Chương 74: Dương Phàm rất tài giỏi
Phí Hầu
29/01/2024
Chung Gia Phúc ở bên cạnh thấy Dương Phàm cả người toát lên vẻ nghèo hèn lại đang ăn với một người đẹp như Tô Mộng Dao, từ lâu anh ta đã muốn kiếm chuyện rồi.
Anh ta đứng dậy nói với giọng điệu giễu cợt: “Đánh tao, mày là cái thá gì, đến đi, tao cho mày đánh xem mày có dám không?”
Anh ta duỗi cổ nghiêng mặt về phía Dương Phàm.
Anh ta thấy Dương Phàm chẳng qua chỉ là một người bình thường, đương nhiên không thể nào dám ra tay với mình được.
Cho nên anh ta mới phách lối như thế.
Trương Nguyệt Anh ở bên cạnh vội vàng
túm lấy Dương Phàm: “Thanh Hả ỉ, chúng ta đừng so đo vớỉ bọn họ, dì Trương sẽ bồi thường tiền váy cho cô ấy”
Tô Mộng Dao thì lại rất nhàn nhã ngồi xem cảnh tượng này.
Dương Phàm không phải là người có tính tình tốt, thanh niên này hùng hổ doạ người như vậy thì chắc chắn phải gặp xui xẻo.
Quả nhiên, Dương Phàm khẽ mỉm cười, giơ tay lên đánh về phía Chung Gia Phi đang nhét tay vào túi quần.
Cái tát này không hề nương tay chút nào, cái tát khiến đầu Chung Gia Phúc đập mạnh xuống bàn ăn.
Đồ đạc trên bàn án đều bị đụng đến vỡ nát.
Ba người đi cùng Chung Gia Phúc sững sờ một lát, bọn họ kiểu gì cũng không ngờ Dương Phàm lại thật sự dám ra tay.
Càng không ngờ cái tát này lại mạnh đến thế.
Chung Gia Phúc chật vật đứng dậy, khóe miệng đã rỉ máu, trên mặt dính rất nhiều nước sốt, còn dính một tảng bò bít tết nữa.
Bộ dáng anh ta chật vật không thôi.
Anh ta giơ nắm đấm lên, đánh thẳng về phía Dương Phàm.
Dương Phàm cũng không nể tình, trở tay tát thêm một bạt tai nữa, trực tiếp đánh ngã anh ta xuống đất.
Thấy Dương Phàm dữ tợn như vậy, thanh niên đeo khuyên tai đã sợ hãi đến mất hồn mất vía, anh ta đâu còn dám ra tay nữa.
Đành vội vàng đi đỡ Chung Gia Phúc dậy.
Chung Gia Phúc choáng váng một lúc, gạt đưa tay lau vết máu trên khoé miệng rồi hung ác nói với Dương Phàm: “Dám đánh tao, thằng nhóc này, mày toi đời rồi, cha tao có mối quan hệ thân thiết với Thiệu tứ gia đây, mày chết chắc rồi”
Vừa nói, anh ta vừa lấy điện thoại dỉ động ra gọi điện cầu cứu.
Trương Nguyệt Anh ở bên cạnh thấy sự việc đã đỉ quá xa, trong lòng bà ấy hoảng sợ.
Bà ấy nói với Dương Phàm: “Thanh Hải, cháu mau đi nhanh đỉ, bọn họ là người không dễ trêu chọc đâu, dì là phụ nữ, bọn họ sẽ không làm gì dì đâu.”
Bà ấy đã nghe nói về danh tiếng của Thiệu tứ gia, lúc thấy thanh niên kia đòi gọi người đến,
bà ấy cũng không nghĩ ngợi nhiều được, đành phải đuổi Dương Phàm đi.
Tô Mộng Dao ở bên cạnh khẽ mỉm cười, kéo Trương Nguyệt Anh sang một bên ngồi xuống.
“Dì Trương, bây giờ anh ấy tên là Dương Phàm, dì đừng lo lắng, Dương Phàm rất tài giỏi.”
Dương Phàm cũng ngồi xuống và tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra, tựa như mọi chuyện mới xảy ra vừa rồi đều không liên quan gì đến hắn.
Mọi người xung quanh dều nhao nhao khó hiểu nhìn Dương Phàm.
“Cậu thanh niên này bình tĩnh quá nhỉ, người ta gọi người đến mà vẫn không chịu đi?”
