Chương 129: Kẻ vô dụng như cậu biết gì chứ
Phí Hầu
29/01/2024
Sau khi Dương Phàm nghe Tô Lâm kể tóm tắt về chuyện đã xảy ra, hắn và Tô Lâm đi về phía chiếc bàn lớn nhất phía bên trong.
'Tất nhiên mọi người xung quanh đều biết lai lịch của Hùng Sở Sinh, nhưng bọn họ cũng hy vọng Tô Lâm có thể tìm được nhân vật lớn nào đó để trấn áp Hùng Sở Sinh.
Tốt nhất là giết chết hắn ta, cũng coi như là loại bỏ mối họa cho người dân Giang Thành.
Nhưng khi nhìn thấy Dương Phàm đi vào, bọn họ đều lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
Hắn mặc một bộ quần áo bình thường, chỉ khoảng hai mươi tuổi, dù nhìn thế nào cũng không tin hắn có thể cứu được Tô Lâm.
Khi bọn họ nhìn thấy Dương Phàm đang đi về phía Hùng Sở Sinh cùng với Tô Lâm thì đều rất ngạc nhiên.
Người thanh niên ngu ngốc này từ đâu đến vậy, chỉ dựa vào hắn mà muốn chống đối Hùng Sở Sinh, có ngu ngốc quá không?
Mọi người đều vươn cổ ra xem Dương Phàm định làm gì.
Tất nhiên Dương Phàm không để ý tới suy nghĩ của mọi người.
Hùng Sở Sinh và những người khác vẫn đang tiếp tục uống rượu mua vui, mỗi người đều đang nói gì đó kèm theo nụ cười nham hiểm trên môi.
'Thấy Dương Phàm đưa Tô Lâm tới, người đàn ông mặt chữ điền nói:
"Đã nghĩ kỹ rồi à? Nếu sớm nghĩ như vậy thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả."
Những người còn lại cũng bắt đầu cười theo:
"Hãy ngoan ngoãn uống với Hùng thiếu hai ly, biểu hiện tốt làm cho Hùng thiếu vui vẻ, sẽ không tính toán với cô nữa."
"Ở Giang Thành mà dám khiêu chiến với Hùng thiếu, không phải là tự tìm đường chết sao?”
"Ha ha..."
Mọi người xì xầm bàn tán, còn tưởng rằng Tô Lâm sợ hãi, cuối cùng đã chọn cách khuất phục, hoàn toàn không để ý đến Dương Phàm đang đứng bên cạnh cô ấy.
Không đợi Tô Lâm lên tiếng, Dương Phàm cười ha ha rồi ngồi xuống ghế sofa.
Hắn quay sang hỏi Hùng Sở Sinh: "Vừa rồi là anh đánh em vợ của tôi à?”
Hùng Sở Sinh hơi ngạc nhiên, cười nói: "Đúng vậy, không sai, tôi không chỉ đánh cô ấy, mà còn sẽ dùng roi quất cô ấy nữa."
"Ha ha..." Lời nói của Hùng Sở Sinh khiến mọi người lại cười phá lên một lần nữa.
Dương Phàm cười hỏi: "Dùng tay nào?”
Nghe vậy, mọi người đều sững sờ, đây là muốn kiếm chuyện sao?
Có hai người đứng dậy, tiện tay cầm chai rượu trên tay.
Hùng Sở Sinh xua tay, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, mỉm cười nói: "Ý gì? Cậu đến ra mặt thay cho cô ấy à?"
"Thằng nhóc, tốt nhất cậu nên tìm hiểu kỹ xem tôi là ai, cậu có biết hành động ngu ngốc của mình sẽ dẫn đến hậu quả gì không."
Người đàn ông mặt chữ điền nhìn Dương Phàm với ánh mắt không thiện cảm, nghe hắn nói Tô Lâm là em vợ của mình, trong đầu như nghĩ đến điều gì đó.
Người đàn ông mặt chữ điền cười nói: "Nghe nói người đẹp họ Tô đã tìm được một người bạn trai chẳng ra gì, chẳng lẽ là cậu?"
"Hình như cậu không chỉ là một kẻ vô dụng mà còn là một kẻ không có não nữa."
Nghe anh ta nói vậy, những người xung quanh cũng biết được thân phận của Dương Phàm, bọn họ lắc đầu ngán ngẩm, cho rằng cậu trai trẻ này sắp gây ra chuyện lớn rồi.
Hùng Sở Sinh không phải là người mà nhà họ Tô có thể đắc tội được, càng không cần nói đến một kẻ vô dụng mà nhà họ Tô còn chưa công nhận.
Một vài người phụ nữ trong đám của Hùng Sở Sinh cũng nhìn Dương Phàm với ánh mắt chế giễu, đồng loạt lên tiếng:
"Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à, ha ha, cậu cũng không tìm hiểu xem thân phận của Hùng thiếu là gì?
"Ôi trời, kẻ vô dụng như cậu biết gì chứ."
