Chương 186: Ai tìm được một người đàn ông như vậy đúng là xui xẻo
Phí Hầu
29/01/2024
Bây giờ cô ta ngày càng tò mò về Dương Phàm, muốn tiếp xúc nhiều hơn với hắn.
Dương Phàm cười hỏi: "Có phải là buổi họp quảng bá cho thuốc mỡ trị sẹo Tuyết Phù không?"
Ở bên kia điện thoại, Vương Lệ Trữ cười khúc khích:
"Đúng vậy, tin tức của cậu cũng nhạy đó, tôi đang đợi cậu ở cổng."
Cô ta nói xong thì cúp điện thoại, không nói gì thêm.
Dương Phàm cũng không tình nguyện đi cùng cô ta, dù sao Vương Lệ Trữ quá chói mắt, cộng thêm thân phận là hội trưởng phân hội của thương hội Thuận Thái ở Giang Thành, đi đến đâu cũng thu hút rất nhiều sự chú ý.
Không có cách nào tránh né, Dương Phàm bất đắc dĩ mỉm cười đi ra ngoài.
Hai người đến khách sạn Thiên Hải, nơi tổ chức cuộc họp quảng bá tại sảnh trên tầng ba.
Khi hai người bước vào hội trường, Dương Phàm hơi giật mình.
Nơi này là một lựa chọn không tồi, hội trường được. trang trí vô cùng sang trọng, hàng chục chiếc đèn chùm trên cao được bật lên, chiếu sáng toàn bộ hội trường.
Hai dãy bàn dài bày đây điểm tâm, có đủ loại món ăn và rượu ngon, cái gì cũng có.
Ngay cả sàn nhà cũng được lau chùi sạch sẽ, gần như có thể phản chiếu bóng người.
Dương Phàm hỏi Vương Lệ Trữ ở bên cạnh: "Tiệc chiêu đãi này tổ chức chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền phải không?”
Vương Lệ Trữ cười nhẹ: "Giá thị trường cũng hơn một triệu, thương hội Thuận Thái của chúng tôi đã cung cấp miễn phí cho tập đoàn Hồng Hạo."
Nghe vậy, Dương Phàm giật mình, thầm khen ngợi năng lực của Đường Ngữ Yên, vậy mà tìm được một nơi miễn phí như vậy.
Nhưng hắn càng tò mò tại sao Vương Lệ Trữ lại làm như vậy nên hỏi: "Tại sao lại miễn phí?"
Vương Lệ Trữ cười nhạt: "Tôi đã khảo sát loại thuốc. mỡ này, hiệu quả thực sự là đáng kinh ngạc, ước tính trên thị trường ít nhất cũng phải mấy chục tỷ, cậu nghĩ xem tại sao?"
Dương Phàm bĩu môi, hai người này cũng biết tính toán quá.
Vương Lệ Trữ hiểu ý cười: "Cậu đi tham quan trước đi, tôi đi vệ sinh."
Nói xong, cô ta đi về hướng bên cạnh.
Dương Phàm bước vào hội trường, cầm ly rượu lên uống cạn.
Lúc này có ba cô gái trẻ đi ngang qua hắn, cả ba cô đều mặc đầm dạ hội xẻ ngực, để lộ một mảng vòng một trắng muốt, kiểu tóc cũng rất độc đáo.
Không dám chắc về vẻ mặt tự nhiên của bọn họ, dù sao bây giờ bọn họ đều trang điểm đậm, nhìn khá bắt mắt, cử chỉ cũng rất tao nhã.
Khi bọn họ đi ngang qua, Dương Phàm cũng ngửi thấy một mùi thơm nhẹ, rất dễ chịu.
"Có thấy không, không phải ai đến đây cũng là quan chức quý tộc đâu, cũng có người đến để ăn uống miễn phí.
"Chút nữa các cô phải cẩn thận, đừng để loại người này dẫn về nhà."
Người phụ nữ mặc váy đỏ cười nói với hai người còn lại.
Người phụ nữ mặc váy đen cười lớn, khiến vùng ngực khẽ run lên.
"Đừng có nói lung tung, tôi không có mù đến vậy đâu, hôm nay tôi đến đây để câu rùa vàng, với loại người này, chỉ sợ mỗi tháng chỉ kiếm được mấy ngàn đồng tiền lương thôi."
"Đúng vậy, loại đàn ông như vậy còn dám sống, chỉ nhìn thôi đã thấy ghê tởm."
