Chương 65: Sao em lạỉ nhìn anh như vậy?
Phí Hầu
29/01/2024
Dương Phàm mỉm cười, đứng dậy, dùng đôỉ mắt sâu thẳm nhìn Tô Phỉ, nói: “Nếu cô nói thêm một câu nữa, tôí sẽ đánh cô đến ngay cả cha mẹ cô cũng nhận không ra đây.”
Tô Phỉ vô thức lùi lại một bước, không dám nói nữa.
Triệu Quế Hoa đã dìu Tô Quốc Đống dậy, vài người thấy Dương Phàm không thèm nể tình gì, bọn họ lập tức biết điều, không dám ra tay nữa mà rời khỏi văn phòng.
Vừa mới bước ra khỏi cửa, Tô Trường Ngọc quay đầu lại nói: “Tôi cũng muốn xem thử, lúc cậu đối mặt với nhà họ Mộ Dung có còn kiêu ngạo như vậy không, cậu chỉ có thể bắt nạt người hiền mà thôi”
Sau khỉ cả nhà Tô Trường Ngọc rời đi, Dương Phàm nhìn Tô Mộng Dao, ánh mắt dịu đi rất nhiều.
Thấy Tô Mộng Dao đang nhìn chằm chằm mình một cách ngốc nghếch, Dương Phàm cười nói: “Sao em lạỉ nhìn anh như vậy?”
Tô Mộng Dao cười bất lực, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô ấy do dự một lát rồi nói: “Từ khi em gặp anh, hình như tất cả mọi phiền phức đều có thể giải quyết một cách dễ dàng”
Câu nói này là lời thật lòng, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Dương Phàm ở cửa quán bar, chính là Dương Phàm đã cứu cô ây.
Xem ra Dương Phàm là do Thượng Đế phái tới để giải quyết vấn dề cho cô ây.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, cũng không nói gì.
Tô Mộng Dao đứng dậy đi đến bên cạnh Dương Phàm, cô ấy khẽ cau mày, nói: “Chuyện phiền phức lần này của nhà họ Tô, em hy vọng anh đừng dính vào”
“Em đang nói đến nhà họ Mộ Dung ư?” Dương Phàm thản nhiên hỏi.
Tô Mộng Dao gật đầu, gia tộc Mộ Dung được xưng danh là gia tộc đứng đầu ở Giang Thành, Mộ Dung cổ còn là đệ tử của Phỉ Vân tông, nếu như Dương Phàm thật sự nảy sinh mâu thuẫn với bọn họ, e rằng hắn sẽ mất mạng.
Dương Phàm cười nhạt và nói với Tô Mộng Dao: “Đừng lo lắng, có anh ở đây rồi.”
Tô Mộng Dao lạnh nhạt nói: “Em còn nhớ thỏa thuận giữa chúng ta lúc trước không, bây giờ thỏa thuận đã hết hạn, sau này chúng ta sẽ
không còn quan hệ gì nữa.’
Ban đầu, cô ấy còn muốn chuyển hai mươi vạn theo cam kết lúc đó cho Dương Phàm, nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như Dương Phàm không hề cần đến số tiền đó.
Dương Phàm mỉm cười hỏi: “Như thế nào là sau này sẽ không còn quan hệ gì nữa, giống như trước khỉ chúng ta chưa từng phát sinh quan hệ ấy hả.”
Tô Mộng Dao phớt lờ hắn, lạnh lùng nói: “Em không đùa với anh đâu, ý em nói là sau này chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa, anh có thể đi rồi.”
Tô Mộng Dao tiến lên một bước, đôi môi đỏ mọng trực tiếp dán lên mặt hắn.
Hành động này quá bất ngờ khiến Dương Phàm không kịp phản ứng.
Đây là lần hiếm hoi hắn được một cô gái hôn, cảm giác ấm áp mềm mại thật sự khiến người ta rất say mê.
Đúng là cho dù miệng của phụ nữ có cứng đến đâu thì khi hôn vẫn rất mềm mại.
Chỉ là thời gian hơi ngắn một chút.
Sau khi hôn xong, Tô Mộng Dao nhẹ giọng nói: “Cái hôn này xem như là lời cảm ơn vì sự
giúp đỡ của anh từ trước đến giờ, anh có thể đi rồi”
Dương Phàm mỉm cười, cũng không nói gì mà xoay người rời đỉ.
