Chương 84: Cậu trai trẻ
Phí Hầu
29/01/2024
“Trí nhớ ông anh Chung không tốt à?” Dương Phàm xoay người lại, lạnh lùng nói.
“Leng keng.”
Nhìn thấy Dương Phàm, khí thế của Chung Gia Nghĩa lập tức biến mất, thanh thép trong tay ông ta rơi xuống đất.
Gương mặt ông ta nhăn nhó, sao có thể trùng hợp như vậy?
Trong lòng ông ta thầm chửi: Hai đứa nhỏ thiển cận này, một đứa hố cha, một đứa hố chú.
Vừa mới bị dạy cho một bài học, đảo mắt lại đụng phải ở bên này.
Khổng Soái là con trai của một người bạn cũ của ông ta, hai người có mối quan hệ khá tốt.
Ban đầu, Chung Gia Nghĩa đã bị Dương Phàm mắng một lần ở nhà hàng Adorỉ, trong lòng đã cảm thấy vô cùng uất nghẹn.
Nghe thấy Khổng Soái bị người ta bắt nạt, ông ta đang định tìm chỗ xả giận, không ngờ…
Vẻ mặt Chung Gia Nghĩa nịnh nọt nói: “Anh Dương… à không, ngài Dương, ngài ở đây à.”
Ông ta vừa nói ra câu này, Khổng Soái và những người khác đêu ngây người.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, chú của hắn ta cũng là một nhân vật có tiếng trăm lừng lẫy ở Đông Thành, hôm nay lại có thái độ này là sao?
Khổng Soái chỉ vào Cao Đạỉ Cường và nói: “Chú, bọn họ cùng một nhóm đây, thằng nhóc này còn vừa mới đánh con, hôm nay chú phải dạy cho chúng một bài học ra trò mới được.”
“Bốp.”
“Bốp.”
“Bốp.”
Chung Gia Nghĩa bước về phía trước, tát vào mặt Khổng Soái mấy cái: “Đồ súc vật nhà
mày, còn không mau quỳ xuống xỉn lỗi ngài Dương.”
Khổng Soái ngây dại, bọn họ đã nhận ra có chuyện gì đó không ổn.
Chung Gia Nghĩa giơ chân đá hắn ta ngã xuống đất, dùng sức đấm đá mấy cái, vừa đá vừa chửi: “Ai bảo mày đi bắt nạt người khác, ai bảo mày đi đắc tội ngài Dương.”
Sau khi hung hăng đấm đá cháu của mình túi bụi, Chung Gia Nghĩa bước tới, quỳ xuống và nói: “Ngài Dương, đứa trẻ này không hiểu chuyện nên đã đắc tội với ngài, mờỉ ngàỉ Dương xử lý.”
Thấy thế, đám người Mẩn Hiểu Hồng đều sợ ngây người trước tình huống này, đồng loạt nhìn về phía Dương Phàm với ánh mắt kì lạ.
Mặc dù không phải là người lăn lộn trong xã hội, nhưng bọn họ vẫn nghe nói đến danh tiếng của Chung Gia Nghĩa.
Dương Phàm bình tĩnh nói: “ông cứ làm phiền tôi hết lần này đến lần khác là không đúng phải không?”
Chung Gia Nghĩa vội vàng lấy ra một tờ chỉ phiếu, đưa cho hắn và nói: “Là do tôi ngu dốt, đã đắc tội ngài Dương, một trăm triệu này tôi gửi
ngài Dương xem như tiền trà nước để thay lời xin lỗi, mong ngài Dương nhận cho.”
Khổng Soái bị Chung Gia Nghĩa đánh sưng mặt sưng mũi, đang nằm ở một bên cũng không dám thở mạnh.
Nghe thấy một trám triệu, vẻ mặt Cao Đại Cường kinh ngạc.
Trương Nguyệt Anh và những người khác ở một bên cũng có biểu cảm không thể chấp nhận được.
Đương nhiên, đám người sau lưng Khổng Soái cũng biết danh tiếng của Chung Gia Nghĩa, khi nhìn thấy tình huống này, chân bọn họ mềm nhũn cũng quỳ xuống.
Ngay cả quản lý chi nhánh cũng có thể bị sa thải, bọn họ cũng không dám đắc tội với người này.
Dương Phàm không nhận tờ chi phiếu mà chỉ vào Cao Đại Cường, nói: “Người anh ta đắc tội là anh em của tôi chứ không phải tôi.”
