Chương 127: Một trận chiến
pTx
04/04/2020
Gió biển thổi rì rào, hai bên người đối lập đều đã dâng lên khi thế, tùy thời đều có thể ra tay công kích đối phương. Ở tại một nơi trong hư không trên đỉnh Giác Ngưu Sơn, mấy bóng người đang phiêu phù trên cao hướng về phía đám người Tôn Dương và Long tộc nhìn lại. Một người có cảnh giới Tôn Giả trong đó tên là Hàn Khiết ngạc nhiên cười lên tiếng nói. " Di Hàn Trí tên tiểu tử Hàn Trác kia vậy là lại đột phá đến Chân Vương cảnh rồi… Đứa con này của ngươi thật sự là quá nghịch thiên rồi…"
Người được gọi là Hàn Trí đương nhiên cũng nhìn ra, hắn cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, ngay cả người làm cha như hắn cũng vô phép biết được vì sao con của mình lại yêu nghiệt như vậy. Một tiểu hài tử mười tuổi đã đột phá đến Chân Vương cảnh, cái này nếu không chứng kiến tận mắt, đem ra ngoài kể thì ai tin, có khi còn bị người ta mắn cho là kẻ điên nói lời sằn bậy nữa đấy.
Thấy Hàn Trí lắc đầu cười khổ không nói, một Tôn Giả khác tên là Hàn Như Yên cũng mở miệng cảm thán. " Ài đứa trẻ này có khi không phải là người phàm chuyển sinh. Hắn sinh vào Hàn gia ta cũng không biết là phúc hay là hoạ đây… "
" Ồ các ngươi nhìn xem, tên thanh niên trẻ tuổi kia là ai. Hắn vừa rồi là làm thế nào xuất hiện, vậy mà trên nngười lại không có nửa điểm Nguyên lực dao động… " Hàn Khiết đột nhiên chuyển hướng chú ý đến Tôn Dương đang đứng bên cạnh Hà Trác có chút cổ quái khó hiểu kêu lên.
" n kẻ này là vừa dùng thuật không gian di chuyển, hắn vừa rồi chính là ở trong không gian, bị lực lượng không gian ngăn cách cho nên chúng ta không có phát hiện ra hắn… Nhưng mà chuyện trên người hắn không có dao động nguyên lực thì ta cũng không hiểu… " Hàn Trí cũng là chú ý đến liền trả lời Hàn Khiết nói.
Mấy Tôn giả còn lại cũng là thì thầm xưng kỳ, quả nhiên ở trên đời còn rất nhiều người kỳ quái, yêu dị không kém gì Hàn Trác tiểu tử kia.
Hàn Như Yên nhìn hai bên khí thế đã lên, tùy thời đều muốn động thủ, nàng nhìn Hà Trí do dự hỏi. " Trí ca ca chúng ta có phải nên qua đó giúp bọn nhỏ một tay hay không? "
" Không cần đâu, cha đã dặn dò cứ để cho tiểu tử kia nếm ít đau khổ, để cho hắn về sau an phận lại một chút… Đợi đến thời điểm mấu chốt chúng ta xuất hiện là được… " Hàn Trí lắc đầu bình tĩnh nói.
" Ừ nếu cha đã nói vậy thì tự nhiên có chủ ý của người, chúng ta cứ ở đây chờ xem thôi… "
Lại trở về mặt trận bên này, Tôn Dương đã sớm cảm nhận được có vài đạo thần niệm đã quét qua người mình, nhưng hắn cũng chẳng buồn để ý, dựa theo nơi thần niếm phát ra thì cũng dễ dàng đoán ra được là do bên phía người của Hàn gia đang dò xét mình, dù sao bọn họ cũng là bá chủ của toàn bộ Bích Hàn Hải Vực, hiện tại lại có địch nhân trèo lên đảo tong bộ, nói họ không biết mới là lạ, chẳng qua là hắn không hiểu vì sao đám người này còn chậm chạp không chạy qua mà lại ở một chỗ nhìn. Không lẽ bọn không hề lo lắng cho tên nhóc Hàn Trác này sao? Nhưng mà tình thế hiện tại bọn họ có qua bên này hay không cũng không quan trọng, chuyện quan trọng bây giờ là hắn cần phải toàn lực đem những người này giết hết, nếu không những ngày về sau chỉ sợ là sẽ không được yên ổn ở Tứ Vực Hải Dương nữa.
