Tuyệt Thế Mị Phu Phân

Quyển 1 - Chương 16: Kế hoãn binh

Sở Sở

23/04/2013

Sáng mùa hè, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ, tiếng ve hoà với tiếng chim hót. Những âm thanh râm ran đan vào nhau tạo thành một ca khúc.

Người của Vân gia luôn cùng nhau ăn điểm tâm, chỉ có Thanh Thanh là ngoại lệ. Nhưng hôm nay đã đến giờ ăn điểm tâm mà vẫn không thấy bóng dáng Như Nguyệt đâu cả.

Vân Liệt thản nhiên nói:

“Như Yên, Như Nguyệt đâu?”

Hắn đối với đứa con gái út này luôn luôn chiều chuộng, cũng không có trách cứ việc nàng đến muộn.

“Không biết a.”

Như Yên vẫn duy trì nụ cười trên môi:

“Cha mẹ, đại ca, mọi người cứ ăn trước, ta đi xem sao. Nghe Như Nguyệt nói, thân thể muội ấy có chút không thoải mái.”

“Ta cũng đi.”

Con gái út thân thể không được khoẻ, nàng làm sao có thể nuốt trôi!

Như Yên dịu dàng nói:

“Nương, không cần phiền toái, muội ấy chỉ nhiễm chút phong hàn thôi.”

“Đi thôi.”

Phong hàn, nữ nhi mỗi lần nhiễm phong hàn đều phải nằm vài ngày, làm sao lại không có việc gì.

Như Yên đi phía sau Vân phu nhân, khoé miệng hiện lên một hình vòng cung duyên dáng.

Hai mẹ con đi đến cửa phòng của Như Nguyệt, phát hiện cửa phòng không đóng, thế nên lặng lẽ đi vào. Con gái lớn như vậy, ngủ cũng không biết đóng cửa phòng, thật sự khiến cho người ta không thể không lo lắng!

Đẩy cửa ra, Vân phu nhân lập tức há hốc mồm. Trong phòng, quần áo rơi đầy trên mặt đất, trong đó có cả quần áo của Như Nguyệt và quần áo của nam nhân. Ngay cả cái yếm trên người Như Nguyệt cũng bị xé làm hai và vứt trên mặt đất.

Vân phu nhân trầm mặc, không cần phải nói nhiều, nữ nhi đêm qua đã làm chuyện tốt gì vừa xem một cái liền hiểu ngay!

Tuy rằng tính tình của Như Nguyệt giống như một tiểu cô nương thích đùa giỡn, nhưng vẫn bình tĩnh và quyết đoán, tại sao lại dám làm ra chuyện thương phong bại tục như thế này?

Như Yên cũng trợn tròn mắt, ngây cả người, thét lên một tiếng chói tai:

“A....”

Tiếng thét của nàng hẳn là sẽ kéo theo rất nhiều người chạy đến đây!

“Rất ồn a.”

Như Nguyệt ở trong màn ló ra, đôi mắt đang mơ ngủ lập tức trở nên kinh ngạc, há hốc miệng không nói nên lời.



“Ai đang nói chuyện?”

Mộ Dung Thiên Lý cất giọng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

Sau khi Như Yên hét chói tai, mọi người xuất hiện cũng rất đúng lúc, bọn nha hoàn nhanh chóng tiến vào.

“Tam tiểu thư, xảy ra chuyện gì?”

“Tam tiểu thư?”

“Có trộm sao?”

Mộ Dung Thiên Lý nguyên bản đang mơ mơ màng màng cũng lập tức thất kinh, tiếp theo lại nhìn thấy một bóng màu trắng. Màn vừa xốc lên, một người đang dùng đôi mắt dò xét nhìn hắn, tất cả mọi ánh mắt đều dừng ở trên người hắn....

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mộ Dung Thiên Lý cố nhớ lại những việc đã xảy ra đêm qua nhưng ngay cả một chút ấn tượng cũng không có. Hắn chỉ nhớ Như Nguyệt cười thần bí, đem hắn kéo vào trong phòng nàng, sau đó liền mất đi tri giác, tại sao hắn lại ngủ trên giường của nàng? Lại còn cởi hết quần áo?

Hắn nhớ đêm qua mình không có uống rượu, cũng không hề trúng mị dược, như thế nào có khả năng phi lễ với Như Nguyệt? Huống chi người hắn yêu là Thanh Thanh, cho dù có ý loạn tình mê, đối tượng cũng sẽ không phải là Như Nguyệt!

Vấn đề này rất kỳ lạ, Như Nguyệt kéo hắn vào phòng, còn chưa kịp nói chuyện thì hắn đã té xỉu, sau khi tỉnh dậy lại thấy mình nằm trên giường Như Nguyệt, trừ phi....