Ba người phụ nữ trò chuyện không hề e dè, không hề quan tâm đến việc Dương Phàm đang ở ngay bên cạnh bọn họ.
Dương Phàm cười cười, người nghèo sao lại làm khó người nghèo chứ?
Ba người phụ nữ chán ghét liếc nhìn Dương Phàm rồi tiếp tục trò chuyện để giết thời gian.
"Tôi nghe nói hôm nay có rất nhiều quan chức đến đây, chúng ta nên nắm bắt cơ hội."
"Đúng đúng, nghe nói Tạ thiếu của thương hội Kim Sĩ Đốn cũng sẽ đến, anh ta vẫn chưa kết hôn, nếu được anh ta coi trọng vào được nhà họ Tạ thì thật tuyệt vời."
Tiêu chuẩn của cô cũng cao quá, dám để ý đến Tạ thiếu."
"Nếu so sánh thì ông chủ tập đoàn Hồng Hạo bí ẩn hơn, chưa có ai gặp qua."
"Chưa gặp qua thì sao chứ? Hắn là ông lão gần tám mươi tuổi, chỉ vài năm nữa là tôi sẽ thừa kế gia sản, chị đây sẽ trở thành người phụ nữ giàu có."
"Nếu không thì sao?" Người phụ nữ mặc váy đen liếc nhìn Dương Phàm: "Nếu cô không yêu cầu nhiều, cô có thể tìm hắn."
Ba người phụ nữ đều liếc nhìn Dương Phàm, ánh mắt đầy khinh thường.
Bọn họ cười khúc khích rồi bước về phía trước.
Dương Phàm mỉm cười, lấy điện thoại tự sướng, sau khi nhìn kỹ một lúc rồi lẩm bẩm: "Sao một anh chàng đẹp trai cao 1 mét 8 như mình, trong mắt bọn họ lại không còn một xu dính túi vậy?"
Thấy Dương Phàm chụp ảnh, ba người phụ nữ phía trước lại cười chế giễu:
"Nhìn thấy không, còn muốn đăng lên mạng xã hội cơ đấy."
"Còn phải nói, chỉ có chai Lafitte này cũng vài ngàn đồng, chắc hắn chưa từng thấy trong đời nên muốn khoe khoang một chút."
"Ai tìm được một người đàn ông như vậy đúng là xui xẻo.
Dương Phàm cười hỏi: "Có phải là buổi họp quảng bá cho thuốc mỡ trị sẹo Tuyết Phù không?"
Ở bên kia điện thoại, Vương Lệ Trữ cười khúc khích:
"Đúng vậy, tin tức của cậu cũng nhạy đó, tôi đang đợi cậu ở cổng."
Cô ta nói xong thì cúp điện thoại, không nói gì thêm.
Dương Phàm cũng không tình nguyện đi cùng cô ta, dù sao Vương Lệ Trữ quá chói mắt, cộng thêm thân phận là hội trưởng phân hội của thương hội Thuận Thái ở Giang Thành, đi đến đâu cũng thu hút rất nhiều sự chú ý.
Không có cách nào tránh né, Dương Phàm bất đắc dĩ mỉm cười đi ra ngoài.
Hai người đến khách sạn Thiên Hải, nơi tổ chức cuộc họp quảng bá tại sảnh trên tầng ba.
Khi hai người bước vào hội trường, Dương Phàm hơi giật mình.
Nơi này là một lựa chọn không tồi, hội trường được. trang trí vô cùng sang trọng, hàng chục chiếc đèn chùm trên cao được bật lên, chiếu sáng toàn bộ hội trường.
Hai dãy bàn dài bày đây điểm tâm, có đủ loại món ăn và rượu ngon, cái gì cũng có.
Ngay cả sàn nhà cũng được lau chùi sạch sẽ, gần như có thể phản chiếu bóng người.
Dương Phàm hỏi Vương Lệ Trữ ở bên cạnh: "Tiệc chiêu đãi này tổ chức chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền phải không?”
Vương Lệ Trữ cười nhẹ: "Giá thị trường cũng hơn một triệu, thương hội Thuận Thái của chúng tôi đã cung cấp miễn phí cho tập đoàn Hồng Hạo."
Nghe vậy, Dương Phàm giật mình, thầm khen ngợi năng lực của Đường Ngữ Yên, vậy mà tìm được một nơi miễn phí như vậy.