" Hừ tiểu tử nhân loại, ngươi là người nào? Vì sao muốn sen vào chuyện của chúng ta..? ". Nam trung niên ánh mắt như điện xà rơi trên người Tôn Dương, âm thanh lãnh khốc quát lên.
Tôn Dương liếc mắt nhìn hắn một cái liền nhìn ra người này có cảnh giới Long Vương, là một Chân Vương đỉnh phong, còn Diệp Đồng ở bên cạnh cũng là một Chân Vương sơ kỳ, những người còn lại đều là cảnh giới Thiên Tướng đỉnh phong và đại vien mãn, chỉ có hai tên thanh niên bị thương là Thiên Tướng sơ kỳ. Tôn Dương quan sát một hồi mới thầm than bất đắc dĩ trong lòng một tiếng, nhưng ngoài mặt thì vẫn lạnh nhạt nói. " Ta là ai các ngươi không cần biết, các ngươi chỉ cần biết ta đứng bên này thì chính là cùng các ngươi là địch…"
" Hừ không biết sống chết… Lên, đem tên tiểu từ này và ma điểu kia giết chết… Còn Hàn Trác thì bắt sống, nhất định phải đánh nhanh rút gọn, xong chuyện thì lập tức đi ngay, tránh kinh động đến đám quái vật Hàn gia… " Nam trung niên nổi giận quát lớn một tiếng liền khí thế bạo phát, dẫn đầu bay vút lên, một trảo hướng Hàn Trác chụp xuống.
Cùng lúc đó Diệp Đồng và những người còn lại cũng đồng loạt ra tay hướng về phía Tôn Dương công kích đến. Hai người Hàn Trác và Tôn Dương đồng thời đều trở thành mục tiêu, không hẹn mà cùng lên, chỉ thấy trường thương nơi tay Hàn Trác phát ra lam quang rực rỡ, khí thế bén nhọn không ngừng kéo lên như muốn đâm rách hư không, hắn phóng người bay lên cao đâm ra một thương hướng trảo rồng trực diện va chạm. Tôn Dương cũng là cùng lúc trên tay xuất hiện Lưu Tinh Chùy, Tạo Hoá lực điên cuồng vận chuyển dung nạp vào thân búa, hắn vừa ra tay là trực tiếp bạo kích, sử ra thức thứ nhất của Đạp Phá Tinh Vân là Toái Phá Thiên Hạ, một búa dáng xuống như mang theo thiên đia nặng nề đổ sụp xuống, khiến cho vạn vật đều có cảm giác như có đại nạn sắp hàng lâm giáng xuống đầu.
Cả đám người Long tộc cũng là bất ngờ, bọn họ vốn còn tưởng rằng tên nhân loại này sẽ thủ thế để tránh né công kích của bọn họ, nhưng lại không nghỉ đến, tên nhân loại này lại điên cuồng như vậy, trực tiếp đùng thế lôi đình xông lên, lại còn là giáng xuống một búa cực kỳ hung ác. Nhưng mà bọn họ cũng không phải tầm thường, tất cả đều là tinh Anh đã trải qua chiến đấu sinh tử rất nhiều, tuy hơi ngạc nhiên bởi một chiêu này của Tôn Dương nhưng lại không có loạn, mỗi người đều rất ăn ý tách ra, tuy hơi chật vật một chút, nhưng cũng là tránh thoát được một búa đáng sợ này, nhưng cũng có người không may mắn, đó chính là hai tên thanh niên bị thương kia, bọn hắn vốn đã bị thương, lại còn chủ quan ỷ bên mình đông người liền muốn theo lên đánh Tôn Dương một tram để phát tiết, nhưng nào ngờ Tôn Dương lại bày ra một kích cường hãn như vậy, đám người kia thì tránh né được, nhưng còn hai tên này thì ngay cả kêu cũng không kêu được một tiếng, trực tiếp bị một búa này nện cho xương cốt răng rắc bạo vỡ, cả người biến thành bản thể ầm ầm rơi xuống lún sâu vào mặt cát, tạo thành hai đường rảnh dài mấy chục mét rồi nằm im không còn một tiếng động.
