Chương 209: Chỉ xuất ra tám phần lực
Phí Hầu
29/01/2024
Dương Phàm cười hỏi Tạ Nhất Đao: "Ông có bao giờ nghĩ đến có một số người ông cũng không thể đụng vào. không?"
Nghe Tạ Nhất Đao cười ha ha khi nghe Dương Phàm nói vậy. "Người tôi không thể đụng vào, cũng không bao gồm cậu trong đó."
Ánh mắt lão giả sắc bén nhìn chằm chằm vào: Dương Phàm, trong lời nói chứa đây sự khinh bỉ.
Dù sao thì ông ta cũng nổi danh lâu rồi, làm sao có thể coi trọng một hậu bối như Dương Phàm được.
Dương Uyển Ngọc ở một bên tiến lên một bước, nói với Tạ Nhất Đao: "Tạ trưởng lão, đây là Dương thần y, là người có ơn cứu mạng cha tôi."
Tạ Nhất Đao nghe vậy thì ngẩn ra một chút rồi nói: "Ồ? Vậy là cô muốn bảo vệ cậu ta à?"
Dương Uyển Ngọc cười nói: "Không phải tôi muốn bảo vệ mà là thương hội Ngũ Nhạc muốn bảo vệ hắn."
Dương Uyển Ngọc đương nhiên biết lệnh bài Hội trưởng đại diện cho điều gì.
Trước đó, khi cha cô ta nói muốn đưa lệnh bài Hội trưởng cho Dương Phàm, cô ta cũng không hiểu.
Làm vậy xem như chắp tay giao toàn bộ thương hội cho người khác, nên cô ta vẫn có thành kiến rất lớn với Dương Phàm.
Nhưng cha cô ta đã lên tiếng, cô ta không thể làm gì được.
Tạ trưởng lão nghe cô ta nói vậy thì giật mình, nhưng ông ta nhanh chóng giấu đi.
"Nếu đã như vậy, hôm nay tôi sẽ giữ lại cho thằng nhóc này một cái mạng, nhưng mà tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
"Không thì sau này ai cũng có thể đạp lên nhà họ Tạ, vậy thì không hay."
"Chỉ cần cậu ta theo tôi về, dập đầu xin lỗi với Thiếu gia của tôi, tôi đảm bảo cậu ta sẽ sống sót rời khỏi đó."
Tạ Nhất Đao nói như vậy xem như đã nể mặt thương hội Ngũ Nhạc, Dương Uyển Ngọc cũng không còn gì để nói.
Trong khi Dương Uyển Ngọc đang do dự, Cao Đại Cường ở một bên đột nhiên lên tiếng, nói với Tạ Nhất Đao:
"Lão già, ông rất giỏi đánh nhau đúng không?”
Anh ta vừa nói xong, Dương Uyển Ngọc cũng có chút sửng sốt.
Người thanh niên ngu ngốc này đang làm gì vậy, Tạ Nhất Đạo là Ngưng Đan Cảnh trung kỳ, anh ta muốn chết sao?
Quả nhiên, Tạ Nhất Đao khẽ cau mày, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Ông ta cười ha ha nói: "Tốt lắm, xem ra giới trẻ bây giờ không lễ phép chút nào."
Cao Đại Cường trực tiếp bước tới, chỉ vào Tạ Nhất Đao nói: "Ông đừng cậy lớn tuổi mà lên mặt, ông còn muốn dạy dỗ anh Phàm à, để tôi xem ông có đủ tư cách không đã."
Nói xong anh ta tung một cú đấm về phía Tạ Nhất Đao.
Dương Uyển Ngọc ở một bên trợn mắt há hốc mồm, đó là một võ giả, tên ngu ngốc này thật sự muốn chết sao?
Dù sao cũng là bạn của Dương Phàm nên cô ta không thể khoanh tay đứng nhìn, cô ta lắc mình một cái đến trước mặt Cao Đại Cường.
Cô ta vừa đột phá đến Ngưng Đan Cảnh, đương nhiên không phải là đối thủ của Tạ Nhất Đao, nếu Tạ Nhất Đao nhất quyết muốn ra tay, sợ là cô ta cũng không thể cản được.
