Chương 1: Tai hoạ ập đến
pTx
28/03/2019
Sinh La Đế quốc Trong Lục Man thôn..
Lục Man thôn qua bao nhiêu thể hệ nay đều là nơi yên bình thanh tĩnh, mọi người trong thôn đều thật thà chất phát dựa vào đôi bàn tay của mình làm ra lương thực hoa màu kiếm sống. Họ không biết cái gì là tu cái gì là cường giả, đối với họ cuộc sống thanh thanh đạm đạm như vậy là đủ rồi.
Thế nhưng lẽ đời vẫn luôn khốc liệt, cuộc sống an tỉnh bấy lâu bị khuấy động, bầu trời sấm chớp lập loè giáng xuống nhà cửa tan nát bốc cháy, mặt đất chấn động nứt vở tạo thành những khe vực sâu hút, cuồn phong gào thét cuốn qua tất cả, gió đi đến đâu thì nơi đó trống trơn tiêu điều. Tiếng gào khóc tiếng cầu cứu vang lên trong thôn, sấm chớp " đình đoàn" liên tục trút xuống như thác đổ.
Giữa muôn vàng tiếng ai oán đau thương đó chỉ có một thiếu niên chừng 14 tuổi, hắn đứng đầu cổng lối vào thôn, tên hắn là Tôn Dương. Lúc này hắn kinh hoàng đứng nhìn bao quát toàn bộ tràn cảnh trong thôn, trên tay hắn sách một con thỏ trắng, rung rẫy xiếc chặt như đang áp chế đau đớn trong lòng. Mà điều đáng kinh ngạc con thỏ trên tay hắn bị hắn xiết như vậy mà không một chút phản ứng dãy dụa, trong đôi mắt nó cũng lóng lánh như chứa nhiều cảm xúc.
Chỉ mổi một khắc trước tất cả vẫn còn bình lặng an tĩnh, vậy mà chỉ trong nháy mắt lúc nãy chính con thỏ này bỏ chạy ra ngoài, Tôn Dương đã vội vàng đuổi theo vì sợ nó ra ngoài bị lạc mất, nhưng không ngờ chính vì vậy lại cứu hắn một mạng. Đồng thời lại để hắn chứng kiến cảnh tượng thê thảm khiến người tan nát cõi lòng này.
Lão đảo bước từng bước vào trong đống phế tích tràn ngập khói lửa, Tôn Dương hai mắt đờ đẫn, hai dòng nước mắt vô thức lăng dài trên khuôn măt đang tái nhợt trắng bệch, đến bây giờ thật sự hắn vẫn chưa thể tiếp thu được sự thật này, hắn ước đây chỉ là một giấc mơ tĩnh dậy rồi tất cả vẫn sẽ trở về như củ. Thế nhưng hết thảy đều là sự thật không thể thay đổi.
Tôn Dương cứ như vậy đi về hướng nhà mình, nhưng nơi này bây giờ chẳng còn gì cả ngay cả tro tàn cũng không có tất cả đã bị sấm chớp đánh tan thành tro bụi, rồi bị cuồng phong cuốn đi mất, không một ai chạy thoát không một thứ gì còn nguyên vẹn. Tôn Dương quỳ rạp xuống đất hét lên một tiếng thê lương... phụ thânnnnnnnnnnnnn Mẫu thânnnnnnnnnnnn Vì sao... Vì sao lại thành ra như vậy.? Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Sau một hồi Tôn Dương cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật này, hắn dựng ngay vị trí trước đây từng là nhà mình hai nấm mộ rồi cúi đầu bái lạy, có lẽ đây là lần cuối cùng hắn quỳ trong đời, xong xuôi tất cả Tôn Dương ngồi yên lặng bên hai nấm mộ, con thỏ trắng kia vẫn nằm bên cạnh hắn, đột nhiên đống phế tích cách đó không xa phát ra động tĩnh gạch ngói nhúc nhích lộm cộm như có thứ gì đó từ bên dưới sắp chui lên.
Tôn Dương đưa mắt nhìn lại thì thấy ở nơi đó có một bàn tay nhỏ dính đầy vết máu nhô lên đẩy từng miếng ngói vũn ra, hắn bật người đứng dậy chạy qua cào bới động phế tích một cách điên cuồng...
