Chương 101: Phong Vị Tân Thế Bản
pTx
02/10/2019
Hai kiện binh khí lục phẩm tiếp theo cũng có phẩm chất Chú Linh tương tự rất nhanh liền bị người ra giá mua xuống. Còn một kiện cuối cùng, khẳng định kiện binh khí này mới chính là thứ chủ yếu khiến rất nhiều người
trông chờ.
Giọng nói của người chủ trì đấu giá lại vang lên có phần hào hứng " Các vị, kiện binh khí cuối cùng của ngày hôm nay chính là thứ vô cùng có giá trị… Đó chính là Tử phẩm Chấn Thiên Tượng Kích… Cấp bậc Chú Linh là cấp mười, phẩm chất Chú Linh là tám Lam phẩm và hai Tử phẩm… Ngoài ra Chú Linh đã ngưng tụ ra Linh Ấn Châu lục phẩm… Chú Linh Sư còn bắt đầu Chú Linh lên mười cấp tiếp theo để ngưng tụ ra Linh Ấn Châu thứ hai… Đây chính là kiện binh khí cực kỳ hiếm có… Mà uy lực của Chấn Thiên Tượng Kích thì ta không cần phải nói nhiều… Giá khởi điểm cho kiện binh khí này là bốn ngàn vạn Nguyên Thạch, mỗi lần ra giá không được ít hơn năm mươi vạn… Đấu giá bắt đầu…"
Ầm ầm ầm phòng đấu giá lại một lần nữa như sóng tràn bùng nổ mãnh liệt, vô số người ánh mắt đỏ bừng đầy sự thèm thuồng nóng bỏng nhìn Chấn Thiên Tượng Kích, trong lòng bọn họ vô cùng kích động. Đây là binh khí Tử phẩm đã Chú Linh đến cấp mười, ngưng tụ ra Linh Ấn Châu đầu tiên a. Bản thân Chấn Thiên Tượng Kích vốn đã thiên về lực công kích cộng dồn cực mạnh, bây giờ lại được Chú Linh có phẩm chất cao, còn ngưng tụ được Linh Ấn Châu mới là điều đáng sợ.
Linh Ấn Châu vốn dĩ là đại biểu cho lực công kích dồn sát thương cực kỳ bá đạo, nay lại cộng thêm đặc tính của Chấn Thiên Tượng Kích, sức mạnh của người sử dụng nó không biết sẽ tăng lên ở một cấp độ đáng sợ nào, có kiện binh khí này trong tay, khi khiêu chiến vượt cấp thì sẽ tự tin hơn nhiều. Nghe nói binh khí nếu như Chú Linh đến lần thứ mười ( có nghĩa là một trăm cấp) sẽ ngưng tụ ra mười Linh Ấn, đến lúc đó không biết uy lực của kiện binh khí đó sẽ thông thiên triệt địa đến mức độ nào. ( Cái này tạm hiểu như vậy, đợi đến lúc nvc học chú linh thì ta sẽ phân tích rõ hơn…)
Nhìn cảnh tượng người người như phát ra điên cuồng, Tôn Dương cũng thầm kinh hãi vì sức hút của kiện binh khí Chấn Thiên Tượng Kích quá mức doạ người. Hắn nhìn Tử phẩm Chấn Thiên Tượng Kích đang tự huyền phù trôi nổi bên cạnh chủ trì đấu giá, toàn thân thanh trường kích này đang phun ra nuốt vào Tử quang đậm đặc có pha lẫn màu Lam, quanh thân nó còn có một viên châu màu Lục lớn cỡ ngón tay cái đang liên tục xoay tròn xung quanh trường kích. Hắn gian nan nuốt một ngụm nước miếng, cảm nhận khí tức nặng nề mạnh mẽ từ Chấn Thiên Tượng Kích mang lại, khiến cho hắn càng thêm quyết tâm nhất định phải học Chú Linh thuật.
" Mẹ nó, khí tức đáng sợ như vậy? " Tôn Dương không tự chủ được liền chửi thề một tiếng.
