Chương 104: Vừa rồi cô muốn nói cái gì?
Phí Hầu
29/01/2024
Ai đó trong đám người cũng hét lên: “Dừng tay, như vậy là đủ rồi.”
Tuy nhiên, một tiếng ‘rắc1 văng lên, Dương Phàm không thèm để ý đến ai mà đã thẳng tay bẻ gãy cổ Kiếm Trần.
Có chuyện gì thì chờ hắn xong việc rồi nói.
Mọi người xung quanh đêu sửng sốt, tự hỏi Dương Phàm là ai.
Hắn không chỉ đắc tội với gia tộc Mộ Dung mà còn trực tiếp giết chết đệ tử của Phi Vân Tông, việc này khác nào tự tìm đường chết đâu.
Dương Phàm không để ý đến ánh nhìn của mọi người, hắn xoay người về hướng vừa phát ra âm thanh.
Một phụ nữ trung niên xinh đẹp đứng đó, nhìn Dương Phàm với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Người phụ nữ có dáng vẻ đẹp đẽ, trang điểm tỉnh tế, mặc chiếc váy dài màu đen trông rất tao nhã và sang trọng.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Dương Phàm với ánh mắt coi thường, dáng vẻ trịch thượng.
Dương Phàm cười khinh thường, hắn thật sự không hiểu sự tự tin của những người này ở đâu ra mà bọn họ luôn cảm thấy địa vị của mình cao hơn người khác.
Dương Phàm cười hỏi: “Vừa rồi cô muốn nói cái gì?”
Mọi người gần như không nhịn được cười, người đã bị giết hết, hắn hỏi vậy có phải là nhục mạ người khác không?
Người phụ nữ xinh đẹp bước ra khỏi đám đông, vẻ mặt khó coi nói với Dương Phàm: “Vừa rồi tôi bảo cậu dừng tay, cậu không nghe thấy sao?”
Dương Phàm không chút do dự, giơ tay lên đánh người phụ nữ bay xa hơn mười mét.
Hắn không thích vẻ mặt của người phụ nữ đó, muốn đánh thì đánh thôi.
Hơn nữa, vừa rồi lúc Đường Ngữ Yên bị bắt nạt cô ta không đứng ra nói chuyện, bây giờ mới lên tiếng?
Thấy vậy, vài nhân viên bảo vệ vội vàng bước tới đỡ người phụ nữ xinh đẹp lên.
Người phụ nữ xỉnh đẹp tức giận, mắng Dương Phàm: “Dám đánh tôi, cậu có biết tôi là aỉ không?”
Dương Phàm lộ vẻ khinh miệt lại nữa, mấy người này có thân phận gì? Tại sao lại tựtỉn đến vậy? Chẳng lẽ mấy người không biết, có sức mạnh mới thật sự là kẻ mạnh?
Đàn áp người khác ư, con mẹ nó, aỉ quan tâm thân phận của cô ta làm gì.
Cho dù có vị trí cao đến đâu cũng sợ dao phay, dù lái Mercedes-Benz cũng khóng được bắt nạt bảo vệ, hậu quả có thể vượt quá sự tưởng tượng của cô ta.
Người phụ nữ xinh đẹp bình tĩnh lại, nói với Dương Phàm: “Tôi là quản lý của Lam Hải Ưu Tuyển, là người của thương hội Thuận Thái.1’
Người phụ nữ vênh mặt lên nói với Dương Phàm: “Thằng nhóc, tôi biết tu vỉ của cậu cao, nhưng cậu nên biết hậu quả khi đắc tội với thương hội Thuận Thái.”
Phi Vân Tông tuy mạnh, nhưng đó là ở tỉnh Đông Hải, thương hội Thuận Thái là một chuỗi các thương hội lớn trên toàn quốc.
Sẽ không có ai dám đắc tội với bọn họ, vì không aì biết sau lưng người quản lý nào sẽ có sự ủng hộ từ người của tổng bộ, lỡ đâu xui xẻo, tổng bộ truy cứu xuống có thể dẫn đến hoạ diệt môn.
Dương Phàm cười khinh thường, hỏi: “Khi chúng tôi bị bắt nạt sao cô không lên tiếng? Giờ mới muốn làm người hả?”
Vẻ mặt người phụ nữ khinh thường, trợn mắt nhìn Dương Phàm nói: “Cái mạng thấp hèn của cậu có thể so sánh với Kiếm Trần sao? Cậu cho rằng cậu là cái thá gì?”
Vừa rồi ý định của người phụ nữ xinh đẹp là muốn sử dụng tư cách là người của thương hội Thuận Thái để cứu Kiếm Trần, từ đó Phỉ Vân Tông sẽ nợ cô ta một ân huệ.
