Quyển 2 - Chương 1: Vân Tứ tiểu thư.
Sở Sở
23/04/2013
Hốt như nhất dạ xuân phong lai
Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.
(Đêm qua gió xuân vừa mới đến
Trăm vạn cây lê đã nở hoa )
Mùa thu đã qua. Trời phương bắc đã bắt đầu điểm tuyết. Thanh Thanh mặc một cái áo bông thật dày, nhàn nhã nhìn khung cảnh tuyết rơi, tiếp tục hướng đến mục tiêu ban đầu của nàng – Thương Mang Trấn.
Sau khi rời khỏi Đoạn Tiêu, nàng chuyển hướng đi về phương bắc, toàn tâm toàn ý đến Thiên Cơ các nhận công tác.
Ngày đó, nàng đang ở phía nam, cách phương bắc vô cùng xa xôi. Hơn nữa tâm tình lại không được tốt, vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp ven đường, thế nên mất đến ba tháng mới có thể đến được nơi này.
Khí hậu ở Thương Mang Trấn có chút đặc biệt, cách trấn nhỏ ba mươi dặm không có tuyết rơi, khí hậu so với những nơi khác thì ấm hơn một chút.
Tuy rằng thời tiết ở Thương Mang Trấn có chút lạnh, nhưng không ảnh hưởng đến cảnh buôn bán tấp nập cùng những người dân đi dạo trên phố. Trên đường cái vẫn phồn hoa náo nhiệt, người qua kẻ lại, vô cùng nhộn nhịp.
Đều nói Thương Mang Trấn là võ lâm đệ nhất trấn, quả nhiên danh bất hư truyền.
Sống ở cổ đại năm tháng, Thanh Thanh sớm đã không còn tò mò với những cảnh như vậy nữa, không giống như khi mới đến, bất cứ cái gì cũng có thể khiến cho nàng hưng phấn.
“Tiểu thư, ngươi cẩn thận a!”
Cùng với tiếng thét chói ta vang lên là một nữ tử mang thai sắp ngã xuống đất. Thanh Thanh lập tức quay đầu lại, mắt nhìn thấy tình cảnh nguy cấp của nữ nhân kia. Phụ nữ mang thai? Nhìn nàng như vậy ít nhất cũng đã mang thai đến 5,6 tháng, ngã xuống đất rất nguy hiểm. Thanh Thanh không nghĩ nhiều, cả người bổ nhào đến phía dưới người phụ nữ kia, muốn dùng mình làm tấm đệm đỡ cho nàng.
Những tưởng người phụ nữ có thai đó sẽ ngã trên người nàng, thì một cái bóng trắng đột nhiên xuất hiện, đỡ lấy thân thể nữ nhân ấy, vững vàng đứng trên mặt đất.
“Tiểu thư!”
Tiểu nha hoàn Phỉ Thúy cơ hồ khóc nấc lên, chạy đến bên cạnh người phụ nữ mang thai- Thủy Tịch Linh. (Tam tỷ nè, lúc này Hạo Đình ca còn chưa có sinh ra)
“Tịch Linh, cẩn thận a!”
Anh hùng áo trắng– Thiên Cơ các chủ Quân Tùy Phong, tay đặt trên bụng ThủyTịch Linh, vẫn còn chưa hết lo sợ.
Thủy Tịch Linh thản nhiên nói:
“Ta không sao.”
Không biết bị ai va phải, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống!
“Ngươi không sao chứ?”
Thanh Thanh từ trên mặt đất đứng lên, lẻn đến bên cạnh người phụ nữ có thai hóng chuyện.
“Cám ơn.” Thủy Tịch Linh cấp cho nàng một nụ cười.
“Không có việc gì là tốt rồi!” Thanh Thanh xoa xoa ngực:
“Ngươi biết không, ngươi làm ta sợ muốn chết! Bụng ngươi đã lớn như vậy, phải chú ý giữ gìn.”
Quân Tuỳ Phong đỡ lấy Thuỷ tịch Linh, nói với vẻ cảm kích:
“Đa tạ công tử xả thân cứu giúp!”
Tuy rằng chưa giúp được gì nhưng ‘hắn’ đã có lòng lấy thân làm đệm đỡ, chỉ điểm đó thôi cũng đáng để cảm tạ.
Thanh Thanh xua tay: “Không cần, đừng khách khí!”