Hoạ Thiên ngồi bên cạnh nhìn hắn như nhìn một tên nhà quê mới lên tỉnh, biết Tôn Dương không hiểu, mà hắn cũng lười đi giảng giải cho tên này, cho nên hắn cũng chỉ ngắn gọn nói một câu " Đợi ngươi đi học Chú Linh rồi những bất ngờ đợi ngươi sẽ còn nhiều lắm…"
Không khí bên dưới vô cùng cuồng nhiệt, có rất nhiều tu sĩ không tiếc dốc hết tài lực của bản thân để hô giá, còn có người của Lăng gia, Đông Doanh gia cũng nhiệt tình đến đỏ mắt, nần giá lên cao kinh khủng, hi vọng có thể mua được Chấn Thiên Tượng Kích này. Ngay cả những phòng đặc biệt còn lại từ đầu đến giờ chưa có động tĩnh cũng bắt đầu tham gia đấu giá, trong đó cũng có người của Viêm gia.
Ở bên trong phòng đặc biệt số một, Viêm Hồng đang đứng bên cạnh xoa bóp vai cho Đại trưởng lão Viêm Trần, tuy là đang bóp vai nhưng đôi mắt xinh đẹp của nàng lại đang dán chặt vào Chấn Thiên Tượng Kích bên dưới, từ trong ánh mắt của nàng có thể nhìn thấy sự tham vọng độc hữu trong đó.
Đại trưởng lão nhìn ra tâm tư của nàng, lão nhẹ đưa tay cốc khẽ lên đầu của nha đầu này một cái sau đó cười nói. " Nha đầu ngươi có phải muốn gia tộc giành món đồ này về cho Viêm Khai? "
Viêm Hồng bị nói trúng ý đồ, nàng nũng nịu lay lắt cánh tay đại trưởng lão nói. " Trần gia gia, người xem đệ đệ sau khi khôi phục cũng sẽ không có món binh khí nào sử dụng kia kìa… Mà Chấn Thiên Tượng Kích này lại rất phù hợp với đệ đệ…"
" Nha đầu ngốc, ai nói Viêm Khai không có binh khí, chỉ là năng lực của nó chưa đủ nên chưa thể sử dụng thôi… Còn thứ này nếu may mắn mua được thì sẽ tặng Cho đường huynh của ngươi Viêm Phi.."
" A Trần gia gia, người nói là thật… Đệ đệ cũng có binh khí nhưng tại sao con chưa từng nghe hắn nói qua…"
" Nha đầu không được nhiều chuyện, thứ mà đệ đệ ngươi nắm giữ càng ít người biết càng tốt… Đợi có cơ hội thì tự nhiên ngươi sẽ biết, ngươi cũng chớ nên nhiều chuyện đi hỏi hắn, nếu có sơ suất thì sẽ dẫn đến đại hoạ sát thân cho hắn đó.."
" Vâng con hiểu rồi Trần gia gia…" Viêm Hồng tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ biết chu miệng cúi đầu hiểu ý, tuy nàng rất tò mò, nhưng Trần gia gia đã nói nghiêm trọng đến mức độ đó thì nàng cũng tự biết mình không nên nhiều chuyện.
Quay lại vòng đấu giá, cái giá khởi điểm bốn ngàn vạn nay đã được nâng lên chín ngàn năm trăm vạn, hiện tại cái giá khủng bố này đã làm rụng vô số người phải ngậm ngùi bỏ cuộc. Chỉ còn lại lác đác vài nhà vẫn còn đang tranh chấp nhau gay gắt, chính là Đông Doanh gia tộc, Lăng gia còn có người của Sinh La Môn cũng tham gia tranh đoạt, cùng với một số người ẩn mình khác vẫn đang liên tục nâng giá. Viêm gia thì chỉ biết cười khổ sớm đã bỏ cuộc.
Mà lúc này người thanh niên thư sinh kia cũng đang động dung, nhưng hắn vẫn bình thản ngồi phe phẩy chiếc quạt tựa như đang chờ đợi thời cơ, xem ra ý đồ của hắn cũng giống như Tôn Dương, chờ đợi giá cả tăng lên đến mức cực hạn thì hắn sẽ đánh phủ đầu đám người kia, một lần chốt giá lấy đồ vật về túi mình.