Bị Vân phu nhân cùng Vân nhị tiểu thư bắt gian tại trận, cho dù hắn có giải thích như thế nào cũng không xong, chuyện tới nước này chỉ có cách trước tiên ổn định Như Nguyệt, tiêu trừ cảnh giác của nàng.

“Mộ Dung hiền chất, ngươi có gì để nói không?” Vân Liệt lạnh lùng hỏi. Hắn vẫn hy vọng mộ Dung Thiên Lý làm con rể thứ hai hoặc thứ ba, xảy ra chuyện này, hắn mặc dù tức giận nhưng cũng có vài phần cao hứng.

Như Nguyệt ngồi bên cạnh Mộ Dung Thiên Lý ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói thầm:

“Cha, cha đừng mắng hắn.”

Không nghi ngờ gì nữa, nàng nhất định là có cảm tình với hắn!

Mộ Dung Thiên Lý liếc nhìn Như Nguyệt một cái, càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Như Nguyệt đối với hắn có tình, lần đầu tiên nhìn thấy nàng hắn đã nhận ra điều đó.

Mộ Dung Thiên Lý bình tĩnh, vững như Thái Sơn:

“Ta sẽ lấy nàng.”

“Vậy Băng Tâm làm sao bây giờ?” Nếu Như Nguyệt thích hắn, Vân phu nhân cũng hy vọng Mộ Dung Thiên Lý làm vị hôn phu của nàng, nhưng chuyện đó không công bằng với Băng Tâm.

“Thanh Thanh nhà chúng ta không thể gả cho hắn.”

Độ hảo cảm của Vân Tĩnh đối với Mộ Dung Thiên Lý đã là số âm, nếu hắn thương Thanh Thanh thì không sao, không nghĩ tới hắn dám chân đạp hai thuyền! Bất luận như thế nào, hắn cũng không thể để Thanh Thanh gả cho loại nam nhân như vậy!

Mộ Dung Thiên Lý vội vã tiếp lời:

“Ta thực sự thích Thanh Thanh!”



Vân Tĩnh nghiêm mặt lạnh lung:

“Nếu thích nàng thì sẽ không đi trêu chọc Như Nguyệt.”

Giao tình giữa bọn họ xem như xong rồi. Mộ Dung Thiên Lý đoạt đi Thanh Thanh hắn còn có thể tha thứ, nhưng Vân Tĩnh không cách nào tha thứ việc hắn đùa bỡn với tình cảm của Thanh Thanh.

Vân Liệt thở dài thật sâu, bình tĩnh nói:

“Vậy cưới luôn hai người đi.”

“Ta phản đối.”

Vân Tĩnh nói nghiêm túc:

“Cho dù không lấy Mộ Dung Thiên Lý, Thanh Thanh cũng phải gả ra ngoài. Hắn ta có hôn ước với nàng trước, nếu có lấy, cũng chỉ có thể lấy Thanh Thanh!”

Hắn ngàn lần không muốn Thanh Thanh gả cho Mộ Dung Thiên Lý, cũng không nguyện ý để người nhà khi dễ nàng như vậy.

Như Nguyệt u oán nhìn Vân phu nhân, trong miệng muốn nói cũng không thốt nên lời.

Vân phu nhân cười dịu dàng, nắm lấy tay của Như Nguyệt, vỗ vỗ mu bàn tay nàng an ủi:

“Hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, là lời của bà mối.”

Vân Liệt trầm ngâm một lúc sau đó chậm rãi nói:

“Cứ quyết định như vậy đi, tỷ muội chung phu. Như Nguyệt làm chính, Băng Tâm làm thiếp.”

Vân Tĩnh kinh ngạc, lớn tiếng chất vấn:

“Dựa vào cái gì mà quyết định như vậy? Thanh Thanh vừa có sắc lại có tài, không rẻ rúng đến mức phải đi làm thiếp cho người ta.”

Hắn biết phụ thân không thích Thanh Thanh nhưng không nghĩ tới lại bất công đến mức này!

Tính tình của Vân Tĩnh luôn luôn rất tốt, chưa bao giờ tức giận, càng không bất kính với cha mẹ. Hắn tự nhiên giận dữ như vậy làm cho Vân phu nhân và Vân Liệt trố mắt nhìn nhau. Rốt cuộc hắn làm sao vậy? Có cần kích động như vậy không?

Vân Liệt không muốn cùng con trai nảy sinh xung đột, giọng nói có chút mềm đi:

“Băng Tâm là tỷ tỷ, hẳn là nhường cho Như Nguyệt.”

“Băng Tâm là tỷ tỷ, đáng lẽ nên làm chính!” Vân Tĩnh nói luôn không suy nghĩ.

Mộ Dung Thiên Lý trầm mặc hồi lâu rốt cuộc đã mở miệng:

“Thanh Thanh làm thiếp đi.”

Đây chính là kế hoãn binh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Thế Mị Phu Phân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook