắt khép lại, cố gắng hấp thu hồn lực trong bình sữa. Chỉ có nàng mới biết được, ba trận đấu vừa rồi nhìn có vẻ như chiến thắng dễ dàng, nhưng trên thực tế một chút cũng không phải. Nhất là trận đấu với Mộng Hồng Trần, nhìn như ngay cả va chạm cũng không có, nhưng thực ra đối với nàng đã tiêu hao thật lớn.
Nhưng Vương Thu Nhi cũng chỉ có thể làm thế, nàng nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất chiến thắng đối thủ, làm hết sức để đối thủ giảm quân số, như vậy mới có thể gia tăng khả năng thắng lợi cho phe mình. Mặc dù mình tiêu hao cũng không nhỏ, nhưng căn bản coi như hoàn thành kế hoạch.
Hồn lực nàng lúc trước tiêu hao đã vượt qua sáu thành a! Nếu không phải cuối cùng đối thủ Đinh Tiểu Bố sợ hãi, còn phải tiêu hao thêm không ít.
Dùng bình sữa khôi phục hồn lực cũng cần có thời gian, Vương Thu Nhi lấy hai bình sữa đồng thời tiến hành khôi phục, tốc độ mặc dù được đề cao, nhưng bản thân nàng cũng thừa nhận hồn lực trùng kích vào rất mãnh liệt. Lúc giọng nói Trịnh Chiến một lần nữa từ đài tranh tài truyền đến, hồn lực nàng chỉ mới vừa khôi phục đến năm thành.
Một lần nữa đứng lên, hai tròng mắt Vương Thu Nhi mở ra, hơi thở mạnh mẽ nhất thời vẫn như thủy triều từ trên người nàng phun ra, trong nháy mắt, tự thân nàng tản mát ra khí thế thậm chí còn muốn vượt qua thời điểm lúc trước, khí thế bá đạo sắc bén vô bì dường như muốn đem đài tranh tài trước mặt phá hủy đi vậy.
- Đi.
Vương Thu Nhi khẽ quát một tiếng, mũi chân chỉa xuống đất, người hóa thành một đạo kim quang bay lên đài tranh tài, sau lưng nàng, sáu đồng đội rối rít lên đài.
Bên Nhật Nguyệt chiến đội sáu người cũng rối rít lên đài, hai bên chậm rãi đi tới giữa sân.
Trịnh Chiến nhìn hai bên, trong lòng âm thầm than thở, lớp trẻ thanh niên quả nhiên là cường đại a!
- Hai bên xưng tên.
- Sử Lai Khắc, Vương Thu Nhi.
- Sử Lai Khắc, Đái Hoa Bân.
- Sử Lai Khắc, Chu Lộ.
- Sử Lai Khắc, Ninh Thiên.
- Sử Lai Khắc, Tào Cẩn Hiên.
- Sử Lai Khắc, Lam Tố Tố.
- Sử Lai Khắc, Lam Lạc Lạc.
Sử Lai Khắc học viện, giọng nói mỗi người đều hết sức nghiêm túc.
- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Tiếu Hồng Trần.
- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Mộng Hồng Trần.
- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Lam Tu.
- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Khâu Nghị.
- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Diệp Lộng Phong.
- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Đinh Tiểu Bố.
Nghe bọn họ xưng tên xong, ánh mắt Vương Thu Nhi cố ý hướng về Đinh Tiểu Bố, lạnh lùng nhìn hắn một cái. Ngay lúc đưa mắt nhìn, thân thể Đinh Tiểu Bố chợt khẽ chấn động, hắn phảng phất thấy trong mắt Vương Thu Nhi đồng tử dường như trở thành sọc thẳng đứng.
Lúc bọn họ xưng tên với nhau, không người nào chú ý rằng, bên Đường Môn chiến đội, Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn, thân thể run nhẹ lên một cái, ngay sau đó, một luồng gió nhẹ thổi qua, chung quanh thân thể hắn ánh sáng xuất hiện sự vặn vẹo cực kỳ nhỏ .
Vẻn vẹn trong khoảnh khắc, những người khác của Đường Môn không hề cảm giác thấy.
- Hai bên lui về phía sau, chuẩn bị tranh tài.
Trịnh Chiến thậm chí cũng không phát biểu như thường lệ về việc đả thương đối thủ, nói cũng có ích gì? Đến lúc chạm địch chẳng lẽ bọn nó nghe lời của mình mà không đi liều mạng sao?
Đội viên hai bên nhanh chóng lui về phía sau, nhưng ánh mắt đã bắt đầu đánh nhau sống chết. Ánh mắt va chạm phảng phất đã có vô số ánh đao cùng tia lửa.
Vương Thu Nhi đột nhiên như cảm nhận được điều gì, xoay người về phía mấy phe dọc sân thi đấu, ánh mắt hướng ra phía ngoài đài, chính là khu của Đường Môn, nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh, nhìn nàng không chút biểu tình, không có bất kỳ tâm tình dao động nào xuất hiện.
Vương Thu Nhi hơi sững sờ, hai mắt híp lại, nhưng nàng rất nhanh đã khôi phục như cũ, suất lĩnh các đồng đội đi tới đài tranh tài phía mình.
Một lần nữa xoay người lại, chiến đội Sử Lai Khắc với kinh nghiệm huấn luyện đã dọn xong trận hình. Chắc chắn Vương Thu Nhi đứng vị trí đầu tiên, trở thành mũi tấn công sắc bén của cả chiến đội. Ở bên trái nàng, là Đái Hoa Bân, phía bên phải là Lam Tố Tố, phía sau Đái Hoa Bân là Chu Lộ, sau Lam Tố Tố là muội muội Lam Lạc Lạc. Ngay sau Vương Thu Nhi là Tào Cẩn Hiên, còn lại sau Tào Cẩn Hiên là Ninh Thiên. Chiến trận tam giác như cũ, chỉ có đổi người mà thôi.
Phòng hộ tráo vô địch chỉ có thể phòng hộ cho hắn không bị thương tổn, nhưng lại không thể để giữ hắn vững như Thái Sơn. Khi Hoàng Kim Long Thương đánh tới, cả người hắn trong phòng hộ tráo vô địch bay vút lên.
- Ta muốn nhìn xem, ngươi có bao nhiêu vô địch phòng hộ tráo.
Vương Thu Nhi lạnh lùng nói. Trên người nàng có thể thấy hào quang Hồn Hoàn thứ sáu tỏa sáng khắp người, trong mắt nàng tràn đầy quang mang Thị Huyết. Đinh Tiểu Bố cũng không biết làm sao, quỷ thần xui khiến hắn hô to một tiếng:
- Ta, ta nhận thua.
Hồng quang chợt thu lại, Vương Thu Nhi giữ thương mà đứng, tư thế hiên ngang oai hùng!
Đinh Tiểu Bố rơi xuống đất, thở hổn hển, nhìn lại Vương Thu Nhi trước mặt cách đó không xa, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Hắn sợ thật, Vương Thu Nhi lúc trước chẳng qua là dùng qua hồn kĩ thứ nhất, thứ hai mà đã đánh chết Dạ Tàn Thương. Thậm chí không dùng hồn kỹ, ép Mộng Hồng Trần nhận thua. Còn đối với hắn, dùng tới hồn kỹ thứ sáu a!
Một khắc kia, mặc dù trên người hắn có phòng hộ tráo vô địch bảo vệ, nhưng có thể cảm giác như người trần truồng nghênh đón gió lốc mưa cuồng. Đối với trọng tài, cái chết của Dạ Tàn Thương khiến hắn không còn chút lòng tin nào.
Tánh mạng con người, cũng chỉ có một lần. Không có ai là không sợ chết. Cho nên, Đinh Tiểu Bố kinh sợ. Mặc dù trên người hắn còn trang bị năm cái phòng hộ tráo vô địch, mặc dù hồn lực hắn còn hơn tám phần, nhưng hắn khẩn cấp lựa chọn nhận thua.
Vương Thu Nhi lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:
- Hy vọng trong đoàn chiến, ngươi cũng có thể may mắn như vậy.
Vừa nói, Hoàng Kim Long thương đã hóa thành một đạo kim quang biến mất, trong tay nàng một lần nữa đổi thành hai cái bình sữa, xoay người hướng Trịnh Chiến đi tới.