Mười hai nghìn vạn, cái giá trên trời này đã để không biết bao nhiêu người phải hít hà than thở, nhưng nó dường như cũng đã đến cực hạn, Đông Doanh gia tộc và những thế lực khác đều đã bỏ cuộc, chỉ còn lại Lăng gia và người của Sinh La Môn vẫn còn cố gắng gồng với nhau.
Xem ra Lang gia tài đại khí thô, nhìn bộ dáng của Lăng Tây có vẻ vẫn còn đủ sức trụ được, còn người của Sinh La Môn thì dường như yếu thế hơn một chút. Đúng lúc này, thanh niên thư sinh kia lại đột ngột lên tiếng, trực tiếp đưa ra cái gia mười bốn nghìn vạn. Cả Sinh La Môn và Lăng gia đều câm nín trong chốc lát, sau đó Sinh La Môn cũng chỉ đành cười khổ rút lui, Lăng Tây thì trợn mắt to như hạt nhãn nhìn chằm chằm thanh niên thư sinh kia, hạn không thể đem tên này xuống lột da tróc thịt đị.
Mười bốn ngàn vạn Nguyên Thạch, nếu tăng lên thêm một ngàn vạn thì chính là cực hạn của hắn đã đến, hắn hận a, tên khốn kiếp này sớm không ra muộn không ra lại ra ngay đúng vào lúc này, chặn ngang họng người ta vậy thì làm sao mà sống đây. Đang lúc Lăng Tây vẫn còn hằm hằm buồn bực thì cái câu nói quen thuộc trước đó lại đột nhiên vang lên.
" Ta cũng chỉ có bấy nhiêu Nguyên Thạch thôi nha… Nếu ngươi tăng lên thêm ngàn vạn nữa thì ta có khả năng sẽ bỏ a…" Vẫn là cái điệu bộ này, nhưng lần này nơi phát ra không phải từ phòng số sáu, mà là phát ra từ tên thanh niên thư sinh kia. Hắn bắt chước cái trò vắt vẻo lòng người này của Tôn Dương nhằm chọc phá đám người Lăng gia một phen.
" Ngươi… Cái đồ khốn kiếp, ngươi lại muốn âm ta…" Lăng Tây giận đến xanh mặt đứng bật dậy, cánh cửa phòng số ba bị khí thế trên người hắn đẩy tung ra.
" Ồ tức giận rồi sao? Không lẽ Ren của Lăng Tộc ở nơi nào cũng bá đạo như vậy?." Thanh niên thư sinh kia vẫn một bộ mặt phong khinh vân đạm cười khẽ nói.
" Hừ có tăng giá nữa cũng vô dụng, xem như nhường cho ngươi cầm trước…" Lăng Tây lại ngồi trở lại ghế, vẻ mặt giận dữ vẫn chưa tiêu tán, nhưng từ lời nói của hắn mọi người đều có thể nghe ra ý tứ trong đó. Đây là hắn muốn trắng trợn nói cho thanh niên thư sinh kia biết, hắn nhất định sẽ cướp lại Chấn Thiên Tượng Kích.
Đấu giá kết thúc, cuối cùng Chấn Thiên Tượng Kích thuộc về thanh niên thư sinh kia, hắn cầm đồ trong túi vẫn nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt rời khỏi Bách Bảo Đường. Ba người Tôn Dương cũng lần lượt đia ra khỏi phòng đấu giá, ngay khi bọn hắn lấy xuống mặt nạ thì Tôn Dương liền nhìn thấy Hoạ Thiên đang nhếch miệng cười, hắn hiếu kỳ hỏi.
" Ngươi đang cười cái gì? "
" Ha ha ta cười Lăng gia kia sắp gặp hoạ…" Hoạ Thiên cười ha ha nói
" Sắp gặp hoạ sao? Vì cái gì ngươi nói vậy? Không lẽ là tên thư sinh kia ngươi biết hắn sao? " Tôn Dương tò mò hỏi.