" Long Phi Long Chiến… " Diệp Đồng nhìn hai tên thanh niên bị đánh thành thỉ nát rời xuống, nàng ta thống khổ kêu lên một tiếng sau đó như phát cuồng giết về phía Tôn Dương. " Nhân loại khốn kiếp ta nhất định phải giết ngươi… Các ngươi mau qua giết nha đầu kia, ta sẽ cản chân nhân loại này… " Nàng ta như lâm vào điên cuồng công kích Tôn Dương như bão vũ, một một kích đều là chí mạng, hiểm ác vô cùng, cộng thêm lực lượng của Chân Vương, mỗi một kích đánh ra đều làm cho Tôn Dương phải toàn lực ứng phó cẩn thận.
Chỉ là hắn bị Diệp Đồng quấn lấy, trơ mắt nhìn đám người kia như lang sói xông về phía Bảo Nhi, Tôn Dương đang định gọi ra Thần Phách đi qua ngăn cản, nhưng lúc này từ trên trời một tia chớp màu lam với tốc độ cực nhanh giáng xuống. Chỉ trong nháy mắt đám người vừa tiếp cận Bảo Nhi thì lập tức kinh hãi bạo lui về phía sau, chỉ thấy trước mặt Bảo Nhi đang cắm một thanh trường thương màu lam đang toả ra hàng khi kinh khủng, thế nhưng khí vụ lúc này lại giống như hoả diễm đang cháy hừng hực. Quanh thân trường thương còn hiện ra mười cái năm cái Linh Ấn Hoàn màu ám kim đang bao lấy trường thương mà chậm rãi lưu chuyển, quan man màu ám kim trên Linh Ấn Hoàn phun ra nuốt vào, trông cực kỳ yêu dị.
" Kẻ nào dám động vào Bảo Nhi muội muội thì nhất định phải chết… " Giọng nói của Hàn Trác từ trên cao vọng xuống, tuy chỉ là giọng nói non nớt của tiểu hài tử, nhưng lãnh ý và khí thế trong đó rơi vào tai ngưô nghe thì như một lão quái vật sống lâu năm, khiến cho lòng người không tự chủ được mà sinh ra sợ hãi.
Tôn Dương và Diệp Đồng cũng chạm vào một chiêu rồi lập tức tách ra, hắn kinh dị nhìn thanh trường thương màu lam đang cắm trước mặt Bảo Nhi mà tâm tình bất định, toàn thân trường thương đều toả ra hàn khí cực kỳ rét lạnh, nhưng hàn khí rét lạnh đó lại như một ngọn lửa đang bốc cháy, quả thật quủ dị vô cùng, mà thứ làm hắn chú ý nhất chính là năm cái Linh Ấn Hoàn màu ám kim kia, cái này thật sự đã nằm ngoài nhận thức của hắn, cho đến hiện tại Tôn Dương cũng chỉ mới biết về sự tồn tại của Linh Ấn Hoàn và Linh Ấn Châu, trong đó phẩm chất cao nhât cũng là màu đỏ, hoặc phẩm chấc biến dị là màu đen, còn chưa từng nghe nói đến có Linh Ấn Hoàn màu ám kim như thế này. Nhìn khí tức của năm vòng Linh Ấn Hoàn này, sức mạnh ẩn chứa dường như muốn vượt xa Linh Ấn biến dị mà Tôn Dương đã từng thôi phát trên Hắc Cầm không biết bao nhiêu lần. Cái này làm cho Tôn Dương thật sự nghi ngờ liệu tên nhóc này có phải là người giống như Lạc Bá đã từng nói, chính là do Thần Hồn của cường giả Thần giới rơi xuống chuyển thế mà thành, nếu không người bình thường dù cho có tư chất nghịch thiên thì cũng không có khả năng chỉ mới mười tuổi đã có ti vi cảnh giới Chân Vương, lại còn mang trên mình một thanh lợi khí mà căn bản ở hạ giới chưa từng xuất hiện. Còn nữa, giọng nói vừa rồi đáng lẽ cũng không thể xuất ra từ trong miệng của một tiểu hài tử mười tuổi, nghe có vẻ như sự đối lập về niên kỷ thể hiện rất rõ ràng.