Cô ta lập tức nói với Tạ Nhất Đao: "Tạ trưởng lão, anh ta không hiểu chuyện, ngài là tiền bối, đừng chấp anh ta làm gì."
Tạ Nhất Đao bị một thằng nhóc sỉ nhục như vậy, đã cực kỳ tức giận, làm sao có thể bỏ qua được.
"Cô Dương, xin cô tránh ra, nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn."
Vừa nói ông ta vừa tung ra một chưởng về phía Cao. Đại Cường.
Ông ta đang cực kỳ tức giận nên một chưởng này dùng đến tám phần lực, rõ ràng là muốn đánh lui cả Cao Đại Cường và Dương Uyển Ngọc.
Dương Uyển Ngọc nhìn thấy một chưởng này rất kinh khủng, cô ta đương nhiên khó mà chống đỡ được, nhưng nếu cô ta né tránh, tên ngốc đằng sau cô ta sẽ chết ngay tại chỗ.
Đang do dự thì Cao Đại Cường đã chắn trước mặt cô ta, đấm ra một cú về phía một chưởng kia.
Quyền chưởng chạm vào nhau, ầm một tiếng, hai người lùi lại vài bước.
Dương Uyển Ngọc không ngờ Cao Đại Cường có thể đỡ được một chưởng này của Tạ Nhất Đao, cô ta vô cùng sốc, kinh ngạc nhìn chằm chằm Cao Đại Cường.
Tên này không lớn hơn cô ta bao nhiêu mà thực lực lại mạnh như vậy, cô ta căn bản không nhìn rõ được thực lực của anh ta.
Tạ Nhất Đao cũng bị sốc, tuy vừa mới chỉ sử dụng tám phần lực, nhưng đó không phải là thứ mà Dương Uyển Ngọc - người vừa đột phá đến Ngưng Đan Cảnh có thể đỡ được.
Ông ta không ngờ người trẻ tuổi nhìn thoáng qua không có chút tu vi nào lại có thể đỡ được một chưởng này của ông ta.
Ông ta giả vờ bình tĩnh nói: "Thằng nhóc, cậu có chút bản lĩnh đấy, nhưng mà chưởng này tôi chỉ xuất ra tám phần lực mà thôi."
Nghe Tạ Nhất Đao cười ha ha khi nghe Dương Phàm nói vậy. "Người tôi không thể đụng vào, cũng không bao gồm cậu trong đó."
Ánh mắt lão giả sắc bén nhìn chằm chằm vào: Dương Phàm, trong lời nói chứa đây sự khinh bỉ.
Dù sao thì ông ta cũng nổi danh lâu rồi, làm sao có thể coi trọng một hậu bối như Dương Phàm được.
Dương Uyển Ngọc ở một bên tiến lên một bước, nói với Tạ Nhất Đao: "Tạ trưởng lão, đây là Dương thần y, là người có ơn cứu mạng cha tôi."
Tạ Nhất Đao nghe vậy thì ngẩn ra một chút rồi nói: "Ồ? Vậy là cô muốn bảo vệ cậu ta à?"
Dương Uyển Ngọc cười nói: "Không phải tôi muốn bảo vệ mà là thương hội Ngũ Nhạc muốn bảo vệ hắn."
Dương Uyển Ngọc đương nhiên biết lệnh bài Hội trưởng đại diện cho điều gì.
Trước đó, khi cha cô ta nói muốn đưa lệnh bài Hội trưởng cho Dương Phàm, cô ta cũng không hiểu.
Làm vậy xem như chắp tay giao toàn bộ thương hội cho người khác, nên cô ta vẫn có thành kiến rất lớn với Dương Phàm.
Nhưng cha cô ta đã lên tiếng, cô ta không thể làm gì được.
Tạ trưởng lão nghe cô ta nói vậy thì giật mình, nhưng ông ta nhanh chóng giấu đi.
"Nếu đã như vậy, hôm nay tôi sẽ giữ lại cho thằng nhóc này một cái mạng, nhưng mà tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
"Không thì sau này ai cũng có thể đạp lên nhà họ Tạ, vậy thì không hay."
