Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn
Quyển 4 - Chương 76: Ta đến từ Sử Lai Khắc, đến từ Đường Môn! (1-3)
Đường Gia Tam Thiểu
15/05/2013
Mười một bàn tay cùng vỗ mạnh xuống một cái, Bối Bối tiếp tục ngẩng đầu lên, nộ dạng lờ đờ uể oải đã biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt vô cùng kiên quyết. Sau đó tự tin sải bước về phía sàn đấu.
Hòa Thái Đầu đi ngay sau Bối Bối, kế đến là Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Đúng vậy, giờ phút này, bảy người bọn họ chính là đại biểu cho học viện Sử Lai Khắc, và bọn họ cũng chính là một đời Sử Lai Khắc Thất Quái. Trên người bọn họ lấp lánh ánh sáng vinh quang từ tổ tiên, hơn nữa năm trong số bảy người còn có quầng sáng từ Đường Môn a.
Ánh sáng vinh quang của Đường Môn và Sử Lai Khắc rốt cuộc lại cùng sáng lên một lần nữa. Tâm trạng của bọn họ đều đã hưng phấn đến cực điểm.
Trong biển người hoan hô không ngừng, bảy người bọn họ đều chút gấp gáp, thậm chí sắc mặt có chút đỏ hồng, trong lòng vô cùng hưng phấn, tốc độ vận chuyển Hồn Lực từ từ tăng cao, mỗi người đều cảm thấy bản thân có chút cảm giác tràn đầy sức lực.
Rốt cuộc sàn đấu cũng đã hiện ra trước mặt, Bối Bối chưa bước tiếp lên mà quay sang nói với mọi người:
- Trận đấu này, chúng ta không những phải thắng mà còn thắng thật đẹp. Chúng ta không thể làm lu mờ vinh quang của học viện Sử Lai Khắc. Vũ Hạo, tất cả nhờ đệ.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, hắn đương nhiên hiểu ý sư huynh là như thế nào.
Lúc này Bối Bối mới xoay người lại bước lên sàn đấu.
Bảy người đội đối phương đã đến tụ hội tại một góc xa xa của sàn đấu. Điều khiến các học viên học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh sửng sốt chính là bảy người đội đối phương lại vô cùng trẻ tuổi. Bảy người này không phải đội Sử Lai Khắc dự bị sao? Cái này là đấu loại mà? Chẳng lẽ bọn họ không sợ?
Nghi vấn này đồng dạng cũng là câu hỏi của tất vả học viện ở đây, bao gồm cả học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Giờ phút này, Tiếu Hồng Trần thậm chí có chút nghi ngờ phán đoán của mình. Học viện Sử Lai Khắc đúng là liều lĩnh, cho dù bọn họ mạnh nhưng phái ra một đội đều chưa đến mười lăm tuổi, thậm chí có vài đứa mới mười một mười hai tuổi liệu cho thắng một đội ngũ toàn người gần hai mươi tuổi không? Đấu loại mà thua là không còn cơ hội nữa a.
Hoàng Đế Tinh La cũng vô cùng kinh ngạc, y tự hỏi:
- Học viện Sử Lai Khắc muốn làm gì đây? Sao bọn họ không phái ra đội chủ lực? Con trai của Đái Hạo sao lại không ra thi đấu?
Trận đấu chính là trận đấu, cho dù mọi người thắc mắc tò mò thế nào thì nó vẫn phải bắt đầu.
Trọng tài từ đế quốc Tinh La đã sớm vào vị trí của mình làm ra một động tác bảo hai đội tiến lên.
Bảy thành viên của hai đội nhanh chóng bước đến giữa sân. Càng đến gần, Sử Lai Khắc Thất Quái càng thấy rõ sắc mặt vô cùng khó coi của đối thủ. Lịch sự đã chứng minh rất nhiều lần, học viện nào gặp phải học viện Sử Lai Khắc ở vòng đấu loại thì kết quả chả tốt đẹp gì.
Mà đồng thời các thành viên của học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh vì đã đến gần nên cũng phát hiện tuổi tác của Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu, điều này càng thu hút sự chú ý của bọn họ. Huống chi tuổi tác của mấy người Bối Bối rõ ràng cũng nhỏ hơn bọn họ rất nhiều. Đây rõ ràng là đội dự bị. Học viện Sử Lai Khắc không hổ danh là học viện quái vật. Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì đây?
Trọng tài trầm giọng nói:
- Vòng thứ nhất, đấu loại, đoàn chiến. Hai bên có thể sử dụng Hồn Đạo Khí nhưng trong quá trình chiến đấu nếu có một đội nhận thua đội còn lại tuyệt đối không thể tiếp tục công kích. Hồn Đạo Sư không thể sử dụng Định Trang Hồn Đạo Khí có uy lực công kích cao. Tất cả nghe rõ chưa?
- Đã rõ.
Bối Bối dẫn đầu bình tĩnh đáp.
Đội trưởng của đội học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh là một chàng trai cao ráo, dáng vẻ khoảng hai mươi tuổi, hắn so với sáu người còn lại trong đội thì tương đối bình tĩnh hơn, sau khi Bối Bối lên tiếng, hắn cũng nói một câu tương tự.
Cho dù đối thủ là đội dự bị nhưng Mã Tiểu Đào nói không sai, danh tiếng của học viện Sử Lai Khắc cũng là một loại vũ khí mạnh mẽ. Học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh thấy ánh mắt hùng hùng hổ hổ của bảy người Hoắc Vũ Hạo lại càng chột dạ.
Trọng tài gật đầu nói:
- Được, hai bên tiến về hai phía của sàn đấu. Chuẩn bị nghe lệnh bắt đầu của ta. Trước khi ta tuyên bố không ai được phép phóng xuất ra vũ hồn, nếu không sẽ bị truất quyền thi đấu.
Khoảng cách hai bên từ từ kéo giãn ra, lúc này Hoắc Vũ Hạo mới xoay người nói nhỏ với mọi người:
- Lát nữa mọi người đứng theo vị trí ta sắp xếp. Sau đó dựa theo Tinh Thần Tham Trắc mà chiến đấu.
Nếu bảo hắn chỉ huy đội chính thức có lẽ hắn sẽ không tự tin nhưng sáu người trước mặt, Bối Bối và Hòa Thái Đầu là sư huynh của hắn, Vương Đông và Tiêu Tiêu thì khỏi phải nói, còn Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam mấy ngày nay hắn đã sớm thân quen rồi. Quan trọng hơn, tất cả đều cực kỳ tin tưởng vào Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của hắn.
Đội của đế quốc Thiên Linh ở phía đối diện cũng bắt đầu sắp xếp đội hình.
Trọng tài đứng ở giữa sàn đấu từ từ đưa tay phải của mình lên, giờ phút này đột nhiên cả biển người ở Quảng Trường Tinh La lại im lặng một cách kỳ lạ. Tất cả đều tập trung theo dõi trận đấu trên sàn đấu rộng lớn kia.
Đây là trận đấu tiên, lại là trận đấu loại, mà một trong hai đội ở bên trên lại là học viện đệ nhất đại lục. Cho dù các thành viên đội dự bị còn rất trẻ nhưng bọn họ vẫn là đại diện của học viện Sử Lai Khắc. Mỗi người xem đều mong muốn được nhìn thấy rốt cuộc bọn họ sẽ làm được những gì.
Hai đội nhìn thấy động tác chuẩn bị của trọng tài liền đứng thẳng dậy, cùng lúc đó, các Hồn Sư của đế quốc Tinh La bắt đầu tiến đến một trăm lẻ tám cột sắt đã dựng sẵn bên cạnh sàn đấu và rót hồn lực vào.
Sau đó, một trăm lẻ tám cái cột sắt kia đồng loạt phát ra ánh sáng rực rỡ. Từng tia sáng từ cột sắt không ngừng bắn thành một đường cong trên không trung và cùng tụ hội tại một điểm ở độ cao cách sàn đấu chừng hai mươi thước.
Cũng ngay lúc một trăm lẻ tám tia sáng đó tụ hội lại thì một màn ánh sáng màu trắng cũng xuất hiện bao trọn lấy sàn đấu. Vòng bảo hộ đã hoàn thành, đây cũng là ý bảo, trận đấu đầu tiên của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện cao cấp cũng chuẩn bị bắt đầu.
Bảy người bên phía học viện Thiên Linh nhanh chóng chia ra đứng vào từng vị trí khác nhau. Ba hồn sư ở đầu tiên vừa nhìn đã biết đây nhất định là hệ Cường Công hoặc hệ Phòng Ngự. Hai hồn sư ở hai bên hẳn là hệ Mẫn Công. Còn hai hồn sư ở vị trí trung tâm và sau cùng, dựa theo bố cục truyền thống, có lẽ là Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế và Khí Hồn Sư hệ Phụ Trợ.
Đây là đội hình chiến đấu bảy người tốt nhất đã trải qua vô số lần nghiên cứu có được. Nếu muốn tấn công thì ba người đầu tiên nên là hệ Cường Công, còn phòng ngự thì đổi lại là hai người hệ Phong Ngự và một hệ Cường Công.
Kiểu đội hình chiến đầu truyền thống này được gọi là đội hình 3 - 2 - 1 - 1.
Nhưng lúc này không có bao nhiêu người chú ý đến học viện Thiên Linh mà đều nhìn chằm chằm vào học viện Sử Lai Khắc. Càng nhìn bọn họ lại càng không kềm được mà giật mình hô to, những người giật mình nhất lại chính là các thành viên của mấy học viện tham gia cuộc thi, vì trận hình của học viện Sử Lai Khắc, bọn họ không sao lý giải được.
Hoắc Vũ Hạo đứng ở... vị trí đầu tiên, cậu thiếu niên với gương mặt non nớt lúc này đã đầy vẻ bình tĩnh. Mà sáu người còn lại thì chia ra đứng phía sau hắn tạo thành hình cánh quạt, y hệt như chúng tinh ủng nguyệt (các vì sao cùng tụ hội làm ánh trăng càng thêm nổi bật), cùng tạo sức đẩy hắn ra ngoài.
Đội hình này là kiểu gì đây?