Người được gọi là Hàn Trí đương nhiên cũng nhìn ra, hắn cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, ngay cả người làm cha như hắn cũng vô phép biết được vì sao con của mình lại yêu nghiệt như vậy. Một tiểu hài tử mười tuổi đã đột phá đến Chân Vương cảnh, cái này nếu không chứng kiến tận mắt, đem ra ngoài kể thì ai tin, có khi còn bị người ta mắn cho là kẻ điên nói lời sằn bậy nữa đấy.
Thấy Hàn Trí lắc đầu cười khổ không nói, một Tôn Giả khác tên là Hàn Như Yên cũng mở miệng cảm thán. " Ài đứa trẻ này có khi không phải là người phàm chuyển sinh. Hắn sinh vào Hàn gia ta cũng không biết là phúc hay là hoạ đây… "
" Ồ các ngươi nhìn xem, tên thanh niên trẻ tuổi kia là ai. Hắn vừa rồi là làm thế nào xuất hiện, vậy mà trên nngười lại không có nửa điểm Nguyên lực dao động… " Hàn Khiết đột nhiên chuyển hướng chú ý đến Tôn Dương đang đứng bên cạnh Hà Trác có chút cổ quái khó hiểu kêu lên.
" n kẻ này là vừa dùng thuật không gian di chuyển, hắn vừa rồi chính là ở trong không gian, bị lực lượng không gian ngăn cách cho nên chúng ta không có phát hiện ra hắn… Nhưng mà chuyện trên người hắn không có dao động nguyên lực thì ta cũng không hiểu… " Hàn Trí cũng là chú ý đến liền trả lời Hàn Khiết nói.
Mấy Tôn giả còn lại cũng là thì thầm xưng kỳ, quả nhiên ở trên đời còn rất nhiều người kỳ quái, yêu dị không kém gì Hàn Trác tiểu tử kia.
Hàn Như Yên nhìn hai bên khí thế đã lên, tùy thời đều muốn động thủ, nàng nhìn Hà Trí do dự hỏi. " Trí ca ca chúng ta có phải nên qua đó giúp bọn nhỏ một tay hay không? "
" Không cần đâu, cha đã dặn dò cứ để cho tiểu tử kia nếm ít đau khổ, để cho hắn về sau an phận lại một chút… Đợi đến thời điểm mấu chốt chúng ta xuất hiện là được… " Hàn Trí lắc đầu bình tĩnh nói.
" Ừ nếu cha đã nói vậy thì tự nhiên có chủ ý của người, chúng ta cứ ở đây chờ xem thôi… "
Lại trở về mặt trận bên này, Tôn Dương đã sớm cảm nhận được có vài đạo thần niệm đã quét qua người mình, nhưng hắn cũng chẳng buồn để ý, dựa theo nơi thần niếm phát ra thì cũng dễ dàng đoán ra được là do bên phía người của Hàn gia đang dò xét mình, dù sao bọn họ cũng là bá chủ của toàn bộ Bích Hàn Hải Vực, hiện tại lại có địch nhân trèo lên đảo tong bộ, nói họ không biết mới là lạ, chẳng qua là hắn không hiểu vì sao đám người này còn chậm chạp không chạy qua mà lại ở một chỗ nhìn. Không lẽ bọn không hề lo lắng cho tên nhóc Hàn Trác này sao? Nhưng mà tình thế hiện tại bọn họ có qua bên này hay không cũng không quan trọng, chuyện quan trọng bây giờ là hắn cần phải toàn lực đem những người này giết hết, nếu không những ngày về sau chỉ sợ là sẽ không được yên ổn ở Tứ Vực Hải Dương nữa.
