Chương 228: Có tin tôi cho ông năm đòn roi sấm sét không
Phí Hầu
29/01/2024
'Trong vòng chiến, Lý Thi Hàm cũng rất vui mừng khi nhìn thấy Dương Phàm, cô ta biết Dương Phàm đang ở Ngưng Đan Cảnh, mặc dù ba người bọn họ hợp tác cũng không thể chiến thắng, nhưng có thể có thêm chút thời gian.
"Dương Phàm, đừng để ý đến anh ta nữa, ba người chúng ta cùng ngăn Koizumi lại."
Lý Thi Hàm chán ghét nhìn thoáng qua Khổng Học Văn, nói với Dương Phàm.
Dương Phàm lại mỉm cười nói: "Không có hứng thú."
Vẻ mặt Lý Thi Hàm lạnh lẽo, không ngờ Dương Phàm cũng không phải là người tốt, còn mỉa mai về hành vi của người khác trong khi bản thân cũng không tốt đẹp gì.
Những người xung quanh cũng sửng sốt, mặc dù bọn họ không hiểu tại sao Lý Thi Hàm lại nhờ Dương Phàm đến giúp đỡ.
Nhưng câu trả lời của Dương Phàm có phần không nể mặt cô ta.
'Tô Mộng Dao đứng một bên cũng thấy rất khó hiểu, nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt khinh bỉ.
Koizumi cười khẩy, một cuộc hỗn chiến nổ ra hết sức căng thẳng, Lý Thi Hàm và Hầu Hiểu Linh hợp lực để chống lại Koizumi.
Hầu Hạ Khởi dẫn theo một số người đến giúp chiến đấu với những người khác đến từ La Hán Đường.
Một số người có mặt tại hiện trường đã lén lút bỏ trốn.
Dù sao Koizumi cũng là Ngưng Đan Cảnh đỉnh phong, mặc dù Lý Thi Hàm và Hầu Hiểu Linh hợp lực cũng không thể cầm cự được lâu, sau hơn mười phút thì đã bị thanh đao dài trên tay Koizumi chém bị thương ngã xuống đất.
Hầu Hạ Khởi và những người khác là Luyện Khí Cảnh cũng nhanh chóng bị đánh bại.
"Người Long Quốc, cũng chỉ như thế thôi.
Koizumi cười khẩy, kề thanh đao dài trong tay lên cổ Hầu Hiểu Linh.
Ông ta nói với Hầu Hạ Khởi: "Ông giết cháu tôi, thì tôi giết con gái ông, để cho ông nếm thử mùi vị mất đi người thân."
"Nhưng mà ông cũng đừng quá đau lòng, vì tôi rất nhanh sẽ để hai người đoàn tụ."
Nói xong, ông ta giơ thanh đao dài trong tay lên, định chém xuống.
"Nơi này chưa đến lượt ông làm bậy." Một giọng nói đột ngột phá vỡ bầu không khí ở đây. Người vừa lên tiếng là Dương Phàm.
Hắn đứng đó với vẻ mặt thờ ơ, trên tay còn cầm ly rượu.
Lý Thi Hàm nhìn thấy là Dương Phàm, lau máu trên khóe miệng, thầm mắng: "Đồ khốn!"
Nếu vừa rồi Dương Phàm ra mặt, ba người bọn họ cùng ngăn cản Koizumi, thì vẫn còn hy vọng có thể trì hoãn cho đến khi nhân viên cứu viện đến.
Bây giờ mới ra mặt thì có ích gì?
Koizumi ngẫm nghĩ rồi cười một cái, nói đùa: "Cậu muốn chết à?"
Dương Phàm chậm rãi bước về phía trước, hoàn †oàn không để ý đến lời nói của hắn, đứng trước mặt Koizumi.
"Hiểu Linh, Tiêu Dao chưởng không phải đánh như vậy.
Đừng nói đến Koizumi, ngay cả mọi người có mặt ở đây cũng đều ngơ ngác.
Hắn đang muốn làm gì vậy? Thật sự không sợ chết sao? Không sợ chết thì vừa rồi tại sao không ra tay giúp đỡ?
Dương Phàm không để ý tới mọi người, cười cười với Koizumi, nói: "Đang nhìn gì vậy, không phục thì ông chém tôi đi.