- Đây là người duy nhất còn sống ta phải bảo vệ hắn ta còn muốn biết rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì...
Tôn Dương thì thào lẩm bẩm, sau một lúc rốt cuộc toàn bộ gạch đá bị bươi ra, bên dưới là một cái xác của một thiếu phụ hai tay đang vòng ôm chặc một đứa bé trong lòng, đưa thân mình lên trên, hiển nhiên là lấy thân mình che chắn cho đứa bé kia cánh tay nhỏ lúc nãy cũng là của đứa trẻ này nhô lên. Tôn Dương lật người thiếu phụ ra hắn giật mình la lên...
- Trương đại thẫm "Nhược Hi".
Hắn miệng thì nói nhưng tay cũng không chậm ôm cô bé chừng năm tuổi kia lên lúc này cô bé tên Nhược Hi thấy rỏ người đến là Tôn Dương vội vàng ôm chặt lấy cổ hắn khóc nức nở...
- Tôn Dương caca mau cứu mẫu thân của muội caca mau cứu mẫu thân đi, muội sợ lắm..
- Nhược Hi mẫu thân muội đã mất rồi lát nữa caca sẽ giúp muội chôn cất người, muội nói cho caca biết rốt cuộc đã có chuyện gì vì sao tất cả lại thành ra như vậy.?
Tôn Dương cũng ngẹn ngào khuyên nhủ, rồi hỏi Nhược Hi. Muội không biết, muội chỉ biết lúc đó trên trời đầy sấm chớp đánh xuống, mẫu thân vì sợ muội bị thương nên đã ôm muội lại định bỏ chạy nhưng chưa chạy kịp thì nhà đã bị sập vì vậy nên mẫu thân đã..... Nói đến đây Nhược Hi lại vùi đầu vào vai Tôn Dương khóc nức nở. Tôn Dương thở dài một hơi đặt Nhược Hi xuống đất rồi gian nan đào một cái hố chôn cất Trương đại thẫm, xong xuôi hắn ôm lấy Nhược Hi đi ra khỏi thôn, đi ra khỏi nơi đau thương này, đi về phía thành trì Tây Ninh thành Lục Man thôn chính là nằm trong quản hạt của toà thành này, hắn không biết phải làm gì chỉ biết nơi này phồn hoa giàu có, đến nơi này có thể kiếm được đồ ăn cho Nhươc Hi. - Tiếp những ngày sau đó Tôn Dương mang theo Nhược Hi đi lang thang trên đường, đào xới tất cả cây củ có thể ăn được để hai huynh muội ăn cho đở đói. Nhược Hi lúc trước vốn hoạt bát xinh xắn bây giờ trải qua khủng hoảng, tinh thần suy nhược gầy đi trông thấy...
Sinh La Đế quốc Trong Lục Man thôn..
Lục Man thôn qua bao nhiêu thể hệ nay đều là nơi yên bình thanh tĩnh, mọi người trong thôn đều thật thà chất phát dựa vào đôi bàn tay của mình làm ra lương thực hoa màu kiếm sống. Họ không biết cái gì là tu luyện cái gì là cường giả, đối với họ cuộc sống thanh thanh đạm đạm như vậy là đủ rồi.
Thế nhưng lẽ đời vẫn luôn khốc liệt, cuộc sống an tỉnh bấy lâu bị khuấy động, bầu trời sấm chớp lập loè giáng xuống nhà cửa tan nát bốc cháy, mặt đất chấn động nứt vở tạo thành những khe vực sâu hút, cuồn phong gào thét cuốn qua tất cả, gió đi đến đâu thì nơi đó trống trơn tiêu điều. Tiếng gào khóc tiếng cầu cứu vang lên trong thôn, sấm chớp " đình đoàn" liên tục trút xuống như thác đổ.
Giữa muôn vàng tiếng ai oán đau thương đó chỉ có một thiếu niên chừng 14 tuổi, hắn đứng đầu cổng lối vào thôn, tên hắn là Tôn Dương. Lúc này hắn kinh hoàng đứng nhìn bao quát toàn bộ tràn cảnh trong thôn, trên tay hắn sách một con thỏ trắng, rung rẫy xiếc chặt như đang áp chế đau đớn trong lòng. Mà điều đáng kinh ngạc con thỏ trên tay hắn bị hắn xiết như vậy mà không một chút phản ứng dãy dụa, trong đôi mắt nó cũng lóng lánh như chứa nhiều cảm xúc.
Chỉ mổi một khắc trước tất cả vẫn còn bình lặng an tĩnh, vậy mà chỉ trong nháy mắt lúc nãy chính con thỏ này bỏ chạy ra ngoài, Tôn Dương đã vội vàng đuổi theo vì sợ nó ra ngoài bị lạc mất, nhưng không ngờ chính vì vậy lại cứu hắn một mạng. Đồng thời lại để hắn chứng kiến cảnh tượng thê thảm khiến người tan nát cõi lòng này.
Lão đảo bước từng bước vào trong đống phế tích tràn ngập khói lửa, Tôn Dương hai mắt đờ đẫn, hai dòng nước mắt vô thức lăng dài trên khuôn măt đang tái nhợt trắng bệch, đến bây giờ thật sự hắn vẫn chưa thể tiếp thu được sự thật này, hắn ước đây chỉ là một giấc mơ tĩnh dậy rồi tất cả vẫn sẽ trở về như củ. Thế nhưng hết thảy đều là sự thật không thể thay đổi.
Tôn Dương cứ như vậy đi về hướng nhà mình, nhưng nơi này bây giờ chẳng còn gì cả ngay cả tro tàn cũng không có tất cả đã bị sấm chớp đánh tan thành tro bụi, rồi bị cuồng phong cuốn đi mất, không một ai chạy thoát không một thứ gì còn nguyên vẹn. Tôn Dương quỳ rạp xuống đất hét lên một tiếng thê lương...
phụ thânnnnnnnnnnnnn
Mẫu thânnnnnnnnnnnn
Vì sao... Vì sao lại thành ra như vậy.?
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Sau một hồi Tôn Dương cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật này, hắn dựng ngay vị trí trước đây từng là nhà mình hai nấm mộ rồi cúi đầu bái lạy, có lẽ đây là lần cuối cùng hắn quỳ trong đời, xong xuôi tất cả Tôn Dương ngồi yên lặng bên hai nấm mộ, con thỏ trắng kia vẫn nằm bên cạnh hắn, đột nhiên đống phế tích cách đó không xa phát ra động tĩnh gạch ngói nhúc nhích lộm cộm như có thứ gì đó từ bên dưới sắp chui lên.
Tôn Dương đưa mắt nhìn lại thì thấy ở nơi đó có một bàn tay nhỏ dính đầy vết máu nhô lên đẩy từng miếng ngói vũn ra, hắn bật người đứng dậy chạy qua cào bới động phế tích một cách điên cuồng...
- Đây là người duy nhất còn sống ta phải bảo vệ hắn ta còn muốn biết rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì...
Tôn Dương thì thào lẩm bẩm, sau một lúc rốt cuộc toàn bộ gạch đá bị bươi ra, bên dưới là một cái xác của một thiếu phụ hai tay đang vòng ôm chặc một đứa bé trong lòng, đưa thân mình lên trên, hiển nhiên là lấy thân mình che chắn cho đứa bé kia cánh tay nhỏ lúc nãy cũng là của đứa trẻ này nhô lên. Tôn Dương lật người thiếu phụ ra hắn giật mình la lên...
- Trương đại thẫm "Nhược Hi".
Hắn miệng thì nói nhưng tay cũng không chậm ôm cô bé chừng năm tuổi kia lên lúc này cô bé tên Nhược Hi thấy rỏ người đến là Tôn Dương vội vàng ôm chặt lấy cổ hắn khóc nức nở...
- Tôn Dương ca ca mau cứu mẫu thân của muội ca ca mau cứu mẫu thân đi, muội sợ lắm..
- Nhược Hi mẫu thân muội đã mất rồi lát nữa ca ca sẽ giúp muội chôn cất người, muội nói cho ca ca biết rốt cuộc đã có chuyện gì vì sao tất cả lại thành ra như vậy.?
Tôn Dương cũng nghẹn ngào khuyên nhủ, rồi hỏi Nhược Hi.
Muội không biết, muội chỉ biết lúc đó trên trời đầy sấm chớp đánh xuống, mẫu thân vì sợ muội bị thương nên đã ôm muội lại định bỏ chạy nhưng chưa chạy kịp thì nhà đã bị sập vì vậy nên mẫu thân đã.....
Nói đến đây Nhược Hi lại vùi đầu vào vai Tôn Dương khóc nức nở. Tôn Dương thở dài một hơi đặt Nhược Hi xuống đất rồi gian nan đào một cái hố chôn cất Trương đại thẫm, xong xuôi hắn ôm lấy Nhược Hi đi ra khỏi thôn, đi ra khỏi nơi đau thương này, đi về phía thành trì Tây Ninh thành Lục Man thôn chính là nằm trong quản hạt của toà thành này, hắn không biết phải làm gì chỉ biết nơi này phồn hoa giàu có, đến nơi này có thể kiếm được đồ ăn cho Nhược Hi.
- Tiếp những ngày sau đó Tôn Dương mang theo Nhược Hi đi lang thang trên đường, đào xới tất cả cây củ có thể ăn được để hai huynh muội ăn cho đỡ đói. Nhược Hi lúc trước vốn hoạt bát xinh xắn bây giờ trải qua khủng hoảng, tinh thần suy nhược gầy đi trông thấy...
Tôn Dương từ nhỏ sống trong thôn lớn lên, tuy đây là lần đầu tiên đi xa ra ngoài, tuy có chút gian nan nhưng vì từ nhỏ sống trong thôn đã quen với việt tự làm tự sống nên cũng miễn cưỡng có thể lo được. Còn con thỏ trắng kia lúc đi qua bìa rừng Tôn Dương đã thả nó đi, với tình trạng của hắn bây giờ còn mang theo Nhược Hi, đã là cố sức lắm rồi không thể chiếu cố thêm nó,không thể cứ suốt ngày ôm theo khư khư bên mình được...
Cứ như thế một tháng thời giang trôi qua với đủ thứ củ quả lá cây trên đường có thể ăn được, đã giúp hai huynh muội kiên trì đến được trước cổng thành Tây Ninh, trên người hai người lúc này bốc mùi hôi thối do một thời giang dài không được tắm, áo quần rách rưới tóc tai xuề xoà trông thảm trạng không khác nào hai tiểu ăn mày...
( mọi người đọc chương đầu có thắc mắt gì thì để lại bình luận góp ý giúp tác giả nha cám ơn mọi người)
Lục Man thôn qua bao nhiêu thể hệ nay đều là nơi yên bình thanh tĩnh, mọi người trong thôn đều thật thà chất phát dựa vào đôi bàn tay của mình làm ra lương thực hoa màu kiếm sống. Họ không biết cái gì là tu cái gì là cường giả, đối với họ cuộc sống thanh thanh đạm đạm như vậy là đủ rồi.
Thế nhưng lẽ đời vẫn luôn khốc liệt, cuộc sống an tỉnh bấy lâu bị khuấy động, bầu trời sấm chớp lập loè giáng xuống nhà cửa tan nát bốc cháy, mặt đất chấn động nứt vở tạo thành những khe vực sâu hút, cuồn phong gào thét cuốn qua tất cả, gió đi đến đâu thì nơi đó trống trơn tiêu điều. Tiếng gào khóc tiếng cầu cứu vang lên trong thôn, sấm chớp " đình đoàn" liên tục trút xuống như thác đổ.
Giữa muôn vàng tiếng ai oán đau thương đó chỉ có một thiếu niên chừng 14 tuổi, hắn đứng đầu cổng lối vào thôn, tên hắn là Tôn Dương. Lúc này hắn kinh hoàng đứng nhìn bao quát toàn bộ tràn cảnh trong thôn, trên tay hắn sách một con thỏ trắng, rung rẫy xiếc chặt như đang áp chế đau đớn trong lòng. Mà điều đáng kinh ngạc con thỏ trên tay hắn bị hắn xiết như vậy mà không một chút phản ứng dãy dụa, trong đôi mắt nó cũng lóng lánh như chứa nhiều cảm xúc.
Chỉ mổi một khắc trước tất cả vẫn còn bình lặng an tĩnh, vậy mà chỉ trong nháy mắt lúc nãy chính con thỏ này bỏ chạy ra ngoài, Tôn Dương đã vội vàng đuổi theo vì sợ nó ra ngoài bị lạc mất, nhưng không ngờ chính vì vậy lại cứu hắn một mạng. Đồng thời lại để hắn chứng kiến cảnh tượng thê thảm khiến người tan nát cõi lòng này.