" Hừ tiểu tử nhân loại, ngươi là người nào? Vì sao muốn sen vào chuyện của chúng ta..? ". Nam trung niên ánh mắt như điện xà rơi trên người Tôn Dương, âm thanh lãnh khốc quát lên.
Tôn Dương liếc mắt nhìn hắn một cái liền nhìn ra người này có cảnh giới Long Vương, là một Chân Vương đỉnh phong, còn Diệp Đồng ở bên cạnh cũng là một Chân Vương sơ kỳ, những người còn lại đều là cảnh giới Thiên Tướng đỉnh phong và đại vien mãn, chỉ có hai tên thanh niên bị thương là Thiên Tướng sơ kỳ. Tôn Dương quan sát một hồi mới thầm than bất đắc dĩ trong lòng một tiếng, nhưng ngoài mặt thì vẫn lạnh nhạt nói. " Ta là ai các ngươi không cần biết, các ngươi chỉ cần biết ta đứng bên này thì chính là cùng các ngươi là địch…"
" Hừ không biết sống chết… Lên, đem tên tiểu từ này và ma điểu kia giết chết… Còn Hàn Trác thì bắt sống, nhất định phải đánh nhanh rút gọn, xong chuyện thì lập tức đi ngay, tránh kinh động đến đám quái vật Hàn gia… " Nam trung niên nổi giận quát lớn một tiếng liền khí thế bạo phát, dẫn đầu bay vút lên, một trảo hướng Hàn Trác chụp xuống.
Cùng lúc đó Diệp Đồng và những người còn lại cũng đồng loạt ra tay hướng về phía Tôn Dương công kích đến. Hai người Hàn Trác và Tôn Dương đồng thời đều trở thành mục tiêu, không hẹn mà cùng lên, chỉ thấy trường thương nơi tay Hàn Trác phát ra lam quang rực rỡ, khí thế bén nhọn không ngừng kéo lên như muốn đâm rách hư không, hắn phóng người bay lên cao đâm ra một thương hướng trảo rồng trực diện va chạm. Tôn Dương cũng là cùng lúc trên tay xuất hiện Lưu Tinh Chùy, Tạo Hoá lực điên cuồng vận chuyển dung nạp vào thân búa, hắn vừa ra tay là trực tiếp bạo kích, sử ra thức thứ nhất của Đạp Phá Tinh Vân là Toái Phá Thiên Hạ, một búa dáng xuống như mang theo thiên đia nặng nề đổ sụp xuống, khiến cho vạn vật đều có cảm giác như có đại nạn sắp hàng lâm giáng xuống đầu.
Cả đám người Long tộc cũng là bất ngờ, bọn họ vốn còn tưởng rằng tên nhân loại này sẽ thủ thế để tránh né công kích của bọn họ, nhưng lại không nghỉ đến, tên nhân loại này lại điên cuồng như vậy, trực tiếp đùng thế lôi đình xông lên, lại còn là giáng xuống một búa cực kỳ hung ác. Nhưng mà bọn họ cũng không phải tầm thường, tất cả đều là tinh Anh đã trải qua chiến đấu sinh tử rất nhiều, tuy hơi ngạc nhiên bởi một chiêu này của Tôn Dương nhưng lại không có loạn, mỗi người đều rất ăn ý tách ra, tuy hơi chật vật một chút, nhưng cũng là tránh thoát được một búa đáng sợ này, nhưng cũng có người không may mắn, đó chính là hai tên thanh niên bị thương kia, bọn hắn vốn đã bị thương, lại còn chủ quan ỷ bên mình đông người liền muốn theo lên đánh Tôn Dương một tram để phát tiết, nhưng nào ngờ Tôn Dương lại bày ra một kích cường hãn như vậy, đám người kia thì tránh né được, nhưng còn hai tên này thì ngay cả kêu cũng không kêu được một tiếng, trực tiếp bị một búa này nện cho xương cốt răng rắc bạo vỡ, cả người biến thành bản thể ầm ầm rơi xuống lún sâu vào mặt cát, tạo thành hai đường rảnh dài mấy chục mét rồi nằm im không còn một tiếng động.