Chung Gia Nghĩa vội vàng tiến tới, đưa tờ chỉ phiếu cho Cao Đại Cường hy vọng sẽ được tha thứ.
Cao Đại Cường không chịu nhận, nhưng Chung Gỉa Nghĩa đau khổ cầu xin, anh ta đành
phải nhận lấy tờ chi phiếu, trong đầu thì nghĩ sau này sẽ đưa cho Dương Phàm.
Dương Phàm cười lạnh nói: “Thấy thái độ của ông không tệ, tôi cũng không tính toán nữa, tuy nhiên, để các người đi dễ dàng như vậy có vẻ không hợp lý lắm.1′
Cao Đại Cường ở một bên thấy Dương Phàm cười, anh ta vội vàng lấy điện thoại di động ra và nói: “Anh Phàm, anh quen biết nhiều người như vậy, hay là bảo bọn họ gỉúp em chém đi, chỉ thiếu một chút nữa thôi.”
Dương Phàm quay đầu lại nhìn vào điện thoại dỉ động của Cao Đạỉ Cường, bật cười thành tiếng.
Chung Gia Nghĩa ở một bên nghe vậy, vội vàng nói: “Cậu trai trẻ, cậu muốn chém ai cứ nói với tôi, không cần làm phiền ngài Dương, tôi có rất nhiều đàn em, cậu muốn chém ai thì tôi chém giúp cậu.”
Cao Đại Cường xoay điện thoại lại, hơi ngại ngùng nói: “Cái đó… giúp tôi xem Pinxixỉ* một chút, chỉ còn một vài nhát nữa thôi.”
*‘Pinxixi’ có nghĩa là ‘Pinduoduo’ là một trang web thương mại điện tử Trung Quốc, nơi người dùng có thể mua sắm các sản phẩm với giá ưu đãi thông qua việc tham gia các hoạt
động nhóm.
Mọi người nhịn không được bật cười ha hả, sau đó vội vàng che miệng lại rồi cúi đầu, cơ thể vẫn còn hơi run lên, suýt chút nữa là không nhịn được cười.
“Sau này làm người phải khiêm tốn một chút.”
Dương Phàm trợn mắt nhìn Cao Đại Cường rồi để lại một câu, sau đó đưa Tô Mộng Dao và Trương Nguyệt Anh lên lầu.
“Leng keng.”
Nhìn thấy Dương Phàm, khí thế của Chung Gia Nghĩa lập tức biến mất, thanh thép trong tay ông ta rơi xuống đất.
Gương mặt ông ta nhăn nhó, sao có thể trùng hợp như vậy?
Trong lòng ông ta thầm chửi: Hai đứa nhỏ thiển cận này, một đứa hố cha, một đứa hố chú.
Vừa mới bị dạy cho một bài học, đảo mắt lại đụng phải ở bên này.
Khổng Soái là con trai của một người bạn cũ của ông ta, hai người có mối quan hệ khá tốt.
Ban đầu, Chung Gia Nghĩa đã bị Dương Phàm mắng một lần ở nhà hàng Adorỉ, trong lòng đã cảm thấy vô cùng uất nghẹn.
Nghe thấy Khổng Soái bị người ta bắt nạt, ông ta đang định tìm chỗ xả giận, không ngờ…
Vẻ mặt Chung Gia Nghĩa nịnh nọt nói: “Anh Dương… à không, ngài Dương, ngài ở đây à.”
Ông ta vừa nói ra câu này, Khổng Soái và những người khác đêu ngây người.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, chú của hắn ta cũng là một nhân vật có tiếng trăm lừng lẫy ở Đông Thành, hôm nay lại có thái độ này là sao?
Khổng Soái chỉ vào Cao Đạỉ Cường và nói: “Chú, bọn họ cùng một nhóm đây, thằng nhóc này còn vừa mới đánh con, hôm nay chú phải dạy cho chúng một bài học ra trò mới được.”
“Bốp.”
“Bốp.”
“Bốp.”
Chung Gia Nghĩa bước về phía trước, tát vào mặt Khổng Soái mấy cái: “Đồ súc vật nhà
mày, còn không mau quỳ xuống xỉn lỗi ngài Dương.”
Khổng Soái ngây dại, bọn họ đã nhận ra có chuyện gì đó không ổn.
Chung Gia Nghĩa giơ chân đá hắn ta ngã xuống đất, dùng sức đấm đá mấy cái, vừa đá vừa chửi: “Ai bảo mày đi bắt nạt người khác, ai bảo mày đi đắc tội ngài Dương.”
