Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn
Quyển 4 - Chương 366: Đường Môn chiến Bản Thể Tông ( trung )
Đường Gia Tam Thiểu
17/03/2015
Chỉ là tên này? Sắc mặt của người thanh
niên bên phía Tuyết Ma Tông lập tức trở nên hòa hoãn. Cho dù nói như thế nào đi nữa thì tên Hoắc Vũ Hạo này cũng chỉ là một Hồn Vương mà thôi.
Khi Tuyết Ma Tông đánh giá thực lực của thành viên Đường Môn, về thực
lực cá nhân, Hoắc Vũ Hạo tối đa cũng chỉ đứng ở vị thứ tư mà thôi. Hơn
nữa, Hoắc Vũ Hạo còn là một Khống Chế Hệ Chiến Hồn Sư, bản thân lại đang bị khuyết tật. Khả năng uy hiếp của Hoắc Vũ Hạo cũng không được đánh
giá cao.
Bên trong khu chờ chiến của Tuyết Ma Tông, Duy Na hơi nhíu mày, nàng cũng cảm thấy khó hiểu, tại sao Đường Môn lại cử Hoắc Vũ Hạo ra thi đấu đầu tiên? Nhìn biểu hiện vừa rồi của bọn họ, hẳn là đã đoán ra điều gì mới đúng. Chẳng lẽ Khống Chế Hệ Chiến Hồn Sư như Hoắc Vũ Hạo không cần chiến đấu trong đoàn chiến?
Nghĩ tới đây, trên mặt nàng lại lộ ra thần sắc đăm chiêu. Lại nhớ đến sự giảo hoạt của Hoắc Vũ Hạo trong việc đàm phán buôn bán hồn đạo khí. Đáy lòng Duy Na không khỏi sinh ra một loại dự cảm không lành.
Trên đài thi đấu, hai người cũng đã đi tới trung tâm, đến hai bên Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến.
- Hai bên báo danh.
Trịnh Chiến trầm giọng nói.
- Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo.
- Tuyết Ma Tông, Vương Ngạn Phong.
Đội viên này của Tuyết Ma Tông, thân cao hơn một thước chín, vóc người to lớn của hắn làm đồng phục màu trắng trên người căng ra, nịt chặt vào cơ thể. Tóc ngắn, đôi mắt lấp lánh hữu thần, mặc dù tướng mạo không quá anh tuấn, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hết sức điềm tĩnh. Nhất là ánh mắt sắc bén kia, giống như có thể nhìn thấu nhân tâm*. Mặc dù còn chưa bắt đầu thi đấu, nhưng Hoắc Vũ Hạo đã có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ phát ra từ trên người này. (*nhân tâm: lòng người)
Trịnh Chiến nhìn hai người, trầm giọng nói:
- Lui về phía sau, chuẩn bị thi đấu. Ta nhấn mạnh, trong thi đấu không nên ra tay độc ác. Khi cảm thấy bản thân không thể đánh lại, có thể xin dừng trận đấu.
Mặc dù chỉ có thể cử động một cánh tay phải, nhưng Hoắc Vũ Hạo khống chế xe lăn lại rất linh hoạt. Hắn điều khiển bánh xe lăn của mình, chậm rãi hướng về phần sân của mình.
Vương Ngạn Phong cũng không lên tiếng, chỉ hướng Hoắc Vũ Hạo gật đầu một cái, rồi cũng di chuyển về phần sân thi đấu của mình.
Rất nhanh, hai người đã tới vị trí được chỉ định, cùng xoay người lại, đối mặt với đối phương từ phía xa.
Tay phải Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến giơ lên cao, hét lớn một tiếng:
- Trận đấu bắt đầu.