Koizumi cười khẩy, muốn giơ thanh đao lên nhưng đã bị Dương Phàm chưởng một cái làm cho khớp xương tê cứng, đột nhiên cảm thấy mất hết sức lực, ngay cả đao cũng không giơ lên được.
Ông ta là một Tông chủ, sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này, vừa lùi lại một bước, ông ta định giơ tay thì bị cắt ngang.
Dương Phàm bước tới, đánh một chưởng vào mặt trong cánh tay của ông ta, đúng lúc Koizumi chuẩn bị phát lực, một chưởng này lập tức làm ông ta lảo đảo, lùi lại một bước.
Koizumi chống thanh đao trên mặt đất mới có thể ổn định cơ thể.
Nhìn thấy Dương Phàm vẫn tiến lên, ông ta sử dụng cả hai tay, muốn dùng thanh đao dài đâm tới theo góc nghiêng.
Dương Phàm lại đánh một chưởng vào phần khớp xương tê cứng lộ ra của ông ta, đòn tấn công lại bị chấm dứt.
Dương Phàm quay đầu lại, bình tĩnh nói với Hầu Hiểu Linh: "Đã hiểu chưa, để đối thủ tấn công, chưởng pháp này của cô coi xem như học cũng như không."
"Bí quyết quan trọng của chưởng pháp là tiếp cận, biến đổi, phát huy, thực tế thì điểm quan trọng nhất là biến đổi."
Hầu Hiểu Linh có chỗ hiểu có chỗ không, gật gật đầu, khó trách không thể đỡ được, thì ra là do chữ biến đổi.
"Cẩn thận."
Khi Dương Phàm đang nói, Koizumi đã dùng đao. chém hắn, Hầu Hiểu Linh vội vàng nhắc nhở.
Dương Phàm cũng không thèm quay đầu lại, chỉ giơ †ay tát ông ta một cái.
Âm một tiếng, Koizumi bị đánh bay ra ngoài, ngã phịch xuống đất rồi hộc máu.
"Người Long Quốc chỉ có thế thôi sao?” "Chỗ của chúng tôi có xu hướng thằng hề thì ở trong cung, còn đại sư thì lang thang bên ngoài, ai cần ông quan tâm."
"Có tin tôi cho ông năm đòn roi sấm sét không."
"Dương Phàm, đừng để ý đến anh ta nữa, ba người chúng ta cùng ngăn Koizumi lại."
Lý Thi Hàm chán ghét nhìn thoáng qua Khổng Học Văn, nói với Dương Phàm.
Dương Phàm lại mỉm cười nói: "Không có hứng thú."
Vẻ mặt Lý Thi Hàm lạnh lẽo, không ngờ Dương Phàm cũng không phải là người tốt, còn mỉa mai về hành vi của người khác trong khi bản thân cũng không tốt đẹp gì.
Những người xung quanh cũng sửng sốt, mặc dù bọn họ không hiểu tại sao Lý Thi Hàm lại nhờ Dương Phàm đến giúp đỡ.
Nhưng câu trả lời của Dương Phàm có phần không nể mặt cô ta.
'Tô Mộng Dao đứng một bên cũng thấy rất khó hiểu, nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt khinh bỉ.
Koizumi cười khẩy, một cuộc hỗn chiến nổ ra hết sức căng thẳng, Lý Thi Hàm và Hầu Hiểu Linh hợp lực để chống lại Koizumi.
Hầu Hạ Khởi dẫn theo một số người đến giúp chiến đấu với những người khác đến từ La Hán Đường.
Một số người có mặt tại hiện trường đã lén lút bỏ trốn.
Dù sao Koizumi cũng là Ngưng Đan Cảnh đỉnh phong, mặc dù Lý Thi Hàm và Hầu Hiểu Linh hợp lực cũng không thể cầm cự được lâu, sau hơn mười phút thì đã bị thanh đao dài trên tay Koizumi chém bị thương ngã xuống đất.
Hầu Hạ Khởi và những người khác là Luyện Khí Cảnh cũng nhanh chóng bị đánh bại.
"Người Long Quốc, cũng chỉ như thế thôi.