"Không phải hôm nay sẽ biết à, dám khiêu chiến Hùng thiếu, Hùng thiếu đương nhiên phải dạy cho cậu một bài học."
'Tất nhiên mọi người xung quanh đều biết lai lịch của Hùng Sở Sinh, nhưng bọn họ cũng hy vọng Tô Lâm có thể tìm được nhân vật lớn nào đó để trấn áp Hùng Sở Sinh.
Tốt nhất là giết chết hắn ta, cũng coi như là loại bỏ mối họa cho người dân Giang Thành.
Nhưng khi nhìn thấy Dương Phàm đi vào, bọn họ đều lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
Hắn mặc một bộ quần áo bình thường, chỉ khoảng hai mươi tuổi, dù nhìn thế nào cũng không tin hắn có thể cứu được Tô Lâm.
Khi bọn họ nhìn thấy Dương Phàm đang đi về phía Hùng Sở Sinh cùng với Tô Lâm thì đều rất ngạc nhiên.
Người thanh niên ngu ngốc này từ đâu đến vậy, chỉ dựa vào hắn mà muốn chống đối Hùng Sở Sinh, có ngu ngốc quá không?
Mọi người đều vươn cổ ra xem Dương Phàm định làm gì.
Tất nhiên Dương Phàm không để ý tới suy nghĩ của mọi người.
Hùng Sở Sinh và những người khác vẫn đang tiếp tục uống rượu mua vui, mỗi người đều đang nói gì đó kèm theo nụ cười nham hiểm trên môi.
'Thấy Dương Phàm đưa Tô Lâm tới, người đàn ông mặt chữ điền nói:
"Đã nghĩ kỹ rồi à? Nếu sớm nghĩ như vậy thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả."
Những người còn lại cũng bắt đầu cười theo:
"Hãy ngoan ngoãn uống với Hùng thiếu hai ly, biểu hiện tốt làm cho Hùng thiếu vui vẻ, sẽ không tính toán với cô nữa."
"Ở Giang Thành mà dám khiêu chiến với Hùng thiếu, không phải là tự tìm đường chết sao?”
"Ha ha..."
Mọi người xì xầm bàn tán, còn tưởng rằng Tô Lâm sợ hãi, cuối cùng đã chọn cách khuất phục, hoàn toàn không để ý đến Dương Phàm đang đứng bên cạnh cô ấy.
Không đợi Tô Lâm lên tiếng, Dương Phàm cười ha ha rồi ngồi xuống ghế sofa.
Hắn quay sang hỏi Hùng Sở Sinh: "Vừa rồi là anh đánh em vợ của tôi à?”
Hùng Sở Sinh hơi ngạc nhiên, cười nói: "Đúng vậy, không sai, tôi không chỉ đánh cô ấy, mà còn sẽ dùng roi quất cô ấy nữa."
"Ha ha..." Lời nói của Hùng Sở Sinh khiến mọi người lại cười phá lên một lần nữa.
Dương Phàm cười hỏi: "Dùng tay nào?”
Nghe vậy, mọi người đều sững sờ, đây là muốn kiếm chuyện sao?
Có hai người đứng dậy, tiện tay cầm chai rượu trên tay.
Hùng Sở Sinh xua tay, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, mỉm cười nói: "Ý gì? Cậu đến ra mặt thay cho cô ấy à?"
"Thằng nhóc, tốt nhất cậu nên tìm hiểu kỹ xem tôi là ai, cậu có biết hành động ngu ngốc của mình sẽ dẫn đến hậu quả gì không."
Người đàn ông mặt chữ điền nhìn Dương Phàm với ánh mắt không thiện cảm, nghe hắn nói Tô Lâm là em vợ của mình, trong đầu như nghĩ đến điều gì đó.
Người đàn ông mặt chữ điền cười nói: "Nghe nói người đẹp họ Tô đã tìm được một người bạn trai chẳng ra gì, chẳng lẽ là cậu?"
"Hình như cậu không chỉ là một kẻ vô dụng mà còn là một kẻ không có não nữa."
Nghe anh ta nói vậy, những người xung quanh cũng biết được thân phận của Dương Phàm, bọn họ lắc đầu ngán ngẩm, cho rằng cậu trai trẻ này sắp gây ra chuyện lớn rồi.
Hùng Sở Sinh không phải là người mà nhà họ Tô có thể đắc tội được, càng không cần nói đến một kẻ vô dụng mà nhà họ Tô còn chưa công nhận.
Một vài người phụ nữ trong đám của Hùng Sở Sinh cũng nhìn Dương Phàm với ánh mắt chế giễu, đồng loạt lên tiếng:
"Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à, ha ha, cậu cũng không tìm hiểu xem thân phận của Hùng thiếu là gì?
"Ôi trời, kẻ vô dụng như cậu biết gì chứ."
"Không phải hôm nay sẽ biết à, dám khiêu chiến Hùng thiếu, Hùng thiếu đương nhiên phải dạy cho cậu một bài học."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.