Học viện có thể tham gia vào cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái ít nhất phải có danh tiếng trên đại lục, dĩ nhiên bọn họ đã nghiên cứu rất nhiều về các phương thức chiến đấu của hồn sư. Nhưng từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy một đội hình chiến đấu nào kì lạ như vậy.
Mà quan trọng hơn, đội hình chiến đấu ấy không phải mang đến cho người ta cảm giác sáu người kia đang trợ uy cho Hoắc Vũ Hạo mà rõ ràng chỉ để hắn ra trận một mình. Đây mới là điều quan trọng nhất mọi người không sao giải đáp được. Học viện Sử Lai Khắc sau khi phái ra đội dự bị lại lần thứ hai làm mọi người giật mình khiếp sợ.
Ngay cả vị Hồn Sư trọng tài cũng ngẩng người. Người có thể được đế quốc Tinh La chọn làm trọng tài dĩ nhiên phải là một Hồn Sư cấp cao.
Mỗi lần tổ chức cuộc thi, người chịu trách nhiệm lớn nhất chính là đế quốc đăng cai tổ chức, đây cũng là thời điểm đế quốc có cơ hội bộc lộ thực lực của bản thân trước các nhân tài của các học viện. Dĩ nhiên bọn họ sẽ cố hết sức, nhưng vị trọng tài kia vì quá bất ngờ trước đội hình quái lạ kia mà tay phải giơ lên cao mãi vẫn chưa thấy hạ xuống.
- Trọng tài, có thể bắt đầu chưa?
Hoắc Vũ Hạo vô cùng bình tĩnh nói với vị trọng tài.
Tuổi của hắn không lớn nên giọng nói còn trộn lẫn sự non nớt và một chút khàn khàn, tuy vậy cũng không khỏi thu hút sự chú ý của toàn trường.
Lúc này vị trọng tài mới giật mình tỉnh táo, y hạ tay phải xuống hét lớn một tiếng:
- Trận đấu bắt đầu.
Bất kể đội hình kiểu gì, bây giờ chỉ cần đảm bảo trận đấu bắt đầu thuận lợi là được.
Sau tiếng hét thật lớn của trọng tài, đệ tử hai bên đồng loạt phóng thích ra vũ hồn.
Bảy người của học viện Thiên Linh không yếu, ánh sáng màu vàng màu tím từ Hồn Hoàn soi rọi khắp nơi. Trong bảy người có năm người có bốn Hồn Hoàn, ba người còn lại cũng đều là ba Hồn Hoàn. Bốn Hồn Hoàn của người dẫn đầu lại càng rực rỡ hơn, rõ ràng tu vi của y đã đạt gần mãn cấp Hồn Tông, với độ tuổi này có thể đạt đến cấp bậc kia cũng không phải tầm thường.
Nhưng, lại một lần nữa không có ai chú ý đến học viện Thiên Linh, bởi vì mọi người vẫn đang tập trung quan sát biến hóa của mấy người bên học viện Sử Lai Khắc, mà nói một cách chính xác hơn, là tập trung nhìn vào Hoắc Vũ Hạo.
Ngay lúc này, một luồng hơi thở vô cùng khủng bố chậm rãi lan tỏa khắp sàn đấu.
Sau đó, một quầng sáng đỏ như máu xuất hiện chiếu rọi khắp sàn đấu to lớn. Luồng hơi thở khủng bố kia trở nên lạnh như băng, vô cùng tàn nhẫn, đầy mùi vị chết chóc bỗng nhiên bùng nổ.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu. Sáu cái Hồn Hoàn đỏ như máu từ từ xuất hiện trên người Hoắc Vũ Hạo với dáng vẻ chưa đến mười bốn mười lăm tuổi.
Màu đỏ là ý gì? Chính là Hồn Hoàn tốt nhất, tượng trưng cho một cường giả mạnh nhất, bởi vì nó đến từ Hồn Thú mười vạn năm.
Sáu Hồn Hoàn mười vạn năm đồng thời xuất hiện trên cùng một người là chuyện không ai có thể tưởng tượng được. Từng làn sóng kinh hô không ngừng vang lên từ dưới biển người. Ngay cả Hoàng Đế Bệ Hạ của đế quốc Tinh La cùng Hoàng Hậu và văn võ bá quan cũng không hẹn mà cùng khiếp sợ đứng dậy.
Trong lòng mọi người đều có cùng một suy nghĩ, không thể nào, đây là chuyện không thể, không có khả năng một người toàn bộ Hồn Hoàn đều là Hồn Hoàn mười vạn năm được. Nhưng, hơi thở khủng bố này đúng thật là từ Hồn Hoàn mười vạn năm. Huống chi trong lòng đại đa số những người ở đây, học viện Sử Lai Khắc sớm đã được thần thánh hóa rồi.
Cũng trong lúc sáu Hồn Hoàn màu đỏ xuất hiện tỏa ánh hào quang khắp mọi nơi thì bảy học viên của học viện Thiên Linh gần như cùng lúc thét lên đau đớn.
Ngay cả những khán giả đứng xem bên dưới cũng bị sự xuất hiện đột ngột của sáu Hồn Hoàn màu đỏ kia làm cho khiếp sợ, thì bảy người của học viện Thiên Linh vốn đang vô cùng hồi hộp đang trên sàn đấu phải trực tiếp đối mặt với nó làm sao mà tránh được?
Khi bọn họ cảm nhận được hơi thở vô cùng khủng bố và đầy nguy hiểm kia cũng không tự chủ được mà lùi về sau, cùng tập trung lại một chỗ. Mà trong tích tắc này, Tinh Thần Kiền Nhiễu bất ngờ xuất hiện công kích về phía họ.
Bảy người kia vốn đang vô cùng căng thẳng, tiếp đó lại bị một thứ khó thể tin thu hút sự chú ý cho nên tinh thần của bọn họ càng lúc càng tiến gần đến bờ vực sụp đổ giống như chim sợ cành cong, phản ứng của bọn họ còn mạnh mẽ hơn so với dự đoán của Hoắc Vũ Hạo nữa. Trong mắt mỗi người đều lộ rõ vẻ sợ hãi, thế nên sau khi bị Tinh Thần Kiền Nhiễu tập kích liền thừ người ra.
Ngay lúc này, một đôi cánh màu vàng lam từ sau lưng Hoắc Vũ Hạo xuất hiện chiếu rọi khắp nơi. Hai màu lam vàng kết hợp thật hoàn mỹ, ánh sáng tỏa ra từ nó cũng vô cùng mỹ lệ nên không khó thu hút sự chút ý của mọi người dưới khán đài.
Hai bóng người nháy mắt kết hợp, Hồn Hoàn màu đỏ cũng trong khoảnh khắc đó biến mất. Thay vào đó là một đôi mắt màu vàng thật lớn.
Tiếp theo, từng tầng ánh sáng màu lam, tím, ánh kim gần như cùng lúc xuất hiện và hòa quyện vào nhau chiếu rọi kéo dài gần nửa sàn thi đấu, khi nó đi qua, để lại một vệt sáng thật dài màu ánh kim, trùng hợp thế nào lại rọi trúng bảy người của học viện Thiên Linh đang cùng tập trung một chỗ.
Những người đang chăm chú nhìn vào đôi mắt thật lớn màu vàng đều đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Ngay sau đó, bọn họ trông thấy sàn đấu to thật to bên dưới hình như bị vệt sáng màu ánh kim kia cắt ra làm hai.
Chiều dài vệt sáng ấy dài đến bảy mươi thước, rộng cũng đã khoảng ba mươi thước. Ba tầng ánh sáng ban nãy xuất hiện cũng từ từ biến mất. Bảy người của học viện Thiên Linh không một người nào tránh được vệt sáng màu ánh kim kia rọi xuống, sau khi các luồng ánh sáng biến mất, trên sàn đấu chỉ còn một vết cắt thật dài, sâu đến hai thước, bên dưới tỏa ra ánh sáng lấp lánh, một kỹ năng thật đẹp, thật mạnh mẽ, đúng là không hổ danh với tên gọi của mình - Hoàng Kim Lộ.
Trong bảy người học viên của học viện Thiên Linh, hai người có ba Hồn Hoàn gần như cùng lúc ngã xuống đất, màng bảo hộ quanh cơ thể vỡ nát, từng kiện Hồn Đạo Khí Phòng Ngự rơi khắp mặt đất, năm người còn lại cũng không khá hơn, cả người như bị biến thành một pho tượng dát vàng, Hồn Hoàn cũng biến mất. Vũ Hồn hoàn toàn bị phong ấn.
Đôi mắt màu vàng thật lớn từ từ biến mất, sáu Hồn Hoàn màu đỏ lại xuất hiện. Lúc này bên cạnh hắn xuất hiện thêm một người nữa, đây là một thiếu niên, sau lưng hắn là một đôi cánh vô cùng mỹ lệ - Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp. Người kia dáng vẻ còn nhỏ tuổi hơn người xuất hiện ban đầu nữa nhưng trên người hắn nhấp nháy sáu cái Hồn Hoàn, hai vàng, hai tím, hai đen vô cùng dọa người.
Hoắc Vũ Hạo khoanh tay đứng nhìn. Dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, hắn bình tĩnh quay sang nói với vị trọng tài đang ngây người:
- Trận đấu đã kết thúc.
- A.
Lúc này vị trọng tài kia mới kịp phản ứng. Phía bên học viện Thiên Linh đã sớm dìu nhau đi xuống dưới, trên người bọn họ vẫn lấp lánh màu vàng kim. Khi đội bọn họ bước xuống khỏi sàn đấu, một trăm lẻ tám vị Hồn Sư đang làm nhiệm vụ bảo vệ sàn đấu cũng rút lại hồn lực của mình. Rất rõ ràng, trận đấu đã kết thúc rồi.
Hơn mười vạn khán giả đang đứng xem, bao gồm cả Hoàng Thất đế quốc Tinh La, văn võ bá quan hay những người đến từ các học viện Hồn Sư, Hồn Đạo Sư Cao Cấp trong giây phút này đều lặng ngắt như tờ.
Ban đầu khi bọn họ thấy người ra thi đấu của học viện Sử Lai Khắc là đội dự bị trong lòng cũng có chút nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn lại sàn đấu chỉ còn một khe nứt thật dài lấp lánh ánh sáng cũng chỉ biết ngẩn ngơ ngắm nhìn.