“Được lắm, không đi thì không đì, chắc là cậu ta cũng gọi người tới rồi đây.”
“Nhìn dáng vẻ thế kia của cậu ta cũng không thấy gọi người đến, chắc là đang chờ lát nữa nếm mùi đau khổ đây.”
Trương Nguyệt Anh nghe thấy lời nói của những người xung quanh, nổi lo lắng trong lòng bà ấy càng thêm mãnh liệt, nhưng Dương Phàm và Tô Mộng Dao vẫn đang nói chuyện phiếm như không có chuyện gì xảy ra, cho nên bà ấy
cũng không tiện xen vào.
Không lâu sau, bên ngoài nhà hàng đột nhiên có tiếng xe phanh gấp truyền đến.
Bảy tám người đàn ông cao to bước vào nhà hàng với khí thế hùng hổ.
Người cầm đầu chính là cha của Chung Gia Phúc, tên là Chung Gia Nghĩa.
Chung Gia Nghĩa với thân hình cao lớn, vai rộng, vừa mới bước vào nhà hàng đã đỉ thẳng về phía con trai mình.
Chung Gia Phi thấy cha mình đã dẫn người đến đây, lúc này mớỉ khôi phục vẻ kiêu căng vừa fôỉ.
Anh ta đứng dậy đi đến bên cạnh Dương Phàm, chỉ vào Dương Phàm mắng: “Mẹ nó, vừa rồi không phải mày kiêu ngạo lắm sao, có bản lĩnh thì đánh tao tiếp…”
“Bốp.”
Còn chưa kịp nói xong, Dương Phàm lạỉ tát anh ta thêm một cái.
Đánh anh ta ngã lăn xuống đất lần nữa.
Mọi người xung quanh đều sững sờ, người đang có chỗ dựa vững chắc mà còn dám ra tay như thế ư?
Người thanh niên này rốt cuộc là không biết sợ hay cũng có chỗ dựa rất vững chắc nhỉ?
Trông cậu ta cũng còn quá trẻ, chắc sẽ không phải là cao thủ gì chứ.
Nhìn bộ dáng quê mùa này trông cũng không giống là người của một gia tộc lớn nào đó.
Những người xung quanh thích thú nhìn qua phía này, muốn xem rốt cuộc tại sao Dương Phàm lại khônq sợ hãi như vây.
Anh ta đứng dậy nói với giọng điệu giễu cợt: “Đánh tao, mày là cái thá gì, đến đi, tao cho mày đánh xem mày có dám không?”
Anh ta duỗi cổ nghiêng mặt về phía Dương Phàm.
Anh ta thấy Dương Phàm chẳng qua chỉ là một người bình thường, đương nhiên không thể nào dám ra tay với mình được.
Cho nên anh ta mới phách lối như thế.
Trương Nguyệt Anh ở bên cạnh vội vàng
túm lấy Dương Phàm: “Thanh Hả ỉ, chúng ta đừng so đo vớỉ bọn họ, dì Trương sẽ bồi thường tiền váy cho cô ấy”
Tô Mộng Dao thì lại rất nhàn nhã ngồi xem cảnh tượng này.
Dương Phàm không phải là người có tính tình tốt, thanh niên này hùng hổ doạ người như vậy thì chắc chắn phải gặp xui xẻo.
Quả nhiên, Dương Phàm khẽ mỉm cười, giơ tay lên đánh về phía Chung Gia Phi đang nhét tay vào túi quần.
Cái tát này không hề nương tay chút nào, cái tát khiến đầu Chung Gia Phúc đập mạnh xuống bàn ăn.
Đồ đạc trên bàn án đều bị đụng đến vỡ nát.
Ba người đi cùng Chung Gia Phúc sững sờ một lát, bọn họ kiểu gì cũng không ngờ Dương Phàm lại thật sự dám ra tay.
Càng không ngờ cái tát này lại mạnh đến thế.
Chung Gia Phúc chật vật đứng dậy, khóe miệng đã rỉ máu, trên mặt dính rất nhiều nước sốt, còn dính một tảng bò bít tết nữa.
Bộ dáng anh ta chật vật không thôi.
Anh ta giơ nắm đấm lên, đánh thẳng về phía Dương Phàm.
Dương Phàm cũng không nể tình, trở tay tát thêm một bạt tai nữa, trực tiếp đánh ngã anh ta xuống đất.
Thấy Dương Phàm dữ tợn như vậy, thanh niên đeo khuyên tai đã sợ hãi đến mất hồn mất vía, anh ta đâu còn dám ra tay nữa.
Đành vội vàng đi đỡ Chung Gia Phúc dậy.
Chung Gia Phúc choáng váng một lúc, gạt đưa tay lau vết máu trên khoé miệng rồi hung ác nói với Dương Phàm: “Dám đánh tao, thằng nhóc này, mày toi đời rồi, cha tao có mối quan hệ thân thiết với Thiệu tứ gia đây, mày chết chắc rồi”
Vừa nói, anh ta vừa lấy điện thoại dỉ động ra gọi điện cầu cứu.
Trương Nguyệt Anh ở bên cạnh thấy sự việc đã đỉ quá xa, trong lòng bà ấy hoảng sợ.
Bà ấy nói với Dương Phàm: “Thanh Hải, cháu mau đi nhanh đỉ, bọn họ là người không dễ trêu chọc đâu, dì là phụ nữ, bọn họ sẽ không làm gì dì đâu.”
Bà ấy đã nghe nói về danh tiếng của Thiệu tứ gia, lúc thấy thanh niên kia đòi gọi người đến,
bà ấy cũng không nghĩ ngợi nhiều được, đành phải đuổi Dương Phàm đi.
Tô Mộng Dao ở bên cạnh khẽ mỉm cười, kéo Trương Nguyệt Anh sang một bên ngồi xuống.
“Dì Trương, bây giờ anh ấy tên là Dương Phàm, dì đừng lo lắng, Dương Phàm rất tài giỏi.”
Dương Phàm cũng ngồi xuống và tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra, tựa như mọi chuyện mới xảy ra vừa rồi đều không liên quan gì đến hắn.
Mọi người xung quanh dều nhao nhao khó hiểu nhìn Dương Phàm.
“Cậu thanh niên này bình tĩnh quá nhỉ, người ta gọi người đến mà vẫn không chịu đi?”
“Được lắm, không đi thì không đì, chắc là cậu ta cũng gọi người tới rồi đây.”
“Nhìn dáng vẻ thế kia của cậu ta cũng không thấy gọi người đến, chắc là đang chờ lát nữa nếm mùi đau khổ đây.”
Trương Nguyệt Anh nghe thấy lời nói của những người xung quanh, nổi lo lắng trong lòng bà ấy càng thêm mãnh liệt, nhưng Dương Phàm và Tô Mộng Dao vẫn đang nói chuyện phiếm như không có chuyện gì xảy ra, cho nên bà ấy
cũng không tiện xen vào.
Không lâu sau, bên ngoài nhà hàng đột nhiên có tiếng xe phanh gấp truyền đến.
Bảy tám người đàn ông cao to bước vào nhà hàng với khí thế hùng hổ.
Người cầm đầu chính là cha của Chung Gia Phúc, tên là Chung Gia Nghĩa.
Chung Gia Nghĩa với thân hình cao lớn, vai rộng, vừa mới bước vào nhà hàng đã đỉ thẳng về phía con trai mình.
Chung Gia Phi thấy cha mình đã dẫn người đến đây, lúc này mớỉ khôi phục vẻ kiêu căng vừa fôỉ.
Anh ta đứng dậy đi đến bên cạnh Dương Phàm, chỉ vào Dương Phàm mắng: “Mẹ nó, vừa rồi không phải mày kiêu ngạo lắm sao, có bản lĩnh thì đánh tao tiếp…”
“Bốp.”
Còn chưa kịp nói xong, Dương Phàm lạỉ tát anh ta thêm một cái.
Đánh anh ta ngã lăn xuống đất lần nữa.
Mọi người xung quanh đều sững sờ, người đang có chỗ dựa vững chắc mà còn dám ra tay như thế ư?
Người thanh niên này rốt cuộc là không biết sợ hay cũng có chỗ dựa rất vững chắc nhỉ?
Trông cậu ta cũng còn quá trẻ, chắc sẽ không phải là cao thủ gì chứ.
Nhìn bộ dáng quê mùa này trông cũng không giống là người của một gia tộc lớn nào đó.
Những người xung quanh thích thú nhìn qua phía này, muốn xem rốt cuộc tại sao Dương Phàm lại khônq sợ hãi như vây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.