Đây chính là cách thức phổ biến hiện nay: ăn cơm của nhà nước nhưng tích góp những mối quan hệ cá nhân.
Về phần Dương Phàm, hắn mặc một bộ quần áo bình thường có giá chưa đến 200 tệ thì có thể có bối cảnh gì, chết rồi coi như xong.
Đương nhiên cô ta sẽ không vì Dương Phàm mà đắc tội với hai người của Phi Vân Tông.
Dương Phàm không thương tiếc lại tát cô ta thêm một cái, khiến hai má của người phụ nữ sưng tây lên.
“Cô nghĩ cô là aỉ? Cô có thể đại diện cho thương hội Thuận Thái không?”
Các nhân viên bảo vệ đứng xung quanh đã tận mắt chứng kiến thân thủ của Dương Phàm, nào dám ngăn cản hắn.
Mọi người xung quanh dều mơ hồ, người này là kẻ ngốc sao?
Hắn đắc tội với gia tộc Mộ Dung, giết người của Phỉ Vân Tông, bây giờ lại tấn công người của thương hội Thuận Thái?
Hắn không để lại lối thoát cho mình! Điếc nên không sợ súng à?
Người phụ nữ xỉnh đẹp tức đến thở hổn hển, cô ta không ngờ sau khỉ nói ra thân phận của mình mà Dương Phàm vẫn dám ra tay đánh người.
Cô ta chưa kịp nói lại thì một tấm thẻ vàng xuất hiện trên tay Dương Phàm.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn thấy tấm thẻ vàng thì ngay lập tức mất bình tĩnh, run rẩy hết cả người.
Thẻ Long Phượng Chí Tôn?!
Cô ta đương nhiên biết về Thẻ Long Phượng Chí Tôn, mỗi khu vực chỉ có thể phát hành hai thẻ Long Phượng Chí Tôn, ý của người cầm thẻ có thể đại diện cho ý của hội trưởng.
Nói cách khác, chàng trai trẻ trước mặt
chính là người mà hội trưởng muốn lấy lòng.
Xong rồi!
Người phụ nữ xỉnh đẹp bị đả kích nặng nề, mọi chuyện kết thúc rồi, cô ta vào nhầm phe rồi.
Cô ta rất hối hận, nếu vừa rồi cô ta đứng ra nói vài câu lúc Đường Ngữ Yên bị bắt nạt, cho dù không cứu được Đường Ngữ Yên, không chừng cô ta cũng được chuyển đến tổng bộ của thương hội ở Giang Thành.
Mà bâv aiờ…
Tuy nhiên, một tiếng ‘rắc1 văng lên, Dương Phàm không thèm để ý đến ai mà đã thẳng tay bẻ gãy cổ Kiếm Trần.
Có chuyện gì thì chờ hắn xong việc rồi nói.
Mọi người xung quanh đêu sửng sốt, tự hỏi Dương Phàm là ai.
Hắn không chỉ đắc tội với gia tộc Mộ Dung mà còn trực tiếp giết chết đệ tử của Phi Vân Tông, việc này khác nào tự tìm đường chết đâu.
Dương Phàm không để ý đến ánh nhìn của mọi người, hắn xoay người về hướng vừa phát ra âm thanh.
Một phụ nữ trung niên xinh đẹp đứng đó, nhìn Dương Phàm với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Người phụ nữ có dáng vẻ đẹp đẽ, trang điểm tỉnh tế, mặc chiếc váy dài màu đen trông rất tao nhã và sang trọng.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Dương Phàm với ánh mắt coi thường, dáng vẻ trịch thượng.
Dương Phàm cười khinh thường, hắn thật sự không hiểu sự tự tin của những người này ở đâu ra mà bọn họ luôn cảm thấy địa vị của mình cao hơn người khác.
Dương Phàm cười hỏi: “Vừa rồi cô muốn nói cái gì?”
Mọi người gần như không nhịn được cười, người đã bị giết hết, hắn hỏi vậy có phải là nhục mạ người khác không?
Người phụ nữ xinh đẹp bước ra khỏi đám đông, vẻ mặt khó coi nói với Dương Phàm: “Vừa rồi tôi bảo cậu dừng tay, cậu không nghe thấy sao?”
Dương Phàm không chút do dự, giơ tay lên đánh người phụ nữ bay xa hơn mười mét.
Hắn không thích vẻ mặt của người phụ nữ đó, muốn đánh thì đánh thôi.
Hơn nữa, vừa rồi lúc Đường Ngữ Yên bị bắt nạt cô ta không đứng ra nói chuyện, bây giờ mới lên tiếng?
Thấy vậy, vài nhân viên bảo vệ vội vàng bước tới đỡ người phụ nữ xinh đẹp lên.
Người phụ nữ xỉnh đẹp tức giận, mắng Dương Phàm: “Dám đánh tôi, cậu có biết tôi là aỉ không?”