“Huynh...” Thanh Thanh đột nhiên la lên:
“Huynh chính là vị đại hiệp vừa mới cứu người kia?”
Võ công thực con bà nó cao. Ở trong phim truyền hình đã xem qua n lần những tình huống giống như vậy, hiện tại nàng cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy.
Vị đại hiệp này mặc một thân áo trắng, đẹp trai đến mức khiến cho nàng cảm thấy xấu hổ, hắn cùng Đoạn Tiêu cũng có vài phần giống nhau. Sau khi gặp được Đoạn Tiêu, nàng đối với trai đẹp đã không còn hứng thú, thản nhiên liếc nhìn hắn một cái rồi quay đầu đi.
Khí chất lịch sự mà tao nhã, gương mặt vô cùng đẹp trai, một thân quần áo đều là màu bạc. Hắn cùng Đoạn Tiêu có nhiều chỗ rất giống nhau, nàng không dám tiếp tục nhìn thêm nữa, sợ mình lại nhớ đến hắn, đã ba tháng trôi qua, nàng thủy chung vẫn không quên được hắn!
“Đại hiệp?” Quân Tuỳ phong bật cười:
“Không, ta là phu quân của nàng.”
“Phu quân...”
Thanh Thanh lẩm bẩm nhớ đến hai chữ này, ánh mắt càng thêm ảm đạm. Đoạn đại ca có lẽ là đã là phu quân của người khác? Đại tẩu thật hạnh phúc.
Trên mặt Quân Tuỳ Phong vẫn mang chiêu bài tươi cười, dịu dàng như gió mùa xuân:
“Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Thanh Thanh sực tỉnh: “Thực xin lỗi, ta phân tâm.”
Quân Tuỳ Phong lấy ra một miếng lệnh bài đưa cho nàng:
“Cám ơn công tử xả thân cứu giúp, ngày khác có việc cần, hãy cầm lệnh bài này đến Thiên Cơ các tìm ta.”
“Các hạ là Thiên Cơ các...”
Hắn có vị trí như thế nào ở Thiên Cơ các? Nghe nói Thiên Cơ các chủ là võ lâm đệ nhất mỹ nam, luôn mặc đồ màu trắng, chẳng nhẽ hắn là...
“Các chủ?” Thanh Thanh hét chói tai.
“Đúng vậy.” Quân Tuỳ Phong khẽ gật đầu.
Thanh Thanh không kịp giải thích, thốt ra một câu không đầu không đuôi:
“Tỷ phu.”
Nàng thiếu chút nữa đã nhày chồm lên.
Quân Tuỳ Phong mỉm cười:
“Tỷ phu? Vị tiểu huynh đệ này, ngươi nhậm lầm người rồi.”
Mọi người đều gọi hắn là tiểu muội phu, trước mắt còn chưa có người gọi hắn là tỷ phu.
“Không có nhận lầm!” Thanh Thanh đem ánh mắt chuyển lên người Thuỷ Tịch Linh:
“Ngươi là Vô Tranh sơn trang Thuỷ tỷ tỷ?”
Bạch Mạn Điệp đã sớm nói qua cho nàng các thành viên trong Vô Tranh sơn trang.
“Ngươi là?”
Thuỷ Tịch Linh nghi hoặc. Tại sao hắn lại biết nàng họ gì, còn gọi nàng là tỷ tỷ?
“Ngươi là Phỉ Thuý.” Thanh Thanh quay lại nhìn tiểu nha hoàn.
“Nhị tiểu thư, là ngươi sao? Đừng có làm loạn!”
Phỉ Thuý lại nghĩ đây là trò đùa dai của Nhị tiểu thư - người tinh thông thuật dịch dung trong Vô Tranh sơn trang, nàng cười hì hì, đi đến lột cái ‘mặt nạ’ vốn không tồn tại.
Thanh Thanh chụp lấy hai tay nàng:
“Phỉ Thúy thân yêu, ngươi nên gọi ta là Tứ tiểu thư.”
“Tứ tiểu thư? Vô Tranh sơn trang chỉ có ba vị tiểu thư.” Phỉ Thúy ngây người.
Thuỷ Tịch Linh đột nhiên nhớ đến cái gì, nghi hoặc nói:
“Ngươi là Vân Thanh Thanh?”
“Chính xác, ta đúng là Vân Thanh Thanh!” Thanh Thanh cười ngọt ngào, đưa tay ra:
“Tam tỷ, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“Hoá ra ngươi chính là Thanh Thanh.”