Một gia tộc Mộ Dung nhỏ bé mà cũng dám gây phiền phức cho hắn, hắn muốn xem thử là ai lại dám cậy thế bắt nạt người như thế.
Sau khỉ Dương Phàm rời đỉ, sắc mặt Tô Mộng Dao bối rối do dự một lúc lâu, sau đó cô ấy đỉ vào phòng họp với nụ cười tự giễu.
Trong phòng hội nghị của tập đoàn Tô Thị, đương nhiên không thể thiếu những cuộc cãi vã…
Dương Phàm rời khỏi tập đoàn Tô Thị và đi thẳng đến biệt thự của nhà họ Mộ Dung.
Đó là một tòa nhà kiểu đình viện trong theo phong cách cổ xưa, được lát bằng đá lưu ly vụn lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, cánh cổng lớn màu đỏ rộng mở, hai con sư tử đá trông coi ở cửa.
Dương Phàm dừng xe rồi đi thẳng vào.
“Người nào dám tự tiện xông vào nhà họ Mộ Dung thế?!”
Vừa bước vào cửa, Dương Phàm đã nghe thấy một tiếng quát lớn.
Hai người đàn ông mặc đồng phục luyện công đỉ tới.
Dương Phàm cười nói: “Tôi đến tìm Mộ Dung Cổ thảo luận một số chuyện, mời dẫn đường.”
Hai người đàn ông hơi sững sờ, một người trong số đó hỏi: “Cậu là…?”
Dương Phàm thẳng thắn nói: “ông không cần quan tâm tôi là ai, cứ bảo Mộ Dung cổ ra đây, cứ nói là tôi muốn dạy cho anh ta một bài học.”
Hai người vừa nghe vậy, bọn họ nghĩ đây là người tới gây chuyện, lập tức bật cười ha hả.
Người trẻ tuổi này chắc là bị bệnh tâm thần rồi.
Đã nhiều năm như vậy, chưa từng có ai dám xông vào biệt thự của nhà họ Mộ Dung, huống chi nói là muốn dạy cho Mộ Dung cổ một bài học.
Chưa nói đến không aỉ đắc tội nổi với nhà họ Mộ Dung, Mộ Dung cổ còn là đệ tử của Phỉ Vân tông, cho dù là gỉa tộc lớn ở tỉnh thành nghe thấy danh của Phi Vân tông cũng phải né
tránh cànq xa cànq tốt.
Tô Phỉ vô thức lùi lại một bước, không dám nói nữa.
Triệu Quế Hoa đã dìu Tô Quốc Đống dậy, vài người thấy Dương Phàm không thèm nể tình gì, bọn họ lập tức biết điều, không dám ra tay nữa mà rời khỏi văn phòng.
Vừa mới bước ra khỏi cửa, Tô Trường Ngọc quay đầu lại nói: “Tôi cũng muốn xem thử, lúc cậu đối mặt với nhà họ Mộ Dung có còn kiêu ngạo như vậy không, cậu chỉ có thể bắt nạt người hiền mà thôi”
Sau khỉ cả nhà Tô Trường Ngọc rời đi, Dương Phàm nhìn Tô Mộng Dao, ánh mắt dịu đi rất nhiều.
Thấy Tô Mộng Dao đang nhìn chằm chằm mình một cách ngốc nghếch, Dương Phàm cười nói: “Sao em lạỉ nhìn anh như vậy?”
Tô Mộng Dao cười bất lực, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô ấy do dự một lát rồi nói: “Từ khi em gặp anh, hình như tất cả mọi phiền phức đều có thể giải quyết một cách dễ dàng”
Câu nói này là lời thật lòng, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Dương Phàm ở cửa quán bar, chính là Dương Phàm đã cứu cô ây.
Xem ra Dương Phàm là do Thượng Đế phái tới để giải quyết vấn dề cho cô ây.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, cũng không nói gì.
Tô Mộng Dao đứng dậy đi đến bên cạnh Dương Phàm, cô ấy khẽ cau mày, nói: “Chuyện phiền phức lần này của nhà họ Tô, em hy vọng anh đừng dính vào”
“Em đang nói đến nhà họ Mộ Dung ư?” Dương Phàm thản nhiên hỏi.
Tô Mộng Dao gật đầu, gia tộc Mộ Dung được xưng danh là gia tộc đứng đầu ở Giang Thành, Mộ Dung cổ còn là đệ tử của Phỉ Vân tông, nếu như Dương Phàm thật sự nảy sinh mâu thuẫn với bọn họ, e rằng hắn sẽ mất mạng.