" Hừ biết, ta đương nhiên biết… Trên Phong Vị Tân Thế Bản có mười lăm người, mà kẻ này xếp thứ sáu… Ba người đứng đầu chưa tới ba mươi tuổi đều đã tiến vào hàng ngũ Tôn giả, ngươi nói xem hắn xếp thứ sáu thì sẽ có thực lực gì? Với lại những kẻ có tên trong Phong Vị Tân Thế Bản không ai không phải là kiêu hùng kiệt thế, sức chiến đấu có thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung. "
" Phong Vị Tân Thế Bản là cái gì? Ba người đứng đầu chưa tới ba mươi tuổi đã là Tôn giả… Cái này phải là hơi quá rồi không? Còn tên thư sinh kia không lẽ hắn cũng đã vượt qua cảnh giới Chân Vương…" Tôn Dương và Thiên n đều trợn trừng mắt mà hít vào một hơi khí lạnh, cái này cũng quá đã kích người đi, trong phút chốc Tôn Dương bất chợt có cảm giác bản thân mình tu luyện vẫn còn quá chậm chạp không tiến.
" Hừ Chân Vương cảnh là cái thá gì đòi xếp trên tấm bản kia? Ngươi nên nhớ, người trên Phong Vị Tân Thế Bản tuy sắp xếp chênh lệch, nhưng thực lực vẫn luôn bám sát nhau, cách biệt khôn quá lớn… Hắn mệnh danh là Sử Bút Liêu Trai… Tên là Lưu Nhất Sinh… Thực của hắn hiện tại có thể đã đột phá Thiên Vương đỉnh phong, xấp xỉ đạt đến đại viên mãn rồi…"
Tôn Dương lại hút vào một ngụm khí, những cái này thật quá đã kích hắn rồi, ngay cả Chân Vương cảnh cũng không đủ tư cách lọt vào xếp hạng, đủ thấy những nhân vật trên tấm bản kia là kinh khủng đến mức nào.? Nghĩ trong chốc lát, Tôn Dương như nhớ ra điều gì đó liền quay sang hỏi Hoạ Thiên…
" Vậy ngươi ở trên tấm bản kia xếp ở vị trí thứ mấy?.."
" Sau này ngươi sẽ biết, ngươi chỉ cần biết trong năm hạng đầu là được…"
Giọng nói của người chủ trì đấu giá lại vang lên có phần hào hứng " Các vị, kiện binh khí cuối cùng của ngày hôm nay chính là thứ vô cùng có giá trị… Đó chính là Tử phẩm Chấn Thiên Tượng Kích… Cấp bậc Chú Linh là cấp mười, phẩm chất Chú Linh là tám Lam phẩm và hai Tử phẩm… Ngoài ra Chú Linh đã ngưng tụ ra Linh Ấn Châu lục phẩm… Chú Linh Sư còn bắt đầu Chú Linh lên mười cấp tiếp theo để ngưng tụ ra Linh Ấn Châu thứ hai… Đây chính là kiện binh khí cực kỳ hiếm có… Mà uy lực của Chấn Thiên Tượng Kích thì ta không cần phải nói nhiều… Giá khởi điểm cho kiện binh khí này là bốn ngàn vạn Nguyên Thạch, mỗi lần ra giá không được ít hơn năm mươi vạn… Đấu giá bắt đầu…"
Ầm ầm ầm phòng đấu giá lại một lần nữa như sóng tràn bùng nổ mãnh liệt, vô số người ánh mắt đỏ bừng đầy sự thèm thuồng nóng bỏng nhìn Chấn Thiên Tượng Kích, trong lòng bọn họ vô cùng kích động. Đây là binh khí Tử phẩm đã Chú Linh đến cấp mười, ngưng tụ ra Linh Ấn Châu đầu tiên a. Bản thân Chấn Thiên Tượng Kích vốn đã thiên về lực công kích cộng dồn cực mạnh, bây giờ lại được Chú Linh có phẩm chất cao, còn ngưng tụ được Linh Ấn Châu mới là điều đáng sợ.