"Chỉ cần cậu ta theo tôi về, dập đầu xin lỗi với Thiếu gia của tôi, tôi đảm bảo cậu ta sẽ sống sót rời khỏi đó."
Tạ Nhất Đao nói như vậy xem như đã nể mặt thương hội Ngũ Nhạc, Dương Uyển Ngọc cũng không còn gì để nói.
Trong khi Dương Uyển Ngọc đang do dự, Cao Đại Cường ở một bên đột nhiên lên tiếng, nói với Tạ Nhất Đao:
"Lão già, ông rất giỏi đánh nhau đúng không?”
Anh ta vừa nói xong, Dương Uyển Ngọc cũng có chút sửng sốt.
Người thanh niên ngu ngốc này đang làm gì vậy, Tạ Nhất Đạo là Ngưng Đan Cảnh trung kỳ, anh ta muốn chết sao?
Quả nhiên, Tạ Nhất Đao khẽ cau mày, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Ông ta cười ha ha nói: "Tốt lắm, xem ra giới trẻ bây giờ không lễ phép chút nào."
Cao Đại Cường trực tiếp bước tới, chỉ vào Tạ Nhất Đao nói: "Ông đừng cậy lớn tuổi mà lên mặt, ông còn muốn dạy dỗ anh Phàm à, để tôi xem ông có đủ tư cách không đã."
Nói xong anh ta tung một cú đấm về phía Tạ Nhất Đao.
Dương Uyển Ngọc ở một bên trợn mắt há hốc mồm, đó là một võ giả, tên ngu ngốc này thật sự muốn chết sao?
Dù sao cũng là bạn của Dương Phàm nên cô ta không thể khoanh tay đứng nhìn, cô ta lắc mình một cái đến trước mặt Cao Đại Cường.
Cô ta vừa đột phá đến Ngưng Đan Cảnh, đương nhiên không phải là đối thủ của Tạ Nhất Đao, nếu Tạ Nhất Đao nhất quyết muốn ra tay, sợ là cô ta cũng không thể cản được.
Cô ta lập tức nói với Tạ Nhất Đao: "Tạ trưởng lão, anh ta không hiểu chuyện, ngài là tiền bối, đừng chấp anh ta làm gì."
Tạ Nhất Đao bị một thằng nhóc sỉ nhục như vậy, đã cực kỳ tức giận, làm sao có thể bỏ qua được.
"Cô Dương, xin cô tránh ra, nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn."
Vừa nói ông ta vừa tung ra một chưởng về phía Cao. Đại Cường.
Ông ta đang cực kỳ tức giận nên một chưởng này dùng đến tám phần lực, rõ ràng là muốn đánh lui cả Cao Đại Cường và Dương Uyển Ngọc.
Dương Uyển Ngọc nhìn thấy một chưởng này rất kinh khủng, cô ta đương nhiên khó mà chống đỡ được, nhưng nếu cô ta né tránh, tên ngốc đằng sau cô ta sẽ chết ngay tại chỗ.
Đang do dự thì Cao Đại Cường đã chắn trước mặt cô ta, đấm ra một cú về phía một chưởng kia.
Quyền chưởng chạm vào nhau, ầm một tiếng, hai người lùi lại vài bước.
Dương Uyển Ngọc không ngờ Cao Đại Cường có thể đỡ được một chưởng này của Tạ Nhất Đao, cô ta vô cùng sốc, kinh ngạc nhìn chằm chằm Cao Đại Cường.
Tên này không lớn hơn cô ta bao nhiêu mà thực lực lại mạnh như vậy, cô ta căn bản không nhìn rõ được thực lực của anh ta.
Tạ Nhất Đao cũng bị sốc, tuy vừa mới chỉ sử dụng tám phần lực, nhưng đó không phải là thứ mà Dương Uyển Ngọc - người vừa đột phá đến Ngưng Đan Cảnh có thể đỡ được.
Ông ta không ngờ người trẻ tuổi nhìn thoáng qua không có chút tu vi nào lại có thể đỡ được một chưởng này của ông ta.
Ông ta giả vờ bình tĩnh nói: "Thằng nhóc, cậu có chút bản lĩnh đấy, nhưng mà chưởng này tôi chỉ xuất ra tám phần lực mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.