Chương 113: Cậu biết Tiến sĩ Cát là ai không?
Phí Hầu
29/01/2024
Thấy vết sẹo trên cánh tay của Vương Thiến, Dương Phàm cũng phần nào hiểu được Vương Thiến.
Khó trách cô ấy nổi giận như vậy, cô gái nào mà không yêu cái đẹp? Vết sẹo rõ ràng như vậy trên cánh tay đúng là rất đáng sợ.
Hắn khẽ gật đầu, nói với Vương Lệ Trữ: "Tôi có cách xoá đi vết sẹo này."
Vừa dứt lời, Vương Lệ Trữ lập tức mỉm cười, cô ta cũng là phụ nữ, đương nhiên biết bóng ma tâm lý trong lòng cháu gái lớn đến mức nào.
Những ngày gần đây Vương Phong đã quá vất vả, giờ Dương Phàm nói hẳn có cách, vậy thì còn gì tốt hơn.
Trên mặt Vương Phong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hai mắt sáng lên, giống như người đang đi trong sa mạc vô tận nhìn thấy ốc đảo.
Tiến sĩ Cát nhíu mày, không nói gì.
Nhưng trợ lý đi theo sau ông ta lại lên tiếng chế nhạo.
"Chàng trai trẻ, dù có muốn nổi tiếng cũng phải biết chọn thời điểm chứ?"
"Cậu biết Tiến sĩ Cát là ai không? Ông ấy là viện sĩ Viện Hàn lâm Khoa học Long."
"Đúng vậy, ngay cả Tiến sĩ Cát cũng không có cách, cậu đúng là nói khoác mà không biết ngượng."
Hai người nói chuyện kéo Vương Phong trở lại hiện thực, Tiến sĩ Cát đã nói ông ta không có cách, chàng trai trẻ này sao có thể có cách?
Dương Phàm không cãi nhau với hai người bọn họ, mỉm cười nói: "Tôi là bác sĩ Đông y, khác với các anh."
Hai người nghe vậy liền cười lớn.
"Bác sĩ Đông y? Bác sĩ Đông y có thể chữa bệnh không?”
"Một bác sĩ Đông y trẻ tuổi như vậy, có lẽ còn chưa biết hết các loại thuốc, còn muốn chữa bệnh nữa chứ”
Tiến sĩ Cát quay đầu lại mắng: "Hai người nói chuyện kiểu gì vậy?"
"Đông y và Tây y đều có điểm mạnh riêng. Đông y là truyền thừa mấy nghìn năm, đã có biết bao nhiêu kỳ tích xảy ra, bác sĩ Tây y mới phát triển mấy trăm năm, chẳng hiểu gì về kinh mạch huyệt vị, còn dám cười nhạo người khác?"
Nghe Tiến sĩ Cát mắng, hai người đành phải im miệng.
Tiến sĩ Cát bước lên một bước, cúi đầu chào Dương Phàm rồi nói: "Chàng trai trẻ, tôi cũng biết một chút về Đông y, nhưng chưa từng nghe nói có cách nào để loại bỏ sẹo, không biết cậu có cách gì?"
Dương Phàm mim cười, không phải ông muốn dùng sở thích của mình để thách thức chuyên môn của tôi à?
Hẳn mỉm cười nói: "Châm cứu có thể giải quyết được vấn đề, sau đó dùng thuốc mỡ bôi ngoài da."
Tiến sĩ Cát thấy dáng vẻ tự tin của Dương Phàm, lập tức mở to mắt, muốn xem Dương Phàm sẽ loại bỏ vết sẹo này như: thế nào.
Dương Phàm kêu Vương Thiến năm nghiêng, để vết sẹo lộ ra ngoài.
Hắn lấy ra một gói châm bạc, sau khi khử trùng, hän bắt đầu châm cứu.
Sau khi châm sáu mũi xung quanh vết sẹo trên cánh tay trái của Vương Thiến, hắn lại lấy ra một viên thuốc.
Hắn bóp nát viên thuốc, thoa đều lên vết sẹo của Vương Thiến.
Vương Thiến chỉ cảm thấy chỗ vết sẹo trên cánh tay nóng lên, nên hỏi Dương Phàm: "Có hơi nóng."
Dương Phàm nhẹ nhàng nói: "Đông y nhấn mạnh, nếu sửa sai thì phải sửa quá mức, hơi nóng một chút nhưng sẽ sớm ổn thôi."
Vài phút sau, cảm giác nóng rát trên cánh tay Vương Thiến biến mất.
Dương Phàm thu lại châm bạc, kêu Vương Lệ Trữ lấy một ít nước sạch để lau sạch thuốc đắp trên cánh tay trái của
Vương Thiến.
Vương Lệ Trữ dùng khăn thấm nước, cẩn thận lau cánh tay của Vương Thiến.
Dương Phàm và Vương Lệ Trữ đứng ở hai bên giường bệnh.
Khi Vương Lệ Trữ cúi xuống lau cánh tay của Vương Thiến, xuyên qua cổ áo, Dương Phàm vô tình nhìn thấy một vùng da
trắng sáng.