Linh Ấn Châu vốn dĩ là đại biểu cho lực công kích dồn sát thương cực kỳ bá đạo, nay lại cộng thêm đặc tính của Chấn Thiên Tượng Kích, sức mạnh của người sử dụng nó không biết sẽ tăng lên ở một cấp độ đáng sợ nào, có kiện binh khí này trong tay, khi khiêu chiến vượt cấp thì sẽ tự tin hơn nhiều. Nghe nói binh khí nếu như Chú Linh đến lần thứ mười ( có nghĩa là một trăm cấp) sẽ ngưng tụ ra mười Linh Ấn, đến lúc đó không biết uy lực của kiện binh khí đó sẽ thông thiên triệt địa đến mức độ nào. ( Cái này tạm hiểu như vậy, đợi đến lúc nvc học chú linh thì ta sẽ phân tích rõ hơn…)
Nhìn cảnh tượng người người như phát ra điên cuồng, Tôn Dương cũng thầm kinh hãi vì sức hút của kiện binh khí Chấn Thiên Tượng Kích quá mức doạ người. Hắn nhìn Tử phẩm Chấn Thiên Tượng Kích đang tự huyền phù trôi nổi bên cạnh chủ trì đấu giá, toàn thân thanh trường kích này đang phun ra nuốt vào Tử quang đậm đặc có pha lẫn màu Lam, quanh thân nó còn có một viên châu màu Lục lớn cỡ ngón tay cái đang liên tục xoay tròn xung quanh trường kích. Hắn gian nan nuốt một ngụm nước miếng, cảm nhận khí tức nặng nề mạnh mẽ từ Chấn Thiên Tượng Kích mang lại, khiến cho hắn càng thêm quyết tâm nhất định phải học Chú Linh thuật.
" Mẹ nó, khí tức đáng sợ như vậy? " Tôn Dương không tự chủ được liền chửi thề một tiếng.
Hoạ Thiên ngồi bên cạnh nhìn hắn như nhìn một tên nhà quê mới lên tỉnh, biết Tôn Dương không hiểu, mà hắn cũng lười đi giảng giải cho tên này, cho nên hắn cũng chỉ ngắn gọn nói một câu " Đợi ngươi đi học Chú Linh rồi những bất ngờ đợi ngươi sẽ còn nhiều lắm…"
Không khí bên dưới vô cùng cuồng nhiệt, có rất nhiều tu sĩ không tiếc dốc hết tài lực của bản thân để hô giá, còn có người của Lăng gia, Đông Doanh gia cũng nhiệt tình đến đỏ mắt, nần giá lên cao kinh khủng, hi vọng có thể mua được Chấn Thiên Tượng Kích này. Ngay cả những phòng đặc biệt còn lại từ đầu đến giờ chưa có động tĩnh cũng bắt đầu tham gia đấu giá, trong đó cũng có người của Viêm gia.
Ở bên trong phòng đặc biệt số một, Viêm Hồng đang đứng bên cạnh xoa bóp vai cho Đại trưởng lão Viêm Trần, tuy là đang bóp vai nhưng đôi mắt xinh đẹp của nàng lại đang dán chặt vào Chấn Thiên Tượng Kích bên dưới, từ trong ánh mắt của nàng có thể nhìn thấy sự tham vọng độc hữu trong đó.
Đại trưởng lão nhìn ra tâm tư của nàng, lão nhẹ đưa tay cốc khẽ lên đầu của nha đầu này một cái sau đó cười nói. " Nha đầu ngươi có phải muốn gia tộc giành món đồ này về cho Viêm Khai? "
Viêm Hồng bị nói trúng ý đồ, nàng nũng nịu lay lắt cánh tay đại trưởng lão nói. " Trần gia gia, người xem đệ đệ sau khi khôi phục cũng sẽ không có món binh khí nào sử dụng kia kìa… Mà Chấn Thiên Tượng Kích này lại rất phù hợp với đệ đệ…"
" Nha đầu ngốc, ai nói Viêm Khai không có binh khí, chỉ là năng lực của nó chưa đủ nên chưa thể sử dụng thôi… Còn thứ này nếu may mắn mua được thì sẽ tặng Cho đường huynh của ngươi Viêm Phi.."