Trên gương mặt lãnh đạm của Thủy Tịch Linh xẹt qua một tia mỉm cười, thuận thế nắm lấy ta nàng, bộ dáng rất thân thiện.
“Ba tháng trước, nhận được bồ câu đưa tin của Đại tỷ, vậy mà ta lại quên mất.”
“Tam tỷ, tỷ biết muội sao?”
Vị Tam tỷ này rất lãnh đạm, có vẻ không dễ sống chung.
Thủy Tịch Linh lại cười:
“Đương nhiên biết, từ hơn ba tháng trước, ta và Nhị tỷ đã biết muội.”
“Nàng ta là ai? Từ bao giờ nàng lại có thêm một muội muội?”
“Tam tiểu thư, tại sao lại nhảy ra một Tứ tiểu thư?”
“Nàng là nghĩa muội của Đại tỷ, đương nhiên sẽ là nghĩa muội của chúng ta. Đại tỷ nói tài văn chương của Thanh Thanh rất cao, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu võ lâm đệ nhất tài nữ.”
Thuỷ Tịch Linh nhìn nàng trêu ghẹo:
“Vô Tranh sơn trang chúng ta lại có thêm một vị thiên hạ đệ nhất nữa.”
“Muội?” Thanh Thanh chỉ vào mũi mình:
“Là đệ nhất tài nữ?”
Điệp tỷ lại muốn đùa kiều gì nữa đây? Nàng mà là đệ nhất tài nữ sao?
“Oh, đệ nhất tài nữ? Vậy trong tương lai, trọng trách dạy Nhị nhi cùng Băng Băng đọc sách sẽ giao cho nàng.”
“Tỷ phu, huynh lại trêu muội, muội làm gì dạy nổi hai đứa cháu gái.”
Nàng đã từng lưu ban hai năm trung học a, nói ra thật mất mặt.
“Ta tin tưởng cách nhìn người của đại tiểu thư.”
Quân Tùy Phong vỗ vỗ bả vai nàng, trong ánh mắt hiện lên một chút bỡn cợt:
“Muội có thể.”
Lãnh Băng Băng cùng Đông Phương Nhị hai tiểu nha đầu kia, tuổi còn nhỏ mà không an phận, tương lai có thể khiến cho trời long đất lở, làm thầy dạy cho bọn chúng...Khụ...
Thanh Thanh mắt trợ trắng, chuẩn bị té xỉu tại chỗ.
“Tam muội!”
Một tiếng thét quỷ dị vang lên trong đám đông, người đi đường đều tò mò nhìn về phía vị nữ tử vừa thét chói tai đó.
Thanh Thanh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một bóng áo lục trong đám đông chạy tới, đạp lên đầu người đi đường mà ‘bay’ về phía họ.
Nữ tử bay qua đáp lên mặt đất, bất mãn nói thầm:
“Tiểu muội phu , ngươi lại lén đem Tam muội chuồn ra đây, tại sao không gọi ta? Ngươi có biết ta mỗi ngày đều ở nhà hầu hạ con quỷ nhỏ kia, mệt muốn chết rồi đây nè!”
Nàng kia ước chừng hai mươi mấy tuổi, cái miệng nhỏ nhắn chu ra trông rất đáng yêu. Vị mỹ nhân vừa bạo lực vừa ngây thơ này đúng là thiên hạ đệ nhất xảo thủ, Vô Tranh sơn trang Nhị tiểu thư, phu nhân của thiên hạ đệ nhất sát thủ- Diệp Lăng Tương tiểu thư.
Quân Tuỳ Phong liếc mắt nhìn nàng:
“Nó là con gái của ngươi, ngươi không hầu hạ nó thì hầu hạ ai?”
Nhớ tới con quỷ nhỏ Lãnh Băng Băng, Diệp đại mỹ nhân lập tức nhăn mặt:
“Đừng nói nữa, ta chỉ sinh một đứa thôi, chỉ sinh một đứa thôi. Từ nay về sau, ta không bao giờ sinh đứa nhỏ nữa. Nếu có thể, ta muốn trở lại ngày xưa!”
“Nhị tỷ, muội ấy chính là người mà Đại tỷ nói...”
Thuỷ Tịch Linh đang định giới thiệu Thanh Thanh, nào biết Diệp Lăng Tương tiểu thư đã nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa nói:
“Nói sau đi, tên ôn thần kia lại đuổi tới. Ô, sao cứ xem ta là phạm nhân mãi thế.”