Bọn họ thậm chí không thể hít thở bình thường nữa.
Không biết có bao nhiêu người sau khi thấy Hồn Hoàn mười vạn năm trong lòng thầm kêu không thể nào, vậy mà ngay lúc này, một câu đó bọn họ không thể nào nói ra được nữa, tuy vậy, bọn họ mặc dù do dự và sợ hãi nhưng thật lòng lại càng chấn động và hưng phấn như mắc bệnh tâm thần.
Sử Lai Khắc, đây là Sử Lai Khắc. Là học viện đệ nhất đại lục, là Sử Lai Khắc tung hoành đại lục vô địch thủ.
Hoắc Vũ Hạo từ từ xoay người trầm giọng quát:
- Xin hãy nhớ kỹ, ta đến từ học viện Sử Lai Khắc, đến từ, Đường Môn!!!
Nói xong câu này, hắn cảm nhận được sự khó thở của sáu người bên cạnh, sáu Hồn Hoàn màu đỏ tươi lập tức biến mất. Rồi chậm rãi bước ra khỏi sàn đấu, đi về phía những người còn lại của học viện đang chờ sẵn. Hắn thậm chí còn không đợi trọng tài tuyên bố kết quả. Sự kiêu ngạo này lại một lần nữa khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Đến từ Sử Lai Khắc, đến từ Đường Môn!
Sáu người đi phía sau Hoắc Vũ Hạo rõ ràng lúc này Bối Bối là tràn đầy cảm xúc nhất. Hắn cố nén những giọt nước mắt đang chực trào ở khóe mi, trong lòng thầm nhủ: "Tiểu Nhã, nếu hôm nay nàng ở đây trông thấy một màn này nhất định sẽ rất mãn nguyện. Đúng vậy, chúng ta chẳng những đến từ Sử Lai Khắc mà còn đến từ Đường Môn!".
Vương Ngôn chủ động ra đón mấy người Hoắc Vũ Hạo, khi hắn đi đến đây khẽ nháy mắt trao đổi với Hoắc Vũ Hạo. Vương Ngôn lên tiếng trước, hắn nói với vẻ trách móc:
- Sao lại ra tay nặng thế?
Hoắc Vũ Hạo thấy ánh mắt của Vương Ngôn lập tức hiểu vị lão sư của mình đang muốn làm gì liền nhanh chóng phối hợp, hắn lạnh lùng đáp:
- Ta đã hạ thủ lưu tình, chỉ tạm thời khóa vũ hồn của bọn họ thôi. Nếu không e là bọn họ còn khó mà bước khỏi sàn đấu kia.
Giọng nói của hắn khá lớn, vừa đủ để học viện Nhật Nguyệt Cao Cấp Hồn Đạo Sư và các học viện bên cạnh nghe được.
Ba người Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần lúc này đều ngẩn người. Bọn họ ngàn vạn lần không ngờ trận đấu này lại kết thúc một cách hài hước như thế. Lúc các thành viên của học viện Thiên Linh phóng xuất ra vũ hồn bọn họ đã biết bảy người Hoắc Vũ Hạo có thể chiến thắng nhưng không ngờ lại thắng bằng cách này.
Vương Ngôn và Hoắc Vũ Hạo cùng sóng vai trở về, tay phải của y dường như vô tình chạm phải tay trái của Hoắc Vũ Hạo đang hạ xuống, y khẽ hỏi:
- Có muốn ở lại xem các trận đấu khác không?
Hoắc Vũ Hạo vẫn tiếp tục làm vẻ lạnh lùng nói:
- Xem cái gì? Có gì hay đâu mà xem. Về thôi.
Hắn nói xong cũng lập tức bỏ đi.
Khi hắn xoay người đi không biết vô tình hay cố ý mà lướt nhìn những học viện đứng gần đấy nhưng không có ai dám nhìn thẳng lại hắn. Lúc này Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối trông hệt một vị quân vương đang nhìn xuống con dân của mình. Những người còn lại của học viện Sử Lai Khắc cũng nối gót theo hắn, sau khi trận thứ nhất kết thúc bọn họ cứ thế mà ra về, thậm chí còn không cúi chào phía hoàng thất của đế quốc Tinh La nữa.
- Người kia là ai? Sao trước giờ ta chưa nghe thấy tên tuổi của hắn? Đi điều tra, bất cứ giá nào cũng phải điều tra được tên của hắn.
Hoàng Đế Tinh La từ nãy giờ không hề dời sự chú ý khỏi người Hoắc Vũ Hạo. Mà học viện Sử Lai Khắc sau khi chiến đấu liền ra về cũng khiến cuộc thi gián đoạn mất mấy phút. Bởi vì lúc bọn họ ra về cũng đã thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người.
Sự cuồng nhiệt dần dần xuất hiện trong mắt mỗi người ở đây. Đúng vậy, Đây là Sử Lai Khắc, học viện Sử Lai Khắc trong lòng bọn họ đã sớm được ví như một vị thần ở trên trời cao. Đây là thực lực của học viện Sử Lai Khắc sao? Hồn Hoàn mười vạn năm? Cậu bé kia rõ ràng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi vậy mà lần này lại là người dẫn đầu học viện Sử Lai Khắc ư?
Trong số những người chấn động có cả các thành viên của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, vẻ mặt của bọn họ lúc này vô cùng khó coi và đáng sợ. Ngay cả Tiếu Hồng Trần bình thường cực kỳ kiêu cạo cũng bị kinh hoảng mà tái mặt. Hắn nắm chặt nắm tay trong lòng không ngừng tự huyễn hoặc bản thân.
Không thể, không thể như thế được. Trên thế giới này không thể có thiên tài nào vượt qua mình được. Không, tuyệt đối không. Hắn... nhất định là giả, là giả, giả...
Vâng, dĩ nhiên là giả.
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng dẫn các thành viên của học viện Sử Lai Khắc về Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm, mãi đến khi bọn họ mở cửa vào phòng của mình rồi sắc mặt của hắn mới thay đổi.
Cả người hắn không một chút báo trước đột nhiên mềm nhũn ngã gục xuống mặt đất. Không chỉ hắn, Vương Đông đi ở phía sau hắn cũng vậy, hai người đồng thời ngã xuống.
May mà Vương Ngôn đã chuẩn bị sẵn nên dễ dàng đỡ lấy Hoắc Vũ Hạo, Giang Nam Nam và Từ Tam Thạch ở bên cạnh đỡ lấy Vương Đông, Vương Ngôn đỡ lấy Hoắc Vũ Hạo cẩn thận đặt xuống ghế sô pha.
Một giây trước vẫn còn là một vị vương giả kiêu ngạo lạnh lùng vậy mà giờ phút này hắn chẳng khác một đứa trẻ, sắc mặt tái nhợt, gục đầu ngủ say.
Tại sao Vương Ngôn lại hỏi Hoắc Vũ Hạo có muốn ở lại xem các trận đấu còn lại hay không? Tất cả cũng vì khi hắn vô tình chạm vào tay Hoắc Vũ Hạo liền thấy bàn tay kia vô cùng lạnh lẽo và run rẩy. Hắn biết lúc này Hoắc Vũ Hạo đã gần vượt khỏi giới hạn chịu đựng nên hắn vừa lên tiếng, Hoắc Vũ Hạo lập tức phối hợp dẫn mọi người ra về. Hoắc Vũ Hạo bằng nghị lực kiên cường, cố gắng hết sức về đến Tửu Điếm mới ngất xỉu.
Vương Ngôn ngẩng đầu nhìn Bối Bối hỏi:
- Các ngươi rốt cuộc đã làm gì?
Đúng a! Rốt cuộc đã sắp xếp thế nào? Đây cũng là câu hỏi trong lòng ba người Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần. Bọn họ từng trông thấy uy lực Vũ Hồn dung hợp kỹ vô cùng mạnh mẽ của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông nhưng tu vi của bọn họ dù sao cũng có hạn. Bọn họ làm sao có thể chỉ cần một kích đã đánh bại được các tinh anh tu vi không hề thấp của học viện Thiên Linh? Chuyện này đúng là khó mà tin được...
Bối Bối liếc mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo đang hôn mê trên ghế sô pha khẽ nói:
- Tiểu sư đệ thật sự rất giỏi. Lúc ấy tâm trạng của chúng ta đều bị vinh quang của Sử Lai Khắc ảnh hưởng nên hoàn toàn không có lo lắng căng thẳng mà cực kỳ phấn khích. Đệ tử đã nói với nó, trận này dưới sự chỉ huy của nó không những phải thắng mà còn thắng thật đẹp. Sau đó tiểu sư đệ an bài một loạt các hành động. Thật ra kết quả hôm nay vượt ngoài dự đoán của chúng ta. Chắc cả tiểu sư đệ cũng không ngờ được. Những người đó rơi vào bi kịch, 80% là vì nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ. Mã học tỷ nói rất đúng, danh tiếng của học viện Sử Lai Khắc chính là một vũ khí vô cùng mạnh mẽ.
- Vốn Hoắc Vũ Hạo sắp xếp chiến thuật là bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàn, đầu tiên nó sẽ dùng kỹ năng Mô Phỏng dọa đối thủ, kế đến dùng Vũ Hồn dung hợp kỹ cố gắng tước đoạt vũ hồn của thật nhiều người trong số bọn họ, tiếp theo chúng ta sẽ dùng kỹ năng mạnh nhất của mình một kích chiến thắng. Nhưng lá gan của mấy người bên học viện Thiên Linh lại quá bé, không ngờ tiểu sư đệ vừa Mô Phỏng ra sáu cái Hồn Hoàn mười vạn năm đã bị dọa hoảng hồn, thậm chí quên cả né tránh, trực tiếp trở thành mục tiêu của Vũ Hồn dung hợp kỹ của tiểu sư đệ và Vương Đông, vậy là xong. Nói thật, đệ tử cũng không ngờ bọn họ ngay cả 10% thực lực cũng không có khả năng phát huy. Trận đấu này chúng ta thắng hết sức đơn giản.