Nhưng hắn càng tò mò tại sao Vương Lệ Trữ lại làm như vậy nên hỏi: "Tại sao lại miễn phí?"
Vương Lệ Trữ cười nhạt: "Tôi đã khảo sát loại thuốc. mỡ này, hiệu quả thực sự là đáng kinh ngạc, ước tính trên thị trường ít nhất cũng phải mấy chục tỷ, cậu nghĩ xem tại sao?"
Dương Phàm bĩu môi, hai người này cũng biết tính toán quá.
Vương Lệ Trữ hiểu ý cười: "Cậu đi tham quan trước đi, tôi đi vệ sinh."
Nói xong, cô ta đi về hướng bên cạnh.
Dương Phàm bước vào hội trường, cầm ly rượu lên uống cạn.
Lúc này có ba cô gái trẻ đi ngang qua hắn, cả ba cô đều mặc đầm dạ hội xẻ ngực, để lộ một mảng vòng một trắng muốt, kiểu tóc cũng rất độc đáo.
Không dám chắc về vẻ mặt tự nhiên của bọn họ, dù sao bây giờ bọn họ đều trang điểm đậm, nhìn khá bắt mắt, cử chỉ cũng rất tao nhã.
Khi bọn họ đi ngang qua, Dương Phàm cũng ngửi thấy một mùi thơm nhẹ, rất dễ chịu.
"Có thấy không, không phải ai đến đây cũng là quan chức quý tộc đâu, cũng có người đến để ăn uống miễn phí.
"Chút nữa các cô phải cẩn thận, đừng để loại người này dẫn về nhà."
Người phụ nữ mặc váy đỏ cười nói với hai người còn lại.
Người phụ nữ mặc váy đen cười lớn, khiến vùng ngực khẽ run lên.
"Đừng có nói lung tung, tôi không có mù đến vậy đâu, hôm nay tôi đến đây để câu rùa vàng, với loại người này, chỉ sợ mỗi tháng chỉ kiếm được mấy ngàn đồng tiền lương thôi."
"Đúng vậy, loại đàn ông như vậy còn dám sống, chỉ nhìn thôi đã thấy ghê tởm."
Ba người phụ nữ trò chuyện không hề e dè, không hề quan tâm đến việc Dương Phàm đang ở ngay bên cạnh bọn họ.
Dương Phàm cười cười, người nghèo sao lại làm khó người nghèo chứ?
Ba người phụ nữ chán ghét liếc nhìn Dương Phàm rồi tiếp tục trò chuyện để giết thời gian.
"Tôi nghe nói hôm nay có rất nhiều quan chức đến đây, chúng ta nên nắm bắt cơ hội."
"Đúng đúng, nghe nói Tạ thiếu của thương hội Kim Sĩ Đốn cũng sẽ đến, anh ta vẫn chưa kết hôn, nếu được anh ta coi trọng vào được nhà họ Tạ thì thật tuyệt vời."
Tiêu chuẩn của cô cũng cao quá, dám để ý đến Tạ thiếu."
"Nếu so sánh thì ông chủ tập đoàn Hồng Hạo bí ẩn hơn, chưa có ai gặp qua."
"Chưa gặp qua thì sao chứ? Hắn là ông lão gần tám mươi tuổi, chỉ vài năm nữa là tôi sẽ thừa kế gia sản, chị đây sẽ trở thành người phụ nữ giàu có."
"Nếu không thì sao?" Người phụ nữ mặc váy đen liếc nhìn Dương Phàm: "Nếu cô không yêu cầu nhiều, cô có thể tìm hắn."
Ba người phụ nữ đều liếc nhìn Dương Phàm, ánh mắt đầy khinh thường.
Bọn họ cười khúc khích rồi bước về phía trước.
Dương Phàm mỉm cười, lấy điện thoại tự sướng, sau khi nhìn kỹ một lúc rồi lẩm bẩm: "Sao một anh chàng đẹp trai cao 1 mét 8 như mình, trong mắt bọn họ lại không còn một xu dính túi vậy?"
Thấy Dương Phàm chụp ảnh, ba người phụ nữ phía trước lại cười chế giễu:
"Nhìn thấy không, còn muốn đăng lên mạng xã hội cơ đấy."
"Còn phải nói, chỉ có chai Lafitte này cũng vài ngàn đồng, chắc hắn chưa từng thấy trong đời nên muốn khoe khoang một chút."
"Ai tìm được một người đàn ông như vậy đúng là xui xẻo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.