Cảnh đẹp như vậy, có người đàn ông nào lại từ chối không nhìn lâu hơn được chứ?
Khó trách cô ấy nổi giận như vậy, cô gái nào mà không yêu cái đẹp? Vết sẹo rõ ràng như vậy trên cánh tay đúng là rất đáng sợ.
Hắn khẽ gật đầu, nói với Vương Lệ Trữ: "Tôi có cách xoá đi vết sẹo này."
Vừa dứt lời, Vương Lệ Trữ lập tức mỉm cười, cô ta cũng là phụ nữ, đương nhiên biết bóng ma tâm lý trong lòng cháu gái lớn đến mức nào.
Những ngày gần đây Vương Phong đã quá vất vả, giờ Dương Phàm nói hẳn có cách, vậy thì còn gì tốt hơn.
Trên mặt Vương Phong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hai mắt sáng lên, giống như người đang đi trong sa mạc vô tận nhìn thấy ốc đảo.
Tiến sĩ Cát nhíu mày, không nói gì.
Nhưng trợ lý đi theo sau ông ta lại lên tiếng chế nhạo.
"Chàng trai trẻ, dù có muốn nổi tiếng cũng phải biết chọn thời điểm chứ?"
"Cậu biết Tiến sĩ Cát là ai không? Ông ấy là viện sĩ Viện Hàn lâm Khoa học Long."
"Đúng vậy, ngay cả Tiến sĩ Cát cũng không có cách, cậu đúng là nói khoác mà không biết ngượng."
Hai người nói chuyện kéo Vương Phong trở lại hiện thực, Tiến sĩ Cát đã nói ông ta không có cách, chàng trai trẻ này sao có thể có cách?
Dương Phàm không cãi nhau với hai người bọn họ, mỉm cười nói: "Tôi là bác sĩ Đông y, khác với các anh."
Hai người nghe vậy liền cười lớn.
"Bác sĩ Đông y? Bác sĩ Đông y có thể chữa bệnh không?”
"Một bác sĩ Đông y trẻ tuổi như vậy, có lẽ còn chưa biết hết các loại thuốc, còn muốn chữa bệnh nữa chứ”
Tiến sĩ Cát quay đầu lại mắng: "Hai người nói chuyện kiểu gì vậy?"
"Đông y và Tây y đều có điểm mạnh riêng. Đông y là truyền thừa mấy nghìn năm, đã có biết bao nhiêu kỳ tích xảy ra, bác sĩ Tây y mới phát triển mấy trăm năm, chẳng hiểu gì về kinh mạch huyệt vị, còn dám cười nhạo người khác?"
Nghe Tiến sĩ Cát mắng, hai người đành phải im miệng.
Tiến sĩ Cát bước lên một bước, cúi đầu chào Dương Phàm rồi nói: "Chàng trai trẻ, tôi cũng biết một chút về Đông y, nhưng chưa từng nghe nói có cách nào để loại bỏ sẹo, không biết cậu có cách gì?"
Dương Phàm mim cười, không phải ông muốn dùng sở thích của mình để thách thức chuyên môn của tôi à?
Hẳn mỉm cười nói: "Châm cứu có thể giải quyết được vấn đề, sau đó dùng thuốc mỡ bôi ngoài da."
Tiến sĩ Cát thấy dáng vẻ tự tin của Dương Phàm, lập tức mở to mắt, muốn xem Dương Phàm sẽ loại bỏ vết sẹo này như: thế nào.
Dương Phàm kêu Vương Thiến năm nghiêng, để vết sẹo lộ ra ngoài.
Hắn lấy ra một gói châm bạc, sau khi khử trùng, hän bắt đầu châm cứu.
Sau khi châm sáu mũi xung quanh vết sẹo trên cánh tay trái của Vương Thiến, hắn lại lấy ra một viên thuốc.
Hắn bóp nát viên thuốc, thoa đều lên vết sẹo của Vương Thiến.
Vương Thiến chỉ cảm thấy chỗ vết sẹo trên cánh tay nóng lên, nên hỏi Dương Phàm: "Có hơi nóng."
Dương Phàm nhẹ nhàng nói: "Đông y nhấn mạnh, nếu sửa sai thì phải sửa quá mức, hơi nóng một chút nhưng sẽ sớm ổn thôi."
Vài phút sau, cảm giác nóng rát trên cánh tay Vương Thiến biến mất.
Dương Phàm thu lại châm bạc, kêu Vương Lệ Trữ lấy một ít nước sạch để lau sạch thuốc đắp trên cánh tay trái của
Vương Thiến.
Vương Lệ Trữ dùng khăn thấm nước, cẩn thận lau cánh tay của Vương Thiến.
Dương Phàm và Vương Lệ Trữ đứng ở hai bên giường bệnh.
Khi Vương Lệ Trữ cúi xuống lau cánh tay của Vương Thiến, xuyên qua cổ áo, Dương Phàm vô tình nhìn thấy một vùng da
trắng sáng.
Cảnh đẹp như vậy, có người đàn ông nào lại từ chối không nhìn lâu hơn được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.