- Trọng tài, trận đào thải cá nhân kế tiếp, chúng ta, Sử Lai Khắc bỏ cuộc, trực tiếp tiến hành đoàn chiến.
Nói xong, nàng hướng về phía dưới đài đi thẳng.
Một chọi ba! Còn bao gồm cả Mộng Hồng Trần. Có thể hình dung dễ dàng như là trở bàn tay. Ở trong mắt khán giả, Vương Thu Nhi căn bản giống như không có gặp phải bất cứ lực cản nào, liên tiếp chiến thắng ba người Dạ Tàn Thương, Mộng Hồng Trần cùng Đinh Tiểu Bố. Hơn nữa trong ba người, một chết, hai nhận thua.
Trong khoảnh khắc Vương Thu Nhi đi xuống đài, toàn trường cũng sôi trào. Nhưng không phải chửi rủa chiến đội Sử Lai Khắc, mà là nhắm thẳng mục tiêu vào Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện.
Thua thật sự là quá khó nhìn.
- Bốp!
Thời điểm Đinh Tiểu Bố đi xuống đài tranh tài, nghênh đón hắn là một cái tát thật mạnh.
Tiếu Hồng Trần tát hắn ngã nhào lên mặt đất, trong mắt quang mang phảng phất như muốn giết người:
- Khốn kiếp, ngươi làm gì đó? Phòng hộ tráo vô địch còn nhiều như vậy, tại sao lại nhận thua?
Đinh Tiểu Bố cũng hiểu mình nhát gan, ngập ngừng nói:
- Nhưng, nhưng nàng ta dùng hồn kỹ thứ sáu, ta sợ……
Mộng Hồng Trần nói:
- Ngươi sợ cái rắm a! Hồn kỹ thứ sáu thì thế nào? Nói thế nào nàng ta cũng chỉ có tu vi cấp bậc Hồn Đế, chẳng lẽ có thể một kích phá cả hai tầng phòng hộ tráo vô địch của ngươi sao? Ngay cả Hồn Sư bát hoàn trong mười lăm giây cũng không phá nổi, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?
Bị Tiếu Hồng Trần tát một cái, Đinh Tiểu Bố nhìn thấy Mộng Hồng Trần cũng đang tức giận, hắn lập tức phản ứng, căm tức nhìn Mộng Hồng Trần nói:
- Vậy còn ngươi? Lúc ngươi đối chiến Vương Thu Nhi sao không nếm thử một chút công kích của nàng? Ngươi tại sao lựa chọn nhận thua?
- Ta? Tình huống của ta giống ngươi sao? Ngươi có biết một kích kia của nàng ta phóng ra tốn bao nhiêu hồn lực không?
Mộng Hồng Trần vừa nghe hắn còn dám phản bác, nhất thời nổi giận.
Đinh Tiểu Bố hừ lạnh một tiếng:
- Hừm, nàng tụ lực có mạnh hơn thật. Nhưng người nào cho nàng thời gian tụ lực?
Có thể đại diệnchiến đội Nhật Nguyệt xuất chiến, hắn cũng không phải là dễ đối phó. Nhất là mới trận vừa rồi thua cay đắng.
- Được rồi, được rồi. Tất cả mọi người đều cùng một chiến đội. Tranh tài cũng đã qua, kế tiếp chỉ cần chúng ta trong cuộc đoàn chiến gỡ ngược, dư luận tự nhiên sẽ trở lại. Các ngươi ầm ĩ như vậy có thể thắng được sao? Bây giờ là thời điểm chúng ta cần đồng tâm hiệp lực, cuộc tranh tài này chúng ta không thể thua.
Một gã tướng mạo anh tuấn, khí chất ưu nhã tựa như thanh niên quý tộc tách huynh muội Tiếu Hồng Trần cùng Đinh Tiểu Bố ra. Ánh mắt của hắn cùng Tiếu Hồng Trần nhìn nhau một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Tên này thanh niên lúc đối trận với Đường Môn thời điểm, cũng là đội viên chính thức, chỉ là không ra sân mà thôi.
