Chương 3: Đầu mối tu luyện
pTx
28/03/2019
Trong sự kinh dị của mọi người xung quanh, nàng che mặt kia mang theo Tôn Dương người bê bết máu cùng Nhược Hi rời đi...
Một lát sau trong miếu hoang cách ngoài thành không xa ba người vào trong miếu, nữ nhân che mặt đặt Tôn Dương nằm xuống, rồi cầm lấy miếng thịt trong tay hắn đưa cho Nhược Hi...
- Muội cầm lấy ăn trước đi, hắn chính là vì không muốn muội bị đói nên mới vứt bỏ tôn nghiêm của mình liều lĩnh đi cướp đồ của Huyền Linh võ giả...
- Thế nhưng caca.... hắn...
- Không sao muội yên tâm, tên kia cũng biết hắn là người thường nên ra tay không dùng đến huyền khí, chỉ dùng lực đạo nên hắn không có nguy hiểm tính mạng, nhưng thương thế nặng thì cũng không tránh khỏi. Để lát nữa ta giúp hắn trị thương thế bên trong nội thể, còn ngoại thương bên ngoài thì phải để hắn tự khôi phục....
Nhược Hi gật đầu cầm lấy miếng thịt đưa lên miệng bắt đầu ăn, mặt dù miếng thịt này ngon mặt dù đang rất đói, thế nhưng cô bé vẫn ăn rất từ tốn không ngấu nghiến hấp tấp giống như người đang đói...
Nữ nhân che mặt thấy vậy cũng thầm khen ngợi trong lòng đồng thời cũng có chút xót xa áy náy, cái tai hoạ kia chính là vì nàng mà tới, nàng nợ hai huynh muội này quá nhiều, nếu như ngày đó Tôn Dương không mang nàng từ trong rừng trở về, thì cả thôn cũng sẽ không vì vậy mà trong lúc không hay biết gì bị tru diệt.
Nhưng hôm đó, nếu như Tôn Dương nhẫn tâm vứt nàng lại đó thì có lẽ nàng cũng đã hồn tiêu phách tán, bởi vậy đối với chuyện này nàng vừa cảm kích đối với hắn lại vừa có cảm giác mang tội. Hôm xảy ra tai hoạ, trước đó nàng đã cảm ứng được những kẻ kia đã tìm đến, biết là không thể cứu vãn được nữa, thế nhưng nàng không đành lòng nhìn ân nhân của mình tán mạng. Nên đã gây chú ý với Tôn Dương rồi bỏ chạy ra ngoài thật xa cho hắn đuổi theo, chính vì vậy mới cứu thoát được hắn một mạng còn lại toàn bộ Lục Man thôn thì hoá thành tro bụi.
Duy nhất chỉ có một mình Nhược Hi sống sót trong bạo kiếp, đó cũng là một kỳ tích rồi ( đến đoạn này chắc các bạn cũng biết được nữ nhân này là ai rồi nhỉ)...
Nàng đở thân hình đang hôn mê của Tôn Dương ngồi dậy, quanh thân nàng phát tán ra những luồng khí màu hồng nhạt, bắt đầu bao bọc hai người vào trong, từng luồng khí chui vào trong cơ thể Tôn Dương giúp hắn tẩy rửa các vết bầm dập trong máu thịt và trong nội tạng, giúp hắn điều trị xương cốt rạn nứt dần dần gắn liền lại.
Sau vài canh giờ trôi qua, việt chữa trị hoàn tất, nữ nhân che mặt thu hồi lại huyền khí, trên mặt thoáng hiện lên vẽ do dự đằng sau tấm sa che mặt hàm răng trắng như ngọc cắn chéo môi dưới, cuối cùng hai mắt hiện vẻ kiên định, nàng xoay người Tôn Dương lại thầm nghỉ.....
Dù sao cũng là mình nợ hắn, bây giờ cho hắn một chút koi như bù đắp lại phần nào cho hắn.....
Nghỉ tới đây khuôn mặt nàng đã nỗi lên hai ráng mây hồng, không chút do dự nàng kéo khăn che mặt xuống, áp mặt sát lại gần mặt Tôn Dương mùi hương toả ra từ trên người nàng bay phả vào mặt hắn, khẽ nhích nhích lông mày nhưng cũng chưa có tĩnh lại. Nàng đưa đôi môi hồng trơn bóng ước át, áp lên môi Tồn Dương rồi từ dưới bụng nàng bay lên một khoả châu màu hồng, trôi lơ lững trong miệng nàng, dần dần tách ra thành môt viên nhỏ bay qua miệng Tôn Dương, rồi chui thẳng xuống bụng hắn trôi lơ lững ở vùng đang điền toả ra khí hồng nhàn nhạt phát tán khắp cơ thể.
Tôn Dương đang trong hôn mê cảm nhận được cơ thể bổng trở nên thanh lương ấm áp, mí mắt bắt đầu giật giật mở ra và thứ ập vào mặt hắn khiến hắn kinh ngạc là một đôi mắt to tròn đen lóng lánh, cũng đang kinh ngạc nhìn hắn môi hai người vẫn đang áp vào nhau cảm giác mềm mại khiến cơ thể hai người không tự chủ được run nhẹ lên...
Tôn Dương khôi phục trong chốc lát, đang muốn đẩy nữ nhân trước mặt ra thì nàng đã vội vàng tách ra, kéo khăn che mặt lại, khuôn mặt sau tấm sa mõng đỏ bừng ánh mắt xấu hổ không giám nhì thẳng Tôn Dương rồi vội vàng nói...
- Công tử đừng động đậy sẽ chạm đến vết thương đấy.
Quả nhiên tay hắn vừa nhất lên được một nữa thì cảm giác toàn thân đau nhức ê ẩm, khiến cho khuôn mặt có phần đơn bạc của hắn trở nên méo mó, hắn kiềm chế đau nhức trong người rồi cất giọng yếu ớt hỏi...
- Cô là ai tại sao chúng ta lại ở chỗ này...
Nói rồi hắn như nhớ ra điều gì đó vôi vàng nhìn quanh một vòng khi thấy Nhược Hi đang ngồi trong góc trên tay vẫn cầm miếng thịt ăn dở, thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều là cô bé này hiện đang mở to hai mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tôn Dương và tỷ tỷ xinh đẹp kia, rồi thốt lên một câu khiến Tôn Dương xuýt té ngã lăn ra đất, còn nữ nhân kia thì mặt vừa mới khôi phục giờ lại đỏ như táo chín lợi hại...
- A... Ca ca, ca tỉnh rồi ca có sao không,hai người vừa nãy làm gì vậy có phải làm vậy sau này tỷ tỷ sẽ có em bé hay không...?
- Không... không phải... Là tỷ tỷ này đang trị thương cho ca ca thôi, muội còn nhỏ làm sao lại liên tưởng đến mấy chuyện kia làm gì chứ...
Tôn Dương lúng túng trả lời, hắn dù sao cũng là một thiếu niên 14-15 tuổi rồi làm sao lại không có cảm giác gì, không biết ngượng ngùng cơ chứ...
A... Ra là vậy muội còn tưởng sau này sẽ có tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội chơi với muội nữa chứ....
Nhược Hi a một tiếng rồi chu cái miệng nhỏ nhắn nói lý nhí một mình, Tôn Dương thì không nghe thấy gì, nữ tử che mặt kia thì ngược lại nghe vanh vách rất rỏ ràng mặt dù cô nàng nói rất nhỏ, nàng dở khóc dở cười.
- Nha đầu này là năm tuổi hay mười tuổi vậy trong đầu tại sao lại có những suy nghỉ kỳ quái vậy chứ...?
Xong nàng quay qua Tôn Dương nói...
- Công tử, trước cứ dưỡng thương vài ngày cho khỏi đã, sau đó ta sẽ nói cho công tử biết một số chuyện, còn nữa ta tên là Huyền Trân sau này cứ gọi ta như vậy là được rồi...
- Được Huyền Trân tỷ, tỷ cũng đừng gọi ta là công tử nữa, ta tên Tôn Dương kia là muội muội ta Văn Nhược Hi, tỷ cứ gọi chúng ta là đệ đệ muội muội là được rồi, nếu tỷ đã cứu chúng ta thì chắc cũng không có ác ý, huynh muội chúng ta cũng không có gì để báo đáp tỷ...
Tôn Dương gật đầu đồng ý, cũng nói ra tên của hai người thế nhưng lúc này hắn nhìn vào đôi mắt to tròn của Huyền Trân không hiểu sao trong lòng lại dấy lên cảm giác quen thuộc và gần gũi...