Vương Ngôn nghe lời giải thích này có chút nghi ngờ, thật sự đơn giản như lời Bối Bối nói vậy sao? Hắn nghiên cứu rất nhiều về Hồn Sư, lúc ấy, hắn rõ ràng thấy Hoắc Vũ Hạo đã phóng ra một kỹ năng nào đó rồi mới tiếp tục dùng Vũ Hồn dung hợp kỹ. Các học viên của học viện Thiên Linh cho dù sợ hãi và căng thẳng cũng không thể nào thấy công kích trước mặt mà không thể tránh né.
Rực rỡ trong Điêu tàn - Hoàng Kim Lộ, Vũ Hồn dung hợp kỹ này của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông la một kỹ năng kỳ lạ nhất mà Vương Ngôn từng thấy, uy lực của nó mạnh không gì có thể bàn cãi nhưng nhược điểm chí mạng chính là chỉ có thể công kích một đường thẳng, cho nên, nếu muốn đạt được hiểu quả lớn nhất thì phải làm cho đối thủ không có cơ hội né tránh. Nếu không làm sao một chiêu trúng cả bảy người cơ được.
- Không thể nào đơn giản như vậy.
Đái Thược Hành đột nhiên lên tiếng, một câu này của hắn lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Đái Thược Hành nói:
- Các ngươi không thấy uy lực của Vũ Hồn dung hợp kỹ lần này mạnh hơn lần trước rất nhiều sao? Mà rõ ràng trong thời gian qua tu vi của bọn họ không hề tăng lên rõ rệt, lại càng không có đột phá bình cảnh. Điều này chứng tỏ tụi nó đã dùng hết khả năng của mình, thậm chí còn sử dụng một cách đặc thù nào đó để tăng uy lực của kỹ năng, cho nên đối thủ mới cảm thấy sợ hãi mà sau đó lập tức rời khỏi sàn đấu.
Bối Bối gật đầu nói:
- Đái học trưởng nói đúng lắm, lẽ ra với thực lực của hai đứa nó, thi triển xong Vũ Hồn dung hợp kỹ cũng không thể nào suy yếu đến thế này.
Vương Ngôn đứng lên nhìn Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu và Hòa Thái Đầu tươi cười nói:
- Bất kể hai đứa nó đã dùng cách gì, nhưng chúng ta đã thắng, đã thành công giữ được vinh quang của học viện Sử Lai Khắc. Ta dám chắc đây là lần đầu tiên học viện Sử Lai Khắc tham gia cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái có một trận chiến sảng khoái như thế này, các ngươi đã chứng minh cho những người khác thấy thực lực của học viện Sử Lai Khắc là như thế nào, từ đây, những người nghi ngờ các ngươi đều phải ngậm miệng lại. Ta xin đại diện học viện cám ơn các ngươi.
Vương Ngôn nói xong liền cúi người trước năm người Bối Bối và Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông đang ngủ say trên sô pha.
Lần chiến thắng này có ý nghĩa rất lớn với học viện Sử Lai Khắc. Ít ra lúc này bọn họ không bị loại, và tiếp đó mặc dù phải nỗ lực đợi ba người Mã Tiểu Đào hồi phục nhưng hiện giờ với biểu hiện của bọn họ ở vòng đấu loại, và thái độ hôm nay của Hoắc Vũ Hạo, e là các đối thủ của bọn họ vừa gặp được đội của học viện Sử Lai Khắc sẽ cực kỳ căng thẳng và sợ hãi.
Bối Bối thở dài trầm giọng nói:
- Vương lão sư, ngài cứ yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng hết khả năng đợi viện quân đến hoặc đợi mấy vị học trưởng hồi phục, mỗi trận đều sẽ chiến thắng.
Vương Ngôn gật đầu nói:
- Trước tiên đỡ Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lên giường đã, cho bọn chúng nghỉ ngơi thoải mái một chút, hôm nay hai đứa nhỏ này chính là công thần. Theo tình hình này, ta muốn đi nghiên cứu chiến thuật một chút để các trận tiếp theo các ngươi cũng thoải mái hơn.
Vì thế mọi người cũng không để ý nhiều và Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông lại một lần nữa ngủ cùng một giường lớn.
Sau trận đấu thứ nhất đầy kích thích, cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái lại tiếp tục diễn ra đầy khí thế, chẳng qua biểu hiện của học viện Sử Lai Khắc và Hoắc Vũ Hạo, đã khắc sâu ấn tượng với những khán giả đến xem rồi. Nhất là câu nói đầy khí phách lúc rời sàn đấu kia. Học viện Sử Lai Khắc, Đường Môn, hai cái tên này lại một lần nữa vang dội khắp thành Tinh La.
Khi Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông tỉnh dậy thì phố đã lên đèn. Nói một cách chính xác hơn là Vương Đông tự giật mình tỉnh dậy còn Hoắc Vũ Hạo thì bị hù mà tỉnh ngủ.
Lúc Vương Đông còn mơ mơ màng màng chưa kịp tỉnh táo thì phát hiện bên cạnh mình còn một người nữa, phản ứng đầu tiên của hắn chính là, tung cước...
Vì thế, Hoắc Vũ Hạo đầy bi kịch lăn đùng xuống sàn, như thế còn không tỉnh được sao?
- Ngươi làm gì đó?
Hoắc Vũ Hạo đùng đùng nổi giận bò lên giường nói.
Sau đó Vương Đông mới giật mình xấu hổ nói:
- Ta không biết là ngươi! Ai bảo ngươi ngủ ở phòng ta.
Hoắc Vũ Hạo ngẩn người rồi nhìn nhìn bốn phía xung quanh, sau đó lại càng tức tối nói:
- Tầm xàm, phòng này của ta. Ngươi ngủ giường ta thì thôi đi lại còn đá ta xuống giường, ngươi muốn gì đây hả?
- Ặc... ta không biết ta đang ngủ giường của ngươi...
Vương Đông xấu hổ một lát rồi lại trừng mắt nói:
- Ngươi quát cái gì? Đá một cái là chết sao? Ngươi và ta ngủ chung một chỗ ngươi còn để ý sao?
- Ta có để ý đâu. Với lại ta với ngươi ngủ chung thì sau? Đâu phải lần đầu.
- Ngươi...
Vương Đông phát hiện mình nói không lại Hoắc Vũ Hạo nên lấy mền quấn lấy hắn rồi nhờ vào hồn lực mạnh mẽ hơn Hoắc Vũ Hạo mà đè vai hắn xuống ngồi lên người hắn.
- Có phục không?
Vương Đông dữ tợn nói:
Hoắc Vũ Hạo cười to:
- Đương nhiên là không. Ngươi làm gì được ta?
Vương Đông ngẩn người, bởi vì hắn sực nhớ mình không biết nên xử lý Hoắc Vũ Hạo thế nào. Cũng trong tích tắc Vương Đông sững sờ, Hoắc Vũ Hạo lập tức nhân cơ hội, vai bị đè nhưng khủy tay và các ngon tay vẫn còn hoạt động được. Hắn lập tức nhẹ nhàng rút một cánh tay ra rồi khẽ chạm vào lưng Vương Đông.
Nhất thời cả người Vương Đông như bị điện giật, sau đó bật ngửa ra sau cười thành tiếng. Cơ hội tốt thế này Hoắc Vũ Hạo làm sao bỏ qua được, hắn lập tức rút tay lại và cả hai hoán đổi vị trí cho nhau.
Tuy còn cách một cái mền nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn cảm nhận được cơ thể mềm mại của Vương Đông, hắn cười xấu xa nói:
- Cơ thể ngươi mềm mại thật nha, làm gối ôm cũng được đấy. Có phục không?
Vương Đông lập tức làm theo dáng vẻ của Hoắc Vũ Hạo ban nãy:
- Đương nhiên là không. Ngươi làm gì được ta?
Hoắc Vũ Hạo lập tức đảo mắt nhìn Vương Đông từ trên xuống dưới khiến Vương Đông có chút hốt hoảng.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Ta nhớ không lầm có người bảo sợ nhột.
Vừa nói xong, hắn liền lập tức đưa mười ngón tay đến bên hông Vương Đông.
- Ha ha ha ha
Nhất thời cả người Vương Đông cong lại như con tôm và cười như điên.
- Ta phục, ta phục rồi, ta cho ta đi, dừng lại đi, nhột chết ta, ha ha ha.
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên ngừng tay nhìn Vương Đông với vẻ ngơ ngác sững sờ.
Vương Đông thở hổn hển đẩy Hoắc Vũ Hạo đang ngồi trên người mình xuống:
- Ngươi, ngươi chờ đó, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Hoắc Vũ Hạo lại dường như không nghe thấy lời uy hiếp của Vương Đông mà đột nhiên chỉ tay vào mặt Vương Đông nói:
- Vương Đông, ban nãy, giọng của ngươi tại sao đột nhiên thay đổi?
Đúng vậy, Hoắc Vũ Hạo phát hiện ban nãy Vương Đông bị mình cù lét, tiếng cười vô cùng dễ nghe, hoàn toàn khác với giọng nói bình thường của hắn. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã ở chung suốt một năm, có thể nói cả hai vô cùng hiểu nhau.
Vương Đông cũng ngẩn người, khóe mắt lộ ra một chút kinh hoảng khó nhận biết được, hắn lập tức ngắt lời.
- Bậy bạ, có khác gì đâu. Nhất định là ngươi nghe nhầm. Hơn nữa, ngươi đè trên người ta như thế tiếng cười có khác cũng có gì lạ đâu? Chẳng lẽ còn có người nào giả mạo ta sao?
Hoắc Vũ Hạo nghe có vẻ đúng gật dù nói:
- Cũng đúng, ngươi thối hoắc như thế, làm sao có ai giả mạo được.
- Im đi, ta tắm rửa mỗi ngày, vô cùng thơm tho nha, ngươi mới thối hoắc.
Hoắc Vũ Hạo thấy Vương Đông có vẻ thẹn quá hóa giận liền vội vàng đổi đề tài:
- Được rồi, không giỡn nữa. Hôm nay chúng ta thắng rồi a!