Vương Ngạn Phong cử động, mũi chân hắn điểm xuống trên mặt đất một cái, cả người đã nhảy lên hướng về phía Hoắc Vũ Hạo, động tác của hắn có vẻ rất nhanh nhẹn, nhưng không hề mạnh bạo giống Vương Thu Nhi. Nhưng trong cả quá trình lại làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như hư vô*. Nhìn qua giống như hắn đang xông về trước, nhưng trong lúc này, cho dù là dùng tu vi tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo, cũng có cảm giác không thể khóa được đối thủ. (* hư vô: không có gì/ trống rỗng. Trong câu này ý nói: Vương Ngạn Phong làm cho người khác sinh ra một loại cảm giác như hắn không hề tồn tại.)
Nhìn thân thể của đối thủ không ngừng lay động, Hoắc Vũ Hạo ngay lập tức đã đưa ra phán đoán.
Hai bên gần như đồng thời thả ra vũ hồn, bên phía Hoắc Vũ Hạo rất quy củ xuất ra hai vàng, hai tím, một đen. Những người trong Đường Môn nhìn thấy cảnh này cũng biết rằng hồn kỹ mô phỏng đã được Hoắc Vũ Hạo sử dụng. Đối với màu sắc Hồn Hoàn của Hoắc Vũ Hạo, trừ Vương Đông Nhi ra, chỉ sợ cũng không còn ai biết rõ.
Dưới chân Vương Ngạn Phong dâng lên sáu Hồn Hoàn, hai vàng, hai tím, hai đen. Sáu Hồn Hoàn vừa xuất hiện, khí thế trên người hắn phát ra càng mạnh mẽ.
Hoắc Vũ Hạo vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, tay phải chỉ về phía trước, một thân ảnh kiều nhỏ từ trên mi tâm hắn bay ra, đón gió lớn lên, chỉ trong giây lát đã biến thành hình dáng một cô bé, lặng lẽ trôi nổi ở trước người Hoắc Vũ Hạo. Đây không phải Tiểu Tuyết Nữ sao?
Tiểu Tuyết Nữ vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh thân thể Hoắc Vũ Hạo nhất thời lấy tốc độ kinh người giảm xuống.
Tốc độ của Vương Ngạn Phong dường như bị giảm xuống đột ngột. Rõ ràng Vương Ngạn Phong đã thả ra vũ hồn, nhưng nhìn từ bên ngoài vẫn không thể tìm ra một chút đầu mối nào.
Vũ hồn của hắn là gì?
Nếu như không phải là Hoắc Vũ Hạo đoán ra một chút manh mối từ những trận chiến trước thì chỉ sợ ngay lúc này không thể đưa ra đáp án.
Mắt thấy, khoảng cách giữa Vương Ngạn Phong và Tiểu Tuyết Nữ đã không quá ba mươi thước. Đúng lúc này, Vương Ngạn Phong đột nhiên hét lớn một tiếng rồi nhảy lên một cái về phía trước, hai chân vững vàng rơi xuống đất. Hai nắm tay giơ lên cao, sau đó mạnh mẽ nện xuống.
Lúc này khoảng cách giữa hắn và Hoắc Vũ Hạo còn hơn ba mươi thước, hai đấm này của hắn tất nhiên không thể trúng vào Hoắc Vũ Hạo và Tuyết Nữ. Hai đấm nện xuống!
Một tầng quang mang màu xanh sẫm tràn ngập trên nắm đấm của hắn. Ngay khi hai đấm này đập xuống mặt đất, một âm thanh nhỏ cũng không xuất hiện.
Nhưng một luồng khí màu xanh nhất thời xuất hiện, cuốn về phía Tiểu Tuyết Nữ và Hoắc Vũ Hạo.
Chấn động thật mạnh!
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo trở nên nghiêm túc. Một chiêu này của đối thủ, không chỉ thuần túy là lực lượng và hồn lực, mà còn có trình độ khống chế và kỹ năng vô cùng tốt, có thể nói, một chiêu này đã thể hiện được toàn bộ lực lượng cùng kỹ năng của Vương Ngạn Phong. Quả nhiên không hổ là thiên tài đến từ Bản Thể Tông a! Hai tay cũng là vũ hồn? Ở trong thế hệ trẻ của Bản Thể Tông, hẳn là Vương Ngạn Phong này cũng là một trong những người nổi bật.