Sau khi hung hăng đấm đá cháu của mình túi bụi, Chung Gia Nghĩa bước tới, quỳ xuống và nói: “Ngài Dương, đứa trẻ này không hiểu chuyện nên đã đắc tội với ngài, mờỉ ngàỉ Dương xử lý.”
Thấy thế, đám người Mẩn Hiểu Hồng đều sợ ngây người trước tình huống này, đồng loạt nhìn về phía Dương Phàm với ánh mắt kì lạ.
Mặc dù không phải là người lăn lộn trong xã hội, nhưng bọn họ vẫn nghe nói đến danh tiếng của Chung Gia Nghĩa.
Dương Phàm bình tĩnh nói: “ông cứ làm phiền tôi hết lần này đến lần khác là không đúng phải không?”
Chung Gia Nghĩa vội vàng lấy ra một tờ chỉ phiếu, đưa cho hắn và nói: “Là do tôi ngu dốt, đã đắc tội ngài Dương, một trăm triệu này tôi gửi
ngài Dương xem như tiền trà nước để thay lời xin lỗi, mong ngài Dương nhận cho.”
Khổng Soái bị Chung Gia Nghĩa đánh sưng mặt sưng mũi, đang nằm ở một bên cũng không dám thở mạnh.
Nghe thấy một trám triệu, vẻ mặt Cao Đại Cường kinh ngạc.
Trương Nguyệt Anh và những người khác ở một bên cũng có biểu cảm không thể chấp nhận được.
Đương nhiên, đám người sau lưng Khổng Soái cũng biết danh tiếng của Chung Gia Nghĩa, khi nhìn thấy tình huống này, chân bọn họ mềm nhũn cũng quỳ xuống.
Ngay cả quản lý chi nhánh cũng có thể bị sa thải, bọn họ cũng không dám đắc tội với người này.
Dương Phàm không nhận tờ chi phiếu mà chỉ vào Cao Đại Cường, nói: “Người anh ta đắc tội là anh em của tôi chứ không phải tôi.”
Chung Gia Nghĩa vội vàng tiến tới, đưa tờ chỉ phiếu cho Cao Đại Cường hy vọng sẽ được tha thứ.
Cao Đại Cường không chịu nhận, nhưng Chung Gỉa Nghĩa đau khổ cầu xin, anh ta đành
phải nhận lấy tờ chi phiếu, trong đầu thì nghĩ sau này sẽ đưa cho Dương Phàm.
Dương Phàm cười lạnh nói: “Thấy thái độ của ông không tệ, tôi cũng không tính toán nữa, tuy nhiên, để các người đi dễ dàng như vậy có vẻ không hợp lý lắm.1′
Cao Đại Cường ở một bên thấy Dương Phàm cười, anh ta vội vàng lấy điện thoại di động ra và nói: “Anh Phàm, anh quen biết nhiều người như vậy, hay là bảo bọn họ gỉúp em chém đi, chỉ thiếu một chút nữa thôi.”
Dương Phàm quay đầu lại nhìn vào điện thoại dỉ động của Cao Đạỉ Cường, bật cười thành tiếng.
Chung Gia Nghĩa ở một bên nghe vậy, vội vàng nói: “Cậu trai trẻ, cậu muốn chém ai cứ nói với tôi, không cần làm phiền ngài Dương, tôi có rất nhiều đàn em, cậu muốn chém ai thì tôi chém giúp cậu.”
Cao Đại Cường xoay điện thoại lại, hơi ngại ngùng nói: “Cái đó… giúp tôi xem Pinxixỉ* một chút, chỉ còn một vài nhát nữa thôi.”
*‘Pinxixi’ có nghĩa là ‘Pinduoduo’ là một trang web thương mại điện tử Trung Quốc, nơi người dùng có thể mua sắm các sản phẩm với giá ưu đãi thông qua việc tham gia các hoạt
động nhóm.
Mọi người nhịn không được bật cười ha hả, sau đó vội vàng che miệng lại rồi cúi đầu, cơ thể vẫn còn hơi run lên, suýt chút nữa là không nhịn được cười.
“Sau này làm người phải khiêm tốn một chút.”
Dương Phàm trợn mắt nhìn Cao Đại Cường rồi để lại một câu, sau đó đưa Tô Mộng Dao và Trương Nguyệt Anh lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.