Vương Đông ngẩn người, sau đó tình cản vạn người chăm chú quan sát mình vào ban sáng lại một lần nữa xuất hiện trong đầu hắn. Nhất là bóng hình Hoắc Vũ Hạo kiêu ngạo trước mười vạn người, đây là tên nhóc vừa bắt nạt mình sao? Thật sự là một người sao?
Hòa Thái Đầu đi ngay sau Bối Bối, kế đến là Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Đúng vậy, giờ phút này, bảy người bọn họ chính là đại biểu cho học viện Sử Lai Khắc, và bọn họ cũng chính là một đời Sử Lai Khắc Thất Quái. Trên người bọn họ lấp lánh ánh sáng vinh quang từ tổ tiên, hơn nữa năm trong số bảy người còn có quầng sáng từ Đường Môn a.
Ánh sáng vinh quang của Đường Môn và Sử Lai Khắc rốt cuộc lại cùng sáng lên một lần nữa. Tâm trạng của bọn họ đều đã hưng phấn đến cực điểm.
Trong biển người hoan hô không ngừng, bảy người bọn họ đều chút gấp gáp, thậm chí sắc mặt có chút đỏ hồng, trong lòng vô cùng hưng phấn, tốc độ vận chuyển Hồn Lực từ từ tăng cao, mỗi người đều cảm thấy bản thân có chút cảm giác tràn đầy sức lực.
Rốt cuộc sàn đấu cũng đã hiện ra trước mặt, Bối Bối chưa bước tiếp lên mà quay sang nói với mọi người:
- Trận đấu này, chúng ta không những phải thắng mà còn thắng thật đẹp. Chúng ta không thể làm lu mờ vinh quang của học viện Sử Lai Khắc. Vũ Hạo, tất cả nhờ đệ.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, hắn đương nhiên hiểu ý sư huynh là như thế nào.
Lúc này Bối Bối mới xoay người lại bước lên sàn đấu.
Bảy người đội đối phương đã đến tụ hội tại một góc xa xa của sàn đấu. Điều khiến các học viên học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh sửng sốt chính là bảy người đội đối phương lại vô cùng trẻ tuổi. Bảy người này không phải đội Sử Lai Khắc dự bị sao? Cái này là đấu loại mà? Chẳng lẽ bọn họ không sợ?
Nghi vấn này đồng dạng cũng là câu hỏi của tất vả học viện ở đây, bao gồm cả học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Giờ phút này, Tiếu Hồng Trần thậm chí có chút nghi ngờ phán đoán của mình. Học viện Sử Lai Khắc đúng là liều lĩnh, cho dù bọn họ mạnh nhưng phái ra một đội đều chưa đến mười lăm tuổi, thậm chí có vài đứa mới mười một mười hai tuổi liệu cho thắng một đội ngũ toàn người gần hai mươi tuổi không? Đấu loại mà thua là không còn cơ hội nữa a.
Hoàng Đế Tinh La cũng vô cùng kinh ngạc, y tự hỏi:
- Học viện Sử Lai Khắc muốn làm gì đây? Sao bọn họ không phái ra đội chủ lực? Con trai của Đái Hạo sao lại không ra thi đấu?
Trận đấu chính là trận đấu, cho dù mọi người thắc mắc tò mò thế nào thì nó vẫn phải bắt đầu.
Trọng tài từ đế quốc Tinh La đã sớm vào vị trí của mình làm ra một động tác bảo hai đội tiến lên.
Bảy thành viên của hai đội nhanh chóng bước đến giữa sân. Càng đến gần, Sử Lai Khắc Thất Quái càng thấy rõ sắc mặt vô cùng khó coi của đối thủ. Lịch sự đã chứng minh rất nhiều lần, học viện nào gặp phải học viện Sử Lai Khắc ở vòng đấu loại thì kết quả chả tốt đẹp gì.
Mà đồng thời các thành viên của học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh vì đã đến gần nên cũng phát hiện tuổi tác của Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu, điều này càng thu hút sự chú ý của bọn họ. Huống chi tuổi tác của mấy người Bối Bối rõ ràng cũng nhỏ hơn bọn họ rất nhiều. Đây rõ ràng là đội dự bị. Học viện Sử Lai Khắc không hổ danh là học viện quái vật. Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì đây?
Trọng tài trầm giọng nói:
- Vòng thứ nhất, đấu loại, đoàn chiến. Hai bên có thể sử dụng Hồn Đạo Khí nhưng trong quá trình chiến đấu nếu có một đội nhận thua đội còn lại tuyệt đối không thể tiếp tục công kích. Hồn Đạo Sư không thể sử dụng Định Trang Hồn Đạo Khí có uy lực công kích cao. Tất cả nghe rõ chưa?
- Đã rõ.
Bối Bối dẫn đầu bình tĩnh đáp.
Đội trưởng của đội học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh là một chàng trai cao ráo, dáng vẻ khoảng hai mươi tuổi, hắn so với sáu người còn lại trong đội thì tương đối bình tĩnh hơn, sau khi Bối Bối lên tiếng, hắn cũng nói một câu tương tự.
Cho dù đối thủ là đội dự bị nhưng Mã Tiểu Đào nói không sai, danh tiếng của học viện Sử Lai Khắc cũng là một loại vũ khí mạnh mẽ. Học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh thấy ánh mắt hùng hùng hổ hổ của bảy người Hoắc Vũ Hạo lại càng chột dạ.
Trọng tài gật đầu nói:
- Được, hai bên tiến về hai phía của sàn đấu. Chuẩn bị nghe lệnh bắt đầu của ta. Trước khi ta tuyên bố không ai được phép phóng xuất ra vũ hồn, nếu không sẽ bị truất quyền thi đấu.
Khoảng cách hai bên từ từ kéo giãn ra, lúc này Hoắc Vũ Hạo mới xoay người nói nhỏ với mọi người:
- Lát nữa mọi người đứng theo vị trí ta sắp xếp. Sau đó dựa theo Tinh Thần Tham Trắc mà chiến đấu.
Nếu bảo hắn chỉ huy đội chính thức có lẽ hắn sẽ không tự tin nhưng sáu người trước mặt, Bối Bối và Hòa Thái Đầu là sư huynh của hắn, Vương Đông và Tiêu Tiêu thì khỏi phải nói, còn Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam mấy ngày nay hắn đã sớm thân quen rồi. Quan trọng hơn, tất cả đều cực kỳ tin tưởng vào Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của hắn.
Đội của đế quốc Thiên Linh ở phía đối diện cũng bắt đầu sắp xếp đội hình.
Trọng tài đứng ở giữa sàn đấu từ từ đưa tay phải của mình lên, giờ phút này đột nhiên cả biển người ở Quảng Trường Tinh La lại im lặng một cách kỳ lạ. Tất cả đều tập trung theo dõi trận đấu trên sàn đấu rộng lớn kia.
Đây là trận đấu tiên, lại là trận đấu loại, mà một trong hai đội ở bên trên lại là học viện đệ nhất đại lục. Cho dù các thành viên đội dự bị còn rất trẻ nhưng bọn họ vẫn là đại diện của học viện Sử Lai Khắc. Mỗi người xem đều mong muốn được nhìn thấy rốt cuộc bọn họ sẽ làm được những gì.
Hai đội nhìn thấy động tác chuẩn bị của trọng tài liền đứng thẳng dậy, cùng lúc đó, các Hồn Sư của đế quốc Tinh La bắt đầu tiến đến một trăm lẻ tám cột sắt đã dựng sẵn bên cạnh sàn đấu và rót hồn lực vào.
Sau đó, một trăm lẻ tám cái cột sắt kia đồng loạt phát ra ánh sáng rực rỡ. Từng tia sáng từ cột sắt không ngừng bắn thành một đường cong trên không trung và cùng tụ hội tại một điểm ở độ cao cách sàn đấu chừng hai mươi thước.
Cũng ngay lúc một trăm lẻ tám tia sáng đó tụ hội lại thì một màn ánh sáng màu trắng cũng xuất hiện bao trọn lấy sàn đấu. Vòng bảo hộ đã hoàn thành, đây cũng là ý bảo, trận đấu đầu tiên của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện cao cấp cũng chuẩn bị bắt đầu.
Bảy người bên phía học viện Thiên Linh nhanh chóng chia ra đứng vào từng vị trí khác nhau. Ba hồn sư ở đầu tiên vừa nhìn đã biết đây nhất định là hệ Cường Công hoặc hệ Phòng Ngự. Hai hồn sư ở hai bên hẳn là hệ Mẫn Công. Còn hai hồn sư ở vị trí trung tâm và sau cùng, dựa theo bố cục truyền thống, có lẽ là Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế và Khí Hồn Sư hệ Phụ Trợ.
Đây là đội hình chiến đấu bảy người tốt nhất đã trải qua vô số lần nghiên cứu có được. Nếu muốn tấn công thì ba người đầu tiên nên là hệ Cường Công, còn phòng ngự thì đổi lại là hai người hệ Phong Ngự và một hệ Cường Công.
Kiểu đội hình chiến đầu truyền thống này được gọi là đội hình 3 - 2 - 1 - 1.
Nhưng lúc này không có bao nhiêu người chú ý đến học viện Thiên Linh mà đều nhìn chằm chằm vào học viện Sử Lai Khắc. Càng nhìn bọn họ lại càng không kềm được mà giật mình hô to, những người giật mình nhất lại chính là các thành viên của mấy học viện tham gia cuộc thi, vì trận hình của học viện Sử Lai Khắc, bọn họ không sao lý giải được.
Hoắc Vũ Hạo đứng ở... vị trí đầu tiên, cậu thiếu niên với gương mặt non nớt lúc này đã đầy vẻ bình tĩnh. Mà sáu người còn lại thì chia ra đứng phía sau hắn tạo thành hình cánh quạt, y hệt như chúng tinh ủng nguyệt (các vì sao cùng tụ hội làm ánh trăng càng thêm nổi bật), cùng tạo sức đẩy hắn ra ngoài.
Đội hình này là kiểu gì đây?
Học viện có thể tham gia vào cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái ít nhất phải có danh tiếng trên đại lục, dĩ nhiên bọn họ đã nghiên cứu rất nhiều về các phương thức chiến đấu của hồn sư. Nhưng từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy một đội hình chiến đấu nào kì lạ như vậy.