" Long Phi Long Chiến… " Diệp Đồng nhìn hai tên thanh niên bị đánh thành thỉ nát rời xuống, nàng ta thống khổ kêu lên một tiếng sau đó như phát cuồng giết về phía Tôn Dương. " Nhân loại khốn kiếp ta nhất định phải giết ngươi… Các ngươi mau qua giết nha đầu kia, ta sẽ cản chân nhân loại này… " Nàng ta như lâm vào điên cuồng công kích Tôn Dương như bão vũ, một một kích đều là chí mạng, hiểm ác vô cùng, cộng thêm lực lượng của Chân Vương, mỗi một kích đánh ra đều làm cho Tôn Dương phải toàn lực ứng phó cẩn thận.
Chỉ là hắn bị Diệp Đồng quấn lấy, trơ mắt nhìn đám người kia như lang sói xông về phía Bảo Nhi, Tôn Dương đang định gọi ra Thần Phách đi qua ngăn cản, nhưng lúc này từ trên trời một tia chớp màu lam với tốc độ cực nhanh giáng xuống. Chỉ trong nháy mắt đám người vừa tiếp cận Bảo Nhi thì lập tức kinh hãi bạo lui về phía sau, chỉ thấy trước mặt Bảo Nhi đang cắm một thanh trường thương màu lam đang toả ra hàng khi kinh khủng, thế nhưng khí vụ lúc này lại giống như hoả diễm đang cháy hừng hực. Quanh thân trường thương còn hiện ra mười cái năm cái Linh Ấn Hoàn màu ám kim đang bao lấy trường thương mà chậm rãi lưu chuyển, quan man màu ám kim trên Linh Ấn Hoàn phun ra nuốt vào, trông cực kỳ yêu dị.
" Kẻ nào dám động vào Bảo Nhi muội muội thì nhất định phải chết… " Giọng nói của Hàn Trác từ trên cao vọng xuống, tuy chỉ là giọng nói non nớt của tiểu hài tử, nhưng lãnh ý và khí thế trong đó rơi vào tai ngưô nghe thì như một lão quái vật sống lâu năm, khiến cho lòng người không tự chủ được mà sinh ra sợ hãi.
Tôn Dương và Diệp Đồng cũng chạm vào một chiêu rồi lập tức tách ra, hắn kinh dị nhìn thanh trường thương màu lam đang cắm trước mặt Bảo Nhi mà tâm tình bất định, toàn thân trường thương đều toả ra hàn khí cực kỳ rét lạnh, nhưng hàn khí rét lạnh đó lại như một ngọn lửa đang bốc cháy, quả thật quủ dị vô cùng, mà thứ làm hắn chú ý nhất chính là năm cái Linh Ấn Hoàn màu ám kim kia, cái này thật sự đã nằm ngoài nhận thức của hắn, cho đến hiện tại Tôn Dương cũng chỉ mới biết về sự tồn tại của Linh Ấn Hoàn và Linh Ấn Châu, trong đó phẩm chất cao nhât cũng là màu đỏ, hoặc phẩm chấc biến dị là màu đen, còn chưa từng nghe nói đến có Linh Ấn Hoàn màu ám kim như thế này. Nhìn khí tức của năm vòng Linh Ấn Hoàn này, sức mạnh ẩn chứa dường như muốn vượt xa Linh Ấn biến dị mà Tôn Dương đã từng thôi phát trên Hắc Cầm không biết bao nhiêu lần. Cái này làm cho Tôn Dương thật sự nghi ngờ liệu tên nhóc này có phải là người giống như Lạc Bá đã từng nói, chính là do Thần Hồn của cường giả Thần giới rơi xuống chuyển thế mà thành, nếu không người bình thường dù cho có tư chất nghịch thiên thì cũng không có khả năng chỉ mới mười tuổi đã có ti vi cảnh giới Chân Vương, lại còn mang trên mình một thanh lợi khí mà căn bản ở hạ giới chưa từng xuất hiện. Còn nữa, giọng nói vừa rồi đáng lẽ cũng không thể xuất ra từ trong miệng của một tiểu hài tử mười tuổi, nghe có vẻ như sự đối lập về niên kỷ thể hiện rất rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.