“Nàng là...”
Thanh Thanh chỉ chỉ Diệp Lăng Tương chạy đằng xa, nhịn không được bật cười.
“Nhị tỷ Diệp Lăng Tương.”
Oa, lời đồn thiên hạ đệ nhất xảo thủ lòng dạ độc ác là đây sao?
Lại thêm một cái bóng xẹt qua bên người họ:
“Nữ nhân, ngươi đứng lại cho ta!” Bóng đen dừng lại một chút:
“Tuỳ Phong, chăm sóc Băng Băng!”
“Lại ai nữa?”
“Nhị tỷ phu Lãnh Tuyệt Cuồng.”
Má ơi, nàng thật sự đã gặp được thiên hạ đệ nhất sát thủ trong truyền thuyết!
Thanh Thanh ‘ồ’ lên một tiếng, khi quay đầu lại đã nhìn thấy trong tay Quân Tuỳ Phong cư nhiên ôm một đứa bé gái, nàng hoảng sợ.
“Nhóc này là ai?”
Quân Tuỳ Phong cười khổ:
“Lãnh Băng Băng.”
Tiểu nữ oa kia mập mạp, ước chừng ba tuổi hoặc hơn, ngón tay cái đang ngậm trong miệng, bộ dạng mười phần đáng yêu.
Nhìn cô bé kia, Thanh Thanh trở nên dịu dàng, nàng cười cười:
“Băng Băng rất đáng yêu.”
Nàng đang định vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, Lãnh Băng Băng thôi không mút tay nữa, đôi mắt chớp chớp, non nớt hỏi:
“Dì à, muội muội trong bụng dì khi nào mới đi ra? Nhị nhi không ở đây, không có ai cho ta chơi. Mặc kệ, ta muốn có đồ chơi! Ô, ta nhớ Nhị nhi, người ta muốn véo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của muội ấy!”
Trời ơi, bắt người khác làm món đồ chơi!
Người ta nói người của Vô Tranh sơn trang đều không bình thường, quả nhiên đều giống như kẻ điên, ngay cả một đứa nhóc cũng có thể nói ra những lời khiến cho người ta không sợ không được.
Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.
(Đêm qua gió xuân vừa mới đến
Trăm vạn cây lê đã nở hoa )
Mùa thu đã qua. Trời phương bắc đã bắt đầu điểm tuyết. Thanh Thanh mặc một cái áo bông thật dày, nhàn nhã nhìn khung cảnh tuyết rơi, tiếp tục hướng đến mục tiêu ban đầu của nàng – Thương Mang Trấn.
Sau khi rời khỏi Đoạn Tiêu, nàng chuyển hướng đi về phương bắc, toàn tâm toàn ý đến Thiên Cơ các nhận công tác.
Ngày đó, nàng đang ở phía nam, cách phương bắc vô cùng xa xôi. Hơn nữa tâm tình lại không được tốt, vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp ven đường, thế nên mất đến ba tháng mới có thể đến được nơi này.
Khí hậu ở Thương Mang Trấn có chút đặc biệt, cách trấn nhỏ ba mươi dặm không có tuyết rơi, khí hậu so với những nơi khác thì ấm hơn một chút.
Tuy rằng thời tiết ở Thương Mang Trấn có chút lạnh, nhưng không ảnh hưởng đến cảnh buôn bán tấp nập cùng những người dân đi dạo trên phố. Trên đường cái vẫn phồn hoa náo nhiệt, người qua kẻ lại, vô cùng nhộn nhịp.
Đều nói Thương Mang Trấn là võ lâm đệ nhất trấn, quả nhiên danh bất hư truyền.
Sống ở cổ đại năm tháng, Thanh Thanh sớm đã không còn tò mò với những cảnh như vậy nữa, không giống như khi mới đến, bất cứ cái gì cũng có thể khiến cho nàng hưng phấn.
“Tiểu thư, ngươi cẩn thận a!”
Cùng với tiếng thét chói ta vang lên là một nữ tử mang thai sắp ngã xuống đất. Thanh Thanh lập tức quay đầu lại, mắt nhìn thấy tình cảnh nguy cấp của nữ nhân kia. Phụ nữ mang thai? Nhìn nàng như vậy ít nhất cũng đã mang thai đến 5,6 tháng, ngã xuống đất rất nguy hiểm. Thanh Thanh không nghĩ nhiều, cả người bổ nhào đến phía dưới người phụ nữ kia, muốn dùng mình làm tấm đệm đỡ cho nàng.