Hắn vừa ra mặt, hai huynh muội Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần lửa giận cũng thu lại mấy phần.
Tiếu Hồng Trần giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Đinh Tiểu Bố:
- Do ta nóng nảy. Chuyện cũng đã qua rồi. Nhưng này Tiểu Bố, ngươi nên biết trận tranh tài tiếp theo nếu thua trận chúng ta sẽ có kết quả thế nào. Lời của nhiếp chính vương tối hôm qua ta tin là mọi người còn nhớ rõ. Chúng ta chỉ còn lại sáu người. Nhưng trận này, chúng ta có thể chết, không thể thua.
- Vâng!
Đinh Tiểu Bố vốn cũng biết sai, mắt thấy Tiếu Hồng Trần hòa dịu, hắn cũng lập tức gật đầu lui qua một bên.
Tiếu Hồng Trần chuyển sang thanh niên anh tuấn kia, nói:
- Chiến thuật trận đoàn chiến xem ra phải thay đổi một chút. Lam Tu, ngươi có đề nghị gì không?
Lam Tu vẫy vẫy tay, chiến đội Nhật Nguyệt sáu người tụ tập lại một chỗ, thấp giọng thương lượng.
Bên kia, nơi khu vực chờ của chiến đội Sử Lai Khắc.
Từ cuộc thi đào thải cá nhân đến cuộc thi đoàn chiến có mấy phút để điều chỉnh.
- Đội trưởng, ngươi thế nào rồi?
Đái Hoa Bân đi ra nghênh đón, ân cần hỏi.
- Ta không sao. Tất cả tiến hành theo kế hoạch.
Vương Thu Nhi trầm giọng nói.
Đứng ở phía sau Đái Hoa Bân, đáy mắt Chu Lộ hiện lên một tia quang mang khác thường, hơi cúi đầu, hai tay trước người vặn vẹo.
Hoắc Vũ Hạo vẫn chú ý đến bọn họ, với tinh thần lực của hắn, muốn nghe được mọi người Sử Lai Khắc nói gì rất dễ dàng. Bất quá, tính cách Đái Hoa Bân cao ngạo như vậy lại quan tâm tới người khác sao? Vương Thu Nhi đối xử với bọn họ thật quá tốt sao. Hay là ….
Một tia ý nghĩ quái dị không khỏi hiện lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo.
Vương Thu Nhi nói xong câu kia, lập tức ngồi xuống, hai mắt khép lại, cố gắng hấp thu hồn lực trong bình sữa. Chỉ có nàng mới biết được, ba trận đấu vừa rồi nhìn có vẻ như chiến thắng dễ dàng, nhưng trên thực tế một chút cũng không phải. Nhất là trận đấu với Mộng Hồng Trần, nhìn như ngay cả va chạm cũng không có, nhưng thực ra đối với nàng đã tiêu hao thật lớn.
Nhưng Vương Thu Nhi cũng chỉ có thể làm thế, nàng nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất chiến thắng đối thủ, làm hết sức để đối thủ giảm quân số, như vậy mới có thể gia tăng khả năng thắng lợi cho phe mình. Mặc dù mình tiêu hao cũng không nhỏ, nhưng căn bản coi như hoàn thành kế hoạch.
Hồn lực nàng lúc trước tiêu hao đã vượt qua sáu thành a! Nếu không phải cuối cùng đối thủ Đinh Tiểu Bố sợ hãi, còn phải tiêu hao thêm không ít.
Dùng bình sữa khôi phục hồn lực cũng cần có thời gian, Vương Thu Nhi lấy hai bình sữa đồng thời tiến hành khôi phục, tốc độ mặc dù được đề cao, nhưng bản thân nàng cũng thừa nhận hồn lực trùng kích vào rất mãnh liệt. Lúc giọng nói Trịnh Chiến một lần nữa từ đài tranh tài truyền đến, hồn lực nàng chỉ mới vừa khôi phục đến năm thành.
Một lần nữa đứng lên, hai tròng mắt Vương Thu Nhi mở ra, hơi thở mạnh mẽ nhất thời vẫn như thủy triều từ trên người nàng phun ra, trong nháy mắt, tự thân nàng tản mát ra khí thế thậm chí còn muốn vượt qua thời điểm lúc trước, khí thế bá đạo sắc bén vô bì dường như muốn đem đài tranh tài trước mặt phá hủy đi vậy.