Koizumi cười khẩy, kề thanh đao dài trong tay lên cổ Hầu Hiểu Linh.
Ông ta nói với Hầu Hạ Khởi: "Ông giết cháu tôi, thì tôi giết con gái ông, để cho ông nếm thử mùi vị mất đi người thân."
"Nhưng mà ông cũng đừng quá đau lòng, vì tôi rất nhanh sẽ để hai người đoàn tụ."
Nói xong, ông ta giơ thanh đao dài trong tay lên, định chém xuống.
"Nơi này chưa đến lượt ông làm bậy." Một giọng nói đột ngột phá vỡ bầu không khí ở đây. Người vừa lên tiếng là Dương Phàm.
Hắn đứng đó với vẻ mặt thờ ơ, trên tay còn cầm ly rượu.
Lý Thi Hàm nhìn thấy là Dương Phàm, lau máu trên khóe miệng, thầm mắng: "Đồ khốn!"
Nếu vừa rồi Dương Phàm ra mặt, ba người bọn họ cùng ngăn cản Koizumi, thì vẫn còn hy vọng có thể trì hoãn cho đến khi nhân viên cứu viện đến.
Bây giờ mới ra mặt thì có ích gì?
Koizumi ngẫm nghĩ rồi cười một cái, nói đùa: "Cậu muốn chết à?"
Dương Phàm chậm rãi bước về phía trước, hoàn †oàn không để ý đến lời nói của hắn, đứng trước mặt Koizumi.
"Hiểu Linh, Tiêu Dao chưởng không phải đánh như vậy.
Đừng nói đến Koizumi, ngay cả mọi người có mặt ở đây cũng đều ngơ ngác.
Hắn đang muốn làm gì vậy? Thật sự không sợ chết sao? Không sợ chết thì vừa rồi tại sao không ra tay giúp đỡ?
Dương Phàm không để ý tới mọi người, cười cười với Koizumi, nói: "Đang nhìn gì vậy, không phục thì ông chém tôi đi.
Koizumi cười khẩy, muốn giơ thanh đao lên nhưng đã bị Dương Phàm chưởng một cái làm cho khớp xương tê cứng, đột nhiên cảm thấy mất hết sức lực, ngay cả đao cũng không giơ lên được.
Ông ta là một Tông chủ, sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này, vừa lùi lại một bước, ông ta định giơ tay thì bị cắt ngang.
Dương Phàm bước tới, đánh một chưởng vào mặt trong cánh tay của ông ta, đúng lúc Koizumi chuẩn bị phát lực, một chưởng này lập tức làm ông ta lảo đảo, lùi lại một bước.
Koizumi chống thanh đao trên mặt đất mới có thể ổn định cơ thể.
Nhìn thấy Dương Phàm vẫn tiến lên, ông ta sử dụng cả hai tay, muốn dùng thanh đao dài đâm tới theo góc nghiêng.
Dương Phàm lại đánh một chưởng vào phần khớp xương tê cứng lộ ra của ông ta, đòn tấn công lại bị chấm dứt.
Dương Phàm quay đầu lại, bình tĩnh nói với Hầu Hiểu Linh: "Đã hiểu chưa, để đối thủ tấn công, chưởng pháp này của cô coi xem như học cũng như không."
"Bí quyết quan trọng của chưởng pháp là tiếp cận, biến đổi, phát huy, thực tế thì điểm quan trọng nhất là biến đổi."
Hầu Hiểu Linh có chỗ hiểu có chỗ không, gật gật đầu, khó trách không thể đỡ được, thì ra là do chữ biến đổi.
"Cẩn thận."
Khi Dương Phàm đang nói, Koizumi đã dùng đao. chém hắn, Hầu Hiểu Linh vội vàng nhắc nhở.
Dương Phàm cũng không thèm quay đầu lại, chỉ giơ †ay tát ông ta một cái.
Âm một tiếng, Koizumi bị đánh bay ra ngoài, ngã phịch xuống đất rồi hộc máu.
"Người Long Quốc chỉ có thế thôi sao?” "Chỗ của chúng tôi có xu hướng thằng hề thì ở trong cung, còn đại sư thì lang thang bên ngoài, ai cần ông quan tâm."
"Có tin tôi cho ông năm đòn roi sấm sét không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.