Đối mặt với tầng khí màu xanh kia, hai mắt Hoắc Vũ Hạo híp lại, Tiểu Tuyết Nữ không đi ngăn cản mà lại bay về sau, rơi vào trên bả vai Hoắc Vũ Hạo.
Cánh tay duy nhất còn khả năng cử động của Hoắc Vũ Hạo giơ lên, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, đột nhiên một tầng ánh sáng vàng kim mãnh liệt phát ra từ trên người hắn.
Ngay sau đó, một tầng ánh sáng màu vàng liền từ trên người hắn tràn ra, nhìn qua tốc độ cũng không nhanh, nhưng vừa vặn xuất hiện chặn trước luồng khí màu xanh đã tới trước người hắn.
- Xoẹt!
Luồng khí màu xanh gặp ánh sáng màu vàng, nhất thời giống như bị ánh sáng kim sắc chém làm hai, rẽ sang hai bên. Hung hăng đánh vào vòng phòng hộ của đài thi đấu ở phía sau Hoắc Vũ Hạo, mang theo từng tầng ánh sáng mãnh mẽ không ngừng phát tán ra xung quanh.
Từ sự dao động của Hồn Hoàn, có thể nhận ra hai bên đều không sử dụng bất kỳ hồn kỹ nào đã kết thúc lần giao phong đầu tiên. Những đội viên ngồi ở khu chờ chiến của hai đội cũng cảm thấy rùng mình. Nhất là bên phía Tuyết Ma Tông, rất nhiều người đều toát ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì cái gọi là, người trong nghề chỉ cần nhìn qua là biết, rõ ràng Hoắc Vũ Hạo không hề sử dụng Tiểu Tuyết Nữ vừa triệu hoán ra, mà dùng hồn lực thuần túy của bản thân đối kháng với Vương Ngạn Phong. Hơn nữa không hề tốn sức đã phá vỡ công kích của Vương Ngạn Phong, việc này đối với bọn họ thật sự là đả kích tương đối lớn.
Cánh tay của Hoắc Vũ Hạo cũng không thu lại, hắn nắm tay thành quyền, đột nhiên đánh về phía trước. Nhất thời, một quyền thuật màu vàng kim dũng mãnh đánh ra, hướng tới Vương Ngạn Phong.
Đây là cuộc chiến hồn lực thuần túy a! Không phải là hồn kỹ.
- Hắn có thể đem tinh thần lực cùng hồn lực kết hợp, đây là chiến kỹ truyền thừa từ ai?
Duy Na lẩm bẩm.
Trong mắt Vương Ngạn Phong cũng toát ra vẻ kinh ngạc, năng lực của Hoắc Vũ Hạo lúc này cùng với tài liệu họ nghiên cứu lúc trước không giống nhau a! Đây là một Khống Chế Hệ Chiến Hồn Sư có thể tấn công bằng hồn lực sao? Đây không phải là phương thức chiến đấu Bản Thể Tông của hắn am hiểu nhất sao?
Đối với đệ tử, Bản Thể Tông có một quy tắc rất quan trọng chính là: không thể tùy tiện sử dụng hồn kỹ của bản thân, bởi vì mỗi một lần sử dụng hồn kỹ, thì hồn kỹ sẽ bị đối phương nhìn thấu một phần. Chỉở thời khắc sinh tử quan trọng, mới có thể đưa ra quyết định sử dụng hồn kỹ, hơn nữa một khi sử dụng phải dùng năng lực mạnh nhất để che dấu.
Cũng bởi vì vậy, trên phương diện nghiên cứu chiến kỹ, Bản Thể Tông có thể nói là có một không hai, ở phương diện này, cho dù là Học Viện Sử Lai Khắc cũng không thể sánh bằng. Đây chính là ưu thế lớn nhất mà Bản Thể Tông dựa vào để thành danh.
Mà chiêu thức Hoắc Vũ Hạo đang sử dụng, rõ ràng là cùng một loại chiến kỹ, hơn nữa có thể ngăn cản công kích của mình, thật không tầm thường a! Bây giờ lại có thể phản kích trong thời gian ngắn như vậy, quả nhiên lợi hại.