- Không cần báo đáp là ta nợ hai người, để khi nào công tử khỏi rồi ta sẽ nói cho công tử nguyên do...
Được rồi hai người cứ ở đây nghỉ ngơi, ta sẽ ra ngoài bắt một con thú về nướng thịt cho hai người ăn...
Giọng nói uyển chuyển thanh thoát của Huyền Trân vang lên, nàng vẫn không chịu gọi thẳng tên Tôn Dương mà vẫn gọi hắn là công tử, nói rồi lắc mình đứng dậy đi ra khỏi miếu...
Nàng vừa đi Tôn Dương quay qua gọi Nhược Hi lại gần hỏi...
- Nhược Hi muội nói cho ca ca biết Huyền Trân tỷ cứu ca ca như thế nào vậy...?
Nhược Hi đi qua ngồi gần hắn bắt đầu khóc lóc kể lễ...
- Ca ca không sao thật chứ, huynh không biết vừa nãy muội rất sợ, ca ca bị đánh tới ngất đi muội còn tưởng sau này không còn được gặp huynh nữa, may mà lúc đó tỷ tỷ bất ngờ xuất hiện. Muội chỉ thấy tỷ ấy vung tay lên không trung một cái, bên kia ông chủ quầy thịt đã bị đánh văng đi rồi không động đậy nữa không biết là còn sóng hay đã chết...
- chỉ vung tay một cái đã đánh văng người ta đi sao? Thật sự người tu luyện có sức mạnh đáng sợ như vậy sao...?
Tôn Dương nghỉ nghỉ rồi chợt trong đầu hắn loé lên một suy nghỉ mà từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nghỉ đến... Đó là tu luyện, vì hiện giờ hắn đã không còn chỗ nương tựa, chỉ có thể dựa vào chính mình, còn phải bảo vệ chăm lo cho Nhược Hi. Hắn không thể giống như hôm nay, yếu ớt để người khác chà đạp được, nhưng hắn không biết làm sao để tu luyện...
Trong lúc hắn đang miên mang suy nghỉ thì ngoài cửa Huyền Trân đã trở lại, trên tay còn sách theo một con thú nhỏ giống như một con mèo... Sau đó đem sẽ thịt rồi bắt đầu đốt lửa nướng...
Một lát sau trong miếu hoang cách ngoài thành không xa ba người vào trong miếu, nữ nhân che mặt đặt Tôn Dương nằm xuống, rồi cầm lấy miếng thịt trong tay hắn đưa cho Nhược Hi...
- Muội cầm lấy ăn trước đi, hắn chính là vì không muốn muội bị đói nên mới vứt bỏ tôn nghiêm của mình liều lĩnh đi cướp đồ của Huyền Linh võ giả...
- Thế nhưng caca.... hắn...
- Không sao muội yên tâm, tên kia cũng biết hắn là người thường nên ra tay không dùng đến huyền khí, chỉ dùng lực đạo nên hắn không có nguy hiểm tính mạng, nhưng thương thế nặng thì cũng không tránh khỏi. Để lát nữa ta giúp hắn trị thương thế bên trong nội thể, còn ngoại thương bên ngoài thì phải để hắn tự khôi phục....
Nhược Hi gật đầu cầm lấy miếng thịt đưa lên miệng bắt đầu ăn, mặt dù miếng thịt này ngon mặt dù đang rất đói, thế nhưng cô bé vẫn ăn rất từ tốn không ngấu nghiến hấp tấp giống như người đang đói...
Nữ nhân che mặt thấy vậy cũng thầm khen ngợi trong lòng đồng thời cũng có chút xót xa áy náy, cái tai hoạ kia chính là vì nàng mà tới, nàng nợ hai huynh muội này quá nhiều, nếu như ngày đó Tôn Dương không mang nàng từ trong rừng trở về, thì cả thôn cũng sẽ không vì vậy mà trong lúc không hay biết gì bị tru diệt.