Những tưởng người phụ nữ có thai đó sẽ ngã trên người nàng, thì một cái bóng trắng đột nhiên xuất hiện, đỡ lấy thân thể nữ nhân ấy, vững vàng đứng trên mặt đất.
“Tiểu thư!”
Tiểu nha hoàn Phỉ Thúy cơ hồ khóc nấc lên, chạy đến bên cạnh người phụ nữ mang thai- Thủy Tịch Linh. (Tam tỷ nè, lúc này Hạo Đình ca còn chưa có sinh ra)
“Tịch Linh, cẩn thận a!”
Anh hùng áo trắng– Thiên Cơ các chủ Quân Tùy Phong, tay đặt trên bụng ThủyTịch Linh, vẫn còn chưa hết lo sợ.
Thủy Tịch Linh thản nhiên nói:
“Ta không sao.”
Không biết bị ai va phải, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống!
“Ngươi không sao chứ?”
Thanh Thanh từ trên mặt đất đứng lên, lẻn đến bên cạnh người phụ nữ có thai hóng chuyện.
“Cám ơn.” Thủy Tịch Linh cấp cho nàng một nụ cười.
“Không có việc gì là tốt rồi!” Thanh Thanh xoa xoa ngực:
“Ngươi biết không, ngươi làm ta sợ muốn chết! Bụng ngươi đã lớn như vậy, phải chú ý giữ gìn.”
Quân Tuỳ Phong đỡ lấy Thuỷ tịch Linh, nói với vẻ cảm kích:
“Đa tạ công tử xả thân cứu giúp!”
Tuy rằng chưa giúp được gì nhưng ‘hắn’ đã có lòng lấy thân làm đệm đỡ, chỉ điểm đó thôi cũng đáng để cảm tạ.
Thanh Thanh xua tay: “Không cần, đừng khách khí!”
“Huynh...” Thanh Thanh đột nhiên la lên:
“Huynh chính là vị đại hiệp vừa mới cứu người kia?”
Võ công thực con bà nó cao. Ở trong phim truyền hình đã xem qua n lần những tình huống giống như vậy, hiện tại nàng cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy.
Vị đại hiệp này mặc một thân áo trắng, đẹp trai đến mức khiến cho nàng cảm thấy xấu hổ, hắn cùng Đoạn Tiêu cũng có vài phần giống nhau. Sau khi gặp được Đoạn Tiêu, nàng đối với trai đẹp đã không còn hứng thú, thản nhiên liếc nhìn hắn một cái rồi quay đầu đi.
Khí chất lịch sự mà tao nhã, gương mặt vô cùng đẹp trai, một thân quần áo đều là màu bạc. Hắn cùng Đoạn Tiêu có nhiều chỗ rất giống nhau, nàng không dám tiếp tục nhìn thêm nữa, sợ mình lại nhớ đến hắn, đã ba tháng trôi qua, nàng thủy chung vẫn không quên được hắn!
“Đại hiệp?” Quân Tuỳ phong bật cười:
“Không, ta là phu quân của nàng.”
“Phu quân...”
Thanh Thanh lẩm bẩm nhớ đến hai chữ này, ánh mắt càng thêm ảm đạm. Đoạn đại ca có lẽ là đã là phu quân của người khác? Đại tẩu thật hạnh phúc.
Trên mặt Quân Tuỳ Phong vẫn mang chiêu bài tươi cười, dịu dàng như gió mùa xuân:
“Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Thanh Thanh sực tỉnh: “Thực xin lỗi, ta phân tâm.”
Quân Tuỳ Phong lấy ra một miếng lệnh bài đưa cho nàng:
“Cám ơn công tử xả thân cứu giúp, ngày khác có việc cần, hãy cầm lệnh bài này đến Thiên Cơ các tìm ta.”
“Các hạ là Thiên Cơ các...”
Hắn có vị trí như thế nào ở Thiên Cơ các? Nghe nói Thiên Cơ các chủ là võ lâm đệ nhất mỹ nam, luôn mặc đồ màu trắng, chẳng nhẽ hắn là...
“Các chủ?” Thanh Thanh hét chói tai.