Trong lòng vừa than thở, Vương Ngạn Phong cũng không chậm trễ. Chân phải tiến tới một bước, để cho khí thế của mình tăng lên một lần nữa, đồng thời hai đấm lại nện xuống, mang theo ánh sáng màu xanh sẫm trực tiếp đánh vào quyền thuật màu vàng kim của Hoắc Vũ Hạo.
- Phanh.
Trong tiếng nổ vang trầm thấp, ánh sáng màu xanh sẫm đồng thời khuếch tán ra, Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn vẫn không nhúc nhích. Mà Vương Ngạn Phong lại bị ngả về phía sau, dưới chân cũng phải lui về phía sau một bước.
Lần này, trong khu chờ chiến bên Tuyết Ma Tông, có thể nói là Bản Thể Tông, sắc mặt tất cả đội viên không khỏi phát sinh biến hóa lần nữa.
Hai đấm đối với một quyền, hơn nữa Hoắc Vũ Hạo là dùng lực lượng của bản thân để tung ra đòn tấn công, Vương Ngạn Phong thì thiên về phòng ngự, vậy mà Vương Ngạn Phong lại là người bị đẩy lui. Điều này có ý nghĩa gì? Chính là tu vi của Vương Ngạn Phong không bằng Hoắc Vũ Hạo. Điều này sao có thể a! Bọn họ là cường giả Bản Thể Tông, hơn nữa Vương Ngạn Phong còn là Hồn Đế, Hoắc Vũ Hạo chỉ là một Hồn Vương.
Kết quả như thế, làm cho những người biết rõ thông tin có cảm giác không dám tin vào mắt mình.
Cảm giác của Vương Ngạn Phong là mạnh nhất, sau khi hắn đứng vững, không chút do dự lập tức phản ứng, chạy thẳng tới Hoắc Vũ Hạo. Hai cánh tay mở ra, Hồn Hoàn thứ nhất trên người hắn cuối cùng cũng sáng lên, hai cánh tay chợt lớn lên, tăng gấp ba lần so với lúc đầu.
Mang theo tia sáng mãnh liệt màu xanh sẫm, hướng tới đầu của Hoắc Vũ Hạo đánh xuống.
Sở dĩ Bản Thể Tông nghiên cứu tinh hoa của chiến kỹ chính là vì nó có quan hệ rất lớn tới vũ hồn của họ. Lấy thân thể làm vũ hồn, như vậy, đại đa số hồn kỹ đều là phụ trợ cho một số bộ phận trên cơ thể. Nếu không có chiến kỹ xuất sắc phối hợp thì sẽ không cách nào đem ưu thế của bản thân phát huy tới trình độ cao nhất.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo vẫn như thường, hai tròng mắt đã hoàn toàn biến thành màu vàng. Ở trong tinh thần dò xét, sự vận hành cùng dao động hồn lực của đối thủ hoàn toàn bị hắn nhìn thấu.
Vương Ngạn Phong nhìn Hoắc Vũ Họa, chỉ thấy tia sáng trong mắt thanh niên vẫn ngồi thẳng trên xe lăn chợt trở nên chói mắt, sau đó hắn thấy Hoắc Vũ Hạo hít sâu một cái.
Một lần hô hấp vô cùng đơn giản, nhưng lại mang cho Vương Ngạn Phong cảm giác giống như cá voi hấp thủy, trong phút chốc, hắn cảm thấy không khí trước người dường như cũng bị hút mất, chẳng những không ngăn cản hắn đi tới, mà còn dùng hấp lực hút hắn về phía trước với tốc độ nhanh hơn.
Đừng xem đây chỉ có một biến hóa nhỏ, trên thực tế, tiết tấu của Vương Ngạn Phong đã bị thay đổi, càng làm cho hắn cực khổ hơn chính là, khí thế của hắn trong nháy mắt đã giảm xuống mấy phần.