Mà quan trọng hơn, đội hình chiến đấu ấy không phải mang đến cho người ta cảm giác sáu người kia đang trợ uy cho Hoắc Vũ Hạo mà rõ ràng chỉ để hắn ra trận một mình. Đây mới là điều quan trọng nhất mọi người không sao giải đáp được. Học viện Sử Lai Khắc sau khi phái ra đội dự bị lại lần thứ hai làm mọi người giật mình khiếp sợ.
Ngay cả vị Hồn Sư trọng tài cũng ngẩng người. Người có thể được đế quốc Tinh La chọn làm trọng tài dĩ nhiên phải là một Hồn Sư cấp cao.
Mỗi lần tổ chức cuộc thi, người chịu trách nhiệm lớn nhất chính là đế quốc đăng cai tổ chức, đây cũng là thời điểm đế quốc có cơ hội bộc lộ thực lực của bản thân trước các nhân tài của các học viện. Dĩ nhiên bọn họ sẽ cố hết sức, nhưng vị trọng tài kia vì quá bất ngờ trước đội hình quái lạ kia mà tay phải giơ lên cao mãi vẫn chưa thấy hạ xuống.
- Trọng tài, có thể bắt đầu chưa?
Hoắc Vũ Hạo vô cùng bình tĩnh nói với vị trọng tài.
Tuổi của hắn không lớn nên giọng nói còn trộn lẫn sự non nớt và một chút khàn khàn, tuy vậy cũng không khỏi thu hút sự chú ý của toàn trường.
Lúc này vị trọng tài mới giật mình tỉnh táo, y hạ tay phải xuống hét lớn một tiếng:
- Trận đấu bắt đầu.
Bất kể đội hình kiểu gì, bây giờ chỉ cần đảm bảo trận đấu bắt đầu thuận lợi là được.
Sau tiếng hét thật lớn của trọng tài, đệ tử hai bên đồng loạt phóng thích ra vũ hồn.
Bảy người của học viện Thiên Linh không yếu, ánh sáng màu vàng màu tím từ Hồn Hoàn soi rọi khắp nơi. Trong bảy người có năm người có bốn Hồn Hoàn, ba người còn lại cũng đều là ba Hồn Hoàn. Bốn Hồn Hoàn của người dẫn đầu lại càng rực rỡ hơn, rõ ràng tu vi của y đã đạt gần mãn cấp Hồn Tông, với độ tuổi này có thể đạt đến cấp bậc kia cũng không phải tầm thường.
Nhưng, lại một lần nữa không có ai chú ý đến học viện Thiên Linh, bởi vì mọi người vẫn đang tập trung quan sát biến hóa của mấy người bên học viện Sử Lai Khắc, mà nói một cách chính xác hơn, là tập trung nhìn vào Hoắc Vũ Hạo.
Ngay lúc này, một luồng hơi thở vô cùng khủng bố chậm rãi lan tỏa khắp sàn đấu.
Sau đó, một quầng sáng đỏ như máu xuất hiện chiếu rọi khắp sàn đấu to lớn. Luồng hơi thở khủng bố kia trở nên lạnh như băng, vô cùng tàn nhẫn, đầy mùi vị chết chóc bỗng nhiên bùng nổ.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu. Sáu cái Hồn Hoàn đỏ như máu từ từ xuất hiện trên người Hoắc Vũ Hạo với dáng vẻ chưa đến mười bốn mười lăm tuổi.
Màu đỏ là ý gì? Chính là Hồn Hoàn tốt nhất, tượng trưng cho một cường giả mạnh nhất, bởi vì nó đến từ Hồn Thú mười vạn năm.
Sáu Hồn Hoàn mười vạn năm đồng thời xuất hiện trên cùng một người là chuyện không ai có thể tưởng tượng được. Từng làn sóng kinh hô không ngừng vang lên từ dưới biển người. Ngay cả Hoàng Đế Bệ Hạ của đế quốc Tinh La cùng Hoàng Hậu và văn võ bá quan cũng không hẹn mà cùng khiếp sợ đứng dậy.
Trong lòng mọi người đều có cùng một suy nghĩ, không thể nào, đây là chuyện không thể, không có khả năng một người toàn bộ Hồn Hoàn đều là Hồn Hoàn mười vạn năm được. Nhưng, hơi thở khủng bố này đúng thật là từ Hồn Hoàn mười vạn năm. Huống chi trong lòng đại đa số những người ở đây, học viện Sử Lai Khắc sớm đã được thần thánh hóa rồi.
Cũng trong lúc sáu Hồn Hoàn màu đỏ xuất hiện tỏa ánh hào quang khắp mọi nơi thì bảy học viên của học viện Thiên Linh gần như cùng lúc thét lên đau đớn.
Ngay cả những khán giả đứng xem bên dưới cũng bị sự xuất hiện đột ngột của sáu Hồn Hoàn màu đỏ kia làm cho khiếp sợ, thì bảy người của học viện Thiên Linh vốn đang vô cùng hồi hộp đang trên sàn đấu phải trực tiếp đối mặt với nó làm sao mà tránh được?
Khi bọn họ cảm nhận được hơi thở vô cùng khủng bố và đầy nguy hiểm kia cũng không tự chủ được mà lùi về sau, cùng tập trung lại một chỗ. Mà trong tích tắc này, Tinh Thần Kiền Nhiễu bất ngờ xuất hiện công kích về phía họ.
Bảy người kia vốn đang vô cùng căng thẳng, tiếp đó lại bị một thứ khó thể tin thu hút sự chú ý cho nên tinh thần của bọn họ càng lúc càng tiến gần đến bờ vực sụp đổ giống như chim sợ cành cong, phản ứng của bọn họ còn mạnh mẽ hơn so với dự đoán của Hoắc Vũ Hạo nữa. Trong mắt mỗi người đều lộ rõ vẻ sợ hãi, thế nên sau khi bị Tinh Thần Kiền Nhiễu tập kích liền thừ người ra.
Ngay lúc này, một đôi cánh màu vàng lam từ sau lưng Hoắc Vũ Hạo xuất hiện chiếu rọi khắp nơi. Hai màu lam vàng kết hợp thật hoàn mỹ, ánh sáng tỏa ra từ nó cũng vô cùng mỹ lệ nên không khó thu hút sự chút ý của mọi người dưới khán đài.
Hai bóng người nháy mắt kết hợp, Hồn Hoàn màu đỏ cũng trong khoảnh khắc đó biến mất. Thay vào đó là một đôi mắt màu vàng thật lớn.
Tiếp theo, từng tầng ánh sáng màu lam, tím, ánh kim gần như cùng lúc xuất hiện và hòa quyện vào nhau chiếu rọi kéo dài gần nửa sàn thi đấu, khi nó đi qua, để lại một vệt sáng thật dài màu ánh kim, trùng hợp thế nào lại rọi trúng bảy người của học viện Thiên Linh đang cùng tập trung một chỗ.
Những người đang chăm chú nhìn vào đôi mắt thật lớn màu vàng đều đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Ngay sau đó, bọn họ trông thấy sàn đấu to thật to bên dưới hình như bị vệt sáng màu ánh kim kia cắt ra làm hai.
Chiều dài vệt sáng ấy dài đến bảy mươi thước, rộng cũng đã khoảng ba mươi thước. Ba tầng ánh sáng ban nãy xuất hiện cũng từ từ biến mất. Bảy người của học viện Thiên Linh không một người nào tránh được vệt sáng màu ánh kim kia rọi xuống, sau khi các luồng ánh sáng biến mất, trên sàn đấu chỉ còn một vết cắt thật dài, sâu đến hai thước, bên dưới tỏa ra ánh sáng lấp lánh, một kỹ năng thật đẹp, thật mạnh mẽ, đúng là không hổ danh với tên gọi của mình - Hoàng Kim Lộ.
Trong bảy người học viên của học viện Thiên Linh, hai người có ba Hồn Hoàn gần như cùng lúc ngã xuống đất, màng bảo hộ quanh cơ thể vỡ nát, từng kiện Hồn Đạo Khí Phòng Ngự rơi khắp mặt đất, năm người còn lại cũng không khá hơn, cả người như bị biến thành một pho tượng dát vàng, Hồn Hoàn cũng biến mất. Vũ Hồn hoàn toàn bị phong ấn.
Đôi mắt màu vàng thật lớn từ từ biến mất, sáu Hồn Hoàn màu đỏ lại xuất hiện. Lúc này bên cạnh hắn xuất hiện thêm một người nữa, đây là một thiếu niên, sau lưng hắn là một đôi cánh vô cùng mỹ lệ - Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp. Người kia dáng vẻ còn nhỏ tuổi hơn người xuất hiện ban đầu nữa nhưng trên người hắn nhấp nháy sáu cái Hồn Hoàn, hai vàng, hai tím, hai đen vô cùng dọa người.
Hoắc Vũ Hạo khoanh tay đứng nhìn. Dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, hắn bình tĩnh quay sang nói với vị trọng tài đang ngây người:
- Trận đấu đã kết thúc.
- A.
Lúc này vị trọng tài kia mới kịp phản ứng. Phía bên học viện Thiên Linh đã sớm dìu nhau đi xuống dưới, trên người bọn họ vẫn lấp lánh màu vàng kim. Khi đội bọn họ bước xuống khỏi sàn đấu, một trăm lẻ tám vị Hồn Sư đang làm nhiệm vụ bảo vệ sàn đấu cũng rút lại hồn lực của mình. Rất rõ ràng, trận đấu đã kết thúc rồi.
Hơn mười vạn khán giả đang đứng xem, bao gồm cả Hoàng Thất đế quốc Tinh La, văn võ bá quan hay những người đến từ các học viện Hồn Sư, Hồn Đạo Sư Cao Cấp trong giây phút này đều lặng ngắt như tờ.
Ban đầu khi bọn họ thấy người ra thi đấu của học viện Sử Lai Khắc là đội dự bị trong lòng cũng có chút nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn lại sàn đấu chỉ còn một khe nứt thật dài lấp lánh ánh sáng cũng chỉ biết ngẩn ngơ ngắm nhìn.
Bọn họ thậm chí không thể hít thở bình thường nữa.