" A Trần gia gia, người nói là thật… Đệ đệ cũng có binh khí nhưng tại sao con chưa từng nghe hắn nói qua…"
" Nha đầu không được nhiều chuyện, thứ mà đệ đệ ngươi nắm giữ càng ít người biết càng tốt… Đợi có cơ hội thì tự nhiên ngươi sẽ biết, ngươi cũng chớ nên nhiều chuyện đi hỏi hắn, nếu có sơ suất thì sẽ dẫn đến đại hoạ sát thân cho hắn đó.."
" Vâng con hiểu rồi Trần gia gia…" Viêm Hồng tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ biết chu miệng cúi đầu hiểu ý, tuy nàng rất tò mò, nhưng Trần gia gia đã nói nghiêm trọng đến mức độ đó thì nàng cũng tự biết mình không nên nhiều chuyện.
Quay lại vòng đấu giá, cái giá khởi điểm bốn ngàn vạn nay đã được nâng lên chín ngàn năm trăm vạn, hiện tại cái giá khủng bố này đã làm rụng vô số người phải ngậm ngùi bỏ cuộc. Chỉ còn lại lác đác vài nhà vẫn còn đang tranh chấp nhau gay gắt, chính là Đông Doanh gia tộc, Lăng gia còn có người của Sinh La Môn cũng tham gia tranh đoạt, cùng với một số người ẩn mình khác vẫn đang liên tục nâng giá. Viêm gia thì chỉ biết cười khổ sớm đã bỏ cuộc.
Mà lúc này người thanh niên thư sinh kia cũng đang động dung, nhưng hắn vẫn bình thản ngồi phe phẩy chiếc quạt tựa như đang chờ đợi thời cơ, xem ra ý đồ của hắn cũng giống như Tôn Dương, chờ đợi giá cả tăng lên đến mức cực hạn thì hắn sẽ đánh phủ đầu đám người kia, một lần chốt giá lấy đồ vật về túi mình.
Mười hai nghìn vạn, cái giá trên trời này đã để không biết bao nhiêu người phải hít hà than thở, nhưng nó dường như cũng đã đến cực hạn, Đông Doanh gia tộc và những thế lực khác đều đã bỏ cuộc, chỉ còn lại Lăng gia và người của Sinh La Môn vẫn còn cố gắng gồng với nhau.
Xem ra Lang gia tài đại khí thô, nhìn bộ dáng của Lăng Tây có vẻ vẫn còn đủ sức trụ được, còn người của Sinh La Môn thì dường như yếu thế hơn một chút. Đúng lúc này, thanh niên thư sinh kia lại đột ngột lên tiếng, trực tiếp đưa ra cái gia mười bốn nghìn vạn. Cả Sinh La Môn và Lăng gia đều câm nín trong chốc lát, sau đó Sinh La Môn cũng chỉ đành cười khổ rút lui, Lăng Tây thì trợn mắt to như hạt nhãn nhìn chằm chằm thanh niên thư sinh kia, hạn không thể đem tên này xuống lột da tróc thịt đị.
Mười bốn ngàn vạn Nguyên Thạch, nếu tăng lên thêm một ngàn vạn thì chính là cực hạn của hắn đã đến, hắn hận a, tên khốn kiếp này sớm không ra muộn không ra lại ra ngay đúng vào lúc này, chặn ngang họng người ta vậy thì làm sao mà sống đây. Đang lúc Lăng Tây vẫn còn hằm hằm buồn bực thì cái câu nói quen thuộc trước đó lại đột nhiên vang lên.
" Ta cũng chỉ có bấy nhiêu Nguyên Thạch thôi nha… Nếu ngươi tăng lên thêm ngàn vạn nữa thì ta có khả năng sẽ bỏ a…" Vẫn là cái điệu bộ này, nhưng lần này nơi phát ra không phải từ phòng số sáu, mà là phát ra từ tên thanh niên thư sinh kia. Hắn bắt chước cái trò vắt vẻo lòng người này của Tôn Dương nhằm chọc phá đám người Lăng gia một phen.