- Đi.
Vương Thu Nhi khẽ quát một tiếng, mũi chân chỉa xuống đất, người hóa thành một đạo kim quang bay lên đài tranh tài, sau lưng nàng, sáu đồng đội rối rít lên đài.
Bên Nhật Nguyệt chiến đội sáu người cũng rối rít lên đài, hai bên chậm rãi đi tới giữa sân.
Trịnh Chiến nhìn hai bên, trong lòng âm thầm than thở, lớp trẻ thanh niên quả nhiên là cường đại a!
- Hai bên xưng tên.
- Sử Lai Khắc, Vương Thu Nhi.
- Sử Lai Khắc, Đái Hoa Bân.
- Sử Lai Khắc, Chu Lộ.
- Sử Lai Khắc, Ninh Thiên.
- Sử Lai Khắc, Tào Cẩn Hiên.
- Sử Lai Khắc, Lam Tố Tố.
- Sử Lai Khắc, Lam Lạc Lạc.
Sử Lai Khắc học viện, giọng nói mỗi người đều hết sức nghiêm túc.
- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Tiếu Hồng Trần.
- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Mộng Hồng Trần.
- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Lam Tu.
- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Khâu Nghị.
- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Diệp Lộng Phong.
- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Đinh Tiểu Bố.
Nghe bọn họ xưng tên xong, ánh mắt Vương Thu Nhi cố ý hướng về Đinh Tiểu Bố, lạnh lùng nhìn hắn một cái. Ngay lúc đưa mắt nhìn, thân thể Đinh Tiểu Bố chợt khẽ chấn động, hắn phảng phất thấy trong mắt Vương Thu Nhi đồng tử dường như trở thành sọc thẳng đứng.
Lúc bọn họ xưng tên với nhau, không người nào chú ý rằng, bên Đường Môn chiến đội, Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn, thân thể run nhẹ lên một cái, ngay sau đó, một luồng gió nhẹ thổi qua, chung quanh thân thể hắn ánh sáng xuất hiện sự vặn vẹo cực kỳ nhỏ .
Vẻn vẹn trong khoảnh khắc, những người khác của Đường Môn không hề cảm giác thấy.
- Hai bên lui về phía sau, chuẩn bị tranh tài.
Trịnh Chiến thậm chí cũng không phát biểu như thường lệ về việc đả thương đối thủ, nói cũng có ích gì? Đến lúc chạm địch chẳng lẽ bọn nó nghe lời của mình mà không đi liều mạng sao?
Đội viên hai bên nhanh chóng lui về phía sau, nhưng ánh mắt đã bắt đầu đánh nhau sống chết. Ánh mắt va chạm phảng phất đã có vô số ánh đao cùng tia lửa.
Vương Thu Nhi đột nhiên như cảm nhận được điều gì, xoay người về phía mấy phe dọc sân thi đấu, ánh mắt hướng ra phía ngoài đài, chính là khu của Đường Môn, nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh, nhìn nàng không chút biểu tình, không có bất kỳ tâm tình dao động nào xuất hiện.
Vương Thu Nhi hơi sững sờ, hai mắt híp lại, nhưng nàng rất nhanh đã khôi phục như cũ, suất lĩnh các đồng đội đi tới đài tranh tài phía mình.
Một lần nữa xoay người lại, chiến đội Sử Lai Khắc với kinh nghiệm huấn luyện đã dọn xong trận hình. Chắc chắn Vương Thu Nhi đứng vị trí đầu tiên, trở thành mũi tấn công sắc bén của cả chiến đội. Ở bên trái nàng, là Đái Hoa Bân, phía bên phải là Lam Tố Tố, phía sau Đái Hoa Bân là Chu Lộ, sau Lam Tố Tố là muội muội Lam Lạc Lạc. Ngay sau Vương Thu Nhi là Tào Cẩn Hiên, còn lại sau Tào Cẩn Hiên là Ninh Thiên. Chiến trận tam giác như cũ, chỉ có đổi người mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.