Không biết có bao nhiêu người sau khi thấy Hồn Hoàn mười vạn năm trong lòng thầm kêu không thể nào, vậy mà ngay lúc này, một câu đó bọn họ không thể nào nói ra được nữa, tuy vậy, bọn họ mặc dù do dự và sợ hãi nhưng thật lòng lại càng chấn động và hưng phấn như mắc bệnh tâm thần.
Sử Lai Khắc, đây là Sử Lai Khắc. Là học viện đệ nhất đại lục, là Sử Lai Khắc tung hoành đại lục vô địch thủ.
Hoắc Vũ Hạo từ từ xoay người trầm giọng quát:
- Xin hãy nhớ kỹ, ta đến từ học viện Sử Lai Khắc, đến từ, Đường Môn!!!
Nói xong câu này, hắn cảm nhận được sự khó thở của sáu người bên cạnh, sáu Hồn Hoàn màu đỏ tươi lập tức biến mất. Rồi chậm rãi bước ra khỏi sàn đấu, đi về phía những người còn lại của học viện đang chờ sẵn. Hắn thậm chí còn không đợi trọng tài tuyên bố kết quả. Sự kiêu ngạo này lại một lần nữa khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Đến từ Sử Lai Khắc, đến từ Đường Môn!
Sáu người đi phía sau Hoắc Vũ Hạo rõ ràng lúc này Bối Bối là tràn đầy cảm xúc nhất. Hắn cố nén những giọt nước mắt đang chực trào ở khóe mi, trong lòng thầm nhủ: "Tiểu Nhã, nếu hôm nay nàng ở đây trông thấy một màn này nhất định sẽ rất mãn nguyện. Đúng vậy, chúng ta chẳng những đến từ Sử Lai Khắc mà còn đến từ Đường Môn!".
Vương Ngôn chủ động ra đón mấy người Hoắc Vũ Hạo, khi hắn đi đến đây khẽ nháy mắt trao đổi với Hoắc Vũ Hạo. Vương Ngôn lên tiếng trước, hắn nói với vẻ trách móc:
- Sao lại ra tay nặng thế?
Hoắc Vũ Hạo thấy ánh mắt của Vương Ngôn lập tức hiểu vị lão sư của mình đang muốn làm gì liền nhanh chóng phối hợp, hắn lạnh lùng đáp:
- Ta đã hạ thủ lưu tình, chỉ tạm thời khóa vũ hồn của bọn họ thôi. Nếu không e là bọn họ còn khó mà bước khỏi sàn đấu kia.
Giọng nói của hắn khá lớn, vừa đủ để học viện Nhật Nguyệt Cao Cấp Hồn Đạo Sư và các học viện bên cạnh nghe được.
Ba người Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần lúc này đều ngẩn người. Bọn họ ngàn vạn lần không ngờ trận đấu này lại kết thúc một cách hài hước như thế. Lúc các thành viên của học viện Thiên Linh phóng xuất ra vũ hồn bọn họ đã biết bảy người Hoắc Vũ Hạo có thể chiến thắng nhưng không ngờ lại thắng bằng cách này.
Vương Ngôn và Hoắc Vũ Hạo cùng sóng vai trở về, tay phải của y dường như vô tình chạm phải tay trái của Hoắc Vũ Hạo đang hạ xuống, y khẽ hỏi:
- Có muốn ở lại xem các trận đấu khác không?
Hoắc Vũ Hạo vẫn tiếp tục làm vẻ lạnh lùng nói:
- Xem cái gì? Có gì hay đâu mà xem. Về thôi.
Hắn nói xong cũng lập tức bỏ đi.
Khi hắn xoay người đi không biết vô tình hay cố ý mà lướt nhìn những học viện đứng gần đấy nhưng không có ai dám nhìn thẳng lại hắn. Lúc này Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối trông hệt một vị quân vương đang nhìn xuống con dân của mình. Những người còn lại của học viện Sử Lai Khắc cũng nối gót theo hắn, sau khi trận thứ nhất kết thúc bọn họ cứ thế mà ra về, thậm chí còn không cúi chào phía hoàng thất của đế quốc Tinh La nữa.
- Người kia là ai? Sao trước giờ ta chưa nghe thấy tên tuổi của hắn? Đi điều tra, bất cứ giá nào cũng phải điều tra được tên của hắn.
Hoàng Đế Tinh La từ nãy giờ không hề dời sự chú ý khỏi người Hoắc Vũ Hạo. Mà học viện Sử Lai Khắc sau khi chiến đấu liền ra về cũng khiến cuộc thi gián đoạn mất mấy phút. Bởi vì lúc bọn họ ra về cũng đã thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người.
Sự cuồng nhiệt dần dần xuất hiện trong mắt mỗi người ở đây. Đúng vậy, Đây là Sử Lai Khắc, học viện Sử Lai Khắc trong lòng bọn họ đã sớm được ví như một vị thần ở trên trời cao. Đây là thực lực của học viện Sử Lai Khắc sao? Hồn Hoàn mười vạn năm? Cậu bé kia rõ ràng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi vậy mà lần này lại là người dẫn đầu học viện Sử Lai Khắc ư?
Trong số những người chấn động có cả các thành viên của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, vẻ mặt của bọn họ lúc này vô cùng khó coi và đáng sợ. Ngay cả Tiếu Hồng Trần bình thường cực kỳ kiêu cạo cũng bị kinh hoảng mà tái mặt. Hắn nắm chặt nắm tay trong lòng không ngừng tự huyễn hoặc bản thân.
Không thể, không thể như thế được. Trên thế giới này không thể có thiên tài nào vượt qua mình được. Không, tuyệt đối không. Hắn... nhất định là giả, là giả, giả...
Vâng, dĩ nhiên là giả.
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng dẫn các thành viên của học viện Sử Lai Khắc về Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm, mãi đến khi bọn họ mở cửa vào phòng của mình rồi sắc mặt của hắn mới thay đổi.
Cả người hắn không một chút báo trước đột nhiên mềm nhũn ngã gục xuống mặt đất. Không chỉ hắn, Vương Đông đi ở phía sau hắn cũng vậy, hai người đồng thời ngã xuống.
May mà Vương Ngôn đã chuẩn bị sẵn nên dễ dàng đỡ lấy Hoắc Vũ Hạo, Giang Nam Nam và Từ Tam Thạch ở bên cạnh đỡ lấy Vương Đông, Vương Ngôn đỡ lấy Hoắc Vũ Hạo cẩn thận đặt xuống ghế sô pha.
Một giây trước vẫn còn là một vị vương giả kiêu ngạo lạnh lùng vậy mà giờ phút này hắn chẳng khác một đứa trẻ, sắc mặt tái nhợt, gục đầu ngủ say.
Tại sao Vương Ngôn lại hỏi Hoắc Vũ Hạo có muốn ở lại xem các trận đấu còn lại hay không? Tất cả cũng vì khi hắn vô tình chạm vào tay Hoắc Vũ Hạo liền thấy bàn tay kia vô cùng lạnh lẽo và run rẩy. Hắn biết lúc này Hoắc Vũ Hạo đã gần vượt khỏi giới hạn chịu đựng nên hắn vừa lên tiếng, Hoắc Vũ Hạo lập tức phối hợp dẫn mọi người ra về. Hoắc Vũ Hạo bằng nghị lực kiên cường, cố gắng hết sức về đến Tửu Điếm mới ngất xỉu.
Vương Ngôn ngẩng đầu nhìn Bối Bối hỏi:
- Các ngươi rốt cuộc đã làm gì?
Đúng a! Rốt cuộc đã sắp xếp thế nào? Đây cũng là câu hỏi trong lòng ba người Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần. Bọn họ từng trông thấy uy lực Vũ Hồn dung hợp kỹ vô cùng mạnh mẽ của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông nhưng tu vi của bọn họ dù sao cũng có hạn. Bọn họ làm sao có thể chỉ cần một kích đã đánh bại được các tinh anh tu vi không hề thấp của học viện Thiên Linh? Chuyện này đúng là khó mà tin được...
Bối Bối liếc mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo đang hôn mê trên ghế sô pha khẽ nói:
- Tiểu sư đệ thật sự rất giỏi. Lúc ấy tâm trạng của chúng ta đều bị vinh quang của Sử Lai Khắc ảnh hưởng nên hoàn toàn không có lo lắng căng thẳng mà cực kỳ phấn khích. Đệ tử đã nói với nó, trận này dưới sự chỉ huy của nó không những phải thắng mà còn thắng thật đẹp. Sau đó tiểu sư đệ an bài một loạt các hành động. Thật ra kết quả hôm nay vượt ngoài dự đoán của chúng ta. Chắc cả tiểu sư đệ cũng không ngờ được. Những người đó rơi vào bi kịch, 80% là vì nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ. Mã học tỷ nói rất đúng, danh tiếng của học viện Sử Lai Khắc chính là một vũ khí vô cùng mạnh mẽ.
- Vốn Hoắc Vũ Hạo sắp xếp chiến thuật là bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàn, đầu tiên nó sẽ dùng kỹ năng Mô Phỏng dọa đối thủ, kế đến dùng Vũ Hồn dung hợp kỹ cố gắng tước đoạt vũ hồn của thật nhiều người trong số bọn họ, tiếp theo chúng ta sẽ dùng kỹ năng mạnh nhất của mình một kích chiến thắng. Nhưng lá gan của mấy người bên học viện Thiên Linh lại quá bé, không ngờ tiểu sư đệ vừa Mô Phỏng ra sáu cái Hồn Hoàn mười vạn năm đã bị dọa hoảng hồn, thậm chí quên cả né tránh, trực tiếp trở thành mục tiêu của Vũ Hồn dung hợp kỹ của tiểu sư đệ và Vương Đông, vậy là xong. Nói thật, đệ tử cũng không ngờ bọn họ ngay cả 10% thực lực cũng không có khả năng phát huy. Trận đấu này chúng ta thắng hết sức đơn giản.