Dương Phàm cười nhạt và nói với Tô Mộng Dao: “Đừng lo lắng, có anh ở đây rồi.”
Tô Mộng Dao lạnh nhạt nói: “Em còn nhớ thỏa thuận giữa chúng ta lúc trước không, bây giờ thỏa thuận đã hết hạn, sau này chúng ta sẽ
không còn quan hệ gì nữa.’
Ban đầu, cô ấy còn muốn chuyển hai mươi vạn theo cam kết lúc đó cho Dương Phàm, nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như Dương Phàm không hề cần đến số tiền đó.
Dương Phàm mỉm cười hỏi: “Như thế nào là sau này sẽ không còn quan hệ gì nữa, giống như trước khỉ chúng ta chưa từng phát sinh quan hệ ấy hả.”
Tô Mộng Dao phớt lờ hắn, lạnh lùng nói: “Em không đùa với anh đâu, ý em nói là sau này chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa, anh có thể đi rồi.”
Tô Mộng Dao tiến lên một bước, đôi môi đỏ mọng trực tiếp dán lên mặt hắn.
Hành động này quá bất ngờ khiến Dương Phàm không kịp phản ứng.
Đây là lần hiếm hoi hắn được một cô gái hôn, cảm giác ấm áp mềm mại thật sự khiến người ta rất say mê.
Đúng là cho dù miệng của phụ nữ có cứng đến đâu thì khi hôn vẫn rất mềm mại.
Chỉ là thời gian hơi ngắn một chút.
Sau khi hôn xong, Tô Mộng Dao nhẹ giọng nói: “Cái hôn này xem như là lời cảm ơn vì sự
giúp đỡ của anh từ trước đến giờ, anh có thể đi rồi”
Dương Phàm mỉm cười, cũng không nói gì mà xoay người rời đỉ.
Một gia tộc Mộ Dung nhỏ bé mà cũng dám gây phiền phức cho hắn, hắn muốn xem thử là ai lại dám cậy thế bắt nạt người như thế.
Sau khỉ Dương Phàm rời đỉ, sắc mặt Tô Mộng Dao bối rối do dự một lúc lâu, sau đó cô ấy đỉ vào phòng họp với nụ cười tự giễu.
Trong phòng hội nghị của tập đoàn Tô Thị, đương nhiên không thể thiếu những cuộc cãi vã…
Dương Phàm rời khỏi tập đoàn Tô Thị và đi thẳng đến biệt thự của nhà họ Mộ Dung.
Đó là một tòa nhà kiểu đình viện trong theo phong cách cổ xưa, được lát bằng đá lưu ly vụn lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, cánh cổng lớn màu đỏ rộng mở, hai con sư tử đá trông coi ở cửa.
Dương Phàm dừng xe rồi đi thẳng vào.
“Người nào dám tự tiện xông vào nhà họ Mộ Dung thế?!”
Vừa bước vào cửa, Dương Phàm đã nghe thấy một tiếng quát lớn.
Hai người đàn ông mặc đồng phục luyện công đỉ tới.
Dương Phàm cười nói: “Tôi đến tìm Mộ Dung Cổ thảo luận một số chuyện, mời dẫn đường.”
Hai người đàn ông hơi sững sờ, một người trong số đó hỏi: “Cậu là…?”
Dương Phàm thẳng thắn nói: “ông không cần quan tâm tôi là ai, cứ bảo Mộ Dung cổ ra đây, cứ nói là tôi muốn dạy cho anh ta một bài học.”
Hai người vừa nghe vậy, bọn họ nghĩ đây là người tới gây chuyện, lập tức bật cười ha hả.
Người trẻ tuổi này chắc là bị bệnh tâm thần rồi.
Đã nhiều năm như vậy, chưa từng có ai dám xông vào biệt thự của nhà họ Mộ Dung, huống chi nói là muốn dạy cho Mộ Dung cổ một bài học.
Chưa nói đến không aỉ đắc tội nổi với nhà họ Mộ Dung, Mộ Dung cổ còn là đệ tử của Phỉ Vân tông, cho dù là gỉa tộc lớn ở tỉnh thành nghe thấy danh của Phi Vân tông cũng phải né
tránh cànq xa cànq tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.