Nhưng hôm đó, nếu như Tôn Dương nhẫn tâm vứt nàng lại đó thì có lẽ nàng cũng đã hồn tiêu phách tán, bởi vậy đối với chuyện này nàng vừa cảm kích đối với hắn lại vừa có cảm giác mang tội. Hôm xảy ra tai hoạ, trước đó nàng đã cảm ứng được những kẻ kia đã tìm đến, biết là không thể cứu vãn được nữa, thế nhưng nàng không đành lòng nhìn ân nhân của mình tán mạng. Nên đã gây chú ý với Tôn Dương rồi bỏ chạy ra ngoài thật xa cho hắn đuổi theo, chính vì vậy mới cứu thoát được hắn một mạng còn lại toàn bộ Lục Man thôn thì hoá thành tro bụi.
Duy nhất chỉ có một mình Nhược Hi sống sót trong bạo kiếp, đó cũng là một kỳ tích rồi ( đến đoạn này chắc các bạn cũng biết được nữ nhân này là ai rồi nhỉ)...
Nàng đở thân hình đang hôn mê của Tôn Dương ngồi dậy, quanh thân nàng phát tán ra những luồng khí màu hồng nhạt, bắt đầu bao bọc hai người vào trong, từng luồng khí chui vào trong cơ thể Tôn Dương giúp hắn tẩy rửa các vết bầm dập trong máu thịt và trong nội tạng, giúp hắn điều trị xương cốt rạn nứt dần dần gắn liền lại.
Sau vài canh giờ trôi qua, việt chữa trị hoàn tất, nữ nhân che mặt thu hồi lại huyền khí, trên mặt thoáng hiện lên vẽ do dự đằng sau tấm sa che mặt hàm răng trắng như ngọc cắn chéo môi dưới, cuối cùng hai mắt hiện vẻ kiên định, nàng xoay người Tôn Dương lại thầm nghỉ.....
Dù sao cũng là mình nợ hắn, bây giờ cho hắn một chút koi như bù đắp lại phần nào cho hắn.....
Nghỉ tới đây khuôn mặt nàng đã nỗi lên hai ráng mây hồng, không chút do dự nàng kéo khăn che mặt xuống, áp mặt sát lại gần mặt Tôn Dương mùi hương toả ra từ trên người nàng bay phả vào mặt hắn, khẽ nhích nhích lông mày nhưng cũng chưa có tĩnh lại. Nàng đưa đôi môi hồng trơn bóng ước át, áp lên môi Tồn Dương rồi từ dưới bụng nàng bay lên một khoả châu màu hồng, trôi lơ lững trong miệng nàng, dần dần tách ra thành môt viên nhỏ bay qua miệng Tôn Dương, rồi chui thẳng xuống bụng hắn trôi lơ lững ở vùng đang điền toả ra khí hồng nhàn nhạt phát tán khắp cơ thể.
Tôn Dương đang trong hôn mê cảm nhận được cơ thể bổng trở nên thanh lương ấm áp, mí mắt bắt đầu giật giật mở ra và thứ ập vào mặt hắn khiến hắn kinh ngạc là một đôi mắt to tròn đen lóng lánh, cũng đang kinh ngạc nhìn hắn môi hai người vẫn đang áp vào nhau cảm giác mềm mại khiến cơ thể hai người không tự chủ được run nhẹ lên...
Tôn Dương khôi phục trong chốc lát, đang muốn đẩy nữ nhân trước mặt ra thì nàng đã vội vàng tách ra, kéo khăn che mặt lại, khuôn mặt sau tấm sa mõng đỏ bừng ánh mắt xấu hổ không giám nhì thẳng Tôn Dương rồi vội vàng nói...
- Công tử đừng động đậy sẽ chạm đến vết thương đấy.
Quả nhiên tay hắn vừa nhất lên được một nữa thì cảm giác toàn thân đau nhức ê ẩm, khiến cho khuôn mặt có phần đơn bạc của hắn trở nên méo mó, hắn kiềm chế đau nhức trong người rồi cất giọng yếu ớt hỏi...
- Cô là ai tại sao chúng ta lại ở chỗ này...
Nói rồi hắn như nhớ ra điều gì đó vôi vàng nhìn quanh một vòng khi thấy Nhược Hi đang ngồi trong góc trên tay vẫn cầm miếng thịt ăn dở, thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều là cô bé này hiện đang mở to hai mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tôn Dương và tỷ tỷ xinh đẹp kia, rồi thốt lên một câu khiến Tôn Dương xuýt té ngã lăn ra đất, còn nữ nhân kia thì mặt vừa mới khôi phục giờ lại đỏ như táo chín lợi hại...