Tay phải Hoắc Vũ Hạo đồng thời đưa ra, đầu tiên bàn tay buông xuống, lòng bàn tay khẽ đảo, ngay sau đó, bàn tay hướng về phía trước. Trên lòng bàn tay giống như bạch ngọc, trong nháy mắt bắn ra kim quang mãnh liệt.
Một chưởng này vừa ra, khiến cho Vương Ngạn Phong cảm giác như sóng biển dâng trào, thiên địa biến sắc, tựa như Quân Lâm Thiên Hạ.
Bên trong khu chờ chiến của Tuyết Ma Tông, Duy Na hơi nhíu mày, nàng cũng cảm thấy khó hiểu, tại sao Đường Môn lại cử Hoắc Vũ Hạo ra thi đấu đầu tiên? Nhìn biểu hiện vừa rồi của bọn họ, hẳn là đã đoán ra điều gì mới đúng. Chẳng lẽ Khống Chế Hệ Chiến Hồn Sư như Hoắc Vũ Hạo không cần chiến đấu trong đoàn chiến?
Nghĩ tới đây, trên mặt nàng lại lộ ra thần sắc đăm chiêu. Lại nhớ đến sự giảo hoạt của Hoắc Vũ Hạo trong việc đàm phán buôn bán hồn đạo khí. Đáy lòng Duy Na không khỏi sinh ra một loại dự cảm không lành.
Trên đài thi đấu, hai người cũng đã đi tới trung tâm, đến hai bên Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến.
- Hai bên báo danh.
Trịnh Chiến trầm giọng nói.
- Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo.
- Tuyết Ma Tông, Vương Ngạn Phong.
Đội viên này của Tuyết Ma Tông, thân cao hơn một thước chín, vóc người to lớn của hắn làm đồng phục màu trắng trên người căng ra, nịt chặt vào cơ thể. Tóc ngắn, đôi mắt lấp lánh hữu thần, mặc dù tướng mạo không quá anh tuấn, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hết sức điềm tĩnh. Nhất là ánh mắt sắc bén kia, giống như có thể nhìn thấu nhân tâm*. Mặc dù còn chưa bắt đầu thi đấu, nhưng Hoắc Vũ Hạo đã có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ phát ra từ trên người này. (*nhân tâm: lòng người)
Trịnh Chiến nhìn hai người, trầm giọng nói:
- Lui về phía sau, chuẩn bị thi đấu. Ta nhấn mạnh, trong thi đấu không nên ra tay độc ác. Khi cảm thấy bản thân không thể đánh lại, có thể xin dừng trận đấu.
Mặc dù chỉ có thể cử động một cánh tay phải, nhưng Hoắc Vũ Hạo khống chế xe lăn lại rất linh hoạt. Hắn điều khiển bánh xe lăn của mình, chậm rãi hướng về phần sân của mình.
Vương Ngạn Phong cũng không lên tiếng, chỉ hướng Hoắc Vũ Hạo gật đầu một cái, rồi cũng di chuyển về phần sân thi đấu của mình.
Rất nhanh, hai người đã tới vị trí được chỉ định, cùng xoay người lại, đối mặt với đối phương từ phía xa.
Tay phải Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến giơ lên cao, hét lớn một tiếng:
- Trận đấu bắt đầu.
Vương Ngạn Phong cử động, mũi chân hắn điểm xuống trên mặt đất một cái, cả người đã nhảy lên hướng về phía Hoắc Vũ Hạo, động tác của hắn có vẻ rất nhanh nhẹn, nhưng không hề mạnh bạo giống Vương Thu Nhi. Nhưng trong cả quá trình lại làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như hư vô*. Nhìn qua giống như hắn đang xông về trước, nhưng trong lúc này, cho dù là dùng tu vi tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo, cũng có cảm giác không thể khóa được đối thủ. (* hư vô: không có gì/ trống rỗng. Trong câu này ý nói: Vương Ngạn Phong làm cho người khác sinh ra một loại cảm giác như hắn không hề tồn tại.)
Nhìn thân thể của đối thủ không ngừng lay động, Hoắc Vũ Hạo ngay lập tức đã đưa ra phán đoán.