“Đúng vậy.” Quân Tuỳ Phong khẽ gật đầu.
Thanh Thanh không kịp giải thích, thốt ra một câu không đầu không đuôi:
“Tỷ phu.”
Nàng thiếu chút nữa đã nhày chồm lên.
Quân Tuỳ Phong mỉm cười:
“Tỷ phu? Vị tiểu huynh đệ này, ngươi nhậm lầm người rồi.”
Mọi người đều gọi hắn là tiểu muội phu, trước mắt còn chưa có người gọi hắn là tỷ phu.
“Không có nhận lầm!” Thanh Thanh đem ánh mắt chuyển lên người Thuỷ Tịch Linh:
“Ngươi là Vô Tranh sơn trang Thuỷ tỷ tỷ?”
Bạch Mạn Điệp đã sớm nói qua cho nàng các thành viên trong Vô Tranh sơn trang.
“Ngươi là?”
Thuỷ Tịch Linh nghi hoặc. Tại sao hắn lại biết nàng họ gì, còn gọi nàng là tỷ tỷ?
“Ngươi là Phỉ Thuý.” Thanh Thanh quay lại nhìn tiểu nha hoàn.
“Nhị tiểu thư, là ngươi sao? Đừng có làm loạn!”
Phỉ Thuý lại nghĩ đây là trò đùa dai của Nhị tiểu thư - người tinh thông thuật dịch dung trong Vô Tranh sơn trang, nàng cười hì hì, đi đến lột cái ‘mặt nạ’ vốn không tồn tại.
Thanh Thanh chụp lấy hai tay nàng:
“Phỉ Thúy thân yêu, ngươi nên gọi ta là Tứ tiểu thư.”
“Tứ tiểu thư? Vô Tranh sơn trang chỉ có ba vị tiểu thư.” Phỉ Thúy ngây người.
Thuỷ Tịch Linh đột nhiên nhớ đến cái gì, nghi hoặc nói:
“Ngươi là Vân Thanh Thanh?”
“Chính xác, ta đúng là Vân Thanh Thanh!” Thanh Thanh cười ngọt ngào, đưa tay ra:
“Tam tỷ, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“Hoá ra ngươi chính là Thanh Thanh.”
Trên gương mặt lãnh đạm của Thủy Tịch Linh xẹt qua một tia mỉm cười, thuận thế nắm lấy ta nàng, bộ dáng rất thân thiện.
“Ba tháng trước, nhận được bồ câu đưa tin của Đại tỷ, vậy mà ta lại quên mất.”
“Tam tỷ, tỷ biết muội sao?”
Vị Tam tỷ này rất lãnh đạm, có vẻ không dễ sống chung.
Thủy Tịch Linh lại cười:
“Đương nhiên biết, từ hơn ba tháng trước, ta và Nhị tỷ đã biết muội.”
“Nàng ta là ai? Từ bao giờ nàng lại có thêm một muội muội?”
“Tam tiểu thư, tại sao lại nhảy ra một Tứ tiểu thư?”
“Nàng là nghĩa muội của Đại tỷ, đương nhiên sẽ là nghĩa muội của chúng ta. Đại tỷ nói tài văn chương của Thanh Thanh rất cao, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu võ lâm đệ nhất tài nữ.”
Thuỷ Tịch Linh nhìn nàng trêu ghẹo:
“Vô Tranh sơn trang chúng ta lại có thêm một vị thiên hạ đệ nhất nữa.”
“Muội?” Thanh Thanh chỉ vào mũi mình:
“Là đệ nhất tài nữ?”
Điệp tỷ lại muốn đùa kiều gì nữa đây? Nàng mà là đệ nhất tài nữ sao?
“Oh, đệ nhất tài nữ? Vậy trong tương lai, trọng trách dạy Nhị nhi cùng Băng Băng đọc sách sẽ giao cho nàng.”
“Tỷ phu, huynh lại trêu muội, muội làm gì dạy nổi hai đứa cháu gái.”
Nàng đã từng lưu ban hai năm trung học a, nói ra thật mất mặt.
“Ta tin tưởng cách nhìn người của đại tiểu thư.”
Quân Tùy Phong vỗ vỗ bả vai nàng, trong ánh mắt hiện lên một chút bỡn cợt:
“Muội có thể.”
Lãnh Băng Băng cùng Đông Phương Nhị hai tiểu nha đầu kia, tuổi còn nhỏ mà không an phận, tương lai có thể khiến cho trời long đất lở, làm thầy dạy cho bọn chúng...Khụ...