Lão đảo bước từng bước vào trong đống phế tích tràn ngập khói lửa, Tôn Dương hai mắt đờ đẫn, hai dòng nước mắt vô thức lăng dài trên khuôn măt đang tái nhợt trắng bệch, đến bây giờ thật sự hắn vẫn chưa thể tiếp thu được sự thật này, hắn ước đây chỉ là một giấc mơ tĩnh dậy rồi tất cả vẫn sẽ trở về như củ. Thế nhưng hết thảy đều là sự thật không thể thay đổi.
Tôn Dương cứ như vậy đi về hướng nhà mình, nhưng nơi này bây giờ chẳng còn gì cả ngay cả tro tàn cũng không có tất cả đã bị sấm chớp đánh tan thành tro bụi, rồi bị cuồng phong cuốn đi mất, không một ai chạy thoát không một thứ gì còn nguyên vẹn. Tôn Dương quỳ rạp xuống đất hét lên một tiếng thê lương... phụ thânnnnnnnnnnnnn Mẫu thânnnnnnnnnnnn Vì sao... Vì sao lại thành ra như vậy.? Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Sau một hồi Tôn Dương cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật này, hắn dựng ngay vị trí trước đây từng là nhà mình hai nấm mộ rồi cúi đầu bái lạy, có lẽ đây là lần cuối cùng hắn quỳ trong đời, xong xuôi tất cả Tôn Dương ngồi yên lặng bên hai nấm mộ, con thỏ trắng kia vẫn nằm bên cạnh hắn, đột nhiên đống phế tích cách đó không xa phát ra động tĩnh gạch ngói nhúc nhích lộm cộm như có thứ gì đó từ bên dưới sắp chui lên.
Tôn Dương đưa mắt nhìn lại thì thấy ở nơi đó có một bàn tay nhỏ dính đầy vết máu nhô lên đẩy từng miếng ngói vũn ra, hắn bật người đứng dậy chạy qua cào bới động phế tích một cách điên cuồng...
- Đây là người duy nhất còn sống ta phải bảo vệ hắn ta còn muốn biết rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì...
Tôn Dương thì thào lẩm bẩm, sau một lúc rốt cuộc toàn bộ gạch đá bị bươi ra, bên dưới là một cái xác của một thiếu phụ hai tay đang vòng ôm chặc một đứa bé trong lòng, đưa thân mình lên trên, hiển nhiên là lấy thân mình che chắn cho đứa bé kia cánh tay nhỏ lúc nãy cũng là của đứa trẻ này nhô lên. Tôn Dương lật người thiếu phụ ra hắn giật mình la lên...
- Trương đại thẫm "Nhược Hi".
Hắn miệng thì nói nhưng tay cũng không chậm ôm cô bé chừng năm tuổi kia lên lúc này cô bé tên Nhược Hi thấy rỏ người đến là Tôn Dương vội vàng ôm chặt lấy cổ hắn khóc nức nở...
- Tôn Dương caca mau cứu mẫu thân của muội caca mau cứu mẫu thân đi, muội sợ lắm..
- Nhược Hi mẫu thân muội đã mất rồi lát nữa caca sẽ giúp muội chôn cất người, muội nói cho caca biết rốt cuộc đã có chuyện gì vì sao tất cả lại thành ra như vậy.?
Tôn Dương cũng ngẹn ngào khuyên nhủ, rồi hỏi Nhược Hi. Muội không biết, muội chỉ biết lúc đó trên trời đầy sấm chớp đánh xuống, mẫu thân vì sợ muội bị thương nên đã ôm muội lại định bỏ chạy nhưng chưa chạy kịp thì nhà đã bị sập vì vậy nên mẫu thân đã..... Nói đến đây Nhược Hi lại vùi đầu vào vai Tôn Dương khóc nức nở. Tôn Dương thở dài một hơi đặt Nhược Hi xuống đất rồi gian nan đào một cái hố chôn cất Trương đại thẫm, xong xuôi hắn ôm lấy Nhược Hi đi ra khỏi thôn, đi ra khỏi nơi đau thương này, đi về phía thành trì Tây Ninh thành Lục Man thôn chính là nằm trong quản hạt của toà thành này, hắn không biết phải làm gì chỉ biết nơi này phồn hoa giàu có, đến nơi này có thể kiếm được đồ ăn cho Nhươc Hi. - Tiếp những ngày sau đó Tôn Dương mang theo Nhược Hi đi lang thang trên đường, đào xới tất cả cây củ có thể ăn được để hai huynh muội ăn cho đở đói. Nhược Hi lúc trước vốn hoạt bát xinh xắn bây giờ trải qua khủng hoảng, tinh thần suy nhược gầy đi trông thấy...
Sinh La Đế quốc Trong Lục Man thôn..
Lục Man thôn qua bao nhiêu thể hệ nay đều là nơi yên bình thanh tĩnh, mọi người trong thôn đều thật thà chất phát dựa vào đôi bàn tay của mình làm ra lương thực hoa màu kiếm sống. Họ không biết cái gì là tu luyện cái gì là cường giả, đối với họ cuộc sống thanh thanh đạm đạm như vậy là đủ rồi.
Thế nhưng lẽ đời vẫn luôn khốc liệt, cuộc sống an tỉnh bấy lâu bị khuấy động, bầu trời sấm chớp lập loè giáng xuống nhà cửa tan nát bốc cháy, mặt đất chấn động nứt vở tạo thành những khe vực sâu hút, cuồn phong gào thét cuốn qua tất cả, gió đi đến đâu thì nơi đó trống trơn tiêu điều. Tiếng gào khóc tiếng cầu cứu vang lên trong thôn, sấm chớp " đình đoàn" liên tục trút xuống như thác đổ.
Giữa muôn vàng tiếng ai oán đau thương đó chỉ có một thiếu niên chừng 14 tuổi, hắn đứng đầu cổng lối vào thôn, tên hắn là Tôn Dương. Lúc này hắn kinh hoàng đứng nhìn bao quát toàn bộ tràn cảnh trong thôn, trên tay hắn sách một con thỏ trắng, rung rẫy xiếc chặt như đang áp chế đau đớn trong lòng. Mà điều đáng kinh ngạc con thỏ trên tay hắn bị hắn xiết như vậy mà không một chút phản ứng dãy dụa, trong đôi mắt nó cũng lóng lánh như chứa nhiều cảm xúc.
Chỉ mổi một khắc trước tất cả vẫn còn bình lặng an tĩnh, vậy mà chỉ trong nháy mắt lúc nãy chính con thỏ này bỏ chạy ra ngoài, Tôn Dương đã vội vàng đuổi theo vì sợ nó ra ngoài bị lạc mất, nhưng không ngờ chính vì vậy lại cứu hắn một mạng. Đồng thời lại để hắn chứng kiến cảnh tượng thê thảm khiến người tan nát cõi lòng này.
Lão đảo bước từng bước vào trong đống phế tích tràn ngập khói lửa, Tôn Dương hai mắt đờ đẫn, hai dòng nước mắt vô thức lăng dài trên khuôn măt đang tái nhợt trắng bệch, đến bây giờ thật sự hắn vẫn chưa thể tiếp thu được sự thật này, hắn ước đây chỉ là một giấc mơ tĩnh dậy rồi tất cả vẫn sẽ trở về như củ. Thế nhưng hết thảy đều là sự thật không thể thay đổi.
Tôn Dương cứ như vậy đi về hướng nhà mình, nhưng nơi này bây giờ chẳng còn gì cả ngay cả tro tàn cũng không có tất cả đã bị sấm chớp đánh tan thành tro bụi, rồi bị cuồng phong cuốn đi mất, không một ai chạy thoát không một thứ gì còn nguyên vẹn. Tôn Dương quỳ rạp xuống đất hét lên một tiếng thê lương...
phụ thânnnnnnnnnnnnn
Mẫu thânnnnnnnnnnnn
Vì sao... Vì sao lại thành ra như vậy.?
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Sau một hồi Tôn Dương cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật này, hắn dựng ngay vị trí trước đây từng là nhà mình hai nấm mộ rồi cúi đầu bái lạy, có lẽ đây là lần cuối cùng hắn quỳ trong đời, xong xuôi tất cả Tôn Dương ngồi yên lặng bên hai nấm mộ, con thỏ trắng kia vẫn nằm bên cạnh hắn, đột nhiên đống phế tích cách đó không xa phát ra động tĩnh gạch ngói nhúc nhích lộm cộm như có thứ gì đó từ bên dưới sắp chui lên.
Tôn Dương đưa mắt nhìn lại thì thấy ở nơi đó có một bàn tay nhỏ dính đầy vết máu nhô lên đẩy từng miếng ngói vũn ra, hắn bật người đứng dậy chạy qua cào bới động phế tích một cách điên cuồng...
- Đây là người duy nhất còn sống ta phải bảo vệ hắn ta còn muốn biết rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì...
Tôn Dương thì thào lẩm bẩm, sau một lúc rốt cuộc toàn bộ gạch đá bị bươi ra, bên dưới là một cái xác của một thiếu phụ hai tay đang vòng ôm chặc một đứa bé trong lòng, đưa thân mình lên trên, hiển nhiên là lấy thân mình che chắn cho đứa bé kia cánh tay nhỏ lúc nãy cũng là của đứa trẻ này nhô lên. Tôn Dương lật người thiếu phụ ra hắn giật mình la lên...
- Trương đại thẫm "Nhược Hi".
Hắn miệng thì nói nhưng tay cũng không chậm ôm cô bé chừng năm tuổi kia lên lúc này cô bé tên Nhược Hi thấy rỏ người đến là Tôn Dương vội vàng ôm chặt lấy cổ hắn khóc nức nở...
- Tôn Dương ca ca mau cứu mẫu thân của muội ca ca mau cứu mẫu thân đi, muội sợ lắm..
- Nhược Hi mẫu thân muội đã mất rồi lát nữa ca ca sẽ giúp muội chôn cất người, muội nói cho ca ca biết rốt cuộc đã có chuyện gì vì sao tất cả lại thành ra như vậy.?
Tôn Dương cũng nghẹn ngào khuyên nhủ, rồi hỏi Nhược Hi.
Muội không biết, muội chỉ biết lúc đó trên trời đầy sấm chớp đánh xuống, mẫu thân vì sợ muội bị thương nên đã ôm muội lại định bỏ chạy nhưng chưa chạy kịp thì nhà đã bị sập vì vậy nên mẫu thân đã.....
Nói đến đây Nhược Hi lại vùi đầu vào vai Tôn Dương khóc nức nở. Tôn Dương thở dài một hơi đặt Nhược Hi xuống đất rồi gian nan đào một cái hố chôn cất Trương đại thẫm, xong xuôi hắn ôm lấy Nhược Hi đi ra khỏi thôn, đi ra khỏi nơi đau thương này, đi về phía thành trì Tây Ninh thành Lục Man thôn chính là nằm trong quản hạt của toà thành này, hắn không biết phải làm gì chỉ biết nơi này phồn hoa giàu có, đến nơi này có thể kiếm được đồ ăn cho Nhược Hi.
- Tiếp những ngày sau đó Tôn Dương mang theo Nhược Hi đi lang thang trên đường, đào xới tất cả cây củ có thể ăn được để hai huynh muội ăn cho đỡ đói. Nhược Hi lúc trước vốn hoạt bát xinh xắn bây giờ trải qua khủng hoảng, tinh thần suy nhược gầy đi trông thấy...
Tôn Dương từ nhỏ sống trong thôn lớn lên, tuy đây là lần đầu tiên đi xa ra ngoài, tuy có chút gian nan nhưng vì từ nhỏ sống trong thôn đã quen với việt tự làm tự sống nên cũng miễn cưỡng có thể lo được. Còn con thỏ trắng kia lúc đi qua bìa rừng Tôn Dương đã thả nó đi, với tình trạng của hắn bây giờ còn mang theo Nhược Hi, đã là cố sức lắm rồi không thể chiếu cố thêm nó,không thể cứ suốt ngày ôm theo khư khư bên mình được...
Cứ như thế một tháng thời giang trôi qua với đủ thứ củ quả lá cây trên đường có thể ăn được, đã giúp hai huynh muội kiên trì đến được trước cổng thành Tây Ninh, trên người hai người lúc này bốc mùi hôi thối do một thời giang dài không được tắm, áo quần rách rưới tóc tai xuề xoà trông thảm trạng không khác nào hai tiểu ăn mày...
( mọi người đọc chương đầu có thắc mắt gì thì để lại bình luận góp ý giúp tác giả nha cám ơn mọi người)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.