Hai bên gần như đồng thời thả ra vũ hồn, bên phía Hoắc Vũ Hạo rất quy củ xuất ra hai vàng, hai tím, một đen. Những người trong Đường Môn nhìn thấy cảnh này cũng biết rằng hồn kỹ mô phỏng đã được Hoắc Vũ Hạo sử dụng. Đối với màu sắc Hồn Hoàn của Hoắc Vũ Hạo, trừ Vương Đông Nhi ra, chỉ sợ cũng không còn ai biết rõ.
Dưới chân Vương Ngạn Phong dâng lên sáu Hồn Hoàn, hai vàng, hai tím, hai đen. Sáu Hồn Hoàn vừa xuất hiện, khí thế trên người hắn phát ra càng mạnh mẽ.
Hoắc Vũ Hạo vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, tay phải chỉ về phía trước, một thân ảnh kiều nhỏ từ trên mi tâm hắn bay ra, đón gió lớn lên, chỉ trong giây lát đã biến thành hình dáng một cô bé, lặng lẽ trôi nổi ở trước người Hoắc Vũ Hạo. Đây không phải Tiểu Tuyết Nữ sao?
Tiểu Tuyết Nữ vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh thân thể Hoắc Vũ Hạo nhất thời lấy tốc độ kinh người giảm xuống.
Tốc độ của Vương Ngạn Phong dường như bị giảm xuống đột ngột. Rõ ràng Vương Ngạn Phong đã thả ra vũ hồn, nhưng nhìn từ bên ngoài vẫn không thể tìm ra một chút đầu mối nào.
Vũ hồn của hắn là gì?
Nếu như không phải là Hoắc Vũ Hạo đoán ra một chút manh mối từ những trận chiến trước thì chỉ sợ ngay lúc này không thể đưa ra đáp án.
Mắt thấy, khoảng cách giữa Vương Ngạn Phong và Tiểu Tuyết Nữ đã không quá ba mươi thước. Đúng lúc này, Vương Ngạn Phong đột nhiên hét lớn một tiếng rồi nhảy lên một cái về phía trước, hai chân vững vàng rơi xuống đất. Hai nắm tay giơ lên cao, sau đó mạnh mẽ nện xuống.
Lúc này khoảng cách giữa hắn và Hoắc Vũ Hạo còn hơn ba mươi thước, hai đấm này của hắn tất nhiên không thể trúng vào Hoắc Vũ Hạo và Tuyết Nữ. Hai đấm nện xuống!
Một tầng quang mang màu xanh sẫm tràn ngập trên nắm đấm của hắn. Ngay khi hai đấm này đập xuống mặt đất, một âm thanh nhỏ cũng không xuất hiện.
Nhưng một luồng khí màu xanh nhất thời xuất hiện, cuốn về phía Tiểu Tuyết Nữ và Hoắc Vũ Hạo.
Chấn động thật mạnh!
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo trở nên nghiêm túc. Một chiêu này của đối thủ, không chỉ thuần túy là lực lượng và hồn lực, mà còn có trình độ khống chế và kỹ năng vô cùng tốt, có thể nói, một chiêu này đã thể hiện được toàn bộ lực lượng cùng kỹ năng của Vương Ngạn Phong. Quả nhiên không hổ là thiên tài đến từ Bản Thể Tông a! Hai tay cũng là vũ hồn? Ở trong thế hệ trẻ của Bản Thể Tông, hẳn là Vương Ngạn Phong này cũng là một trong những người nổi bật.
Đối mặt với tầng khí màu xanh kia, hai mắt Hoắc Vũ Hạo híp lại, Tiểu Tuyết Nữ không đi ngăn cản mà lại bay về sau, rơi vào trên bả vai Hoắc Vũ Hạo.
Cánh tay duy nhất còn khả năng cử động của Hoắc Vũ Hạo giơ lên, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, đột nhiên một tầng ánh sáng vàng kim mãnh liệt phát ra từ trên người hắn.
Ngay sau đó, một tầng ánh sáng màu vàng liền từ trên người hắn tràn ra, nhìn qua tốc độ cũng không nhanh, nhưng vừa vặn xuất hiện chặn trước luồng khí màu xanh đã tới trước người hắn.
- Xoẹt!
Luồng khí màu xanh gặp ánh sáng màu vàng, nhất thời giống như bị ánh sáng kim sắc chém làm hai, rẽ sang hai bên. Hung hăng đánh vào vòng phòng hộ của đài thi đấu ở phía sau Hoắc Vũ Hạo, mang theo từng tầng ánh sáng mãnh mẽ không ngừng phát tán ra xung quanh.
Từ sự dao động của Hồn Hoàn, có thể nhận ra hai bên đều không sử dụng bất kỳ hồn kỹ nào đã kết thúc lần giao phong đầu tiên. Những đội viên ngồi ở khu chờ chiến của hai đội cũng cảm thấy rùng mình. Nhất là bên phía Tuyết Ma Tông, rất nhiều người đều toát ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì cái gọi là, người trong nghề chỉ cần nhìn qua là biết, rõ ràng Hoắc Vũ Hạo không hề sử dụng Tiểu Tuyết Nữ vừa triệu hoán ra, mà dùng hồn lực thuần túy của bản thân đối kháng với Vương Ngạn Phong. Hơn nữa không hề tốn sức đã phá vỡ công kích của Vương Ngạn Phong, việc này đối với bọn họ thật sự là đả kích tương đối lớn.
Cánh tay của Hoắc Vũ Hạo cũng không thu lại, hắn nắm tay thành quyền, đột nhiên đánh về phía trước. Nhất thời, một quyền thuật màu vàng kim dũng mãnh đánh ra, hướng tới Vương Ngạn Phong.
Đây là cuộc chiến hồn lực thuần túy a! Không phải là hồn kỹ.
- Hắn có thể đem tinh thần lực cùng hồn lực kết hợp, đây là chiến kỹ truyền thừa từ ai?
Duy Na lẩm bẩm.
Trong mắt Vương Ngạn Phong cũng toát ra vẻ kinh ngạc, năng lực của Hoắc Vũ Hạo lúc này cùng với tài liệu họ nghiên cứu lúc trước không giống nhau a! Đây là một Khống Chế Hệ Chiến Hồn Sư có thể tấn công bằng hồn lực sao? Đây không phải là phương thức chiến đấu Bản Thể Tông của hắn am hiểu nhất sao?
Đối với đệ tử, Bản Thể Tông có một quy tắc rất quan trọng chính là: không thể tùy tiện sử dụng hồn kỹ của bản thân, bởi vì mỗi một lần sử dụng hồn kỹ, thì hồn kỹ sẽ bị đối phương nhìn thấu một phần. Chỉở thời khắc sinh tử quan trọng, mới có thể đưa ra quyết định sử dụng hồn kỹ, hơn nữa một khi sử dụng phải dùng năng lực mạnh nhất để che dấu.
Cũng bởi vì vậy, trên phương diện nghiên cứu chiến kỹ, Bản Thể Tông có thể nói là có một không hai, ở phương diện này, cho dù là Học Viện Sử Lai Khắc cũng không thể sánh bằng. Đây chính là ưu thế lớn nhất mà Bản Thể Tông dựa vào để thành danh.
Mà chiêu thức Hoắc Vũ Hạo đang sử dụng, rõ ràng là cùng một loại chiến kỹ, hơn nữa có thể ngăn cản công kích của mình, thật không tầm thường a! Bây giờ lại có thể phản kích trong thời gian ngắn như vậy, quả nhiên lợi hại.
Trong lòng vừa than thở, Vương Ngạn Phong cũng không chậm trễ. Chân phải tiến tới một bước, để cho khí thế của mình tăng lên một lần nữa, đồng thời hai đấm lại nện xuống, mang theo ánh sáng màu xanh sẫm trực tiếp đánh vào quyền thuật màu vàng kim của Hoắc Vũ Hạo.
- Phanh.
Trong tiếng nổ vang trầm thấp, ánh sáng màu xanh sẫm đồng thời khuếch tán ra, Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn vẫn không nhúc nhích. Mà Vương Ngạn Phong lại bị ngả về phía sau, dưới chân cũng phải lui về phía sau một bước.
Lần này, trong khu chờ chiến bên Tuyết Ma Tông, có thể nói là Bản Thể Tông, sắc mặt tất cả đội viên không khỏi phát sinh biến hóa lần nữa.
Hai đấm đối với một quyền, hơn nữa Hoắc Vũ Hạo là dùng lực lượng của bản thân để tung ra đòn tấn công, Vương Ngạn Phong thì thiên về phòng ngự, vậy mà Vương Ngạn Phong lại là người bị đẩy lui. Điều này có ý nghĩa gì? Chính là tu vi của Vương Ngạn Phong không bằng Hoắc Vũ Hạo. Điều này sao có thể a! Bọn họ là cường giả Bản Thể Tông, hơn nữa Vương Ngạn Phong còn là Hồn Đế, Hoắc Vũ Hạo chỉ là một Hồn Vương.
Kết quả như thế, làm cho những người biết rõ thông tin có cảm giác không dám tin vào mắt mình.
Cảm giác của Vương Ngạn Phong là mạnh nhất, sau khi hắn đứng vững, không chút do dự lập tức phản ứng, chạy thẳng tới Hoắc Vũ Hạo. Hai cánh tay mở ra, Hồn Hoàn thứ nhất trên người hắn cuối cùng cũng sáng lên, hai cánh tay chợt lớn lên, tăng gấp ba lần so với lúc đầu.
Mang theo tia sáng mãnh liệt màu xanh sẫm, hướng tới đầu của Hoắc Vũ Hạo đánh xuống.
Sở dĩ Bản Thể Tông nghiên cứu tinh hoa của chiến kỹ chính là vì nó có quan hệ rất lớn tới vũ hồn của họ. Lấy thân thể làm vũ hồn, như vậy, đại đa số hồn kỹ đều là phụ trợ cho một số bộ phận trên cơ thể. Nếu không có chiến kỹ xuất sắc phối hợp thì sẽ không cách nào đem ưu thế của bản thân phát huy tới trình độ cao nhất.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo vẫn như thường, hai tròng mắt đã hoàn toàn biến thành màu vàng. Ở trong tinh thần dò xét, sự vận hành cùng dao động hồn lực của đối thủ hoàn toàn bị hắn nhìn thấu.
Vương Ngạn Phong nhìn Hoắc Vũ Họa, chỉ thấy tia sáng trong mắt thanh niên vẫn ngồi thẳng trên xe lăn chợt trở nên chói mắt, sau đó hắn thấy Hoắc Vũ Hạo hít sâu một cái.
Một lần hô hấp vô cùng đơn giản, nhưng lại mang cho Vương Ngạn Phong cảm giác giống như cá voi hấp thủy, trong phút chốc, hắn cảm thấy không khí trước người dường như cũng bị hút mất, chẳng những không ngăn cản hắn đi tới, mà còn dùng hấp lực hút hắn về phía trước với tốc độ nhanh hơn.
Đừng xem đây chỉ có một biến hóa nhỏ, trên thực tế, tiết tấu của Vương Ngạn Phong đã bị thay đổi, càng làm cho hắn cực khổ hơn chính là, khí thế của hắn trong nháy mắt đã giảm xuống mấy phần.
Tay phải Hoắc Vũ Hạo đồng thời đưa ra, đầu tiên bàn tay buông xuống, lòng bàn tay khẽ đảo, ngay sau đó, bàn tay hướng về phía trước. Trên lòng bàn tay giống như bạch ngọc, trong nháy mắt bắn ra kim quang mãnh liệt.
Một chưởng này vừa ra, khiến cho Vương Ngạn Phong cảm giác như sóng biển dâng trào, thiên địa biến sắc, tựa như Quân Lâm Thiên Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.