- A... Ca ca, ca tỉnh rồi ca có sao không,hai người vừa nãy làm gì vậy có phải làm vậy sau này tỷ tỷ sẽ có em bé hay không...?
- Không... không phải... Là tỷ tỷ này đang trị thương cho ca ca thôi, muội còn nhỏ làm sao lại liên tưởng đến mấy chuyện kia làm gì chứ...
Tôn Dương lúng túng trả lời, hắn dù sao cũng là một thiếu niên 14-15 tuổi rồi làm sao lại không có cảm giác gì, không biết ngượng ngùng cơ chứ...
A... Ra là vậy muội còn tưởng sau này sẽ có tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội chơi với muội nữa chứ....
Nhược Hi a một tiếng rồi chu cái miệng nhỏ nhắn nói lý nhí một mình, Tôn Dương thì không nghe thấy gì, nữ tử che mặt kia thì ngược lại nghe vanh vách rất rỏ ràng mặt dù cô nàng nói rất nhỏ, nàng dở khóc dở cười.
- Nha đầu này là năm tuổi hay mười tuổi vậy trong đầu tại sao lại có những suy nghỉ kỳ quái vậy chứ...?
Xong nàng quay qua Tôn Dương nói...
- Công tử, trước cứ dưỡng thương vài ngày cho khỏi đã, sau đó ta sẽ nói cho công tử biết một số chuyện, còn nữa ta tên là Huyền Trân sau này cứ gọi ta như vậy là được rồi...
- Được Huyền Trân tỷ, tỷ cũng đừng gọi ta là công tử nữa, ta tên Tôn Dương kia là muội muội ta Văn Nhược Hi, tỷ cứ gọi chúng ta là đệ đệ muội muội là được rồi, nếu tỷ đã cứu chúng ta thì chắc cũng không có ác ý, huynh muội chúng ta cũng không có gì để báo đáp tỷ...
Tôn Dương gật đầu đồng ý, cũng nói ra tên của hai người thế nhưng lúc này hắn nhìn vào đôi mắt to tròn của Huyền Trân không hiểu sao trong lòng lại dấy lên cảm giác quen thuộc và gần gũi...
- Không cần báo đáp là ta nợ hai người, để khi nào công tử khỏi rồi ta sẽ nói cho công tử nguyên do...
Được rồi hai người cứ ở đây nghỉ ngơi, ta sẽ ra ngoài bắt một con thú về nướng thịt cho hai người ăn...
Giọng nói uyển chuyển thanh thoát của Huyền Trân vang lên, nàng vẫn không chịu gọi thẳng tên Tôn Dương mà vẫn gọi hắn là công tử, nói rồi lắc mình đứng dậy đi ra khỏi miếu...
Nàng vừa đi Tôn Dương quay qua gọi Nhược Hi lại gần hỏi...
- Nhược Hi muội nói cho ca ca biết Huyền Trân tỷ cứu ca ca như thế nào vậy...?
Nhược Hi đi qua ngồi gần hắn bắt đầu khóc lóc kể lễ...
- Ca ca không sao thật chứ, huynh không biết vừa nãy muội rất sợ, ca ca bị đánh tới ngất đi muội còn tưởng sau này không còn được gặp huynh nữa, may mà lúc đó tỷ tỷ bất ngờ xuất hiện. Muội chỉ thấy tỷ ấy vung tay lên không trung một cái, bên kia ông chủ quầy thịt đã bị đánh văng đi rồi không động đậy nữa không biết là còn sóng hay đã chết...
- chỉ vung tay một cái đã đánh văng người ta đi sao? Thật sự người tu luyện có sức mạnh đáng sợ như vậy sao...?
Tôn Dương nghỉ nghỉ rồi chợt trong đầu hắn loé lên một suy nghỉ mà từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nghỉ đến... Đó là tu luyện, vì hiện giờ hắn đã không còn chỗ nương tựa, chỉ có thể dựa vào chính mình, còn phải bảo vệ chăm lo cho Nhược Hi. Hắn không thể giống như hôm nay, yếu ớt để người khác chà đạp được, nhưng hắn không biết làm sao để tu luyện...
Trong lúc hắn đang miên mang suy nghỉ thì ngoài cửa Huyền Trân đã trở lại, trên tay còn sách theo một con thú nhỏ giống như một con mèo... Sau đó đem sẽ thịt rồi bắt đầu đốt lửa nướng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.