Thanh Thanh mắt trợ trắng, chuẩn bị té xỉu tại chỗ.
“Tam muội!”
Một tiếng thét quỷ dị vang lên trong đám đông, người đi đường đều tò mò nhìn về phía vị nữ tử vừa thét chói tai đó.
Thanh Thanh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một bóng áo lục trong đám đông chạy tới, đạp lên đầu người đi đường mà ‘bay’ về phía họ.
Nữ tử bay qua đáp lên mặt đất, bất mãn nói thầm:
“Tiểu muội phu , ngươi lại lén đem Tam muội chuồn ra đây, tại sao không gọi ta? Ngươi có biết ta mỗi ngày đều ở nhà hầu hạ con quỷ nhỏ kia, mệt muốn chết rồi đây nè!”
Nàng kia ước chừng hai mươi mấy tuổi, cái miệng nhỏ nhắn chu ra trông rất đáng yêu. Vị mỹ nhân vừa bạo lực vừa ngây thơ này đúng là thiên hạ đệ nhất xảo thủ, Vô Tranh sơn trang Nhị tiểu thư, phu nhân của thiên hạ đệ nhất sát thủ- Diệp Lăng Tương tiểu thư.
Quân Tuỳ Phong liếc mắt nhìn nàng:
“Nó là con gái của ngươi, ngươi không hầu hạ nó thì hầu hạ ai?”
Nhớ tới con quỷ nhỏ Lãnh Băng Băng, Diệp đại mỹ nhân lập tức nhăn mặt:
“Đừng nói nữa, ta chỉ sinh một đứa thôi, chỉ sinh một đứa thôi. Từ nay về sau, ta không bao giờ sinh đứa nhỏ nữa. Nếu có thể, ta muốn trở lại ngày xưa!”
“Nhị tỷ, muội ấy chính là người mà Đại tỷ nói...”
Thuỷ Tịch Linh đang định giới thiệu Thanh Thanh, nào biết Diệp Lăng Tương tiểu thư đã nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa nói:
“Nói sau đi, tên ôn thần kia lại đuổi tới. Ô, sao cứ xem ta là phạm nhân mãi thế.”
“Nàng là...”
Thanh Thanh chỉ chỉ Diệp Lăng Tương chạy đằng xa, nhịn không được bật cười.
“Nhị tỷ Diệp Lăng Tương.”
Oa, lời đồn thiên hạ đệ nhất xảo thủ lòng dạ độc ác là đây sao?
Lại thêm một cái bóng xẹt qua bên người họ:
“Nữ nhân, ngươi đứng lại cho ta!” Bóng đen dừng lại một chút:
“Tuỳ Phong, chăm sóc Băng Băng!”
“Lại ai nữa?”
“Nhị tỷ phu Lãnh Tuyệt Cuồng.”
Má ơi, nàng thật sự đã gặp được thiên hạ đệ nhất sát thủ trong truyền thuyết!
Thanh Thanh ‘ồ’ lên một tiếng, khi quay đầu lại đã nhìn thấy trong tay Quân Tuỳ Phong cư nhiên ôm một đứa bé gái, nàng hoảng sợ.
“Nhóc này là ai?”
Quân Tuỳ Phong cười khổ:
“Lãnh Băng Băng.”
Tiểu nữ oa kia mập mạp, ước chừng ba tuổi hoặc hơn, ngón tay cái đang ngậm trong miệng, bộ dạng mười phần đáng yêu.
Nhìn cô bé kia, Thanh Thanh trở nên dịu dàng, nàng cười cười:
“Băng Băng rất đáng yêu.”
Nàng đang định vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, Lãnh Băng Băng thôi không mút tay nữa, đôi mắt chớp chớp, non nớt hỏi:
“Dì à, muội muội trong bụng dì khi nào mới đi ra? Nhị nhi không ở đây, không có ai cho ta chơi. Mặc kệ, ta muốn có đồ chơi! Ô, ta nhớ Nhị nhi, người ta muốn véo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của muội ấy!”
Trời ơi, bắt người khác làm món đồ chơi!
Người ta nói người của Vô Tranh sơn trang đều không bình thường, quả nhiên đều giống như kẻ điên, ngay cả một đứa nhóc cũng có thể nói ra những lời khiến cho người ta không sợ không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.