" Ngươi… Cái đồ khốn kiếp, ngươi lại muốn âm ta…" Lăng Tây giận đến xanh mặt đứng bật dậy, cánh cửa phòng số ba bị khí thế trên người hắn đẩy tung ra.
" Ồ tức giận rồi sao? Không lẽ Ren của Lăng Tộc ở nơi nào cũng bá đạo như vậy?." Thanh niên thư sinh kia vẫn một bộ mặt phong khinh vân đạm cười khẽ nói.
" Hừ có tăng giá nữa cũng vô dụng, xem như nhường cho ngươi cầm trước…" Lăng Tây lại ngồi trở lại ghế, vẻ mặt giận dữ vẫn chưa tiêu tán, nhưng từ lời nói của hắn mọi người đều có thể nghe ra ý tứ trong đó. Đây là hắn muốn trắng trợn nói cho thanh niên thư sinh kia biết, hắn nhất định sẽ cướp lại Chấn Thiên Tượng Kích.
Đấu giá kết thúc, cuối cùng Chấn Thiên Tượng Kích thuộc về thanh niên thư sinh kia, hắn cầm đồ trong túi vẫn nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt rời khỏi Bách Bảo Đường. Ba người Tôn Dương cũng lần lượt đia ra khỏi phòng đấu giá, ngay khi bọn hắn lấy xuống mặt nạ thì Tôn Dương liền nhìn thấy Hoạ Thiên đang nhếch miệng cười, hắn hiếu kỳ hỏi.
" Ngươi đang cười cái gì? "
" Ha ha ta cười Lăng gia kia sắp gặp hoạ…" Hoạ Thiên cười ha ha nói
" Sắp gặp hoạ sao? Vì cái gì ngươi nói vậy? Không lẽ là tên thư sinh kia ngươi biết hắn sao? " Tôn Dương tò mò hỏi.
" Hừ biết, ta đương nhiên biết… Trên Phong Vị Tân Thế Bản có mười lăm người, mà kẻ này xếp thứ sáu… Ba người đứng đầu chưa tới ba mươi tuổi đều đã tiến vào hàng ngũ Tôn giả, ngươi nói xem hắn xếp thứ sáu thì sẽ có thực lực gì? Với lại những kẻ có tên trong Phong Vị Tân Thế Bản không ai không phải là kiêu hùng kiệt thế, sức chiến đấu có thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung. "
" Phong Vị Tân Thế Bản là cái gì? Ba người đứng đầu chưa tới ba mươi tuổi đã là Tôn giả… Cái này phải là hơi quá rồi không? Còn tên thư sinh kia không lẽ hắn cũng đã vượt qua cảnh giới Chân Vương…" Tôn Dương và Thiên n đều trợn trừng mắt mà hít vào một hơi khí lạnh, cái này cũng quá đã kích người đi, trong phút chốc Tôn Dương bất chợt có cảm giác bản thân mình tu luyện vẫn còn quá chậm chạp không tiến.
" Hừ Chân Vương cảnh là cái thá gì đòi xếp trên tấm bản kia? Ngươi nên nhớ, người trên Phong Vị Tân Thế Bản tuy sắp xếp chênh lệch, nhưng thực lực vẫn luôn bám sát nhau, cách biệt khôn quá lớn… Hắn mệnh danh là Sử Bút Liêu Trai… Tên là Lưu Nhất Sinh… Thực của hắn hiện tại có thể đã đột phá Thiên Vương đỉnh phong, xấp xỉ đạt đến đại viên mãn rồi…"
Tôn Dương lại hút vào một ngụm khí, những cái này thật quá đã kích hắn rồi, ngay cả Chân Vương cảnh cũng không đủ tư cách lọt vào xếp hạng, đủ thấy những nhân vật trên tấm bản kia là kinh khủng đến mức nào.? Nghĩ trong chốc lát, Tôn Dương như nhớ ra điều gì đó liền quay sang hỏi Hoạ Thiên…
" Vậy ngươi ở trên tấm bản kia xếp ở vị trí thứ mấy?.."
" Sau này ngươi sẽ biết, ngươi chỉ cần biết trong năm hạng đầu là được…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.