Vương Ngôn nghe lời giải thích này có chút nghi ngờ, thật sự đơn giản như lời Bối Bối nói vậy sao? Hắn nghiên cứu rất nhiều về Hồn Sư, lúc ấy, hắn rõ ràng thấy Hoắc Vũ Hạo đã phóng ra một kỹ năng nào đó rồi mới tiếp tục dùng Vũ Hồn dung hợp kỹ. Các học viên của học viện Thiên Linh cho dù sợ hãi và căng thẳng cũng không thể nào thấy công kích trước mặt mà không thể tránh né.
Rực rỡ trong Điêu tàn - Hoàng Kim Lộ, Vũ Hồn dung hợp kỹ này của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông la một kỹ năng kỳ lạ nhất mà Vương Ngôn từng thấy, uy lực của nó mạnh không gì có thể bàn cãi nhưng nhược điểm chí mạng chính là chỉ có thể công kích một đường thẳng, cho nên, nếu muốn đạt được hiểu quả lớn nhất thì phải làm cho đối thủ không có cơ hội né tránh. Nếu không làm sao một chiêu trúng cả bảy người cơ được.
- Không thể nào đơn giản như vậy.
Đái Thược Hành đột nhiên lên tiếng, một câu này của hắn lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Đái Thược Hành nói:
- Các ngươi không thấy uy lực của Vũ Hồn dung hợp kỹ lần này mạnh hơn lần trước rất nhiều sao? Mà rõ ràng trong thời gian qua tu vi của bọn họ không hề tăng lên rõ rệt, lại càng không có đột phá bình cảnh. Điều này chứng tỏ tụi nó đã dùng hết khả năng của mình, thậm chí còn sử dụng một cách đặc thù nào đó để tăng uy lực của kỹ năng, cho nên đối thủ mới cảm thấy sợ hãi mà sau đó lập tức rời khỏi sàn đấu.
Bối Bối gật đầu nói:
- Đái học trưởng nói đúng lắm, lẽ ra với thực lực của hai đứa nó, thi triển xong Vũ Hồn dung hợp kỹ cũng không thể nào suy yếu đến thế này.
Vương Ngôn đứng lên nhìn Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu và Hòa Thái Đầu tươi cười nói:
- Bất kể hai đứa nó đã dùng cách gì, nhưng chúng ta đã thắng, đã thành công giữ được vinh quang của học viện Sử Lai Khắc. Ta dám chắc đây là lần đầu tiên học viện Sử Lai Khắc tham gia cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái có một trận chiến sảng khoái như thế này, các ngươi đã chứng minh cho những người khác thấy thực lực của học viện Sử Lai Khắc là như thế nào, từ đây, những người nghi ngờ các ngươi đều phải ngậm miệng lại. Ta xin đại diện học viện cám ơn các ngươi.
Vương Ngôn nói xong liền cúi người trước năm người Bối Bối và Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông đang ngủ say trên sô pha.
Lần chiến thắng này có ý nghĩa rất lớn với học viện Sử Lai Khắc. Ít ra lúc này bọn họ không bị loại, và tiếp đó mặc dù phải nỗ lực đợi ba người Mã Tiểu Đào hồi phục nhưng hiện giờ với biểu hiện của bọn họ ở vòng đấu loại, và thái độ hôm nay của Hoắc Vũ Hạo, e là các đối thủ của bọn họ vừa gặp được đội của học viện Sử Lai Khắc sẽ cực kỳ căng thẳng và sợ hãi.
Bối Bối thở dài trầm giọng nói:
- Vương lão sư, ngài cứ yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng hết khả năng đợi viện quân đến hoặc đợi mấy vị học trưởng hồi phục, mỗi trận đều sẽ chiến thắng.
Vương Ngôn gật đầu nói:
- Trước tiên đỡ Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lên giường đã, cho bọn chúng nghỉ ngơi thoải mái một chút, hôm nay hai đứa nhỏ này chính là công thần. Theo tình hình này, ta muốn đi nghiên cứu chiến thuật một chút để các trận tiếp theo các ngươi cũng thoải mái hơn.
Vì thế mọi người cũng không để ý nhiều và Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông lại một lần nữa ngủ cùng một giường lớn.
Sau trận đấu thứ nhất đầy kích thích, cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái lại tiếp tục diễn ra đầy khí thế, chẳng qua biểu hiện của học viện Sử Lai Khắc và Hoắc Vũ Hạo, đã khắc sâu ấn tượng với những khán giả đến xem rồi. Nhất là câu nói đầy khí phách lúc rời sàn đấu kia. Học viện Sử Lai Khắc, Đường Môn, hai cái tên này lại một lần nữa vang dội khắp thành Tinh La.
Khi Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông tỉnh dậy thì phố đã lên đèn. Nói một cách chính xác hơn là Vương Đông tự giật mình tỉnh dậy còn Hoắc Vũ Hạo thì bị hù mà tỉnh ngủ.
Lúc Vương Đông còn mơ mơ màng màng chưa kịp tỉnh táo thì phát hiện bên cạnh mình còn một người nữa, phản ứng đầu tiên của hắn chính là, tung cước...
Vì thế, Hoắc Vũ Hạo đầy bi kịch lăn đùng xuống sàn, như thế còn không tỉnh được sao?
- Ngươi làm gì đó?
Hoắc Vũ Hạo đùng đùng nổi giận bò lên giường nói.
Sau đó Vương Đông mới giật mình xấu hổ nói:
- Ta không biết là ngươi! Ai bảo ngươi ngủ ở phòng ta.
Hoắc Vũ Hạo ngẩn người rồi nhìn nhìn bốn phía xung quanh, sau đó lại càng tức tối nói:
- Tầm xàm, phòng này của ta. Ngươi ngủ giường ta thì thôi đi lại còn đá ta xuống giường, ngươi muốn gì đây hả?
- Ặc... ta không biết ta đang ngủ giường của ngươi...
Vương Đông xấu hổ một lát rồi lại trừng mắt nói:
- Ngươi quát cái gì? Đá một cái là chết sao? Ngươi và ta ngủ chung một chỗ ngươi còn để ý sao?
- Ta có để ý đâu. Với lại ta với ngươi ngủ chung thì sau? Đâu phải lần đầu.
- Ngươi...
Vương Đông phát hiện mình nói không lại Hoắc Vũ Hạo nên lấy mền quấn lấy hắn rồi nhờ vào hồn lực mạnh mẽ hơn Hoắc Vũ Hạo mà đè vai hắn xuống ngồi lên người hắn.
- Có phục không?
Vương Đông dữ tợn nói:
Hoắc Vũ Hạo cười to:
- Đương nhiên là không. Ngươi làm gì được ta?
Vương Đông ngẩn người, bởi vì hắn sực nhớ mình không biết nên xử lý Hoắc Vũ Hạo thế nào. Cũng trong tích tắc Vương Đông sững sờ, Hoắc Vũ Hạo lập tức nhân cơ hội, vai bị đè nhưng khủy tay và các ngon tay vẫn còn hoạt động được. Hắn lập tức nhẹ nhàng rút một cánh tay ra rồi khẽ chạm vào lưng Vương Đông.
Nhất thời cả người Vương Đông như bị điện giật, sau đó bật ngửa ra sau cười thành tiếng. Cơ hội tốt thế này Hoắc Vũ Hạo làm sao bỏ qua được, hắn lập tức rút tay lại và cả hai hoán đổi vị trí cho nhau.
Tuy còn cách một cái mền nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn cảm nhận được cơ thể mềm mại của Vương Đông, hắn cười xấu xa nói:
- Cơ thể ngươi mềm mại thật nha, làm gối ôm cũng được đấy. Có phục không?
Vương Đông lập tức làm theo dáng vẻ của Hoắc Vũ Hạo ban nãy:
- Đương nhiên là không. Ngươi làm gì được ta?
Hoắc Vũ Hạo lập tức đảo mắt nhìn Vương Đông từ trên xuống dưới khiến Vương Đông có chút hốt hoảng.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Ta nhớ không lầm có người bảo sợ nhột.
Vừa nói xong, hắn liền lập tức đưa mười ngón tay đến bên hông Vương Đông.
- Ha ha ha ha
Nhất thời cả người Vương Đông cong lại như con tôm và cười như điên.
- Ta phục, ta phục rồi, ta cho ta đi, dừng lại đi, nhột chết ta, ha ha ha.
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên ngừng tay nhìn Vương Đông với vẻ ngơ ngác sững sờ.
Vương Đông thở hổn hển đẩy Hoắc Vũ Hạo đang ngồi trên người mình xuống:
- Ngươi, ngươi chờ đó, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Hoắc Vũ Hạo lại dường như không nghe thấy lời uy hiếp của Vương Đông mà đột nhiên chỉ tay vào mặt Vương Đông nói:
- Vương Đông, ban nãy, giọng của ngươi tại sao đột nhiên thay đổi?
Đúng vậy, Hoắc Vũ Hạo phát hiện ban nãy Vương Đông bị mình cù lét, tiếng cười vô cùng dễ nghe, hoàn toàn khác với giọng nói bình thường của hắn. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã ở chung suốt một năm, có thể nói cả hai vô cùng hiểu nhau.
Vương Đông cũng ngẩn người, khóe mắt lộ ra một chút kinh hoảng khó nhận biết được, hắn lập tức ngắt lời.
- Bậy bạ, có khác gì đâu. Nhất định là ngươi nghe nhầm. Hơn nữa, ngươi đè trên người ta như thế tiếng cười có khác cũng có gì lạ đâu? Chẳng lẽ còn có người nào giả mạo ta sao?
Hoắc Vũ Hạo nghe có vẻ đúng gật dù nói:
- Cũng đúng, ngươi thối hoắc như thế, làm sao có ai giả mạo được.
- Im đi, ta tắm rửa mỗi ngày, vô cùng thơm tho nha, ngươi mới thối hoắc.
Hoắc Vũ Hạo thấy Vương Đông có vẻ thẹn quá hóa giận liền vội vàng đổi đề tài:
- Được rồi, không giỡn nữa. Hôm nay chúng ta thắng rồi a!
Vương Đông ngẩn người, sau đó tình cản vạn người chăm chú quan sát mình vào ban sáng lại một lần nữa xuất hiện trong đầu hắn. Nhất là bóng hình Hoắc Vũ Hạo kiêu ngạo trước mười vạn người, đây là tên nhóc vừa bắt nạt mình sao? Thật sự là một người sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.