Dương Phàm lộ vẻ khinh miệt lại nữa, mấy người này có thân phận gì? Tại sao lại tựtỉn đến vậy? Chẳng lẽ mấy người không biết, có sức mạnh mới thật sự là kẻ mạnh?
Đàn áp người khác ư, con mẹ nó, aỉ quan tâm thân phận của cô ta làm gì.
Cho dù có vị trí cao đến đâu cũng sợ dao phay, dù lái Mercedes-Benz cũng khóng được bắt nạt bảo vệ, hậu quả có thể vượt quá sự tưởng tượng của cô ta.
Người phụ nữ xinh đẹp bình tĩnh lại, nói với Dương Phàm: “Tôi là quản lý của Lam Hải Ưu Tuyển, là người của thương hội Thuận Thái.1’
Người phụ nữ vênh mặt lên nói với Dương Phàm: “Thằng nhóc, tôi biết tu vỉ của cậu cao, nhưng cậu nên biết hậu quả khi đắc tội với thương hội Thuận Thái.”
Phi Vân Tông tuy mạnh, nhưng đó là ở tỉnh Đông Hải, thương hội Thuận Thái là một chuỗi các thương hội lớn trên toàn quốc.
Sẽ không có ai dám đắc tội với bọn họ, vì không aì biết sau lưng người quản lý nào sẽ có sự ủng hộ từ người của tổng bộ, lỡ đâu xui xẻo, tổng bộ truy cứu xuống có thể dẫn đến hoạ diệt môn.
Dương Phàm cười khinh thường, hỏi: “Khi chúng tôi bị bắt nạt sao cô không lên tiếng? Giờ mới muốn làm người hả?”
Vẻ mặt người phụ nữ khinh thường, trợn mắt nhìn Dương Phàm nói: “Cái mạng thấp hèn của cậu có thể so sánh với Kiếm Trần sao? Cậu cho rằng cậu là cái thá gì?”
Vừa rồi ý định của người phụ nữ xinh đẹp là muốn sử dụng tư cách là người của thương hội Thuận Thái để cứu Kiếm Trần, từ đó Phỉ Vân Tông sẽ nợ cô ta một ân huệ.
Đây chính là cách thức phổ biến hiện nay: ăn cơm của nhà nước nhưng tích góp những mối quan hệ cá nhân.
Về phần Dương Phàm, hắn mặc một bộ quần áo bình thường có giá chưa đến 200 tệ thì có thể có bối cảnh gì, chết rồi coi như xong.
Đương nhiên cô ta sẽ không vì Dương Phàm mà đắc tội với hai người của Phi Vân Tông.
Dương Phàm không thương tiếc lại tát cô ta thêm một cái, khiến hai má của người phụ nữ sưng tây lên.
“Cô nghĩ cô là aỉ? Cô có thể đại diện cho thương hội Thuận Thái không?”
Các nhân viên bảo vệ đứng xung quanh đã tận mắt chứng kiến thân thủ của Dương Phàm, nào dám ngăn cản hắn.
Mọi người xung quanh dều mơ hồ, người này là kẻ ngốc sao?
Hắn đắc tội với gia tộc Mộ Dung, giết người của Phỉ Vân Tông, bây giờ lại tấn công người của thương hội Thuận Thái?
Hắn không để lại lối thoát cho mình! Điếc nên không sợ súng à?
Người phụ nữ xỉnh đẹp tức đến thở hổn hển, cô ta không ngờ sau khỉ nói ra thân phận của mình mà Dương Phàm vẫn dám ra tay đánh người.
Cô ta chưa kịp nói lại thì một tấm thẻ vàng xuất hiện trên tay Dương Phàm.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn thấy tấm thẻ vàng thì ngay lập tức mất bình tĩnh, run rẩy hết cả người.
Thẻ Long Phượng Chí Tôn?!
Cô ta đương nhiên biết về Thẻ Long Phượng Chí Tôn, mỗi khu vực chỉ có thể phát hành hai thẻ Long Phượng Chí Tôn, ý của người cầm thẻ có thể đại diện cho ý của hội trưởng.
Nói cách khác, chàng trai trẻ trước mặt
chính là người mà hội trưởng muốn lấy lòng.
Xong rồi!
Người phụ nữ xỉnh đẹp bị đả kích nặng nề, mọi chuyện kết thúc rồi, cô ta vào nhầm phe rồi.
Cô ta rất hối hận, nếu vừa rồi cô ta đứng ra nói vài câu lúc Đường Ngữ Yên bị bắt nạt, cho dù không cứu được Đường Ngữ Yên, không chừng cô ta cũng được chuyển đến tổng bộ của thương hội ở Giang Thành.
Mà bâv aiờ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.